"Bởi vì sáng sớm ngày mai làm bánh sẽ không kịp, nhưng khách hàng đã đặt trước hai ngày rồi, tôi không thể thất tín, mất đi niềm tin của khách hàng tương đương với tự đập bảng hiệu, điểm này xin ông thứ lỗi." Đỗ Dĩ Du giải thích.
Niềm tin của khách hàng, cô không thể bội ước, đây là cam kết của cô đối vi khch hng, cũng l nguyn tc lm ăn cơ bản.
"C khng sợ ti tức giận, sẽ khng ni chuyện hợp tc? Cửa hng sẽ mt đi một khch hng ln" Kim Duẫn Xn cau my tò mò.
"Tổng gim đc Kim, ti kinh doanh ngoi việc chú ý đến cht lợng, phải dựa vo uy tín, khng th bởi v đi phơng l khch hng ln m c th chen ngang, lm mt uy tín đi vi khách hàng cũ, kính xin ông tha lỗi."
Thảm! Nhâm Hi Vi kêu thầm trong bụng không ổn, việc kinh doanh có lợi này bởi vì sự cố chấp của Dĩ Du có thể vuột mất, cô thật không dám nghĩ đối phương có tức giận đá cánh cửa rời đi không?
Không khí đông cứng chừng một phút, cuối cùng, Kim Duẫn Xán đột nhiên cười to.
"Ha ha ha, ha ha ha ha. . . . . ."
Hắn sao thế? Có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao? Nhâm Hi Vi thầm nghĩ.
Kim Duẫn Xán nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Du thật lâu, ánh mắt không có lửa giận, ngược lại xuất hiện ánh mắt thưởng thức khác thường.
Cô nói hắn ỷ là khách hàng lớn liền muốn chen ngang vậy sao? Rất ít phụ nữ biết rằng hắn là con thứ hai của Tấn Đạt mà dám nói chuyện như vậy với hắn, thú vị!
Quan sát khuôn mặt của cô, cặp long mày công, đôi mắt trong suốt như nước ôn hòa trang nhã, rõ ràng là một khuôn mặt thanh nhã mềm mại, nhưng bên trong tính cách lại vô cùng quật cường.
Lá gan của cô khá lớn! Hắn thích cùng người khác tranh luận bất đồng cùng kiên trì giữ vững lập trường của mình.
"Cô rõ là. . . . . . rất thú vị, cách nói chuyện rất giống một người nào đó, tính cách rất bướng bỉnh."
"Người nào?" Là ai? Đỗ Dĩ Du tò mò hỏi.
"Không có gì, là tôi không tốt, làm việc quá tùy tiện, không để ý đến bảng hiệu của cửa hàng." Kim Duẫn Xán đưa tay ra, nhận lỗi với cô.
Chỉ là, hắn thích dạng phụ nữ ngoài cứng trong mềm, cô kích thích hứng thú của hắn rồi.
"Vậy cũng tốt, chúng ta hẹn thời gian." Hắn hỏi trợ lý thư ký ở phía sau khi nào thì có thể sắp xếp thời gian, hắn không thể chờ đợi.
"Chiều mai hai giờ. . . . . ." Trợ lý thư ký trả lời.
"Thật xin lỗi, chiều mai hai giờ, tôi bận làm bánh mì nướng và bánh bao."
Hắc hắc! Bảng hiệu của cô so với hắn còn lớn hơn nữa đấy! Hoàn toàn không vì hắn tới mà điều chỉnh thời gian.
"Vậy ngày mốt bảy giờ tối có thể không? Cô có thể giúp tôi để lại một khối bánh ngọt chứ?" Chỉ là, hắn ngưỡng mộ cô làm việc có nguyên tắc, nhân nhượng thõa hiệp.
"Dĩ nhiên." Đỗ Dĩ Du cười một tiếng gật đầu.
"Cô cười lên nhìn rất đẹp, có thể cho biết quý danh của bà chủ xinh đẹp được không?"
"Đỗ Dĩ Du."
"Đỗ Di Du, tôi mong đợi bánh ngọt của cô, cũng mong sớm gặp lại cô!" Kim Duẫn Xán chớp đôi mắt đẹp đối với cô phóng điện cao thế.
"Hẹn gặp lại." Đỗ Dĩ Du lễ phép đưa hắn đi ra khỏi cửa.
Sau lưng Nhâm Hi Vi thở phào nhẹ nhỏm.
"Cậu thật làm cho mình sợ, cứ tưởng dự án hợp tác này bị hủy rồi chứ."
"Sẽ không, Kim Duẫn Xán là một người thông minh." Đỗ Dĩ Du an ủi Hi Vi.
Thành thật mà nói, cô mới vừa rồi cũng lo lắng, chỉ là thật may Kim Duẫn Xán có thể hiểu được tầm quan trọng của uy tín đối với khách hàng.
Lần này tốt rồi, chỉ cần đối phương hợp tác, cô sẽ không sợ “Ba Đóa Hoa” doanh thu thiếu hụt nữa.
Hai ngày sau, bảy giờ tối, một chiếc xe màu đen láng bóng chạy vào ngõ tắt, hướng “Ba Đóa Hoa” lái tới.
Địch Tử Uy đậu xe xong, đang chuẩn bị xuống xe, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một người đan ông quen mắt đang đẩy cửa tiến vào “Ba Đóa Hoa”.
"Kim Duẫn Xán?" Trong lòng hắn đột nhiên suy nghĩ.
Hắn tại sao lại tới đây? Loại chuyện nhỏ này hắn đại khải phái phòng kế hoạch tới đây, căn bản không cần tự mình đến, kỳ quái nhất chính là tối nay hắn không có trợ lý cùng thư ký đi theo?
Nhưng nếu Kim Duẫn Xán vì lời giới thiệu của hắn đặc biệt tới thử bánh phô mai hoa hồng, điều này cũng có khả năng.
Nếu là như vậy, hắn không vội đi vào “Ba Đóa Hoa”, Kim Duẫn Xán cùng hắn quen biết nhau, nếu cả hai chạm mặt, phải bắt tay trò chuyện, không cẩn thận đem chuyện “Ba Đóa Hoa” là do hắn giới thiệu cho Kim Duẫn Xán nói ra vậy thì không ổn, hay là quan sát tình trạng trước đã.
Ngồi trên xe, ánh mắt của hắn xuyên qua cánh cửa bằng thủy tinh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người bên trong.
Bên trong “Ba Đóa Hoa”, Kim Duẫn Xán nếm thử một miếng bánh phô mai hoa hồng, đầu lưỡi sung sướng nhảy múa, ánh mắt sáng đầy sao ngạc nhiên và vui mừng, "Tôi rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là mỹ vị trần gian rồi. . . . . ."
Vì muốn giử lại hình tượng tốt trong lòng Đỗ Dĩ Du, Kim Duẫn Xán lần này đến rất đúng lúc, vừa đúng bảy giờ liền đẩy cửa tiến vào “Ba Đóa Hoa”.
Chuyện cùng một cửa hàng nhỏ ký hợp đồng hắn có thể phái người của phòng kế hoạch tới đây, nhưng hai ngày trước, sau khi cùng Đỗ Đĩ Du tiếp xúc, hắn phát hiện cô rất khác biệt với những người phụ nữ trước giờ hắn lui tới.
Cô tính tình dịu dàng cũng rất có cá tính, làm việc lại có nguyên tắc, không khỏi hấp dẫn hắn, vì vậy hắn không nhịn được lần nữa tự mình tìm đến, thưởng thức món tráng miệng thơm ngon huyền thoại cũng để cảm nhận hương vị của bánh và của cô có khác nhau không.
Đỗ Dĩ Du bị tưởng tượng khoa trương của hắn chọc cười.
Thời gian này khách cũng chưa đông, Đỗ Dĩ Du tương đối rãnh rỗi có thể tiếp chuyện hắn, vẻ mặt của hắn khoa trương nhưng thú vị.
"Vị dầy đặc mềm nhẵn, nồng nặc sữa đặc phô mai cùng mùi thơm hoa hồng dung hợp tại cùng một chỗ. . . . . . Thật sự rất ngon." Hắn một hớp lại thêm một hớp, dừng lại không được, "Ta thích."
"Cám ơn."
"Khó trách hắn giới thiệu món điểm tâm ngọt của cô dùng để làm phiếu quà tặng." Kim Duẫn Xán trong miệng lầu bầu.
"Hắn. . . . . . Là ai?" Đỗ Dĩ Du thu hồi nụ cười, tò mò hỏi.
"Đó, một người anh trai." Hắn cùng Địch Tử Uy có ước định, không thể nói ra.
Đỗ Dĩ Du suy nghĩ. Kim Duẫn Xán chỉ hẳn là anh trai của hắn! Bởi vì chị dâu của hắn cũng thích món điểm tâm ngọt, đây là người duy nhất Đỗ Dĩ Du có thể liên tưởng đến.
"Đây là hương vị do cô nghiên cứu sao?"
"Vâng"