Một màn cầu hôn vô cùng lãng mạn, cô dâu rất hài lòng, cô dâu và chú rể cũng sống hạnh phúc bên nhau.
Màn cầu hôn này đã lên tới hot search Weibo, hơn nữa bởi vì còn có sự góp mặt của Lâm Công Ninh và Sư Sâm, hiện tại lại càng được thảo luận sôi nổi.
Chú rể là ai vậy? Sao có thể mời được hai ngôi sao đang nổi này thế?
Nhưng đây chưa phải là trọng điểm, những thanh niên sống ở Phụ Thành nhớ tới ngày hôm đó bị các màn hình lớn toàn thành phố nhồi cẩu lương, một đám sói gào khóc dưới khu bình luận.
“A a a a a a a a a a!!!”
“Kẻ có tiền cầu hôn, chúng ta không thể nào hiểu được đâu.”
“Hôm đó tôi và chồng vừa mới lãnh xong giấy đăng ký kết hôn nên định đi ăn mừng, lúc ra khỏi cửa ánh mắt vừa nhìn lên màn hình lớn liền thấy trên đó đang chuyển tiếp hình ảnh, còn có âm nhạc nữa, đi đường quyền kiểu này thật sự là làm tôi không đỡ nổi.”
“Chồng nhà người ta chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng.”
“Aiz, tôi với vợ cũng lãnh chứng ngày hôm đó nè, ban đầu cô ấy còn rất vui vẻ, sau đó màn hình xung quanh đều hiển thị video cầu hôn của thanh niên nhà giàu này, sau đó… không có sau đó nữa, cô ấy đã không thèm để ý đến tôi.”
“Tôi biết tấm ảnh khinh khí cầu này nè, hôm đó thả trên khu đất trống bên cạnh công viên giải trí đó!!”
“Éc, tôi còn nói với vợ của mình là tôi vì cô ấy mà thả.”
“Lầu trên ơi, vỏ sầu riêng quỳ có sướng không?”
“Mọi sự lãng mạn đều trả giá bằng tiền.”
“Đỗ nghèo khỉ như tôi chỉ có thể ngồi xem.”
Lúc này, Giang Nhã Tuyên nhìn bình luận trên di động, cả người khẽ run. Đời trước, tất cả những hạnh phúc này rõ ràng đều là của cô ta, nhưng Tạ Manh lại nói với cô ta rằng tâm tình Nguyên Tự lúc ấy lại rất ghê tởm hành động này của mình.
Tuy rằng cô cũng chỉ thông qua 602 mà có được những ký ức trong truyện, nhưng làm người ai mà chả thích những thứ tốt đẹp.
Cô ta nhìn cả đời mà mình đã trải qua, cô khát khao hết thảy những hạnh phúc ở trong truyện, kể cả đứa bé chưa được sinh ra kia.
Có những cảnh như vậy ở kiếp trước, cho nên, cô mới có thể da mặt dày đi tiếp cận một người đàn ông.
Chẳng sợ đến cuối cùng Nguyên Tự không chọn cô, cô cũng có thể tự nhủ rằng, ít nhất Nguyên Tự đã từng yêu một cô bé lọ lem là mình.
Nhưng hiện giờ lại không phải, chàng hoàng tử kia vốn dĩ ngày ngày đêm đêm đều cảm thấy ghê tởm mình, những ký ức hạnh phúc trong trí nhớ đều hoàn toàn sụp đổ.
Càng không cần phải nói…
Giang Nhã Tuyên nhìn về phía Hứa Uy bên cạnh, Hứa Uy tức khắc đã chú ý tới ánh mắt của Giang Nhã Tuyên, quay đầu nhìn về phía Giang Nhã Tuyên biểu tình dịu dàng như nước: “Làm sao vậy Nhã Tuyên?”
Giang Nhã Tuyên lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì.”
Cô đã biết, cô biết những gì Tạ Manh nói chính là sự thật.
Chỉ là…
Giang Nhã Tuyên nhìn tin nhắn cầu cứu mà ba Giang gửi tới, 30 triệu NDT? (~105 tỷ)
Rõ ràng cô đã rất nhiều rất nhiều lần cảnh cáo ông ta, thậm chí mẹ và em trai cũng đã cảnh cáo.
Nhưng mà ba cô vẫn lén chạy tới sòng bài.
30 triệu đấy!!! Cả đời này cô cũng không kiếm nổi số tiền đó, cho nên, dù có biết sự thật… cô cũng đã không có đường lui.
Giang Nhã Tuyên lại quay đầu nhìn Hứa Uy, chỉ thấy Hứa Uy cũng ôn nhu mà nhìn cô, ánh mắt thâm tình như vậy.
Nhưng cô biết, lúc này trong lòng Hứa Uy chắc hẳn đang cảm thấy gương mặt của mình vô cùng kinh tởm.
Ha hả, trong lòng của cô, hiện tại Hứa Uy cũng giống một người đeo mặt nạ quỷ lên thôi.
Đời này, cô cứ như vậy đấy. Nếu Tạ Manh không có nói cho cô biết thì thật là tốt biết bao?
***
“Hắt xì!” Tạ Manh xoa xoa cái mũi, sau đó nhíu mày: “Có người đang mắng mình à?”
Cô lắc đầu, nhìn về phía tin nhắn mà biên tập vừa gửi tới, chỉ thấy trên đấy nói đến chuyện dự định ký hợp đồng với phim truyền hình. Tạ Manh ôm di động ở trên giường lăn lộn, nàng dâu nhỏ nhiều năm 111đã được lên làm mẹ chồng rồi a a a!
Cô muốn quay phim truyền hình!!!
“Ha ha ha ha ha ha”
Lúc Nguyên Tự mở tiến vào, liền thấy Tạ Manh giống như con cá mặn nằm trên giường, trùm đầu trốn trong chăn điên cuồng cười.
Nguyên Tự: “…”
“Ai, Tự Tự, có chuyện gì hả?” Tạ Manh quay đầu nhìn Nguyên Tự, lập tức ngồi bật dậy.
Nguyên Tự khụ một tiếng nói: “Ngày mai đi chụp ảnh cưới.”
Tạ Manh gật đầu nói: “Được! Chụp, chụp, chụp.”
Nguyên Tự bật cười ngồi vào bên cạnh cô, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?”
Tạ Manh lấy ra di động cho hắn xem, nói: “Sách của em được nhìn trúng nè, có lẽ năm tới là có thể xem phim của em làm biên kịch trên TV rồi đó.”
Nguyên Tự sửng sốt, thoáng nhìn qua tin nhắn, sau đó có chút khó xử mà nhìn Tạ Manh.
Tạ Manh nhướng mày, biết Nguyên Tự đây là có chuyện muốn nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.”
Nguyên Tự gật đầu: “Thật ra, ký hợp đồng rồi không nhất định là có thể quay phim thành công. Sau khi công ty kia mua bản quyền của em, họ sẽ tổng hợp xem năng lực thế nào, cũng sẽ điều tra nhiều mặt. Nếu không có lời, hạng mục này liền sẽ gác lại. Nói cách khác, nếu chậm một chút, rất có thể 5 năm 8 năm sau quyển sách này của em mới được chuyển thể thành phim truyền hình. Nếu thảm hại hơn nữa, có lẽ đến thời gian ghi trong hợp đồng cũng không chuyển thể thành công.”
Tạ Manh: “…”
Nguyên Tự có thể quan sát được hưng phấn trong mắt Tạ Manh dần dần mất đi, anh lại đâm thêm một nhát: “Sau khi em ký hợp đồng, nếu có công ty khác thật sự muốn quay phim đó lại muốn tìm em, bản quyền đã không còn nằm trong tay em, cho nên…”
Tạ Manh lạnh mặt cúi đầu nhìn tin nhắn của biên tập, Nguyên Tự nói: “Đừng vội, nếu đã có người coi trọng cho thấy tình tiết trong cuốn sách này không tồi, không nhất thiết phải bán cho bọn họ. Em có thể bán cho anh!”
Tạ Manh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó tâm hồn bị tổn thương mà nằm lại trên giường.
Nguyên Tự ngẩn ngơ, lập tức nhào qua lay lay cô, nói: “Đừng mà! Ngày mai còn phải chụp ảnh, vui vẻ lên nào.”
Tạ Manh đau khổ nói: “Không có tâm trạng.”
Nguyên Tự: “…” Mình thật đúng là lắm lời.
Nhưng mà, loại thương cảm giống như vui đùa này bất quá chỉ giằng co hai giờ, sau đó Tạ Manh lại tinh lực dồi dào như cũ.
Ngày hôm sau, hai người Nguyên Tự và Tạ Manh từ sáng sớm đã chuẩn bị tốt để xuất phát.
Cửa hàng áo cưới lần này là tự tay Nguyên Tự chọn, phục vụ chu đáo, không cần nhờ người quen đến hỗ trợ cầm hành lý, hỗ trợ mua đồ vật. Ở đây đều có phục vụ hết, mọi chuyện đều có người chuẩn bị tốt.
Tạ Giai đến đây đúng nghĩa chỉ để chơi.
Cửa hàng áo cưới này nằm trên một con đường phồn hoa của Phụ Thành, từ lầu 1 đến lầu 3 đều là mặt tiền của cửa hàng đó, thậm chí bãi đỗ xe ngầm cũng được bọn họ bao cả một tầng lầu.
Nguyên Tự đi đỗ xe, còn Tạ Giai đi ra chỗ thang máy chờ hai người.
Ngay ở cửa thang máy đã có một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng chờ.
Cửa vừa mở, cô ấy liền hơi khom lưng, cười nói: “Chào mừng anh chị đã đến cửa hàng. Cho em hỏi anh là ngài Nguyên phải không ạ?”
Nguyên Tự gật đầu, người phụ nữ tiếp tục nói: “Anh chị vui lòng theo em đi vào đây. Mọi đồ đạc đều đã được chuẩn bị sẵn để phục vụ cho buổi chụp hôm nay.”
Ba người lần lượt đi vào phòng. Tạ Giai đã bị không gian rộng lớn của căn phòng làm choáng váng. Tạ Manh ngay lập tức được dẫn đến phòng hóa trang, đây chính là phòng mà hôm nay cô và Nguyên Tự dùng để trang điểm. Phòng được trang trí theo phong cách tối giản, làm cho mọi người cảm thấy thư giãn và thoải mái.
Trong phòng còn có một bộ sofa mềm mại để nghỉ ngơi. Tạ Giai vừa vào liền phát hiện trên bàn đã pha sẵn nước trà, thậm chí mỗi người còn có một phần bánh kem nhỏ tinh xảo, một chồng sách đủ các thể loại, dường như cửa hàng luôn cố gắng đáp ứng đủ các thể loại khách đến đây.
Trang điểm cho cô dâu thường mất rất nhiều thời gian, được một lúc thì Nguyên Tự cũng ra chỗ nghỉ ngơi uống trà cùng Tạ Giai.
Tạ Manh trang điểm suốt 2 tiếng đồng hồ, lúc này mọi thứ đều đã đâu vào đấy.
Tạ Giai nói là đến chơi thì là đến chơi thật.
Những địa điểm được chọn để quay chụp, từ danh lam thắng cảnh cấp 5A đến các thị trấn cổ được quốc gia bảo vệ đều có phong cảnh rất đáng xem.
Người chụp hình có nhiều ý tưởng, không giống như cô và Lưu Xương Nghĩa lúc ấy chỉ là lấy phong cảnh làm nền. Ekip của Nguyên Tự nhiều hơn của cô tầm 10 người cũng thôi đi, hơn nữa còn có một đống đạo cụ trong xe minibus.
Nhỏ thì có hoa tươi, màn che mặt, bóng bay, lớn có du thuyền, xe thể thao, máy bay trực thăng, thậm chí còn có cả đàn ghi-ta, pháo hoa, thú cưng. Tạ Giai xem thế là đủ rồi. Cô dâu và chú rể đang thả bồ câu trên bãi cỏ, trong vườn hoa có hoa tươi, du thuyền trên biển, trực thăng bay lượn trên bầu trời.
Bộ ảnh cưới này chia thành ba ngày chụp, hành trình lấy nhẹ nhàng du ngoạn làm chủ đạo, cố hết sức giảm bớt cảm giác gò bó.
Cảnh chụp cuối cùng trong bộ ảnh cưới của Tạ Manh và Nguyên Tự là ở bờ biển mà trước kia Tạ Giai và Lưu Xương Nghĩa từng chụp, hai người đứng trên tảng đá, chú rể ôm eo cô dâu, cả hai đều thâm tình nhìn nhau.
Tạ Giai ngồi trên tảng đá ngầm mà trước kia hai người họ từng ngồi, nhìn hai người, trong lòng có chút buồn cười.
Nguyên Tự lựa chọn nơi này, có thể thấy được lúc ấy thấy cô và Lưu Xương Nghĩa chụp ảnh cưới nên Nguyên Tự mới có tâm tư này, cũng vì vậy mới có chấp niệm phải chụp một tấm ảnh cưới ở đây, đoàn đội thậm chí còn vì anh mà cố ý sửa lại lộ trình để đi đường vòng tới.
Trải qua ba ngày dài đằng đẵng, 72 tiếng đồng hồ, công cuộc chụp ảnh cưới của Tạ Manh và Nguyên Tự rốt cuộc cũng kết thúc.
***
Tạ Manh cuối cùng vẫn lựa chọn ký hợp đồng với nhà làm phim, cô chỉ là một tiểu trong suốt, giá bán bản quyền cũng không đắt.
Mặt khác, bên kia nghe nói ba của Giang Nhã Tuyên đã nợ tổng cộng hơn 80 triệu, Hứa Uy còn hết lần này lại lầm khác trả thay, ông ta lại càng điên cuồng đâm đầu vào đánh bạc.
Bởi vì chuyện Hứa Uy tận tình trả nợ này quá mức mới mẻ, mấy người bạn trong giới của Nguyên Tự dạo gần đây đều bàn tán rằng Hứa gia đang nháo long trời lở đất đến mức nào.
Tạ Manh và Nguyên Tự nghe tai này ra tai kia, cũng không thèm để ý, vẫn đâu vào đấy tiến hành hôn lễ theo như kế hoạch.
Ngày 4 tháng 12 chính là hôn lễ của hai người, cũng là ngày đầu tiên Tạ Manh tỉnh dậy từ trong giấc mơ kia. Bọn họ chọn ngày có ý nghĩa đặc biệt như vậy để kết hôn, cũng là để chúc mừng vận mệnh của bọn họ tại ngày này bắt đầu thay đổi.
Cũng chính trong ngày đặc biệt này, Lâm gia và Nguyên gia rốt cuộc cũng tụ lại bên nhau, như những thông gia bình thường cùng nhau nói cười tiếp đón khách khứa.
Quan hệ thông gia đã từng để muộn mất hai năm, cuối cùng cũng đã đến đúng hẹn.
Nguyên Tự vẫn tổ chức hôn lễ xa hoa như cũ, anh mời rất nhiều siêu xe chạy thẳng đến nhà mẹ đẻ Tạ Manh.
Nhà bà nội Tạ vẫn luôn thích chiếm tiện nghi như, để bác cả và cô đứng thủ ở trước cửa lớn yêu cầu một thùng thuốc lá, đối với Nguyên Tự mà nói, cái này quá đơn giản.
Bác cả Tạ: “Đưa thuốc lá.”
Nguyên Tự: “Được.”
Sau khi đưa một thùng thuốc lá Trung Hoa, bác cả Tạ còn cảm thấy mình đòi hỏi quá nhiều nên lập tức mở cửa. Nguyên Tự cùng dàn phù rể của anh nhanh chóng xông vào trước cửa phòng cô dâu, người thủ ở cửa phần lớn là con nít trong nhà và phù dâu, tới tới lui lui bất quá là muốn thuốc lá và tiền.
Ai đến Nguyên Tự cũng không từ chối.
Bao lì xì? Đưa!
Thuốc lá? Đưa!
Chỉ cần mấy người yêu cầu, không có gì là tôi không đưa ra được. Cái gì Nguyên Tự cũng đưa, cho nên sau khi cửa mở ra, dàn phù dâu vẫn còn đang cảm thấy ௱ôЛƓ lung khó hiểu.
Nguyên Tự đứng ở cửa, nhìn cửa gỗ màu trắng chậm rãi mở ra, cũng mở ra một thế giới mới của anh và Tạ Manh.
Bên trong cánh cửa này, đã từng có em bé Tạ Manh ở, cô sống ở đây đến lúc trưởng thành, đến khi đi làm sau đó kết hôn.
Bên trong cánh cửa này, đã từng có một cô dâu Tạ Manh, lúc đó anh cũng đứng ở chỗ này, cô ở trong phòng anh ở ngoài cửa.
Bên trong cánh cửa này, có một người anh rất yêu đang ở trong đó, cô mặc áo cưới ngồi ở trên giường, cô đang đợi anh đến, anh đến rồi.
Cửa mở, trên người Tạ Manh mặc một bộ váy cưới màu đỏ, váy lụa như một đóa hoa hồng xinh đẹp đang nở rộ, phủ kín cả chiếc giường. Tạ Manh thật giống như tinh linh của hoa hồng, cô ngồi ở giữa trung tâm của đóa hoa, trên đầu phủ một tấm màn che màu đỏ trong suốt, xuyên qua tấm màn nhìn về phía Nguyên Tự khẽ mỉm cười.
Nguyên Tự đứng ở cửa cũng nhìn cô cười tươi.
Sau này, mong được em chiếu cố nhiều hơn.
Sau này, mong được anh chiếu cố nhiều hơn.
***
“૮ɦếƭ tiệt, sao thế giới này lại bắt đầu không ổn định rồi?” 398 hô to: “Chủ nhiệm, thế giới kia của Tạ Manh vẫn có chút không ổn định!”
Chủ nhiệm hoảng hốt bay qua nói: “Không thể nào? Nam chính cũng đã kết hôn, đối với kiếp trước hẳn là đã tiêu tan rồi mà! Anh ta đã hoàn thành tâm nguyện, hẳn là sẽ không còn ảnh hưởng đến thế giới mà nhỉ?”
398 cũng cảm thấy có chỗ không đúng: “Đúng vậy! Tôi cũng không nghĩ ra, lúc ấy thế giới không ổn định là bởi vì nam chính chống cự, cho nên mới có một loạt sự tình phía sau. Nguyên Tự chống cự quá mãnh liệt nên khiến cho thế giới trước bị lung lay, chúng ta mới có thể nhân lúc có lỗ hổng mà thực hiện nhiệm vụ phản công của nữ phụ.”
Chủ nhiệm cũng nghi hoặc: “Đúng vậy, cho nên 602 mới bất chấp muốn ૮ưỡɳɠ éρ sửa lại cốt truyện làm cho nam chính càng thêm bất mãn, vậy nên thế giới kia càng bị ảnh hưởng dữ dội hơn. Chuyện này làm ảnh hưởng đến kết cục, mới có thể khiến mọi người loại bỏ Nguyên Tự làm nam chính. Nếu vậy, sao thế giới kia lại bắt đầu không ổn định rồi?”
398 cười: “Lúc ấy không ổn định là bởi vì có người phản kháng thế giới này, hiện tại lại không ổn định, có phải cũng bởi vì có người phản kháng thế giới này không nhỉ?”
Chủ nhiệm: “Là ai?”
398: “Không biết nữa! Dù sao có lẽ tôi lại sắp có nhiệm vụ phản công mới để làm rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha……”
TOÀN VĂN HOÀN