Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam - Chương 58

Tác giả: Da Thanh Oa

Nguyên Tự khó chịu xoa xoa иgự¢, tuy Tạ Manh vẫn còn đang khinh bỉ gu thẩm mỹ mặn mà của anh, nhưng vẫn quan tâm ý tứ hỏi thăm một chút: "Này, anh làm sao vậy?”
Nguyên Tự cau mày nói: "Tâm bị xuẩn đau."
Tạ Manh nghiêng đầu, thuần đồng? Xuẩn…… Đau¹?
Sau khi nghĩ kỹ lại, cô liền hung hăng quay đầu trừng anh một cái: "Anh mới mới xuẩn, cả nhà anh đều xuẩn².”
*Edit*: lưu ý một tẹo là đoạn này kiểu nữ chính cắt câu lấy chữ nên để nguyên đọc cho xuôi ý văn nheee.
Hồng Vũ không biết tại sao đột nhiên hai người lại cãi nhau, nhưng anh ta cũng không quan tâm. Dẫn Tạ Manh đi nộp tiền, sau đó đưa phiếu thu cho Tạ Manh.
Tạ Manh tiện tay đem phiếu thu bỏ vào túi, Hồng Vũ với tay lấy quyển sách từ trên kệ đưa cho cô, Tạ Manh ngó ngó bìa sách, là một quyển tuyển tập các đề thi đánh giá chất lượng. Cô mở ra xem thử, tất cả nội dung đều là câu hỏi trắc nghiệm.
Hồng Vũ cười nói: “Cái này phải làm, đến lúc làm kiểm tra, mấy câu hỏi trong đề sẽ được chọn lọc từ đây. Câu hỏi cũng không đánh đố đâu, em đừng quá lo lắng. Đọc rồi làm vài lần là quen. Nếu không có vấn đề gì thì về nhà nhắn tin Wechat cho tôi, tôi sẽ báo trước cho em thời gian thi bằng lái.”
Tạ Manh gật đầu, nói cảm ơn.
Nguyên Tự thật sự không muốn nhìn thấy mặt Hồng Vũ, liền kéo Tạ Manh nói: "Đi thôi, về nhà tiếp thu tri thức."
Tạ Manh ngoan ngoãn đi theo, cũng lật quyển sách ra đọc.
Hồng Vũ quả thực là có ý với Tạ Manh. Con gái lớn lên đẹp như vậy, ai mà chẳng thích. Nếu người đàn ông kia quả thật không phải là bạn trai của cô, anh ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội này. Nếu thật sự cứ thế buông tay thì quá đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, Hồng Vũ hô to: "Tạ Manh, muốn đi xem trường đua không?"
Tạ Manh chớp chớp mắt, Hồng Vũ liền cười chỉ chỉ bức tường ở đối diện: "Bên đó cũng là trường của chúng ta mở, nhưng mà là đường đua, náo nhiệt lắm đấy. Từ cái cửa nhỏ kia có thể đi thẳng sang bên đó, ngày thường nhân viên công tác cũng thường dùng cửa này qua lại bên đó cho tiện."
Tạ Manh nhón mũi chân nhìn về phía cách vách, phía bên kia là sân thi đấu rất lớn, hai bên được ngăn cách bằng hàng rào đá, bởi vậy liếc mắt một cái là có thể thấy cảnh sắc phía bên đó. Những chiếc xe đẹp mắt với các màu sắc sặc sỡ. Tầm mắt của Tạ Manh đã dần hướng về điểm dừng, hai người đàn ông bước xuống xe, trên người mặc bộ đồ của tay đua chuyên nghiệp, tay đang nhận lấy chai nước từ một cô gái, ngẩng đầu uống một hơi.
Hồng Vũ thấy Tạ Manh nhìn chăm chú như vậy liền biết cô có hứng thú, nói: "Tôi dẫn em đi xem, còn anh bạn này nếu muốn về trước thì cứ về đi, lát tôi sẽ đưa em ấy về."
Tạ Manh cũng không đồng ý ngay với anh ta mà quay đầu hỏi Nguyên Tự: "Tôi muốn đi xem."
Vừa bắt đầu học lái xe, cho nên Tạ Manh rất hứng thú với những chuyện liên quan đến xe cộ.
Nguyên Tự bị cô nhìn thế cũng mềm lòng, huống chi cô còn không tùy tiện rời đi trước mà vẫn nhớ trưng cầu ý kiến của anh, điều này thực sự làm cho anh cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa anh cũng chưa từng có ý định kiểm soát cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong Ⱡồ₦g sắt. Cô là một cá thể độc lập, tất nhiên là cô sẽ có hứng thú với những vật xung quanh mình.
Đã bị Tạ Manh nhìn như vậy, Nguyên Tự cũng không có cách nào từ chối.
“Đi thôi, anh đi cùng em.” Lời này của anh cũng coi như gián tiếp từ chối ý tứ muốn đưa cô về của vị huấn luyện viên kia.
Hồng Vũ ngẩn người, biết là người ta không an tâm về mình đi. Không thể quá nóng vội, phải chậm rãi!
Hồng Vũ không nói gì mà chỉ dẫn hai người đi qua cái cửa kia.
Qua cánh cửa nhỏ, cảnh sắc xung quanh bất chợt thay đổi, so với khu giảng dạy diện tích lớn hơn gấp mấy lần. Ngoại trừ đường đua, xung quanh đều được bao phủ bởi những thảm cỏ xanh mướt. Ở phía xa xa bên tay phải có một khu nghỉ ngơi đơn giản, bên trong có đầy đủ các thiết bị cần thiết và máy bán hàng tự động.
Hồng Vũ chỉ về phía bên kia nói: “Khu đua xe ở đó, chúng ta qua đó đi!”
Tạ Manh hưng phấn gật đầu, cô quay đầu nhìn Nguyên Tự. Ngoài ý muốn, lúc này Nguyên Tự lại không đi theo cô, anh trầm mặc một hồi, nói: “Anh ở đây chờ em!”
Nói xong, anh trực tiếp ngồi ở bãi cỏ bên cạnh cổng vòm.
Tạ Manh không rõ lý do, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Bãi đua xe này cũng không lớn, nhưng vẫn là một điểm đến quen thuộc của các tay đua ở Phụ Thành.” Hồng Vũ một bên dẫn đường, một bên cười giới thiệu: “Em đừng thấy nó vậy mà nghĩ nó không nổi tiếng, tiền thu về từ khu này không ít đâu. Phụ Thành có rất nhiều người có tiền, người đam mê với đua xe thực ra không ít tí nào.”
Hồng Vũ nói tiếp, lại còn có chút đắc ý, anh rất tự tin nhìn Tạ Manh: “Thế nào? Có muốn tôi chở em đi thử một vòng không?”
Hai mắt Tạ Manh sáng ngời: “Được thế sao?” Cô thích nhất mấy trò chơi kích thích giống như tàu lượn siêu tốc, trước giờ cũng chưa từng ngồi trên xe đua.
Nguyên Tự hít vào một hơi, miệng chua lòm ê ẩm mà ở sau cô nói to: “Em muốn ngồi thật đấy à? Ngồi xe đua không giống như ngồi tàu lượn siêu tốc đâu!!”
Hồng Vũ cười nói: “Yên tâm, tôi chở cô ấy đi một vòng sẽ trở về liền, đây cũng không thuộc lĩnh vực nghề nghiệp của tôi nên không chạy nhanh đâu.”
Nguyên Tự nhấp môi, sau đó không nói nên lời: “Vậy thì ngồi ở đó có ích gì chứ?”
Hồng Vũ: “…”
Tạ Manh lại rất hưng phấn, nói thẳng: “Thầy giáo, em ngồi em ngồi!!! Chậm hay nhanh đều được, trước đây em chưa từng được ngồi xe đua bao giờ!”
Lòng tự trọng của Hồng Vũ cũng được vực dậy, hắn gật gật đầu. Nguyên Tự nhìn bóng lưng hai người, dùng sức nắm chặt đám cỏ dưới tay, cuối cùng lại bất đắc dĩ thả ra.
Ngay sau đó, Hồng Vũ đã chở theo Tạ Manh lái xe ra đường đua. Tạ Manh ngồi trong xe, Nguyên Tự dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng bị dọa sợ của cô.
Vừa nghĩ đến là anh không nén được nụ cười, đúng là lá gan cô không lớn, nhưng dũng khí không nhỏ.
Bởi vì là lần đầu tiên Tạ Manh ngồi trên xe đua, Hồng Vũ cũng không dám chạy quá lâu, một lúc sau đã dừng lại ở khu vực nghỉ ngơi.
Nguyên Tự nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa, gần đây có một nhà hàng cá nướng không tồi, lát nữa vừa hay có thể dẫn cô đi ăn.
Nguyên Tự vừa mới cúi đầu thì ở phía khu vực nghỉ ngơi bên kia phát ra âm thanh náo loạn. Nguyên Tự ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn qua đó. Lúc này, rất nhiều người đang đứng quanh đấy hóng hớt, nhưng Tạ Manh thì không thấy đâu.
Nguyên Tự nhíu mày, đứng dậy đi về phía bên đó. Càng đến gần càng nghe rõ hơn, cũng có giọng nói Tạ Manh ở bên trong: “Tôi nói rồi, tôi không hề quen biết cô! Cô nói chuyện có đạo lý một chút có được không?”
“Đạo lý? Lúc bà đây nói đạo lý cô còn ở trong bụng mẹ chưa có ra đâu! Muốn giảng đạo lý với tôi? Vậy tại sao lúc cặp kè với chồng tôi cô không nhớ mà đến tìm tôi nói đạo lý hả?” Giọng nữ có chút bén nhọn.
Nguyên Tự nhíu mày đẩy đám người ra, quả nhiên Tạ Manh đang ở bên trong, bị một người phụ nữ mặc áo màu đỏ với váy ngắn màu đen lôi kéo.
Hồng Vũ cũng ở đó giảng hòa: “Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Cô ấy là học sinh học lái xe vừa mới tới hôm nay, làm sao có thể quen biết với anh Vương đây được chứ.”
Người tên Lưu tiểu thư kia cười lạnh một tiếng nói: “Không quen biết? Cậu định lừa ai? Lão Vương mỗi ngày đều chạy đến đây, ba ngày đi thì phải đến hai ngày là đêm không về nhà. Đều là từ sau khi đến đây đua xe với mấy người các cậu ông ta mới thế.”
Người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp. Với bộ dáng kiều diễm kia, nếu cô ta không mất bình tĩnh như bây giờ thì sẽ càng thêm loá mắt.
Nguyên Tự nhìn Hồng Vũ không dám mạnh tay kéo vị Lưu tiểu thư kia ra, anh cảm thấy cực kỳ bực mình.
Hay lắm! Anh đem người giao cho cậu ta, cậu ta lại dám bảo vệ kiểu này?
Nguyên Tự tiến lên hai bước, trực tiếp hất tay vị Lưu tiểu thư này ra, cười lạnh: “Điên rồi đúng không? Thấy ai cũng muốn cắn? Khoan nói tới chuyện hôm nay là lần đầu tiên vợ của tôi tới đây, cô thử nhìn lại xem ông chồng của cô có chỗ nào đáng giá không? Cô cũng phải biết tiêu chuẩn như thế nào mới có thể khiến vợ tôi để vào mắt chứ?”
Miệng của Hồng Vũ lúc này có thể nhét vừa một quả trứng gà. Chồng? Vợ? A, tim của tôi!
Lưu tiểu thư thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao to, trong lòng có chút hoảng, nhưng cô là người tùy ý, lập tức lấy lại tự tin nói: “Vợ của anh đội nón xanh cho anh mà anh còn đứng ra bảo vệ cô ta? Chửi tôi điên? Tôi bảo này, anh cũng không khác gì đâu!”
Nguyên Tự lạnh lùng cười: “Tôi chỉ biết chồng cô đội nói xanh cho cô thôi, cô đi tìm ông ta mà nói chuyện.”
Tạ Manh bị Nguyên Tự kéo ra sau lưng mình, trong lòng bỗng chấn động, còn có ấm áp.
Cô đã quen đi bảo vệ người khác, quen chăm sóc chị và em trai, quen ngoan ngoãn nghe lời trước mặt ba mẹ.
Sau khi cô học võ, càng xem chuyện bảo vệ gia đình chính là nhiệm vụ của mình, đã rất lâu rồi cô chưa được ai đó kéo đến phía sau che chở như vậy. Bởi vì năng lực quá mạnh, cô hay đứng trước chống đỡ cũng trở thành chuyện thường tình.
Hiện tại, một lần nữa trải nghiệm cảm giác được người khác bảo vệ, thế mà rất vui vẻ.
Hơn nữa… Tạ Manh cúi đầu cười cười, Nguyên Tự là một người cực kỳ kiêu ngạo đó nha! Vậy mà lại đứng ở đây cãi nhau với một người phụ nữ, quá mất mặt.
Nhưng nếu cứ để ý mặt mũi, không ra mặt cho cô thì làm sao thể hiện được tâm ý của anh đây?
Lưu tiểu thư bị Nguyên Tự dẫm vào đuôi, bừng bừng tức giận: “Anh là cái thá gì? Dám ở trước mặt Lưu gia tôi lớn tiếng, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, là có thể khiến anh…”
Tạ Manh biết Nguyên Tự để ý những lời này, đương nhiên cô cũng không nghĩ để Nguyên Tự đi nói lý luận với một người phụ nữ. Mấy chuyện cãi nhau với phụ nữ thế này, vẫn nên để phụ nữ cô đây tự mình làm đi!
Tạ Manh đánh gãy lời của Lưu tiểu thư, hỏi: “Cô có biết gia đình chúng tôi là ai không?”
Nguyên Tự bị ςướק lời cũng không buồn bực, mà là quay đầu lại nhìn Tạ Manh, Manh Manh chẳng lẽ là… muốn nói tên Nguyên gia ra? Manh Manh rốt cuộc cũng đã xem mình là một phần của Nguyên gia rồi?
Tuy ở Phụ Thành cũng có không ít các dòng họ có tiếng tăm, nhưng chỉ cần nói ra tên Nguyên gia thì chắc chắn sẽ luôn được người ta kính nể.
Nói ra đến nhà họ Nguyên, đúng thật là có thể làm cho họ Lưu đây câm miệng. Nguyên Tự cười lạnh, ở Phụ Thành anh thật sự chưa từng nghe qua Lưu gia gì đó, không biết là nhà giàu mới nổi ở thâm sơn cùng cốc nào mà cứ thích thể hiện.
Lưu tiểu thư cũng cười lạnh nói: “Nhà ai? Nói một chút nghe xem nào.”
Tạ Manh hơi hơi mỉm cười: “Ngu gì tôi nói? Đến cả nhà tôi ở đâu cô còn không biết thì trả thù tôi kiểu gì đây?”
Nguyên Tự: “…”
Lưu tiểu thư: “…”
Tạ Manh dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc mà nhìn cô ta: “Cô gọi điện thoại thử xem, cô muốn bọn họ dạy dỗ ai thế? Cô biết tên của tôi sao?”
Lưu tiểu thư: “…”
Nguyên Tự: “…”
Hiện trường yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc có một giọng nam khác truyền đến đánh vỡ.
Lão Vương trong truyền thuyết kia rốt cuộc cũng xuất hiện, ông vội vàng chạy vào đám người, sau đó kéo Lưu tiểu thư nói: “Ây da, bà xã, sao em lại ở chỗ này? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Anh không có, không có, anh chỉ là đi ăn cơm với bạn, ngủ ở nhà bạn.”
Lưu tiểu thư hất tay ông ra, nói: “Anh nói không có thì là không có à? Vết son môi trên cổ áo sơ mi anh cũng là bạn anh in lại?”
Lão Vương liền nói: “Anh nói rồi, đấy chỉ là không cẩn thận va quệt vào thôi.”
Lưu tiểu thư cười lạnh: “Không cẩn thận mà lại dính đúng vào cổ áo? Anh nghĩ tôi ngu ngốc như vậy à?”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Nguyên Tự vỗ vai lão Vương, lão Vương phiền bực bội, vẫy vẫy tay nói: “Có việc gì chờ một chút rồi nói.”
Nguyên Tự sẽ chờ ông chắc? Anh tiếp tục vỗ, lão Vương bị chen ngang bốn năm lần, rốt cuộc cũng tức giận mà quay đầu lại nói: “Làm gì đấy? Đã nói là chờ một chút…”
Câu nói kế tiếp khi nhìn thấy Nguyên Tự đều bị nghẹn lại trong miệng, bộ tây trang của người đàn ông trước mặt này, ông liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là loại cao cấp.
Huống chi, khí thế cao như vậy, chắc chắn không phải người thường.
“Ách… người anh em, làm sao vậy?” Khí thế của lão Vương lập tức yếu đi hai phần.
Nguyên Tự chỉ chỉ Tạ Manh, nói: “Kêu vợ của ông, xin lỗi.”
_____________
(1) Từ thuần đồng (純銅 - chún tóng) và xuẩn đau (蠢痛 - chǔn tòng) đồng âm nhưng khác thanh điệu nên Tạ Manh nghe nhầm.
(2) Xuẩn (蠢) có nghĩa là bị ai đó quấy phá, cũng có nghĩa là ngu ngốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc