Đại khái là bởi vì ánh mắt Nguyên Tự quá mức chuyên chú, Tạ Manh liền cảm thấy kỳ quái mà nhìn về phía anh.
Nguyên Tự cúi đầu tránh đi ánh mắt của Tạ Manh, rung động không thể giải thích trong lòng ban nãy cũng bị anh áp xuống, anh thuận miệng đổi chủ đề: "Đi thôi! Nhóc con kia chắc chắn hiện tại đang khóc đến đáng thương rồi, về nhà không biết sẽ còn ầm ĩ thế nào nữa."
"Có sao đâu? Khóc năm ba bữa, tự nhiên sẽ quên thôi." Tạ Manh không chút bận tâm, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân.
Nguyên Tự lại ngẩng đầu nhìn cô, gió thổi qua làm tóc cô tung bay như nhảy múa, lúc đi ngang qua anh, sợi tóc còn ở trên mặt anh cọ cọ. Nguyên Tự chỉ cảm thấy giật mình, lập tức lùi về sau tránh đi cảm giác bất chợt này, sau đó tùy ý trả lời cô: "Nó khóc, dĩ nhiên sẽ thật thuơng tâm, cũng thật sự đau khổ. Đây cũng không phải là chuyện mà tuổi của nó có thể trải qua."
"Ồ." Tạ Manh mỉm cười, đứng dưới chân cầu thang ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự, trên mặt toàn là châm chọc.
Tạ Manh nói: "Đời người ngắn ngủi, chính là nói cuộc đời không quá dài. Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này, phần lớn mọi người đều là sướng ít khổ nhiều. Đúng là hầu hết mọi người không nhất thiết phải trải qua việc bị mẹ mình vứt bỏ, nhưng người ta cũng trải qua không ít khổ. Ngược lại cũng không cần đem đau khổ của nó phóng đại đến trăm lần như vậy đâu, nghĩ đến những chuyện vui vẻ nhiều một chút, sẽ liền cảm thấy vui vẻ."
Nói xong, Tạ Manh cũng không thèm để ý, cô nói những lời này cũng chỉ vì muốn xả giận với Nguyên Tự thôi. Cô không hài lòng việc Nguyên Tự hiện tại vì lý do đó mà quá dung túng cho nhóc con này, giống như trong truyện vậy, bất luận thằng nhóc này làm cái gì, vẫn luôn là một câu: "Nó còn nhỏ, nó bị mẹ mình bỏ rơi". Chỉ một câu nói đơn giản như vậy là có thể để Nguyên Tư Lập muốn làm gì thì làm.
Rốt cuộc, Nguyên Tự còn xem trọng cháu trai này tới mức nào chứ? Bởi vì vị cháu trai này mới cùng nữ chủ qua lại, chính cô hiện tại lại phải đi theo nó khuất phục, về sau còn phải quỳ xuống để cầu xin được chăm sóc nó? Nếu như vậy thì đi ૮ɦếƭ còn hơn!
Vốn tưởng rằng sau khi cô nói xong những lời đó, Nguyên Tự khẳng định sẽ nổi giận, thậm chí còn có thể sẽ ở đây náo một trận với cô.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Nguyên Tự phía đối diện đột nhiên cong khóe môi cười với cô.
Tạ Manh: "..."
Lúc đó, Nguyên Tự cũng không có nghĩ tới sẽ cười. Nhưng có đôi khi mọi chuyện chính là xảy ra trong lúc vô tình như vậy, sau đó đều không thể không chế!
Gương mặt Nguyên Tự luôn là mặt lạnh, cho nên trong tưởng tượng của Tạ Manh, lúc anh cười cũng là loại lạnh lùng như vậy, cho dù có cười ôn nhu dịu dàng, cũng sẽ tràn ngập hương vị đàn ông.
Nhưng mà, Nguyên Tự mặt lạnh này khi cười rộ lên thế nhưng lại có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Chỉ cần cười lên, khí thế lãnh khốc trong nháy mắt bị bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn lưu lại cảm giác thiếu niên mười phần tươi cười, ngọt đến phát ngấy, lại phảng phất như mang theo ánh sáng, làm người ta hoàn toàn không thể rời mắt.
Tạ Manh vẻ mặt dại ra: "... âu, mai, gót!"
Trên thế giới luôn có những người mâu thuẫn như thế, Nguyên Tự chính là loại người này, lúc không cười chính là một tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, lạnh mặt, mày nhăn, các giám đốc trong công ty nháy mắt bị dọa đến không nói ra lời.
Nhưng khi cười lên, so với nam ca sĩ đáng yêu nhất giới giải trí - Lâm Công Ninh còn muốn đáng yêu hơn.
Thật sự không thể không nói, Nguyên Tự cười lên... Cũng cmn quá đáng yêu rồi!!!
Tạ Manh chậm rãi trừng lớn mắt, hưng phấn nói: "Đây chính là lý do anh không cười? Khó trách anh không dám cười."
Nguyên Tự sửng sốt, chợt hiểu đã xảy ta chuyện gì, nhíu mày duỗi tay che miệng cô lại: "Im đi, đừng nói nữa."
Tạ Manh đẩy tay anh ra, sau đó ha ha ha ha cười lớn: "Thì ra anh cười lên sẽ như thế này nha. Nếu anh mà dám cười như vậy ở công ty, còn ai sẽ nghe lời anh nữa chứ? Bất quá cũng có liên quan gì đâu? Tự Tự, anh cười lên rất đẹp, tôi rất thích anh cười như vậy."
Nguyên Tự không biết câu nói này của cô là thật lòng hay dối trá, là chế giễu anh hay vẫn là khen anh?
Tuy nhiên dù là loại nào, anh không thể không nói, Tạ Manh nói thẳng ra giống như tỏ tình như vậy, khiến cho anh có chút sung sướng trong lòng.
Không khí tươi cười của hai người khiến cho những người đứng cách đó không xa quay đầu lại nhìn bọn họ, rõ ràng là một bầu không khí thật bi thương, mọi người cũng không khỏi bị sự vui vẻ của hai người cảm nhiễm. Đứng dưới sân tắm mình dưới ánh mặt trời, thật ra hai người thật sự rất xứng đôi.
Tạ Manh khi cười lên cũng rất đẹp, thậm chí có thể cùng ánh nắng tranh nhau tỏa sáng - Nguyên Tự nghĩ.
Tạ Manh vậy mà lại si mê nụ cười của mình? Nguyên Tự không hiểu, đúng thật là bởi vì anh cười quá mức ngọt, cho nên từ sau khi tiếp nhận công ty, anh liền không cười nữa. Lúc cười mang theo má lúm đồng tiền cũng không tính là gì, lại còn mang theo hương vị ngọt ngào, sự uy nghiêm của tổng tài không còn sót lại một chút!
Tạ Manh cảm khái nói: "Sao lại có người khi cười lại có cảm giác khác biệt như vậy chứ?"
Hỏi thì hỏi vậy thôi, tất nhiên cô cũng biết không có khả năng Nguyên Tự sẽ trả lời. Cô mỉm cười muốn đưa tay chọc anh, Nguyên Tự bất đắc dĩ lấy tay chặn lại, thấy bộ dáng kiên trì của Tạ Manh, trong lòng anh mềm nhũn, buông lỏng kiềm chế. Tạ Manh không nghĩ tới anh đột nhiên buông tay, trực tiếp ngã nhào vào иgự¢ anh.
Giống như cảm giác khi anh đỡ lấy eo nhỏ của cô vào tối hôm đó, lúc này cô vẫn như cũ mềm mại trong иgự¢ anh. Nếu không phải có đủ tự chủ, chỉ sợ anh đã đưa tay ra ôm cô.
Tạ Manh không có những suy nghĩ lộn xộn này, mà là ngơ ngác nói một câu: "... Tôi nghi ngờ anh cố ý ăn đậu hủ của tôi."
Nháy mắt, tất cả các bong bóng màu hồng dưới ánh mặt trời tươi đẹp đều tan biến.
Nguyên Tự cười ra tiếng, hôm nay anh đối với Tạ Manh khác biệt như vậy, ngoại trừ bởi vì đủ loại cảm giác tồn tại mà cô mang tới trong những ngày qua, còn bởi vì những lời mà cô đã nói với Đào Nhã Nhân.
Mặc dù biết những lời cô nói không phải vì anh cũng không phải vì Nguyên Tư Lập mà nói, nhưng anh vẫn ghé vào tai Tạ Manh để nói cảm ơn: "Cảm ơn em đã nói thay suy nghĩ của tôi." Những lời đó anh không thể nói trước mặt Đào Nhã Nhân được, dĩ nhiên bởi vì có nguyên nhân không thể nói. Nhưng không phải anh chưa từng nghĩ tới sẽ nói, cho nên lúc nghe thấy Tạ Manh chỉ trích Đào Nhã Nhân, Nguyên Tự rung động trong lòng là điều dễ hiểu.
Tạ Manh sửng sốt, không nghĩ tới Nguyên Tự sẽ bất ngờ cảm ơn cô như vậy. Quay đầu lại nhìn anh, lại thấy nụ cười trên mặt Nguyên Tự, vẫn đẹp như vậy. Sở dĩ nói Nguyên Tự khi cười khiến Tạ Manh cảm thấy đáng yêu, cũng không phải bởi vì anh thật sự đáng yêu, suy cho cùng Nguyên Tự cũng không phải là kiểu người đáng yêu, nhưng lúc anh cười làm cho người ta cảm thấy rất ngọt ngào, dẫn tới cảm thấy anh đáng yêu.
Loại ngọt ngào này thật giống như người đàn ông này đối với cô thâm tình làm sao. Lại khiến người ta cảm thấy anh đáng yêu không chịu được!
Tạ Manh đẩy tay anh ra, sau đó lời lẽ chính đáng nói: "Nói cảm ơn như vậy cũng quá khách khí rồi, cứ đưa tiền là được. Bất quá Nguyên Tự này, anh cười lên đẹp như vậy, không đi làm minh tinh thật sự quá quá quá đáng tiếc. Hút fan, quá hút fan. Nguyên Tự, tôi sẽ là fan mama¹ của anh. Tôi cho anh tiền, tôi mua quà xịn cho anh! Tôi có thể!!!"
¹Fan mama (fan mẹ): fan lớn tuổi, xem idol như con mình:)))) đa số nhóm fan này rất chịu khó đập tiền cho idol (thật ra tui mới đu idol trung gần đây thôi nên tui cũng không rành lắm:3)
Tạ Manh càng nói càng hăng, Nguyên Tự lại cảm thấy thảm không nỡ nhìn mà nhắm mắt, sau đó nhịn không được đả kích cô: "...... tiền của em... là tôi cho em."
Tạ Manh vẫn phấn khích như cũ: "Tôi sẽ kiếm tiền mua cho anh..."
Nguyên Tự: "Chờ em kiếm được rồi nói sau..."
Tạ Manh vẫn cảm thấy đáng tiếc: "Ai, nếu anh mà xuất đạo, sản phẩm của anh làm đại ngôn tôi sẽ mua hết. Hai cỏ đầu tường² tôi đang nuôi so với anh đều không bằng, haiz!"
²Cỏ đầu tường (墙头): là từ lóng của giới trẻ TQ ý chỉ một người mà bản thân đang yêu thích, hâm mộ nhưng sự yêu thích này thường không kéo dài quá lâu. (Nguồn: @theresa_2001)
Nguyên Tự sửng sốt: "Đầu tường? Là đầu tường hả?" Trong lòng anh đối với hai chữ này có dự cảm không tốt lắm (anh Tự nghĩ theo đúng nghĩa đen là phía đầu của bức tường đó ạ)
Tạ Manh lại cười hắc hắc: "Lúc trên đường đến đây anh cười nhạo tôi không biết "tặng đầu" nghĩa là gì, hiện tại tôi cũng muốn cười anh."
Ba Đào đứng bên cạnh xe chờ bọn họ, nhìn Nguyên Tư Lập, nhịn không được nói với Nguyên Tự: "Tiểu Tự, cháu có muốn đưa vợ mình về trước không? Để tự bác đưa cháu ngoại mình qua đó."
Nhưng Nguyên Tư Lập kế bên lại không vui mà hét lên: "Cháu không không cần, cháu đi cùng chú ấy, cháu không cần ông đưa. Mẹ không cần cháu, cháu cũng không cần mẹ. Từ nay về sau mẹ đừng tới tìm cháu nữa!"
Nguyên Tư Lập đối với việc bị mẹ mình vứt bỏ đả kích quá lớn, cho nên nó một giây cũng không muốn ở lại nơi này.
Nhưng mà... nói là không muốn, thật ra chỉ là nhóc hy vọng mẹ mình sẽ hối hận thôi. Mẹ của trước kia yêu mình như vậy, vẫn luôn nói bên tai của mình: "Bảo bối, con là cả thế giới của mẹ."
Hiện tại thì sao chứ? Nguyên Tư Lập che lại đôi mắt rơi lệ, mẹ... mẹ đã không cần "cả thế giới" này nữa.
Nguyên Tự thấy Nguyên Tư Lập đứng bên cạnh xe khóc đến thương tâm, thu hổi tâm tư đùa giỡn với Tạ Manh. Cái thứ gọi là cỏ đầu tường gì đó, anh có thể tìm hiểu sau.
Nghĩ như vậy, anh liền đi đến trước mặt Nguyên Tư Lập, sau đó nhìn nó, nói: "Đừng khóc, đàn ông con trai phải kiên cường một chút."
Nguyên Tư Lập quay đầu đi không thèm để ý tới anh, rõ ràng nhóc chỉ mới là một đứa bé 4 tuổi.
Tạ Manh vừa phát hiện ra một bí mật mới, trong lòng vô cùng hưng phấn, trên đường đi bước chân cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Đi đến ghế phụ, đang chuẩn bị ngồi vào chỗ, liền thấy Nguyên Tự bên cạnh nhíu mày ngăn lại, nói: "Em ngồi phía sau với Tư Lập đi, hiện tại cảm xúc của nó không ổn định, vừa lúc em có thể an ủi nó."
Tạ Manh không vui mà nói: "Thật ra tôi cũng rất sẵn lòng quan tâm nó, nhưng mà anh nhìn ánh mắt nó xem..."
Ánh mắt Nguyên Tư Lập đúng thật không quá tốt, nó hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Manh một cái, sau đó lại cúi đầu khóc thút thít.
Việc này thật sự không dễ làm, cũng chỉ có thể mang về trước rồi tính tiếp. Nguyên Tự thở dài, Nguyên Tư Lập từ nhỏ đã rất ghét Tạ Manh, thật là không có biện pháp nào khác, chỉ có thể từ từ thích nghi.
Hai mắt Tạ Manh sáng ngời, sau đó vui vẻ nói: "Tôi biết rồi, hay là như vậy đi, tôi lái xe cho ha, anh ngồi sau với nó đi, thế nào?"
Nguyên Tự liền gật đầu: "Được."
Hiện tại chỉ có cách này là tốt nhất. Sau khi Nguyên Tự dẫn Nguyên Tư Lập ngồi vào ghế sau, đột nhiên sửng sốt, lại duỗi đầu ra cửa sổ nhìn Tạ Manh đang muốn mở cửa xe, hỏi: "Em biết lái xe à?"
Tạ Manh gật gật đầu, sau đó nóng lòng muốn thử mà nói: "Hôm qua tôi mới học được trong sách, tôi cảm thấy rất đơn giản."
Nguyên Tự: "..."