Ly Hôn 365 Lần - Chương 28

Tác giả: Lưỡng Khỏa Tâm Đích Bách Thảo Đường

Học tập
Kết hôn năm năm, Khúc Phương quên mất ngày xưa mình đã yêu Chu Thần như thế nào. Có lẽ lần đó cô tan lớp, nhìn thấy anh ta ngồi trên bậc thềm ở sân thể thao của trường, chăm chú đọc sách, bộ dạng mím môi trông rất đẹp mắt. Hình ảnh đó giống như một bức tranh, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Có hôm cô vừa bước ra khỏi lớp, thời tiết phía Bắc bỗng nổi giông tố. Cô chạy vội đến căng tin trú mưa thì gặp anh ta, giữa chốn đông người, họ có vẻ lúng túng. Sau một hồi nói chuyện trời đất, Khúc Phương đến giờ vẫn không nhớ nổi lúc ấy rốt cuộc họ đã nói chuyện gì. Cô chỉ nhớ lờ mờ trong đầu hình ảnh khi đó tóc anh ta hơi ướt, trên mặt còn vương vài giọt nước mưa, điệu bộ rất hăng hái. Cô từng nghĩ mình đã thật sự yêu anh ta và Chu Thần cũng vậy.
Quãng thời gian đó thật đẹp. Cô một lòng kết hôn với Chu Thần, bắt đầu cuộc sống lo toan củi gạo dưa muối. Cô cảm thấy cuộc sống đó không hề khô khan, bởi vì có tình yêu, có mong đợi, với một người phụ nữ bình thường như cô thì đó gọi là hạnh phúc.
Thế nhưng lúc này đây, một người đàn ông kém Khúc Phương ba tuổi, nắm tay cô và nói: “ Đừng sợ, có tôi đây”. Trong nháy mắt, cô muốn khóc. Khúc Phương đã quên mất thế nào là tình yêu, vậy mà trong lòng vẫn thấy cảm động trước lời nói đó. Thời khắc này sao mà đẹp và mờ mịt đến thế. Cô đã đánh mất tình yêu, gặp gỡ rồi chứng kiến cuộc hôn nhân sụp đổ. Giờ phút này, anh và cô lại một lần nữa tình cờ gặp nhau.
Tâm trạng của Molly và Chu Thần đang hết sức kích động. Molly bị Khúc Phương chọc tức. Còn Chu Thần đang hoài nghi về một Khúc Phương, vốn dĩ là vợ anh ta, đầu óc và nhận thức vô cùng kém cỏi, luôn khúm núm sợ sệt và người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ kia liệu có phải là một người? Không lẽ bình thường cô ngụy trang quá giỏi để lừa gạt anh ta? Nghĩ đến việc mình bị lừa, trong lòng Chu Thần lửa giận ngập trời, không khác gì bị đối thủ cạnh tranh đánh bại. Đúng là anh ta đã bị vợ mình đùa bỡn. Biết vậy nhưng Chu Thần không thể làm ầm, chỉ biết đứng đó dỗ dành Molly. Cả hai đang mải phẫn nộ nên không để ý xung quanh, kết quả lời nói ra đều bị người khác nghe thấy. Cho đến khi cả hai phát hiện ra việc đứng đây hoàn toàn không thích hợp, những lời không nên nói theo đó mà nhịn xuống. Hai người chật vật thoát ra khỏi hội trường.
Khúc Phương nới lỏng tay khỏi tay Chân Vượng. Không phải do cô bắt gặp ánh mắt oán độc của Chu Thần, căn bản từ lâu cô không còn quan tâm đến anh ta, cho dù anh ta có làm gì sai trái thì cũng tự mình đi mà tìm nguyên nhân. Cô đang tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tìm mọi cách có được tờ giấy ly hôn. Cô thấy mất tự tin và không thể xác định được thứ cảm động vừa nãy là gì? Là cảm kích hay là tình yêu?
Khúc Phương vội rút tay ra, Chân Vượng cảm giác có chút mất mát. Nhưng ngay sau đó nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, coi như anh không thích việc nhân viên của mình bị chồng sỉ nhục, vì giúp đỡ mà phải ra mặt.
“ Cảm ơn anh, Chân Vượng”. Khúc Phương chân thành nói. Hơn nữa, trước mặt mọi người cô còn khom lưng hành lễ. Cô nói câu cảm ơn không chỉ một lần bởi đây cũng không phải lần đầu tiên nghe anh nói đừng sợ. Anh thoạt nhìn rất trẻ, lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng lại hay bất ngờ khiến cho người khác cảm động. Chân Vượng thấy dáng vẻ long trọng của cô, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, lập tức anh thấy không thoải mái. Anh nghĩ một câu nói không đáng được cảm ơn đến mức như vậy. Chưa kịp lên tiếng anh đã thấy cô hướng người đàn ông khác đi tới.
Khúc Phương đứng trước mặt Hác Kiến Hồng, thản nhiên nói: “ Hác tổng, không biết anh có hứng thú hợp tác cùng công ty chúng tôi không?”. Hác Kiến Hồng nhìn Khúc Phương. Mới đây thôi cô cúi đầu chào người đàn ông vừa nắm tay cô, không hiểu sao Khúc Phương lại hành động như vậy. Trông cô rất xúc động và thành tâm. Biểu hiện đó, Hác Kiến Hồng cảm nhận cô đã có quãng thời gian cực khổ và cuộc sống dường như khá dè dặt.
“ Tôi nghĩ ở đây có rất ít người muốn từ chối lời đề nghị của Khúc tiểu thư”. Hác Kiến Hồng mỉm cười, chấp thuận ngay tức thì. Đương nhiên anh làm vậy không vì Khúc Phương có mị lực ngất trời. Trên thực tế, công ty của cô đã cho người đến tìm anh nói chuyện hợp tác. Thế nhưng nội bộ công ty cô lúc đó chưa được ồn định, nếu hợp tác thì khả năng nguy hiểm sẽ rất cao, có trả nhiều tiền cũng khó làm ăn đượcvới nhau. Bây giờ tình thế không giống như vậy. Công ty Khúc Phương đã bị Chân thị thu mua, hơn nữa người đứng ra lãnh đạo chính là Chân Vượng, người trẻ tuổi tài cao của dòng họ Chân. Người như Chân Vượng dễ làm ra thành tích. Cho nên viễn cảnh công ty phát triển trong tương lai hoàn toàn có thể. Hác Kiến Hồng tình nguyện đến tham gia yến tiệc cũng là có chủ ý. Thêm một nguyên nhân nữa là Hác Kiến Hồng thấy Khúc Phương rất thuận mắt. Anh thích vẻ xinh đẹp, thích điệu bộ không giả vờ và dũng khí của cô. Bản thân anh tay trắng gây dựng nên sự nghiệp, gặp không biết bao gian khổ nên anh hiểu rõ cuộc sống khổ cực là thế nào. Sau khi thành công, anh muốn người phụ nữ của mình sẽ được hưởng phúc, vĩnh viễn làm cho người đó không bao giờ phải buồn khổ.
Nghe xong lời chấp thuận của Hác Kiến Hồng, Khúc Phương vô cùng phấn khởi. Cô không nghĩ dễ dàng thành công như vậy. Cô biết Hác Kiến Hồng vốn là nhân vật cáo già trong truyền thuyết, không quyết định việc gì sẽ không mở miệng, khi đã mở miệng thì thành công chắc đến 90%.
“ Cảm ơn Hác tổng. Ly rượu này tôi mời”. Khúc Phương giơ ly rượu lên nhưng bị Hác tổng nhấn xuống.
“ Nếu cơ thể không tốt thì không nên uống quá nhiều. Ly rượu này tôi sẽ uống thay cô, tối nay đến đây là xong”. Vừa nói anh vừa cầm ly rượu trong tay Khúc Phương lên uống một hơi hết sạch. Mặc dù dùng chung ly rượu của Khúc Phương nhưng vẻ mặt anh không hề lúng túng, mà ngược lại vẫn điềm tĩnh, không một chút mập mờ, quyết đoán hảo sảng.
“ Đây là danh thi*p của tôi. Sau này hợp tác, cô có thể đến công ty tìm tôi”. Hác Kiến Hồng đưa cho Khúc Phương một tấm danh thi*p.
Mọi người xung quanh vốn kinh ngạc, khi nãy chứng kiến chuyện cười của một đôi nam nữ, cho dù họ xoắn xuýt nhưng cảm thấy lúng túng nên vẫn giữ khoảng cách với Khúc Phương. Không ngờ, không chỉ có Chân thiếu nắm tay cô, thể hiện rõ mối quan hệ. Ngay cả Hác tổng cũng lại gần Khúc Phương và đưa cho cô danh thi*p của mình. Giới lãnh đạo cao cấp thích đưa danh thi*p coi như một cách trao đổi tín vật. Khúc Phương được Hác tổng tự tay đưa cho tấm danh thi*p được thiết kế tinh xảo, thể hiện chắc chắn lời đồng ý vừa rồi.
Chẳng mấy chốc mọi người đều thấy Chu Thần đúng là một con lừa, người vợ tuyệt vời như vậy không cần, lại đi ngoại tình với một người đàn bà không ra gì. Không ít người thống hận Molly, tự nhiên đến đây sánh đôi cùng Chu Thần, đã vậy không biết xấu hổ, cố tình khoe ra mình là tiểu tam đang mang bầu. Loại chuyện này ai cũng hiểu nhưng không ai nói ra, sợ bị khinh bỉ, bởi lẽ họ không biết trong đám người kia liệu có ai cũng đang mang Tam nhi như vậy hay không.
Kiểu người như Chu Thần, dám vứt bỏ người vợ như Khúc Phương đúng là hiếm gặp. Anh ta ra ngoài xã hội giao tiếp không đúng đắn với phụ nữ, ở nhà không biết tôn trọng vợ mình, mặt mũi không xấu hổ vì tiểu tam trẻ đẹp mà ly hôn vợ. Điều này thật đáng chê cười. Là người trưởng thành, tuổi tác không nhỏ, còn học trẻ con nói chuyện tình yêu châи áι. Nếu là tình yêu chân thành thì sẵn sàng hi sinh tất cả, không bắt buộc người đàn ông đó phải ly hôn. Đó không phải là chân thành mà là dã tâm. Mọi người khi gặp Chu Thần đều cảm nhận anh ta có tướng mạo không tồi, trẻ tuổi điềm tĩnh, hơn nữa có Mạc gia làm chỗ dựa, rất đáng đầu tư. Không ngờ con người anh ta thay đổi nhanh như vậy, làm cho mọi người có chút coi thường.
Không có Chu Thần và Molly, yến tiệc khôi phục lại vẻ náo nhiệt. Khúc Phương không uống rượu nữa, thấy Hác tổng cầm ly rượu lưu loát uống một hơi, cô cảm thấy mình không uống mà say. Trước kia cô từng nghĩ mình được gả cho người đàn ông ưu tú vô cùng, vì cô mà sẵn lòng che gió che mưa. Một người đàn ông phương Bắc ưu tú, sự nghiệp lớn mạnh. Cho nên cô toàn tâm toàn lực chăm sóc anh ta, không để anh ta buồn phiền mỗi khi về nhà. Giờ cô mới hiểu một điều, cô yêu người đàn ông phương Bắc đó nhiều năm nay cuối cùng anh ta chỉ là người ích kỷ mà thôi, anh ta chưa bao giờ vì cô làm việc gì đó dù là việc nhỏ nhất.
“ Khúc tiểu thư, tôi là Vương Kim Sinh, muốn thỉnh giáo tiểu thư vài điều. Tiểu thư dự đoán thế nào về cổ phiếu lương thực hôm nay?”. Một người đàn ông không cao lắm, bả vai rộng đi tới, khách khí thỉnh giáo Khúc Phương. Thanh âm này kéo Khúc Phương quay lại với thực tế.
Cô ngượng ngùng hướng Hác tổng cười cười, hôm nay gặp quá nhiều chuyện, cô thấy mình có điểm hơi thất thố. Cô không còn là cô sinh viên nhiều lo lắng ngày nào, cũng không còn là cánh chim nhỏ ấn náu dưới sự che chở của mẹ và anh trai. Chồng vì người phụ nữ khác mà vất bỏ cô, Khúc Phương ra đi với hai bàn tay trắng. Cô không thể hi vọng một tình yêu xa vời sẽ đến cứu giúp cô. Cô phải học cách sống và học cách gánh chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính mình.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Khúc Phương trao đổi với Vương tổng về cổ phiếu lương thực. Dĩ nhiên không thể chính xác như khi nói về cổ phiểu xăng dầu. Lúc nãy cô rơi vào tình huống bị Molly ép buộc nên mới tỏ ra “ tranh cường háo thắng”. Vương Kim Sinh thực ra chỉ hỏi thử một câu vì qua chuyện vừa rồi đủ biết Khúc Phương không tệ, đường cong trên màn hình biến hóa chuẩn xác khiến anh ta vô cùng kinh ngạc. Mọi người xung quanh vây lấy Khúc Phương, mọi người thi nhau thảo luận về cổ phiếu, về kỳ hạn, ai cũng tỏ ra tôn trọng ý kiến của cô. Khúc Phương mới đầu còn e ngại, sau đó chậm rãi trả lời từng ý. Trừ những gì cô không nhớ chính xác thì vận dụng giác quan của phụ nữ để suy đoán. Những phân tích của cô đều được mọi người đồng ý. Cô cảm thấy vui sướng, rất vui sướng là khác. Chưa từng có nhiều người tự nguyên nghiêm túc lắng nghe cô như vậy. Đúng là một cảm giác tuyệt vời.
Khúc Phương phát hiện ra một điều, con người trừ cánh cửa tình yêu, còn có rất nhiều cánh cửa khác mở ra với mình. Cô không cần tìm cách gây sự chú ý trước một người đàn ông, chỉ cần cô có đầy đủ sự ưu tú, ắt hẳn mọi người sẽ quan tâm, sẽ tôn kính cô. Tiệc rượu đêm nay quả đã thành công.
Khúc Phương về nhà, nằm trên giường nghi ngờ. Hôm nay không khác gì một giấc mơ nhiều màu sắc mà trong đó cô là diễn viên chính. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm được như vậy, trước rất nhiều nhân vật quan trọng bình thản nói cười. Khác xa hình ảnh một người phụ nữ chỉ biết cơm nước nhà cửa, nhẫn nhịn nghe mẹ chồng chì chiết hàng ngày. Thì ra con người còn có thể sống cuộc sống như thế. Khúc Phương hưng phấn nên không ngủ được. Chu Thần tối nay không về nhà. Sau khi bị cô vạch mặt chắc chắn đang tìm cách trấn an người phụ nữa kia.
Ngủ không được nên cô dậy mở laptop, nhiều ngày rồi cô vẫn làm việc, ghi chép lại toàn bộ các kiến thức về kỳ hạn cổ phiếu. Trước đây cô học hỏi bằng cách ghi nhớ. Tối nay nói chuyện với mọi người về chủ đề này cô thấy đây không phải là lĩnh vực khô khan. Khúc Phương ghi nhớ điều này chỉ vì muốn tiếp xúc với Hác Kiến Hồng, hi vọng lúc bọn họ nói chuyện, cô có một chút kiến thức để tham gia, không ngờ Hác Kiến Hồng lại thích thú chấp nhận hợp tác. Lúc ấy Khúc Phương đã cảm động, thậm chí trong nháy mắt nghĩ mình có mị lực. Giờ đây đêm khuya yên tĩnh, nghĩ lại cô thấy không đúng. Hác tổng vừa nhìn có thể nhận ra là kiểu người không thích nói nhiều, điều không nên nói tuyệt đối sẽ không nói, nhắc đến công việc hoàn toàn có chủ đích tính toán. Hác tổng khinh địch như vậy mà lại chấp nhận lời đề nghị của cô chỉ có một nguyên nhân, anh ta vốn có ý đồ hợp tác, vừa lúc gặp đúng thời điểm nên đã mở miệng.
Nghĩ tới đấy, hưng phấn của Khúc Phương giảm đi một ít. Một mình cô làm việc, nỗ lực rất lâu không ngờ lại thành công. Rốt cục thì cho dù có cô hay không thì Hác Kiến Hồng cũng sẽ hợp tác với công ty của cô. Khúc Phương mơ màng, kinh nghiệm tối nay là thực, điều này giúp cô cao hứng. Cô hoàn toàn thích loại trải nghiệm như thế.
Nhìn laptop ghi chép chi chít. Cô biết ngày mai mọi nghi chép này sẽ biến mất. Nhưng những gì cô ghi nhớ trong đầu sẽ không thể mất được. Cô tính dùng trí nhớ đó coi như dùng chút thủ đoạn, hi vọng Hác Kiến Hồng thực hiện bản danh sách. Qua ngày hôm nay cô thấy như vậy chưa đủ. Cô có khả năng nhớ nhiều hơn thế. Nếu muốn mọi người tiếp tục tôn kính mình thì cô cần học tập hơn nữa, kiến thức ở trong đầu, cho dù luân hồi hay không, cô cũng sẽ không thể quên.
Nghĩ vậy nên cô dừng tay ghi chép. Việc ghi chép những ngày qua đã thành thói quen. Nhìn đồng hồ thấy trời sắp sáng, tinh thần phấn khởi nên cô vẫn không ngủ được. Sắp 6 giờ sáng, cô đang tính xem có nên ngủ hay không. Mặc dù khởi đầu của cô khá muộn, không thể so sánh với người thông minh, nhưng cô có ưu thế về thời gian. Cô quyết định học tập, không phải vì “ lựa ý nói hùa” theo người khác mà thật tình cô muốn học tập một cách phong phú và nghiêm túc.
Khúc Phương nhớ lại ngày lễ tốt nghiệp đại học. Cô hâm mộ nhìn chủ tịch hội sinh viên đứng trên khán đài diễn thuyết, chì trích thẳng thắn những thanh niên trình độ nông cạn, khiến toàn bộ thầy cô ngồi dưới mỉm cười gật đầu. Cô ngồi trong góc, không chú tâm nghe diễn thuyết mà lặng lẽ nói chuyện với Chu Thần. Tương lai của cô không giống như lời sinh viên kia nói nhưng cô vẫn tràn đầy hi vọng. Chu Thần không mấy để ý lời cô vì ánh mắt còn đang mải nhìn lên trên. Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, cô chính là người đang đứng trên vị trí chủ tịch sinh viên, tất cả quay ra nhìn cô. Một lãnh đạo hướng micro nói lớn: “ Đề nghị các bạn nhiệt liệt hoan nghênh chào đón Khúc Phương, chuyên gia phân tích tài chính nổi tiếng đã đến đây diễn thuyết”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc