Luân hồi“ Anh nói vậy là sao?”. Khúc Phương nghi hoặc không hiểu chồng mình có ý gì.
“Cô có nhà để ở là do tôi mua, tiền vay mua nhà cũng do tôi trả. Ly hôn xong cô được ở lại đó hay không do tôi quyết đinh”. Chu Thần lạnh lùng nói. Anh ta quả là người máu lạnh. Mấy năm qua được thăng chức khá nhanh nên đối xử với người khác không chút nương tay, kể cả với người vợ đã kết hôn năm năm của mình.
Khúc Phương ngẩn người ngồi trên ghế. Không có cảnh cô nắm tay áo chồng giữ lại, chỉ lặng nhìn anh ta dứt khoát bỏ đi.
Nghĩ đến chuyện nhà cửa, chồng cô sao có thể thẳng thừng như vậy. Trong nháy mắt Khúc Phương nhận ra sự ngu dại của mình, lấy nhau năm năm rồi mà vẫn không hề hiểu tính anh ta.
Hồi cô và Chu Thần chuẩn bị kết hôn, hai người rủ nhau đi xem nhà. Không dư giả gì nên khó khăn lắm mới mua được căn hộ hai phòng. Chu Thần lo chuyện giấy tờ, Khúc Phương chịu trách nhiệm sửa sang, toàn bộ tiền mua nhà do Chu Thần trả. Khi làm thủ tục nhà đất Khúc Phương không đi cùng nên cô chỉ thấy tên chồng trong mục sở hữu tài sản. Anh ta giải thích lúc ấy đi làm muộn quá, lại có bao nhiêu người xếp hàng chờ, sợ không kịp nên không dẫn cô theo.
Lúc đó Khúc Phương không để ý, bởi cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có ngày hai người phải ly hôn.
Đã thế cô còn dốc hết tiền tiết kiệm cộng với tiền của mẹ và anh trai ủng hộ để sửa lại nhà. Có thể nói từng khối gạch men, từng tấm kính đều do chính tay cô chọn lựa.
Phòng ốc sửa sang rất cẩn thận. Ngày nào cô cũng giám sát việc sửa chữa. Cô không muốn một chi tiết nhỏ làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Nửa năm sau nhà cửa đẹp đẽ, Khúc Phương gầy đi mà tiền cũng tiêu hết sạch.
Kết quả bị mẹ chồng giơ tay múa chân nói không thích chỗ này chỗ kia, chê căn hộ quá bé không đủ thoáng đãng. Chê nhà bếp không mang phong cách châu Âu. Tóm lại là cái gì cũng không ưng ý.
Khúc Phương trước mặt Chu Thần không phản bác. Nhưng cô nghĩ nhà vốn đã bé tí thế này, sửa lại theo ý mẹ chồng thì sẽ rất chật chội, ở thế nào được.
Cưới xong, hai người thỏa thuận chuyện tiền nong. Tiền lương của Khúc Phương dùng vào việc chi phí sinh hoạt, còn chồng cô có trách nhiệm trả tiền vay.
Khúc Phương quan niệm độc lập về tiền bạc. Mặc dù tiền lương của chồng khá cao nhưng cô vẫn giữ đúng nguyên tắc của mình. Thỉnh thoảng cô còn cho mẹ chồng ít tiền mỗi khi bà đến chơi. Vì vậy, Khúc Phương không có tiền riêng, đúng kiểu phụ nữ truyền thống, hết mình vì gia đình.
Chồng cô quả rất bình tĩnh, tỉnh táo khiến tim cô như bị đóng băng. Ngay từ đầu, chứng nhận bất động sản không có tên mình, đến tờ giấy phân chia tài sản sau ly hôn cũng không có tên Khúc Phương. Anh ta chia tay dứt khoát, cô căn bản không biết chồng mình nhận được bao nhiêu còn mình chắc chắn không nhận được bất cứ gì, mọi hi sinh đều thành công cốc, đến nửa căn nhà cũng không được hưởng.
Cảm giác tuyệt vọng lan tràn. Hôm nay chân cô không bị đĩa bít tết rơi vào, vẫn nằm ngay ngắn trên bàn. Cô cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, hai tay run lẩy bẩy cầm dao nĩa tiếp tục cắt thịt. Cô muốn tới nhà hàng này chỉ vì nghe nói ở đây có khung cảnh đẹp, món bít tết rất ngon. Cô ra sức cắt bít tết thành từng miếng cho vào miệng, cảm giác không có chút mùi vị, chỉ thấy miếng thịt cứng ngắc như nhựa khiến răng cô đau, dạ dày nhói theo. Nhưng cô vẫn để mặc nước mắt mặn chát rơi trên mặt tiếp tục ăn.
Cô cố ăn no để lấy lại khí lực, buổi chiều còn phải đến công ty. Cho dù chồng không cần đến cô thì cũng không thể để mất việc. Một ngày trọng sinh thay đổi thế nào cô đã biết trước, có thể tránh đi có khi lại thay đổi được điều gì đó.
Ăn xong đi rửa tay. Cô chỉ muốn cởi bỏ bộ quần áo đang mặc và tháo hết trang sức trên người xuống. Cô không sao rửa mặt cho sạch, cả ánh mắt to trang điểm đen kịt trông thật khó coi kia nữa. Nhìn bộ dạng mình trong gương cô tự trách bản thân, tưởng tượng ra ánh mắt của chồng và mẹ chồng chán ghét khi nhìn mình như thế nào.
Tuy không bị thương nhưng da cô trông không khác bị ai đó đánh. Cô nặn ít nước rửa tay để trên bồn ra bôi lên mặt. Ngay lập tức da đau nhói rửa một lúc sau mới sạch, mắt và da đều nổi vết đỏ sưng tấy.
Lau khô nước mắt, cô bước ra cửa gọi xe taxi đến công ty. Bên ngoài gió thổi khiến khuôn mặt giờ không còn vương chút son phấn nào bỗng chốc tấy lên. Da thịt cô vốn nhạy cảm, lại bôi đồ trang điểm quá hạn cùng nước rửa tay rất dễ xảy ra vấn đề. Khúc Phương một lần nữa phải chạy đến hiệu thuốc.
Một mình đi mua thuốc mỡ dị ứng, giống như hôm qua được người bán thuốc tốt bụng đề nghị Khúc Phương đi đến bệnh viện để khám, mặt cô thoáng buồn và cảm động. Đôi khi người xa lạ lại quan tâm đến mình hơn là người đang cùng chung sống. Nghĩ đến đó tâm trạng cô thấy cảm kích và vô cùng bi thương.
Vì đi mua thuốc nên Khúc Phương không tránh khỏi việc đi làm muộn. Đến tầng 1, Khúc Phương không dám kêu thang máy dừng lại mà lẳng lặng đứng chờ, hi vọng chuyện xui xẻo kia không đến một lần nữa.
Trong thang máy chỉ có mình cô lên tầng 28. Đang nghĩ hôm nay mình gặp may thì thấy một đám cấp trên bước ra từ thang máy khác.
Lưu Tổng vẫn đứng cạnh người trẻ tuổi hôm nọ nói nói cười cười, không khí có vẻ rất hòa hợp. Vừa lúc thấy Khúc Phương đến muộn, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.
Khúc Phương hôm qua mới biết người trẻ tuổi kia là đại Boss của công ty mình. Đúng là vận đen kéo dài. Cô hôm qua còn cười nhiệt tình với người trẻ tuổi kia. Hôm nay hận mình không chui luôn xuống đất, mặt mũi đỏ lựng lên.
Người trẻ tuổi đứng ở giữa khuôn mặt vẫn lạnh lùng, những lãnh đạo khác sắc mặt không giống nhau. Chủ yếu chỉ có Lưu Tổng đứng bên cạnh đang oang oang khoe năng lực của mình, giọng nói khá lớn khiến các vị lãnh đạo khác thấy hơi khó chịu. Lúc trong thang máy anh ta mới nói: “ Nhân viên công ty chúng ta rất có ý thức, chưa bao giờ xảy ra tình trạng đi trễ”. Kết quả hiện tại, nữ nhân viên này đã làm cho một quả bẽ mặt, thật đau lòng người.
Khúc Phương cố tình đứng lùi lại trong thang máy không dám bước ra nhưng bị Tưu Tổng gọi lại.
Lưu Tổng trước mặt Tổng giám đốc không phải chỉ biết nịnh nọt mà rất biết cách ứng xử khi có chuyện xảy ra.
Đập vào mắt chính là một cặp chân dài, không giống loại chân gày gò toàn xương là xương gặp đầy ngoài đường mà có da có thịt mỡ màng, mượt mà. Gặp phải hình ảnh này lại là người từng trải, hiểu chuyện, ánh mắt liếc nhìn một cái, lập tức tâm trạng trở nên lộn xộn.
Chỉ vì cặp đùi đẹp mà Lưu Tổng đang định mở miệng dạy dỗ bỗng phanh ngay lại, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “ Cô làm ở bộ phận nào?”.
Khúc Phương ngẩng đầu trả lời: “ Bộ phận kinh doanh ạ”.
Cô vừa ngẩng đầu đã làm cho đám người giật thót mình. Đáng tiếc dáng người đẹp thế vậy mà khuôn mặt đúng là dọa người. Mặt Khúc Phương bị dị ứng, vừa mới bôi cao xong, da chỗ sưng chỗ đỏ, thoạt nhìn trông thật đáng sợ.
Lưu Tổng cũng bị dọa sợ đến nỗi lùi vài bước, nghĩ đến đại BOSS đang đứng đó nên dừng lại. Vốn đang định bỏ qua, kết quả Khúc Phương vừa ngẩng mặt lên, Lưu Tổng liền giữ vẻ nghiêm túc, giải quyết việc công: “ Trong công ty nhân viên nào cũng như cô thích làm theo ý mình thì loạn hết à. Cuối tuần cô không cần phải đi làm nữa”.
Nói dứt lời, Lưu Tổng không thèm để ý đến người phụ nữ xấu xí trước mặt đang nghĩ gì mà quay đầu nhìn biểu hiện của người trẻ tuổi. Thấy người trẻ tuổi không nói gì, anh ta lau trán đang đổ đầy mồ hôi. Đã nghĩ chuyện này có thể bỏ qua rồi, giải quyết như vậy có khi là chuyên tốt chăng(???)
Cứ như vậy, tương lai quan trọng của Khúc Phương dưới mắt lãnh đạo chỉ đơn giản một câu là “ Đuổi việc”.
Có lẽ ngày hôm qua đã kinh nghiệm một lần rồi nên Khúc Phương không quá khó khăn trong việc chấp nhận. Chẳng qua cô chỉ không rõ mình Trọng sinh đến đây tại sao vẫn có kết quả giống nhau, chẳng có gì thay đổi cả. Trọng sinh rốt cục không có ý nghĩa gì hết.
Mặt cô rất đỏ, buổi sáng lại ngã vào bồn rửa mặt nên bộ dạng lúc này trông rất chật vật. Dù sao kết quả đã như vậy rồi, chi bằng cô bình thản chấp nhận không cần làm náo động đến công ty.
Khúc Phương về chỗ ngồi của mình, bình thường chào hỏi đồng nghiệp, quả nhiên bọn họ đều làm bộ bận rộn, không ai nói chuyện với cô. Cô hơi lúng túng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc nghĩ đã đến lúc phải đi, trong lòng còn sợ gặp tên Vương quản lý, tên tiểu tử hàng ngày vẫn khách khí gọi mình là chị Khúc, tưởng rằng thời nay thanh niên ngoan ngoan lễ phép không còn nhiều, không ngờ hắn dám làm loại chuyện xấu xa như vậy.
Nhưng điều không muốn nhất lại xảy ra. Khúc Phương dọn dẹp xong, đang chuẩn bị đi thì bị Vương quản lý gọi vào phòng.
“ Chị Khúc ngồi đi, mặt mũi sao lại thế kia?”. Vương quản lý vừa nhìn Khúc Phương đi vào, tầm mắt dừng ngay vào đôi chân tuyệt đẹp, hắn ta không ngờ chị Khúc lại mặc váy siêu ngắn đẹp đến thế. Nhưng cửa đang mở nên hắn không dám biểu lộ nhiều, nhìn mặt Khúc Phương thấy sưng đỏ định hỏi thăm vài câu.
Ánh mắt Khúc Phương phức tạp nhìn hắn. Hắn ta so với cô kém một hai tuổi, lại vào công ty muộn hơn. Bình thường là quản lý nhưng so với nhân viên khá tốt, không bao giờ gọi cô là Tiểu Khúc mà một tiếng chị Khúc, hai tiếng Chị Khúc làm cô rất cảm động, không bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như vậy.
Nếu không phải hôm qua trải qua rồi, hôm nay nhìn bộ mặt thân thiện của hắn chắc cô không dám tin hắn ta dám làm chuyện xấu với mình.
Vào phòng làm việc, Khúc Phương chỉ đứng ở xa, không dám đóng cửa để mọi người đều có thể nhìn thấy.
” Chị Khúc, chuyện của chị tôi biết rồi, chi bằng chúng ta thảo luận một chút”. Vương quản lý khép lại đống văn kiện trên tay, mỉm cười nói, đồng thời ánh mắt hướng ra cửa ý bảo cô đóng lại. Chỉ không phải quá đần có thể hiểu ý tứ của hắn. Hắn biết mặc dù chị Khúc đã kết hôn rồi nhưng tính cách yếu mềm dễ xấu hổ nên chuyện bị cho thôi việc nhất định không phải việc hay ho gì để nói trước mặt mọi người, hắn bảo cô đóng cửa lại, có ý để cô thấy cảm kích.
Hắn không nghĩ chị Khúc lại ” đầu gỗ” đứng đó không nhúc nhích, mặt biểu lộ sự khác lạ. Vương quản lý cho rằng cô bị dị ứng, mặt ngơ ngác nên chủ động đứng lên đi đóng cửa.
Khúc Phương khẩn trương nhìn Quản lý Vương đi tới đóng cửa, cô hoảng hốt kêu to: ” Cậu làm gì vậy?”.
Vương quản lý không trả lời mà cũng chẳng biết nói gì. Chẳng lẽ chị Khúc phát hiện ra điều gì? Tại sao lại như vậy?
Khúc Phương quả thật cảm giác máu trong người mình đang ngừng chảy. Hôm qua cũng giống như vậy, hắn ta bảo cô đóng cửa lại, ý muốn nói chuyện nhưng tay chân lại sờ soạng cô, cô phản kháng khiến mọi người bên ngoài nhìn thấy. Không ngờ tên cặn bã này lập tức trả đũa nói cô quyến rũ hắn. Vướng phải tình huống này thì có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh được. Cô không muốn thân thể và lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục một lần nữa.
Không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, Khúc Phương vóc dáng vốn không cao lắm, hôm nay vì chồng nên cố tình đi giày cao gót không quá cao, lối ra cửa lại không rộng lắm, Vương quản lý đi qua sát người cô. Khúc Phương trải qua chuyện hôm trước nên khi thấy Vương quản lý chạm khẽ vào người mình làm toàn thân tóc gáy dựng hết lên, không chút nghĩ ngợi giơ chân lên đạp một phát.
Vương quản lý không sao hiểu được hành động chị Khúc giơ chân đạp mình, chiếc váy quá ngắn làm lộ cả một mảng ҨЦầЛ ŁóŤ bên trong. Sau tích tắc vết thương ở hạ thân làm hắn đau đến nỗi phải khom người xuống.
Khúc Phương mở cửa chạy ra, không thèm quay đầu lại, cô không muốn nghe tên đàn ông dối trá đó giải thích với mọi người. Không muốn nghe hắn biến đen thành trắng, nói cô mồi chài hắn. Cô cũng chẳng muốn nghe đồng nghiệp cười nhạo. Dù sao thì cũng mất việc rồi, cô không hề hối hận.
Khúc Phương chưa từng trải qua chuyện tồi tệ như vậy, khi về đến nhà tim vẫn còn đập nhanh. Cô cảm thấy quá mệt mỏi, trời cao sao cứ thích đùa giỡn, làm cô lặp lại bi kịch hôm qua. Cô thấy không có gì thay đổi, thậm chí mọi việc còn trở nên tệ hại hơn. Cô đứng trước gương nhìn khuôn mặt sưng vù trông như đầu heo của mình thật đáng thương.
Cô xả nước nóng vào bồn rồi nằm xuống, tay cầm con dao nhỏ. Cô đã lãng phí cơ hội Trọng sinh, không biết ngày mai sẽ thế nào đây, cô chỉ muốn dừng lại. Nhưng cô sợ đau, rất sợ là khác, con dao nhỏ nhẹ nhàng cắt lên tay, nhìn máu dần chảy ra, cô cắn răng, đau quá không thể cắt tiếp.
Hóa ra tự sát không đơn giản chút nào, sống đã khó, ૮ɦếƭ cũng thật khó khăn. Cô đứng lên tìm miếng băng dán lên vết thương. Cảm giác mình sao quá vô dụng, cái gì cũng không làm được, ngay cả dũng khí để ૮ɦếƭ cũng không có. Tựa người vào ghế sa lông, Khúc Phương cứ như thế ngủ thi*p đi.
6 giờ sáng ngày thứ hai đồng hồ đúng giờ kêu. Khúc Phương không mở mắt, một lát sau điện thoại vang lên. Khúc Phương vẫn mắt nhắm mắt mở, tay lần mò tìm điện thoại, nghe đầu bên kia là giọng chồng cô.
” Em vẫn chưa dậy à. Hôm nay anh đi công tác về, mấy ngày qua em chăm sóc mẹ và em gái vất vả rồi. Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn, em chọn nơi mình thích đi”.
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, thoáng cái làm Khúc Phương bừng tỉnh. Cô không quan tâm đến điện thoại, phát hiện mình đang nằm trên giường, kéo tay áo lên, cổ tay vẫn nhẵn nhụi, không có vết thương mà cũng chẳng có miếng dán nào cả. Cô lại nhớ tới ngày hôm qua, ngày 22 tháng 12 năm 2012.