Diệt địch,chước hoạch,kì lạp tư cự nhânBên ngoài doanh trại của Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn là một mảnh đất rộng và bằng phẳng. Bố Lỗ Tư dẫn người đi ra nơi đó, xoay người nhìn Diệp Phong đi tới từ phía sau, lập tức múa Liệt Địa Kiếm trong tay, rồi quát: “Lôi Ân, hôm nay ngươi phải ૮ɦếƭ.” Liền nhảy tới trước, điện xạ hướng về Diệp Phong. Năm tên đại đội trưởng thủ hạ cũng xuất chiêu, ba gã cầm thương theo đoàn trưởng, hai gã còn lại thì giương cung chuẩn bị bắn.
Diệp Phong vừa đi vừa từ không gian giới chỉ rút ra Quang Minh chi kiếm, thấy Bố Lỗ Tư nhảy tới, liền nở nụ cười. Bắt đầu thi triển Tiêu Diêu kiền khôn bộ, lưu lại hai đạo tàn ảnh, cùng Bố Lỗ Tư cận chiến, kiếm khí màu trắng và kiếm khí màu vàng như đan vào nhau. Hai kiếm va chạm nhau tạo ra những âm thanh lớn.
Ba người Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ, Ba Nhĩ tự nhiên tiếp chiêu với gã cầm trường thương, kỵ sĩ đại đội trưởng không có chiến mã kia.
Năm tên đại đội trưởng của Uy Liêm thương đoàn thực lực chỉ ở ngũ giai. Ba gã kỵ sĩ đại đội trưởng này căn bản không phải là đối thủ của Ai Đức và Lạp Phỉ Nhĩ, chỉ chiếm được ưu thế với Ba Nhĩ. Bởi vì Ba Nhĩ không sử dụng hung linh chân khí, cho nên uy lực của mỗi chiêu bị giảm đáng kể. Hai gã xạ thủ đại đội trưởng thấy đồng bọn gặp bất lợi, lập tức bắn tên vào Ai Đức và Lạp Phỉ Nhĩ để hổ trở, giải nguy cho đồng bọn.
Tốc độ của tên Lôi Ân này sao lại nhanh đến như vậy? Bố Lỗ Tư đối với tốc độ quỷ dị của Diệp Phong, cùng với những đường kiếm thuật tiêu sái như mây bay nước chảy, giơ kiếm lên tấn công mà trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gã không thể tin bản lãnh sử dụng kiếm của Diệp Phong lại lợi hại như vậy, hơn nữa tốc độ của gã lại còn chậm hơn so với hắn.
Hai người huy vũ song kiếm, thân hình cực nhanh, ngươi đến ta lui,tàn ảnh liên liên, song kiếm chạm nhau phát ra tiếng kim thiết giao kích liên miên bất tuyệt. Bạch sắc kiếm khí với hoàng sắc kiếm khí lẫn lộn cát bay tứ xứ di mạn, trông cũng rất là tráng quan!
Ở ngoài doanh trướng, ngoài trừ Đế Na, còn lại hộ vệ Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn, kỹ nữ cùng với chúng khách khứa không thể thấy rõ trận chiến giữa Diệp Phong và Bố Lỗ Tư, mà chỉ có thấy được tàn ảnh của hai người, thần tình ngơ ngác, miệng thì liên tục bàn tán, không nghĩ Diệp Phong lại lợi hại như thế, có thể đối đầu cùng Bố Lỗ Tư.
Có thể đấu với bát giai cuồng sa kiếm sĩ mà không ở thế hạ phong, lai lịch chàng thanh niên này rốt cuộc là gì đây…... Đế Na vẫn chăm chú quan sát trận chiến của Diệp Phong và Bố Lỗ Tư, trong lòng đang thầm đoán mò.
"Oanh oanh ….. oanh oanh ….."
Ngoài xa nơi hai người đang kịch chiến, từng đợt rung chuyển như động đất, tiếng nổ điếc tai nhức óc, phát ra từ phía bắc Loan Nguyệt sơn lĩnh, nơi Uy Liêm thương đoàn đang đóng trú. Chỉ thấy bên kia lửa bốc cao ngút trời, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi.
“Sao lại thế này?!” Bố Lỗ Tư vừa múa kiếm chống đỡ công kích của Diệp Phong, vừa nhìn chỗ doanh trại của mình, thốt lên tiếng kinh hô như không tin vào mắt
“Ha ha ha, Bố Lỗ Tư ngươi thật ngu ngốc, tưởng rằng lão tử ta chịu nhàm chán ở đây chơi với ngươi sao? Hôm nay lão tử muốn Uy Liêm thương đoàn phải hoàn toàn biết mất trên đại lục này.” Diệp Phong nhìn tình hình ở phương Bắc, trong lòng đang mừng khi biết kế hoạch đã tiến hành suôn sẻ, trường kiếm trên tay tấn công càng thêm mạnh mẽ hơn vào Bố Lỗ Tư, trên miệng thì không ngừng cười to.
“Đáng hận, Lôi Ân, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi. Ngươi có không biết cái gì là vô sỉ ư?” Bố Lỗ Tư vừa nghe Diệp Phong nói xong, liền mới hiểu ra mình bị trúng kế, tâm trạng đang lo lắng cho tình hình doanh trại bên kia, mở miệng mắng chửi Diệp Phong.
“Mẹ nói, muốn giảng dạy cho lão tử cái gì là vô sỉ không vô sỉ ư, ngươi không xứng đáng!” Nếu là một người đàng hoàng, nói hắn là vô sỉ, thì Diệp Phong sẽ không có tức giận như vậy, nhưng Bố Lỗ Tư là gian thương, cũng có thể nói là giống như vô sỉ, cho nên hắn vừa nghe Bố Lỗ Tư mắng như vậy, thì không nhịn được bèn chửi lại.
Bố Lỗ Tư nghe chửi xong, tâm trạng dù rất muốn lập tức Gi*t tên hỗn đãn vô sỉ trước mắt này, nhưng nghĩ đến đám người của mình tại doạnh trai, gã càng nóng vội hơn, muốn li khai chỗ này để về chỉ huy đám hộ vệ. Đáng tiếc là Diệp Phong với Tiêu Diêu kiền khôn bộ đã sớm đoán ra ý đồ bỏ chạy của gã, liền liều mạng cầm chân gã, để gã không có cách nào chạy đi được.
Mặc dù việc làm giống hỏa thương hỏa pháo của địa tinh là việc khó khăn, nhưng việc chế tạo đạn dược thì với Mạn Nỗ Ai Nhĩ và bọn ải nhân Lạc Tư là điều dễ dàng. Hỏa đạn của hỏa pháo có đường kính là ba mươi ly, dưới sự chỉ huy của Mạn Nỗ Ai Nhĩ và cố gắn của thành viên Tư Lược đoàn, cũng đã làm ra hơn một trăm viên, cùng với ba trăm viên sẵn có, chỉ cần cải tạo lại ngòi nổ, thì uy lực cũng gần như đạn pháo rồi. Không có thứ lợi thế nào, Tư Lược đoàn mà đánh bừa vào năm ngàn hộ vệ của Bố Lỗ Tư, cũng như là tự tìm cái ૮ɦếƭ.
Bên ngoài đại sảnh, bọn người Đế Na nhìn về hướng bắc nơi không ngừng phát ra tiếng nổ lớn, vừa nghe Diệp Phong cười to, không tin được tên thanh niên trước mắt này lạ có một thực lực mạnh như vậy. Hắn dùng cái gì mà có thể làm nổ to như vậy được chứ? Không lẽ năm ngàn hộ vệ của Uy Liêm thương đoàn sẽ bị hắn tiêu diệt sao?
“ Khắc Bỉ, Nga Lạp, hai người các ngươi mau rút lui!” Bố Lỗ Tư không thể thoát khỏi chiến thuật cù cưa của Diệp Phong, chỉ còn có trong vào hai xạ thủ đại đội trưởng đứng ngoài mà thôi.
“Ơ….. ơ….. tuân lệnh…..” Khắc Bỉ và Nga Lạp nghe mệnh lệnh của đoàn trưởng xong, ấp ấp úng úng ứng thanh, rồi xoay người về hướng bắc mà chạy đi
Ba người Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ, Ba Nhĩ thấy vậy mà vẫn để yên cho bọn họ, chỉ tấn công vào đối thủ hiện tại thôi. Ai Đức và Ba Nhĩ mỉm cười tà dị. Bởi vì bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị, nếu hai tên này chạy trở về doanh trại, trước tiên phải gặp năm mươi tinh linh thị trong tay là hỏa thương. Tinh linh thị nữ hiện giờ tiễn thuật không bằng thành viên của tinh linh trung đội, nhưng các nàng trời sanh là xạ thủ, việc sử dụng địa tinh hỏa thương có thể nói là dễ dàng.
“Lôi Ân, ngươi không dám đường đường chính chính so tài cao thấp, mà cứ vô lại dây dưa hoài vậy. Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không?!” Bố Lỗ Tư vừa long lắng trong lòng nhìn về hướng doanh trại, vừa phẫn nộ chất vấn Diệp Phong do không thể thoát khỏi chiến thuật dây dưa này.
“Ngưng, mẹ ngươi, định dùng kế khích tướng với lão tử à, lão tử không thèm. Muốn biết lão tử có làm nam như nhân hay không, thì cùng lão tử kéo quần xuống mà so, cam đoan ngươi sẽ bị thua. Cái của ta có sức quyến rũ nữ nhân!” Trên miệng Diệp Phong không kiềm chế được cười xấu xa, từ miệng mắng to, không có một chút phong độ của quý tộc, tất cả đều là một dạng lưu manh
“Đáng giận, tên súc sanh này!!!”
Bố Lỗ Từ nổi giận tột độ, trong lòng liền quyết phải liều mạng, liền vận toàn bộ cuồng sa đấu khí. Do cánh tay trái đã trúng một kiếm của Diệp Phong, nên chỉ dùng cánh tay phải múa kiếm khiến gió nổi quanh thân, mang theo đó là cuồng sa đấu khí, rồi xuất tuyệt chiêu “Cuồng sa đoạt mệnh phá”, đấu khí kết hợp với đất cát từ dưới bay lên, nhanh cho tạo thành một đạo khí dài trên tám mươi thước, tức hình dạng của sa thổ chi kiếm. Kiếm thế bốc lên theo người gã, rồi điên cuồng chém vào Diệp Phong.
Thao, muốn lão tử xuất tuyệt chiêu, không Gi*t ૮ɦếƭ được tên bát đản ngươi, lão tử sẽ mang họ của ngươi. Diệp Phong thấy Bố Lỗ Tư liều mạng, muốn một đổi một, liền xuất tuyệt chiêu. Tâm trạng hung ác cười lạnh, vừa tránh công kích sa thổ cự kiếm, hai tay cầm kiếm xuất ra “ Chí tôn cửu thức”, đệ tam thức, “Kiếm ngạo thương khung—tru yêu tà”. Chánh khí mãnh liệt từ trong cơ thể hắn phát ra, bay xung quanh người hắn, rồi bọc lấy thân Quang Minh chi kiếm. Trong nháy mắt quang mang tăng vọt, bắn ra bốn phía, huyến lệ chói mắt, hình thành một cự kiêm màu tránh dài đến năm mươi thước. Những cái còn dư lại, mà theo hai tay múa kiếm của hắn đánh bừa vào Bố Lỗ Tư.
Bố Lỗ Tư thấy đối phương cũng phát ra cự hình kiếm khí mà đấu với mình, trong lòng thập phần cao hứng. Gã nghĩ rằng cường sa cự kiếm của gã nhất định sẽ áp đảo đối phương, liền liên tục múa kiếm tấn công!
Một trắng một vàng, hai thanh cự kiếm do chính khí và cuồng sa đấu khí hình thành. Tại nơi hai người đang giao đấu quyết liệt, sinh ra bạo phát, mặt đấu rung động, khí lưu thổi ào ào, gần bọn họ nhất là ba người Ai Đức và ba tên kỵ sĩ đại đội trưởng, tất cả đều phải ngừng công kích, nhanh chóng lùi về sau mà trách nguy hiểm.
Ngoài đại sảnh của Phong Nguyệt doanh trại, ngoại trừ thần sắc Đế Na rung động, những người còn lại đầu hoa mắt, không tưởng được hai người kia lại đấu nhau kịch liệt đến thế. Cái tên thanh niên tóc đen này lại có thể dùng kiếm khí đấu ngang ngửa với bát giai cuồng sa kiếm sĩ, thật sự là kinh khủng. Hắn chỉ mới chừng này tuổi sao? Sao lại có thể tu luyện được như vậy?
“Oanh oanh…..”
Cự hình kiếm khí chạm nhau, làm chói cả mắt, rung động tâm thần. Cuối cùng Bố Lỗ Tư không thể tin được vào điều này, cuồng sa kiếm khí của gã đã bị kiếm khí tinh thuần của Diệp Phong đánh bại, bị trúng khí nghiêm trọng, thân hình bay ra, ngã nhào xuống đất rồi thổ huyết.
“૮ɦếƭ cho lão tử….. ha ha…..” Diệp Phong muốn lấy mạng của Bố Lỗ Tư, không để cho gã có chút thời gian thở, nhanh chóng phóng tới. Cho một quyền oanh trung vào đan điền của gã, phế đi đi đấu khí của gã, sau đó hung ác đá gã mấy cú, hất gã bay lên, rồi múa kiếm mà chém không ngừng, miệng liện tục cười to không cần biết ai.
Bố Lỗ Tư đáng thương như trước kia thì không bị Gi*t bởi kiếm khí, lúc trước gã tin rằng có thể Gi*t Diệp Phong, nhưng kết quả là cái tự tin đó làm hại ૮ɦếƭ bản thân gã. Bởi vì không nghĩ được Diệp Phong lại có thể cường hoành như thế.
Gần đại sảnh trong doanh trại, mọi người chung quanh Đế Na đều choáng váng, không thể tưởng tượng nổi Diệp Phong sử dụng cái gì không như kiếm khí của Bố Lỗ Tư, có thể Gi*t ૮ɦếƭ Bố Lỗ Tư. Một bát giai cuồng sa chiến sĩ đã bị một thanh nên hỗn đản Gi*t ૮ɦếƭ, cái tin này mà truyền đi nhất định sẽ là tin sốt dẻo.
Ba gã kỵ sĩ đại đội trưởng thủ hạ của Bố Lỗ Tư thấy đoàn trưởng bị Gi*t, trong lòng hốt hoảng, muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng bốn người Diệp Phong há có thể để bọn chúng toại nguyện. Cùng lúc ra tay ngăn chặn rồi toàn bộ Gi*t sạch.
“Ân? Xem ra bọn Khải Đặc bên kia cũng nhanh kết thúc rồi.”
Mục tiêu đã xong, Diệp Phong lấy Quang Minh chi kiếm và Liệt Địa Kiếm của Bố Lỗ Tư bỏ vào không gian giới chỉ. Rồi lấy được từ trên người của Bố Lỗ Tư một ma pháp tạp trị giái năm mươi vạn kim tên, liền cao hứng mỉm cười rồi nhìn về hướng bắc, nơi đang có tiến nổ liên tục. Tại doanh địa của con dê mập mạp Bố Lỗ Tư này, chắc còn lưu lại không ít của cải, lần này thật thu hoạch thật nhiều.
“ Hắc hắc, lão đại, bên kia chắc đã xong xuôi rồi, thôi thì để bọn huynh đệ chúng tôi ở lại đây chơi một chút nha?” Tử bàn tử Ai Đức thấy ở chỗ Đế Na có nhiều kĩ nữ mĩ mạo, trong lòng đang muốn, liền đề nghị với Diệp Phong. Quả thật Diệp Phong lần này đến đây, muốn để lại gã chỉ huy lôi đình trung đội, nhưng mà tên bại hoại này lại muốn Luân Địch chỉ huy, còn mình thì muốn xem qua Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn đỉnh đỉnh đại danh rốt cuộc là như thế nào.
“Ân, đánh xong cũng phải thưởng cho huynh đệ chứ. Ý kiến của ngươi tốt đó.” Diệp Phong gật đầu đồng ý. Ánh mắt mọi người trong đại sanh đều lộ vẻ kinh hãi. Rồi hắn tới gần nơi Đế Na, mỉm cười thâm ý nói: “ Đế Na đoàn trưởng, hôm nay đã phá hỏng sinh ý của quý đoàn, thật không tố. Đợi ta tiêu diệt xong Uy Liêm thương đoàn, sẽ tự mình đến đây chiếu cố sinh ý của nàng.” Nói xong, tên tử lưu manh này quay người đi rồi cùng ba người Ai Đức phóng tới phía bắc.
Đế Na hàng năm đều phải lo tình hình của Phong Nguyệt đoàn, tự nhiên nghe được câu cuối của Diệp Phong sẽ chiếu cố sinh ý của nàng, hiểu đó là ý tứ gì. Trong lòng nhịn không nổi rất tức giận, lại không thể hình dung được tên kiếm sĩ mạnh mẽ này lưu manh như thế? Mặc dù Đế Na đã từng gặp nhiều lưu manh, nhưng còn Diệp Phong thì lại mập mập mờ mờ, là nàng thật sự khó chịu.
Chung quanh Đế Na, tất cả mọi người đều muốn đi xem trận chiến ở phía bắc, nhưng mà nghĩ xong lại thôi, vì họn không muốn đắc tội với bên nào. Bị phát hiện thì chuốc lấy phiền toái, thật không đáng giá để làm vậy.
Lần hành động này của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn tất cả đều theo kế hoạch của Diệp đại đoàn trưởng. Đầu tiên tinh linh trung đội, linh ngưu trung đội đem đạn dược tới, bắn phá doanh trại đối phương khi đang quần long vô thủ, tiếp theo thì Liệt Diễm trung đội, bạch lang trung đội, lôi đình trung đội tấn công doanh trại địch.
Lạc Tư dẫn mười tên ải nhân, ẩn trong rừng núi xa nơi đánh Gi*t, dùng địa tinh hỏa pháo liên tục bắn trúng địch nhân. Tinh Linh thị nữ thì cầm hỏa thương chận đường thoát phía nam của doanh trại Bố Lỗ Tư. Trước đó hai gã xạ thủ đại đội trưởng đã bị bọn họ Gi*t ૮ɦếƭ rồi.
Tạc đạn, hỏa pháo, ma pháp, tuyệt chiêu, tất cả cùng đồng tâm hợp lục, dù không có đoàn trưởng đại nhân chỉ huy tình hình, nhưng vẫn làm cho địch quân đầu choáng ván mắt hoa, phải chạy tứ tung. Cuối cùng cũng Gi*t được ba ngàn người, thật là nhiều a.
Ngũ giai ma tinh của băng, hỏa, điện, phong tứ hệ mỗi thứ mười cái. Ma pháp tạp mười bảy cái, trị giá tổng cộng ba trăm chín mươi sáu vạn kim tệ. Chín trăm cương thiết chế trong kỵ trang, loại này có giá rất cao. Còn lại là những trang bị bằng thiết, lương thảo trong nhất thời không thể tính hết được. Mặt khắc, Kiệt Khắc cứu từ trong đám lửa ở doanh trướng một tên cự nhân, Kỳ Lạp Tư, đang bị trói bằng tinh cương.
Theo cự nhân Kỳ Lạp Tư, thì Thái Thản chi thần của bọn họ và Ải Nhân chi thần cùng tạo nên chủng tộc này, vì thế hình dạng của ải nhân và cự nhân giống nhau. Đầu óc không được linh hoạt, có chút ngu độn. Cự nhân thì cao mười thước, lực lượng siêu cường, ải nhân chỉ cao một thước, lực lượng siêu nhược. Da toàn màu đen, da tay còn đen như than. Đó là điểm phân biệt rõ ràng nhất, do cự nhân Kì Lạp Tư nói, có thế nhận bọn họ là điểm này. Lúc cự nhân Kỳ Lạp Tư được Kiệt Khắc cứu, là một tráng niên, đang trong hình dạng của ải nhân.
Lần hành động này chỉ có bốn trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình là bị thương chút đỉnh, dĩ nhiền đổi với việc lấy được nhiều tài vật thì cũng xứng đáng. Mọi người Tư Lược đoàn dọn dẹp chiến trường, mỗi người ăn mừng mỗi kiểu. Khi Diệp Phong cùng bọn họ hội họp,
Diệp Phong cũng rất cao hứng về số thu hoạch lần này. Với bốn mươi viên ma tinh cùng với cư nhân Kì Lạp Tư làm hắn ngạc nhiên phi thường. Hắn liền tập hợp đội ngũ lại, lệnh cho Kiệt Khắc dẫn cự nhân Kì Lạp Tư đến gặp mình lập tức.
“Đến Phong Nguyệt đoàn thật vui hả?” Mộng Hinh nhân lúc chờ Kiệt Khắc dẫn cự nhân Kì Lạp Tư đến, đã tới bên cạnh Diệp Phong mở cái miệng nhỏ nàng mà tra hỏi hắn. Diệp Phong lần này đến Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn, Mộng Hinh là người phải đối, bởi vì sợ lại phải thêm “tỷ muội” trên chiếc thuyền hiện giờ. Đối với một Lộ Lộ tốt bụng, ôn nhu dịu dàng, Mộng Hinh đã chấp nhận, nhưng vẫn còn địch ý với Tĩnh Hương. Nguyên nhân là từ lúc Tĩnh Hương từ đế đô trở lại Tư Lược đoàn, quan hệ giữa Mộng Hinh và Diệp Phong không tiến triển hơn, vì thế Mộng Hinh đối với Tĩnh Hương rất nhiều đố kỵ.
Diệp Phong đã từng gặp qua cái tính ghen tuông của Mộng Hinh, nghe hỏi xong liền ôm nàng vào lòng иgự¢, cười xấu xa: “Mộng Hinh bảo bối ghen đấy à?”
“Hừ, dù sao thi*p trong lòng chàng cũng có một chỗ. Chàng chỉ có quan tâm Lộ Lộ và Tĩnh Hương, chỉ đối xử tốt với các nàng ấy mà thôi.” Mộng Hinh đang tựa trên иgự¢ của Diệp Phong nhẹ giọng than. Diệp Phong hiểu được mĩ nhân muốn dỗ ngọt, liền mỉm cười xấu xa, lựa những lời dỗ ngọt mà nói cho Mộng Hinh nghe. Bởi vì mỗi lần Mộng Hinh nổi ghen, hắn liền tìm lời ngon ngot để dỗ dành, và cũng biết nàng muốn làm nũng.
Âm thanh nói chuyện của hai người rất nhỏ, ngoài trừ hai người họ ra, không ai có thể nghe được, nhưng mà việc ôm ấp thì có thể thấy được. Lộ Lộ thì không bao giờ nổi ghen với thiếu gia, những người khác thì không lý tới, chỉ có Tĩnh Hương thấy Diệp Phong đang ôm ấp Mộng Hinh, trong lòng cảm giác không thoải mái, nhìn hắn bằng ánh mắt u oán.
Tĩnh Hương không phản đối cùng Lộ Lộ chung trượng phu, bởi vì Lộ Lộ không hề tranh giành. Nhưng Mộng Hinh này thì luôn luôn muốn làm nũng tranh giành, cùng loại nữ nhân này thờ chung trượng phu, chắc phải thường xuyên phải tính kế? Tĩnh Hương hơn Mộng Hinh bảy tuổi, làm sao có thể mặt dày mà tranh giành với nàng ta?
“Đoàn trưởng, người này chính là cự nhân Kì Lạp Tư, Lôi Nặc – Bỉ Kì. Tay chân hắn bị tinh cương khóa lại, chúng tôi không thể tháo ra được.” Kiệt Khắc đưa cái tay bị trói bằng tinh cương của Lôi Nặc tới gần đoàn trưởng mà báo cáo.
“Vị đoàn trưởng đại nhân này, cảm tạ ngài và bộ hạ của ngài đã cứu ta. Đại ân đại đức Lôi Nặc sẽ trọn đời không quên. Sau này ngài thấy có chỗ cần dùng, xin cứ việc phân phó…..” Lôi Nặc đang ở hình dạng của ải nhân, mặc một bộ đồ bình dân màu xám, thân cao bằng với ải nhân trưởng thành, da màu đen như chá, trên đầu buộc mớ tóc màu đen như tên ngốc, thấy Diệp Phong liền mở miệng nói lời cảm kích. Lời nói cực kỳ thành khẩn, trông như một tên ςướק bộ dạng hán tử thành thật.
Khó trách mọi người nói cự nhân Kì Lạp Tư đều ngu độn, dù trong cũng hoàn mĩ đó. Hắc hắc, có việc gì cứ phân phó, cái này là do ngươi nói nha….. Diệp Phong gian trá nhìn Lội Nặc. Hắn không cần khách khí vậy và đứng yên không động đậy, rồi triệu hoán Hắc Ám ma kiếm để chặt bỏ khóa bằng tinh cương trên người y.
“Đa tạ, đoàn trường, ta thật sự cảm ơn ngài…..” Lôi Nặc khi được mở khóa xong, liền cao hứng cảm ơn lần nữa, rồi biến thành người khổng lồ. Nhưng mà việc này lại làm Tĩnh Hương, Mộng Hinh và chúng tinh linh mỹ nữ mắc cỡ một phen. Bởi vì khi y biến thân, y phục hiện giờ không thể vừa được, dĩ nhiên hậu quả tưởng tượng xấu hổ đến cỡ nào.
Lạc Tư thì đang thu nhặc lại số tinh cương đó. Diệp Phong nhì Lôi Nặc mà trong lòng cười cười, hỏi y vì sao ở Uy Liêm thương đoàn. Biết được y là người không thân thích không nhà cửa chưa vợ con. Một tháng trước đây tại biên cảnh này, bị thám tử của Uy Liêm thương đoàn phát hiện được, rồi thừa diệp y ở hình dạng ải nhân đang ngủ trong một thạch, mà bắt y. Bởi vì lúc cự nhân Kì Lạp Tư ở hình dạng ải nhân sẽ không có khí lực nào, vì thế y căn bản không thể thoát khỏi cái khóa bằng tinh cương này.
“Lôi Nặc này, Tư Lược đoàn của ta hiện giờ cần nhân tài như ngươi, ngươi có hứng thú gia nhập không?” Diệp Phong nghe y kể xong, bèn ra vẻ thẳng thắn hỏi.
“Ta là tên chưa vợ con, đoàn trưởng đại nhân có ân với ta, chỉ cần ngài không chê ta, Lôi Nặc nguyện ý làm việc cho ngài. Nhưng mà, nhưng mà ta ăn rất nhiều…..” Lôi Nặc vừa cảm kích đáp lời vừa bộc lộ vẻ xấu hổ, trông rất buồn cười. Tĩnh Hương, Mộng Hinh chư nữ trông vậy cũng mĩm cười.
“Ha ha ha, yên tâm yên tâm, ngươi muốn ăn bao nhiêu, hương kì ải nhân của bọn ta có thể nấu cho ngươi bấy nhiêu.” Khi thu phục được một cự nhân Kì Lạp Tư, cầm thu nam tước gian trá không nhịn được cao hứng bèn cười thật to, rồi lệnh cho Kiệt Nã Tư lấy Truyện Tống Trân ra, để mọi người trở về trú địa bí mật. Cuối cùng phân phó Kiệt Nã Tư suất lĩnh tinh linh trung đội, đem Truyện Tống Trận bố trí một nơi bí mật chờ đợi hắn về, sau đó dùng nó đi khỏi trú địa bí mật.
Không hảo hảo cùng Đế Na xinh đẹp phong tao, Diệp Phong nhất quyết không trở về trú địa. Tên gia hỏa này ăn trong nhà không chịu, nghĩ cho kỹ lại, trong nhà có đến ba vị tuyệt sắc, vậy mà muốn giống như trước đi hái hoa dại. Bại hoại, thật bại hoại!
Nhưng mà, rõ ràng, nam nhân cơ hồ đều hy vọng là loại bại hoại này, hắc hắc