Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 30

Tác giả: Hằng Tâm

Phế phủ chi ngôn,hành động kế hoa
Màn đêm buông xuống, Lộ Lộ ban ngày vẫn đang đợi thiếu gia, nhớ là thiếu gia đã nói tối đa tới tối là có thể quay về, lo lắng đứng trong đêm lạnh. Đứng ở cửa cốc đợi đã hơn một canh giờ, rốt cục nàng cũng hiện lên nét vui mừng trong ánh mắt, đã thấy thiếu gia cưỡi ngựa chạy về sơn cốc!
Diệp Phong cưỡi ngựa rất nhanh, đã thấy Lộ Lộ trên người vận mộ bộ áo tím, bản thân đứng trong gió lạnh, nhất thời vô cùng kích động, liền cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới phía trước, nhảy xuống rồi nói:"Lộ Lộ, trời lạnh như vậy ai bảo nàng đợi ở đây vậy? Bị cảm thì làm sao?"
"Thiếu gia, thi*p không lạnh" Lộ Lộ thấy thiếu gia quan tâm nên rất vui mừng, mỉm cười ngọt ngào:" Người cưỡi ngựa chạy lâu như vậy nhất định rất mệt phải không? Thi*p đi chuẩn bị nước nóng cho người tắm!" Nói xong, cũng không đợi Diệp Phong trả lời, vui mừng đi vào cốc.
Thật là một nữ nhân tốt. Diệp Phong nhìn theo bóng lưng của Lộ Lộ, trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, đợi bọn Khải Đặc đuổi tới, cùng họ đi vào trong cốc.
Tĩnh Hương trên đường tới sơn cốc tâm tình không tốt, một mực yên lặng không nói gì, không hỏi gì cầm thú nam tước về sự tình Tư Lược đoàn. Lúc này thấy cầm thú nam tước dẫn nàng đi tới Hồ Lô sơn cốc, ở đó còn có hơn ba mươi gian tinh linh thụ ốc, lập tức lộ ra thần sắc tò mò.
Ai Đức, Ba Nhĩ cùng với những Liệt Diễm kỵ sĩ còn lại thấy Đoàn trưởng quay về, đều cao hứng tiến đến vấn an. Diệp Phong chỉ Tĩnh Hương, hướng bọn người Ai Đức nói: "Vị này chính là người nhận mệnh của bệ hạ đến đây làm phó đoàn trưởng Tư Lược đoàn, Tĩnh Hương - Ba Ni Lạp. Sau này các ngươi cần phải cùng Tĩnh Hương phó đoàn trưởng hòa thuận tương xử, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu!" Bọn người Ai Đức đều lĩnh mệnh. Tĩnh Hương nhìn thấy lưu lại trong cốc có chín mươi Liệt Diễm kỵ sĩ danh tiếng mặc trang bị được chế bằng thép, thì giật mình trong lòng. Nàng không nghĩ tới cầm thú nam tước còn có chín mươi Liệt Diễm kỵ sĩ danh tiếng!
Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương, chỉ vào thụ ốc nói: "Phó đoàn trưởng, nơi này là trú địa sau này của Tư Lược đoàn chúng ta, xem ra người thích căn thụ ốc đó, tùy tiện chọn lựa. Thiếu dụng cụ gì ta sẽ giúp ngươi sắp xếp sau!"
"Sao? Lôi Ân Đoàn trường người chuẩn bị phát triển Tư Lược đoàn ở Hỗn Loạn hoang nguyên từ nơi này?" Tĩnh Hương quả là một nữ nhân thành thục thông minh, nghe vậy lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Phong, hơi kinh ngạc hỏi.
Đối với phương diện chỗ dừng chân, nàng không có yêu cầu gì lớn lắm. Bất quá nghe Diệp Phong nói sơn cốc này sẽ là căn cứ của Tư Lược đoàn, trong lòng còn có pha chút may mắn. Bởi vì như quả Diệp Phong làm giống như Tư Lược đoàn các nước khác chuyên đánh du kích, nàng pháp sư này sẽ phải chịu mùa đông lạnh giá rồi, cùng đám nam nhân này nơi nơi du đãng, có bao nhiêu khổ sở có thể tưởng tượng được!
“Đúng vậy, ta thấy trước mắt ở Hỗn Loạn hoang nguyên thì nơi thích hợp nhất cho Tư Lược đoàn phát triển. Bởi vì nơi này có hơn vạn cường đạo, gian thương cùng bọn buôn nô lệ. Chúng ta chỉ cần tập trung mục tiêu trên người bọn chúng, ngày Tư Lược đoàn lớn mạnh sẽ tới. Hơn nữa như quả nơi này có một ngày không còn tốt, chúng ta cũng có thể tìm mục tiêu khác. Tĩnh Hương phó đoàn trưởng, từ vẻ mặt của ngươi trên đường, ta có thể thấy nàng đối với ý chỉ của bệ hạ phái nàng tới làm Phó đoàn trưởng rất bất mãn. Nhưng hoàng mệnh không thể làm trái, hy vọng chúng ta có thể hợp tác, không để xuất hiện nội bộ mâu thuẫn!” Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương khản khản nói.
Tĩnh Hương nghe cầm thú nam tước nói xong, sửng sốt nhìn hắn. Nàng thật không thể tin nổi những lời vừa rồi, phát ra từ miệng cầm thú nam tước bị coi là phế vật này. Nghĩ lại cầm thú nam tước lớn mật tại Thiết Huyết Học Viện, lại xem ngôn ngữ hắn lúc này mang thần thái ung dung, Tĩnh Hương cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng thầm đoán cầm thú nam tước tại đế đô có phải là giả ngốc?
“Khải Đặc, trời cũng không còn sớm, ngươi đưa Tĩnh Hương Phó đoàn trưởng đi chọn thụ ốc. Ngày mai sẽ chính thức thương nghị đại kế phát triển Tư Lược đoàn!” Diệp Phong nhìn vẻ giật mình của Tĩnh Hương, nhàn nhạt phân phó, từng bước đi vào ốc thụ của mình. Hắn mặc dù đối với Tĩnh Hương đại mỹ nhân này cũng rất có hứng thú, bất quá hiện tại hắn càng muốn đi tìm Lộ Lộ cùng U Nguyệt Nhi tiêu hồn.
Xem ra ta không nên lấy hành vi của hắn trong quá khứ mà phán đoán con người hắn. Tĩnh Hương nhìn bóng lưng của Diệp Phong, trong lòng trầm tư, theo Khải Đặc đi chọn thụ ốc. Sau này mình sẽ cùng đám nam nhân này cùng sinh hoạt trong sơn cốc, hy vọng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì tốt.
Thụ ốc của Diệp Phong, Lộ Lộ vừa bảo Liệt Diễm kỵ sĩ chuẩn bị nước nóng, đem nước sôi vào thụ ốc, thấy thiếu gia vào lập tức tiến tới giúp hắn thoát y.
Thụy huyệt bị điểm chỉ có thể ngủ mê mười hai thì thần, quá thời gian sẽ tự tỉnh lại. U Nguyệt Nhi tỉnh dậy căn bản không biết chính mình tại sao lại ngủ như vậy, hơn nữa hạ thể lưỡng đại diệu xử đều bị cầm thú nam tước khai bao, cử động một cái liền thấy đau đớn khó thể chịu được, căn bản không thể xuống giường.
Nàng suốt ban ngày đều trong lòng thầm nguyền rủa cầm thú nam tước. Lúc này vì để cầm thú nam tước triệt để tin tưởng mình, nhịn đau đớn ở hạ thể, giả bộ muốn tới giúp, sau đó cố ý ngã trên mặt đất.
Diệp Phong vẫn không tin U Nguyệt Nhi đột nhiên cải biến, vào thụ ốc liền thầm quan sát biểu tình của nàng. Lúc này thấy nàng cố ý ngã xuống, trong lòng cười thầm, đi tới ôm lấy nàng để trên giường, mỉm cười nói:“ Thân thể không thoải mái thì đừng loạn động!”
“Ô ngô, người ta biến thành như vậy, đều tại chàng, một chút cũng không thương tiếc người ta…..” U Nguyệt Nhi kéo cánh tay Diệp Phong làm nũng, trong hai mắt lộ thần sắc vũ mị, rất là dụ nhân!
Tiểu nương bí này ngoài quả thật rất câu dẫn nam nhân. Diệp Phong âm thầm nhận xét, ôm U Nguyệt Nhi vào trong lòng, bàn tay tham lam luồn vào trong quần tử thám hiểm khu vực cúc hoa thần bí của nàng, miệng cười dâm đãng:" Lại đây, ta sờ xem thương thế Nguyệt nhi như thế nào!"
"Thôi, không muốn, rất đau a!" Từ cái miệng nhỏ nhắn của U Nguyệt Nhi la lên không đồng ý liền kéo bàn tay ra khỏi chỗ đó. Diệp Phong cũng không ૮ưỡɳɠ éρ nữa, nói sang chuyện khác:" Nguyệt Nhi, nếu ta hỏi nàng sự tình của Hắc Ám giáo đình, nàng hiện tại nói cho ta biết nha? Liệu nàng có thể tiết lộ cho ngoại nhân biết để Hắc Ám ma kiếm về tay ta không?”
"Nhân gia đã là người của chàng rồi. Chàng muốn biết sự tình của giáo đình, thi*p lập tức nói cho chàng. Hắc Ám ma kiếm là Ma tộc chí bảo, đương nhiên phải ở trong tay nam nhân của mình mới được!" U Nguyệt Nhi ngọt nào ứng thanh.
Trước khi cầm thú nam tước chiếm hữu nàng hai ngày, nàng bởi vì không chịu được ảnh hưởng của Cực Lạc Tiêu Hồn thủy, bịa ra những câu nói bịa đặt để lừa cầm thú nam tước, Dù sao hắn cũng không biết sự tình của Hắc Ám giáo đình, chỉ cần bịa đặt tự nhiên là được. Cho nên vấn đề về Hắc Ám ma kiếm, nàng sẽ không ngốc nghếch để ngoại nhân biết. Để mình có thể ςướק đoạt, nàng phải thất thân để được tín nhiệm vì nguyên do chính là muốn trộm đi Hắc Ám ma kiếm.
"Nàng bây giờ nói ngay cho ta biết sự tình của Hắc Ám giáo đình, còn việc nàng tiếp cận Phỉ Long!" Diệp Phong theo đó mỉm cười, bàn tay sờ mó trên cặp đùi ngọc trắng nõn thon dài của U Nguyệt Nhi, hưởng thụ những xúc cảm của da thịt mịn màng.
U Nguyệt Nhi dựa vào trong lòng иgự¢ Diệp Phong, theo sự chuẩn bị sẵn trước đó nhẹ giọng nói dối:" Kỳ thật Hắc Ám giáo đình chính là một số Ma tộc hỗn huyết nhân không muốn bị Quang Minh giáo đình Gi*t hại, âm thầm kết thành tổ chức để tự vệ. Đa số trong trong đó vì ma pháp và võ công đều kém như ta, gia nhập giáo đình chính là muốn nhận sự chăm sóc. Cho nên mục đích ta tiếp cận Phỉ Long, là muốn dựa vào thế lực của Chiêm mỗ tư gia bọn họ âm thầm bảo vệ Hắc Ám giáo đình!"
Diệp Phong nghe U Nguyệt Nhi nói xong, nhìn nàng. Tin lý do là nàng muốn dựa vào thế lực của Chiêm mỗ tư gia, nhưng lại không tin Hắc Ám giáo đình là một số người đa phần yếu đuối do hỗn huyết nhân của Ma tộc tạo thành. Nàng còn có thể tiết lộ về Hắc Ám ma kiếm hay không là một chuyện. Để Lộ Lộ giám thị nàng, khỏi cho tiết lộ ra ngoài để gây phiền toái lớn!
U Nguyệt Nhi không muốn cầm thú nam tước có thời gian để nghĩ ngợi, song chưởng ôm lấy eo hắn, thân thể mềm mại dựa vào trong иgự¢ hắn, làm nũng nói:" Chàng ςướק đi trinh tiết của nhân gia, có phải là nên cưới thi*p không?"
Xem ra tiểu nương bì muốn nói lãng sang chuyện khác, dù sao lão tử đối với Hắc Ám giáo đình không có hứng thú, chính là đùa mỹ nhân này. Diệp Phong tính kế trong đầu, ôm U Nguyệt Nhi cười hắc hắc nói:" Nàng như vậy cần phải gả cho ta? Có phải là muốn ta mỗi tối thưởng ngoạn ngươi ở trong phòng ngủ không?"
"Đáng ghét, ngươi nói chuyện không khác gì tên lưu manh, đoạt trinh tiết nhân gia nên phải cho nhân gia danh phận!" U Nguyệt Nhi không nghe theo làm nũng.
"Nếu nói đoạt trinh tiết rồi phải cho danh phận, vậy ta sao không phải cũng nợ Lộ Lộ một danh phận sao?" Diệp Phong không nhìn U Nguyệt Nhi làm nũng, nhìn về phía Lộ Lộ đang đứng ở bên mình.
U Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn Lộ Lộ, nằm trong lòng Diệp Phong làm nũng: "Nàng ta bất quá chỉ là một thị nữ mà thôi, cần gì đến danh phận? Nhân gia khác với nàng ta, chàng không cho ta danh phận, nhân gia không tính toán gì với chàng!"
Diệp Phong thấy U Nguyệt Nhi xem thường Lộ Lộ, nhất thời tức giận, bế nàng ném lên trên giường, sủng ái bế Lộ Lộ ôm vào trong lòng, quay về U Nguyệt Nhi nói: "Nói cho nàng biết, lão tử nếu có lập thê, thì nữ nhân ấy nhất định là Lộ Lộ. Bắt đầu từ hôm nay, chính ngươi mới là thị nữ của ta, ta muốn xem nàng và Lộ Lộ khác nhau ở điểm nào!"
"Thiếu gia ….." Lộ Lộ nghe vậy cảm động, dựa vào trong lòng thiếu gia khóc. Nàng thực sự không nghĩ tới chính mình ở trong lòng thiếu gia lại có địa vị cao như thế.
U Nguyệt Nhi cũng theo đó giả ý khóc, trong lòng kinh ngạc vì cầm thú nam tước sao lại sủng ái thị nữ Lộ Lộ này như thế. Thật sự là nàng khó có thể tin được.
“Thật là đáng hận, chẳng lẽ ta đối với cả một thị nữ cũng không bằng? Ta có chỗ nào mà giống với thị nữ chứ? Đồ xú lưu manh đáng hận, đồ cầm thú ૮ɦếƭ tiệt…..…...” Nghĩ đến việc mình phải làm một thị nữ, U Nguyệt Nhi lại bắt đầu nguyền rủa cầm thú nam tước trong lòng.
“Lộ Lộ yêu, đừng khóc, lại đây giúp thiếu gia tắm rửa!” Diệp Phong ôn nhu lau nước mắt trên mặt Lộ Lộ, rồi mỉm cười kéo nàng cùng đi tắm, để U Nguyệt Nhi qua một bên.
Đối với Lộ Lộ, Diệp Phong thích nàng xuất phát từ nội tâm, vừa nãy hắn nói muốn Lộ Lộ chân chính là nữ nhân của hắn, tất cả điều này là từ trong tâm phát ra. U Nguyệt Nhi này xem thường Lộ Lộ, chỉ có bộ dạng của một nữ nhân giả ý thuận tòng mà thôi, bây giờ trong mắt hắn chỉ là thứ đồ chơi. Những cái mà không thể cùng Lộ Lộ tiến hành, thế nào cũng phải áp dụng mạnh mẽ với ả ta!
Không kể về cảm tình, trong mắt Diệp Phong, Lộ Lộ thanh thuần lương lệ hay U Nguyệt Nhi vũ mi yêu nhiên, mỗi người đều có đặc điểm riêng. Mà đặc biệt là chỉ mình hắn mới nhận xét được những điểm riêng đó, tất cả đều làm hắn yêu thích. Lộ Lộ thì một dạng thủy xà yêu (mềm mại như rắn nước) còn U Nguyệt Nhi thì có điền loa bảo huyệt. Lúc hưởng thụ, chỉ cần ở trên giường là hắn có thể nhận biết được.
Đã tắm nước nóng thoải mái xong, Diệp Phong tối nay muốn trên giường làm Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi liên tục đến ૮ɦếƭ, rồi làm một giấc tới sáng. Hắn đến phòng hội nghị của Tư Lược đoàn, rồi cho gọi bảy người Khải Đặc, Ai Đức, Ba Nhĩ, La Phi, Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư, Tĩnh Hương đến để tiến hành nghị sự.
Thiết Huyết học viện luôn để ý đến biến hóa của các thế lực tại Hỗn Loạn hoang nguyên, vì thế địa hình của hoang guyên này nắm rõ như lòng bàn tay. Tại Học Viện, một lần Tĩnh Hương đã xem được cái bản đồ đó trong thư quán, ở trên vẽ chi tiết về địa hình hoang nguyên cũng như vị trí của các thế lực. Hiện giờ mở cuộc nghị sự tức là có thể dùng đến nó, cho nên đã mang tới cho Diệp Phong xem qua.
Có được bản đồ chi tiết, trong lòng Diệp Phong thật sự như nở hoa. Bây giờ có thể hiểu rõ được vị trí các thế lực lớn tại Hỗn Loạn hoang nguyên, đối với hắn mà nói đó thật sự quý giá. Mặc dù hắn không khó cho người đi khảo sát, nhưng phải chờ đợi, thật là rất mất công.
“Lôi Ân Đoàn trưởng, kế hoạch phát triển của người như thế nào, có thể nói chi tiết cho chúng ta được chăng?” Tĩnh Hương nhìn vào bản đồ của Diệp Phong hỏi.
Diệp Phong hiện rất thoải mái, nói: ”Kỳ thật thì phương thức phát triển Tư Lược đoàn rất đơn giản. Thành viên chúng ta hiện tại ít, trú địa thì nghèo nàn, vì thế mục tiêu chính là tuyển thêm nhân thủ và đánh ςướק. Tiếp đó thì sẽ từ từ nâng cấp trú địa và vị trí!”
Tại Hỗn Loạn hoang nguyên, ngoài bốn thế lực lớn Huyết Sát cường đạo đoàn, Uy Liêm thương đoàn, Tật Phong cường đoàn, Mỹ Nữ Nô Đãi đoàn, thì cũng có thêm một vài đoàn đội lớn nhỏ từ một trăm đến nghìn ngươi. Tĩnh Hương suy nghĩ một chút rồi hỏi: ”Mục tiêu để đánh ςướק ở Hỗn Loạn hoang nguyên rất nhiều, nhưng còn thành viên mà ngươi muốn thu nạp thì sao?”
“Chúng ta không phải phát triển quân đội chính quy, cho nên chỉ thu nạp thành viên tinh anh thôi!” Diệp Thanh mở miệng cười rồi trả lời, sau đó chỉ vào một chỗ trên bản đồ: ”Cái Địch Lạp nô đãi đoàn này tập trung chủ yếu là Tinh Linh và ải nhân. Ta muốn thu nạp tinh linh xạ thủ và ải nhân công tượng. Vì thế mục tiêu chính đầu tiên của chúng ta là Địch lạp nô đãi đoàn!”
“Hả? Cái Địch Lạp nô nãi đoàn cách một trăm dặm về phía đông? Lôi Ân Đoàn trưởng, cái đó là mục tiêu của ngươi? Địch Lạp nô nãi đoàn có tất cả ba trăm nhị giai kiếm sĩ, một trăm nhị giai xạ thủ. Mặc dù trang bị bình thường, nhưng mà chúng ta với bao nhiêu nhân thủ ở đây làm sao có thể đánh ςướק chúng? Đầu tiên chúng ta nên bắt đầu từ các nhóm nhỏ và yếu hơn không được sao?” Tĩnh Hương nhíu mày đưa ra đề nghị, bởi nàng cảm thấy cái kế hoạch đó như là tìm đường ૮ɦếƭ.
“Hắc hắc, Tĩnh Hương Phó đoàn trưởng, không nên lo lắng quá, chúng ta có thể giải quyết…..” Diệp Phong miệng cười đối diện Tĩnh Hương cùng những người khác, nói như thể đó là một kế hoạch rất dễ thực hiện!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc