Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 208

Tác giả: Hằng Tâm

thâu khuy mỹ diễm thái hậu đích lưu manh
“Hoàng thượng, ngài đã trở về, mau đi xem một chút Đức phi đi. Nếu không phải cung nữ phát hiện kịp thời, nàng phòng chừng không cứu được nữa.” Trong lúc Diệp Phong vội vã chạy tới ngoài phòng Đức phi ở, Hoàng hậu Hứa Lâm cùng Hiền phi Liễu Nhược Yên, trước sau tiến lên quỳ xuống thi lễ, cung kính bẩm báo!
“Ân, các ngươi đều đứng lên đi!” Diệp Phong nhíu mày gật đầu, ý bảo nhị nữ đứng dậy, nhấc chân đi vào phòng ngủ. Trong mắt chỉ thấy Tô Vân ngọc dung tiều tụy, mặc áo ngủ màu hồng, đang nằm tại trên giường rơi lệ, trên cổ còn lưu lại vết bầm trong khi treo cổ sinh ra.
Tô Vân muốn ૮ɦếƭ không được, khóe mắt chứng kiến hoàng thượng đi tới, lập tức xấu hổ quay đầu nhắm mắt, đối với chuyện cữu cữu mưu phải vẫn đặt mãi trong lòng.
“Có trẫm ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, các ngươi đều đi ra ngoài đi!” Diệp Phong thấy thái độ của Tô Vân, quay đầu phân phó Hứa Vân, Liễu Nhược Yên cùng với hai hàng cung nữ đang đứng toàn bộ đi ra ngoài, mỉm cười đi tới bên giường, nắm bàn tay trắng nõn mềm mại của Tô Vân, nhẹ giọng cười nói: “Như thế nào, thấy trẫm tới nhưng lại cố ý không nhìn trẫm, có đúng hay không muốn cho trẫm trị khanh tội bất kính a?”
“Hoàng thượng, thần thi*p không mặt mũi nào sống nữa, cầu ngài cho thần thi*p được ૮ɦếƭ đi!” Tô Vân nghe vậy quay đầu mở mắt, nhìn Diệp Phong xấu hổ nói, nước mắt trong suốt, từ trong hốc mắt từng giọt tích tích chảy xuống.
“Đây là nói cái gì, ái phi như vậy một cái đại mỹ nhân xinh đẹp, trẫm còn chưa kịp sủng hạnh, bồi đắp những việc trước kia cho khanh, như thế nào bỏ được cho ngươi ૮ɦếƭ đây. Chuyện mưu phản cùng khanh không quan hệ, trẫm không trách khanh. Việc này không bao lâu mọi người sẽ quên đi, khanh không nên suy nghĩ miên man nữa!” Diệp đại sắc lang mỉm cười lau nước mắt cho Tô Vân, chánh sắc khuyên bảo.
“ Hoàng thượng ngài đại lượng, không trách tội thần thi*p, nhưng thần thi*p không cách nào quên được chuyện ngày hôm qua. Ngài để cho thần thi*p lấy cái ૮ɦếƭ tạ ân thôi!” Tô Vân thấy hoàng thượng như thế coi trọng chính mình. Trong lòng cảm kích ngọt ngào, nhưng vẫn như trước không cách nào quên chuyện mưu phản.
“Hắc hắc, khanh không có biện pháp quên, vậy trẫm lại giúp khanh cũng tốt.” Diệp Phong nhìn mỹ nhân thương cảm nằm tại trên giường, lộ ra chiêu bài cười dâm của hắn. Bàn tay bắt đầu hoạt động, si mê trên ngọc đồn tròn trịa của Tô Vân vuốt ve.
“Hoàng thượng, ngài đừng như vậy, thần thi*p cùng nghịch thần quan hệ mật thiết, không xứng hầu hạ ngài, ngàn vạn lần không muốn đem đến cho ngài vận xui!” Nếu là trước kia, Tô Vân đối mặt hoàng thượng say mê khiêu khích nhất định sẽ nhiệt tình vũ mị tự chui vào lòng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc hôm nay nhưng lại trong lòng có bóng ma, đem chính mình tưởng tượng cực độ không chịu nổi. thậm chí không xứng được hưởng ân huệ của hoàng thượng.
“Như thế nào có thể sẽ có vận xui, không cho miên man suy nghĩ, ngươi chỉ biết làm trẫm khoái hoạt, tuyệt đối sẽ không có cái gì vận xui. Lại đây, để cho trẫm thay ái phi xinh đẹp thay quần áo... hắc hắc...” Diệp đại sắc lang hoàn toàn không để Tô Vân nũng nịu giãy dụa, đôi bàn tay chia làm hai đường. Chiếm cứ Tô Vân ngọc phong cao ✓út cùng với nhục đồn tròn trịa, cách áo ngủ màu hồng mỏng manh, tận tình hưởng thụ da thịt mềm mại, trong lòng thập phần thèm muốn. Nhìn hắn vẻ mặt dâm tiếu, tựa như mỹ nhân trước mắt đã bị hắn thượng mã thương tễ.
“Hoàng thượng, thần thi*p là nữ nhân mang đến bất hạnh, căn bản không đáng giá cùng ngài được như vậy. Ngài nhanh buông thần thi*p ra, cho thần thi*p đi theo Lý thị nhất tộc đi ૮ɦếƭ cùng. Miễn cho khiến ngài khó xử!” Tô Vân được nam nhân từng ngày đêm tưởng nhớ chòng ghẹo vuốt ve, thân thể khó tránh khỏi sẽ có phản ứng khoái cảm, mặt ngọc vốn tiều tụy, hiện ra rặng mây đỏ ngượng ngùng, thân thể mềm mại run rẩy nóng lên, cực lực muốn thoát ly ma trảo của Diệp Phong, trong miệng không ngừng cầu khẩn.
“Được rồi, trẫm không muốn nghe nói lại những lời như vậy. Trẫm không cho khanh ૮ɦếƭ, không cho phép khanh ૮ɦếƭ. Đại loạn vừa qua khỏi, tâm tình của trẫm vừa mới khôi phục, khanh không nên lại cấp trẫm thêm rối loạn!” Hai tay của Diệp Phong không tứ ngược vô kỵ hưởng thụ, hai mắt lại bất mãn nhìn Tô Vân, nhíu mày quát nhẹ, đáng tiếc vừa mới dứt lời, nhìn Tô Vân bộ dáng thương cảm vừa là xấu hổ vừa là cảm kích, liền không nhịn được xấu xa cười nói, “Bất quá ái phi nếu vẫn còn cảm giác bất an, vậy sau này mỗi đêm để cho trẫm đặt ở dưới thân trừng phạt đi!”
“Hoàng thượng...” Tô Vân nghe Diệp Phong quát nhẹ thêm cười xấu, cảm kích nhào vào trong lòng hắn, ô ô phóng thanh khóc rống, đối với hoàng thượng có thể như thế đối đãi nàng cảm giác vui mừng, không dám nói lại chuyện ૮ɦếƭ gây cho hoàng thượng mất hứng.
Nữ nhân đều thích được trượng phu âu yếm sủng ái. Tô Vân không chỉ có thích, hơn nữa khát vọng đã lâu. Từ khi bắt đầu vào hoàng cung, nàng vốn khát vọng ngày này đến. Bây giờ nàng thân chịu tội lại được tới hoàng thượng như thế quan tâm sủng ái, tự nhiên không cách nào không cảm kích vui mừng. Mặc dù không cách nào quên hết chuyện phản loạn, cảm giác rất mâu thuẫn, nhưng thấy hoàng thượng như vậy bảo hộ thương yêu nàng, ý muốn ૮ɦếƭ trong lòng nàng có thể nói thật lớn yếu bớt.
Lưu manh hoàng đế song chưởng mềm nhẹ ôm mỹ nhân trong lòng, hai tay không quy củ tại trên nhục đồn nàng vuốt ve xoa Ϧóþ, tâm tình cực tốt, đến khi tiếng khóc dần dần yếu bớt, mới mở miệng cười nói: “Khóc xong rồi cảm giác có hay không tốt hơn. Ngoan, không nên lại cầu ૮ɦếƭ, sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hầu hạ trẫm, coi như là khanh vì chính mình chuộc tội!”
Cười hắc hắc an ủi Tô vân một trận, sau xác định nàng không còn lòng muốn ૮ɦếƭ, Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cười dâm với Tô Vân, để nàng từ từ thi*p đi, sau đó liền ra khỏi phòng cho hoàng hậu cùng cung nữ đi vào cùng nàng.
“Hoàng thượng thật sự là bác ái a, đối với Đức phi là phi tử cùng nghịch thần quan hệ mật thiết này, đều tốt như thế!” Hoàng hậu cùng cung nữ tiến vào trong phòng, Hiền phi Liễu Nhược Yên được lưu lại bạ giá, nhìn Diệp Phong mỉm cười nói, trong lời nói có cổ ghen tuông chua chát.
“A a, Nhược Yên, lúc không có ai nàng không cần cẩn thận như vậy. Ttừ bác ái này, trẫm là không dám nhận. Trẫm triệt để vẫn là một tên háo sắc. Điều này trẫm cho tới bây giờ không phủ nhận, hưởng thụ mỹ nhân, là trẫm bình sinh niềm vui thú đệ nhất!” Diệp Phong cùng Liễu Nhược Yên sóng vai đi trong hành lang không người, cười a a thản nhiên nói.
“Hoàng thượng, ngài có lúc thật sự làm cho người ta rất khó đoán, thật không biết đế quốc có ngài vị thâu thiên hoán nhật, tràn ngập hoang đường thấn bí đế vương này, tới cùng là tốt hay xấu!” Liễu Nhược Yên tay trái nhẹ vuốt mái tóc, nhìn Diệp Phong lắc đầu cảm khái, suy nghĩ một chút nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, có thể hay không nói cho thi*p chuyện trước kia của ngài?”
“Hắc hắc, ái phi, nàng có biết hay không trẫm muốn làm nhất là cái gì hoàng đế không?” Diệp Phong cười xấu vươn cánh tay ôm vai Liễu Nhược Yên, không đáp hỏi lại.
Liễu Nhược Yên nhìn hắn bộ dạng xấu xa, cười dài hỏi: “Hoàng thượng có đúng muốn làm hôn quân nhất đây hay không?”
“Ha ha, không nghĩ tới ái phi với thời gian ở chung không dài, lại có thể hiểu rõ trẫm như thế. Tại trên đời này, ngoại trừ Lộ Lộ hẳn là nàng là người hiểu rõ trẫm nhất.” Diệp Phong cao hứng cười to, với thực lực hôm nay, hoàn toàn có thể cảm giác được chung quanh có người hay không, bởi vậy hắn xác định không có người ngoài, cười rộ lên có chút tứ ngược vô kỵ.
Liễu Nhược Yên ngạc nhiên nói: “ Hoàng thượng, Lộ Lộ là ai? Quá khứ ngài là gì a?”
“Hắc hắc, tạm thời giữ bí mật, không lâu tương lai gần nàng liền sẽ biết thôi, đến lúc đó trẫm cho nàng một sự ngạc nhiên!” Diệp Phong hắc hắc cười nói, bàn tay tới bên hông Liễu Nhược Yên, thập phần hưởng thụ mềm nhẹ vuốt ve, “Được rồi, ái phi, bây giờ một đảng thế lực của Lý Nghị bị diệt trừ, kế tiếp trẫm chuẩn bị đối phó thái hậu xinh đẹp động lòng người của chúng ta, nàng nghĩ như thế nào?”
Liễu Nhược Yên vẫn đối với quá khứ của vị giả hoàng thượng thần bí này thập phần cảm thấy hứng thú, bất quá thấy hắn không chịu nói, chỉ phải thôi, nghe xong câu nói kế tiếp, cảm giác ra hắn đối với thái hậu xinh đẹp có chút ý niệm xấu xa trong đầu, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hắn, nói: “Thái hậu nhất đảng sớm muộn đều phải đối phó, bất quá bây giờ Lý Nghị nhất đảng vừa diệt, sợ rằng không phải thời cơ diệt trừ thái hậu nhất đảng!”
“Ân, nàng nói không sai, bất quá trẫm cũng không có tưởng tượng lập tức liên động tới thái hậu nhất đảng, có thể trước một chút điểm tới không, tỷ như nói trước từ binh quyền của nàng làm chút tay chân!” Diệp Phong gật đầu lên tiếng, nói đến mặt sau lộ ra một bộ tươi cười gian trá.
Liễu Nhược Yên thông tuệ nghe xong hắn nói, nhìn vẻ mặt của hắn, lập tức liền hiểu được ý tứ của hắn, nhịn không được cười khanh khách nói: “Hoàng thượng, ngài cười thật là gian trá, ngài sẽ không đi đến chỗ kia của thái hậu làm quân tử chứ?”
“Cáp, ái phi thật sự là tri âm của trẫm...” Diệp Phong nghe vậy cao hứng cười cấu, tại đôi môi đỏ mọng mê người của Liễu Nhược Yên hôn một cái, tỉ mỉ nói ra ý nghĩ trong lòng.
Đêm xuống, màn đêm phủ xuống đế đô tràn ngập bi thương hào khí, dân chúng nhận được hoàng thượng hạ lệnh thông tri miễn thuế ba năm, oán niệm cùng thống khổ trong lòng mặc dù giảm bớt rất nhiều, bất quá nhà cửa bị hủy, nhất thời trong một lúc bọn hộ vẫn còn không cách nào hoàn toàn từ trong bi thương thoát ly.
Phía sau hành cung, nóc phòng ngủ của thái hậu Lưu Khiết, một bóng đen vô thanh vô tức từ trên cao như điện xạ rơi xuống, hiện ra hình dáng một nam tử trang phục đen, từ trong ánh mắt hắn con ngươi loạn chuyển, tràn ngập ý xấu phân biệt, này không phải người khác, chính là xú lưu manh Diệp Phong.
‘Mẹ kiếp thật là không ít bố trí thủ hộ, cư nhiên có hơn ba mươi mỹ lệ cao thủ giả trang cung nữ, may mắn lão tử thực lực bạo tăng, nếu không còn thật mẹ nó bất hảo làm rồi!’
Tìm đúng trên đầu phòng ngủ Lưu Khiết, lưu manh hoàng đế trong đầu tính toán, lặng lẽ nằm sấp xuống, đưa tay bắt đầu nhẹ lấy viên ngói. Trong đoạn khoảng cách từ phòng ngủ của hắn đến phòng ngủ của Lưu Khiết, hắn thấy được không ít cung nữ cảnh giác mang công phu, từ trên tướng mạo khí chất quan sát, cung nữ này tuyệt đối không phải tiện tỳ hàng năm ở tại trong thâm cung, chắc là ngoại nhân giả trang.
‘Tốt, tốt, đúng lúc, đúng lúc a, lão tử đêm nay tới mẹ nó quá là đúng lúc...’ Mái ngói mở ra, Diệp Phong chứng kiến tình huống trong phòng ngủ, hai mắt lập tức mở lớn như đèn pha, tràn ngập ánh mắt say mê, bởi vì Lưu Khiết đang ૮ởเ φµầɳ áo chuẩn bị tắm rửa, cái này có thể tiện nghi Diệp Phong tử sắc lang này rồi.
Lưu Khiết mái tóc dài màu đen phủ lên bộ иgự¢, căn bản không biết trên nóc có người rình coi, tư thái tùy ý mê người bỏ đi cung trang đoan trang màu trắng, chân ngọc nhấc cao bước vào trong thùng tắm đầy nước nóng cùng cánh hoa, thành thục mỹ phụ thần bí diệu dụng, vừa vặn bị sắc lang trên nóc nhà nhìn trực tiếp, tham lam nuốt nước miếng.
“Ai, không biết muội muội bên kia tình huống như thế nào...” Lưu Khiết ngồi ở trong thùng tắm, ngọc thủ trắng nõn mềm nhẹ vuốt ve đầu vai tròn trịa trong sáng, mắt phượng mê người mang theo một tia lo lắng, thì thào nói nhỏ, môi anh đào đỏ tươi có vẻ mềm mại ướƭ áƭ, bộ иgự¢ sữa lộ ra trên mặt nước hơn phân nửa, tròn trịa đầy đặn, hiện ra nhũ câu mê người, lại thêm chân ngọc thon dài ௱ôЛƓ lung mơ hồ dưới nước, xinh đẹp làm kẻ khác tưởng đang trong mộng.
‘Trời ạ, con mẹ này quá có vị nữ nhân, thật muốn nếm thử a... đang tiếc, chính là vẫn là làm chánh sự cho thỏa đáng trước đã!’
Lưu Khiết ngọc thể xinh đẹp thành thục, khiến Diệp Phong thấy dục hỏa dâng cao, dưới khố sinh ra phản ứng sinh lý mãnh liệt, hận không được lập tức nhảy xuống cưỡi lên đại mỹ nhân này, bất quá nghĩ lại mục đích đêm nay đến đây, việc này chỉ phải tạm thời nhẫn lại, phiêu nhiên từ nóc nhà phi xuống, chuẩn bị từ cửa sổ đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc