Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 195

Tác giả: Hằng Tâm

Tinh minh hoàng phi,thiên cơ bí thuật ,đả đổ chinh phục
Tĩnh Nguyệt cung, trong lương đình tại hoa viên hoa cỏ nở rộ, giả sơn như rừng, Hiền phi nương nương Liễu Nhược Yên mặc một bộ váy dài cung trang màu tím, ngón tay ngọc tinh tế lướt trên cầm huyền, lúc đang đàn tấu cầm khúc cô tịch u oán, hai tai đột nhiện khẽ động, mày liễu nhíu lại, môi anh đào hé mở, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng không cho thái giám bẩm báo đột nhiên giá lâm, thần thi*p không nghênh đón từ xa, xin ngài thứ tội!”
“Hoàng thượng?!” Triệu ma ma và bốn người cung nữ đang đứng hầu trong sảnh, nghe vậy giật nhìn nhìn cửa vào của hoa viên, kinh ngạc thấy hoàng thượng xuất hiện trước mắt, vội vàng quỳ xuống cung kính: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”
‘Ta vừa tiến vào hoa viên là nàng đã có thể phát hiện?? Xem ra mĩ nhân cô độc này không đơn giản nha ...’ Diệp Phong nhíu mày nhìn bóng lưng của Hiền phi Liễu Nhược Yên, trong lòng nghi hoặc khẽ lẩm nhẩm, ra hiệu cho bọn Triệu ma ma đứng dậy, chắp tay chậm rãi đi vào lương đình, nhìn bóng lưng của mỹ nhân mỉm cười nói: “Thính lực của ái phi thật là lợi hại, trẫm vốn định cho nàng bất ngờ, không nghĩ tới vừa tiến vào hoa viên đã bị nàng phát hiện rồi!”
“Hoàng thượng đã quá khen!” Liễu Nhược Yên nghe vậy nhàn nhạt trả lời, vẫn quay lưng về phía Diệp Phong như cũ và nhẹ nhàng gảy đàn, trên mặt không có chút thần sắc cung kính, thậm chí còn không làm cả lễ nghi thỉnh an tối thiểu khi phi tần nhìn thấy hoàng thượng.
Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ, thấy chủ tử của các nàng tỏ thái độ bất kính với hoàng thượng, trong lòng lo lắng vạn phần, thật sự không ngờ chủ tử hôm nay lại khác thường như thế, dùng loại thái độ này đối đãi với hoàng thượng, không cần nói đến việc tranh sủng cùng hoàng hậu và Đức phi, chỉ cần không rơi đầu đã là vạn hạnh rồi!
‘Tiểu bì nương này thái độ không đúng, chẳng lẽ nàng đã phát hiện cái gì?’ Diệp Phong nghĩ ngợi nghi hoặc trong đầu, cất bước đi tới trước mặt Liễu Nhược Yên, ngẩn ngơ nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, vừa định mở miệng nói chuyện. Liễu Nhược yên đã ngưng gảy đàn, liếc mắt nhìn hắn quay lại Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ, hạ lệnh: “Các ngươi đều lui đi, không có mệnh lệnh của ta không được đi tiến đến!”
“Vâng!” Triệu ma ma cùng bốn ả cung nữ không hiểu hôm nay chủ tử vì sao bất thường, nhưng thân là nô tài không thể trái lệnh của chủ tử, chỉ phải cung kính lên tiếng nhận mệnh, cất bước rời khỏi lương đình đi ra hoa viên.
Tiểu Thuận Tử đi theo Diệp Phong đứng hầu ngoài lương đình, thấy thế nhanh nhạy nhìn Diệp Phong, thấy hắn gật đầu với gã, lấp tức nối gót rời đi, khiến cho hoa viên rộng lớn, chỉ còn lại Diệp Phong và Hiền phi Liễu Nhược Yên.
“Hoàng thượng hôm nay đột nhiên giá lâm Tĩnh Nguyệt cung thanh lãnh của thần thi*p, là có sự tình gì à?” Liệu Nhược Yên ngồi trên chiếc đôn đá, đôi mắt đẹp long lanh nhìn chằm chằm vào hai mắt của hoàng thượng đối diện, khẽ mở đôi môi đỏ mọng lạnh nhạt hỏi.
Diệp Phong nhìn đôi mắt đẹp trong như nước của hoàng phi mĩ lệ, đi đến sát cái bàn đá ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nói: “Trẫm chỉ là bị tiếng đàn của ái phi hấp dẫn đến đây. Tịnh không có sự tình gì!”
“A? Thật sự là như thế sao?” Liễu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phong, hiện lên một tia khinh thường, miệng lạnh lùng nói: “Bản thân ngươi có việc gì, trong lòng tự biết rõ, dẹp bỏ ý nghĩ bậy bạ trong đầu ngươi đi, từ nay về sau không cho phép trở lại Tĩnh Nguyệt cung. Chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng thế lực Liễu gia, ta vĩnh viễn không vạch trần ngươi, nếu không người biết rõ hậu quả rồi đấy!”
“Ách? Ái phi, nàng nói cái gì, sao trẫm nghe một câu cũng không hiểu?” Diệp Phong nghe cô độc mỹ nhân trước mắt nói, tự nhiên là hiểu được ý tứ trong đó. Trong đầu như có sét đánh, chấn động dị thường, trên mặt cố gắng bày ra vẻ mặt không hiểu giả ngốc hỏi lại, tâm trạng khó tin được Liệu Nhược Yên đã biết hắn là đồ giả mạo.
Liễu Nhược Yên nhìn vẻ mặt giả ngốc của Diệp Phong, đôi mắt trừng lên nhìn hắn một cái, cười lạnh hỏi: “Nghe nói ngươi gần đây tại trên triều đã có biểu hiện biến hóa rất nhiều? Nếu ta đem sự tình ngươi giả mạo hoàng thượng chứng thực cho ba thế lực lớn, ngươi nói bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Hắc hắc, có ý tứ, nàng sao lại biết ta là giả mạo?” Người ngay trước mặt không nói lời giả, Liễu Nhược Yên đã nói ra những lời ớ mức đó, Diệp Phong tự nhiên không thể giả vờ nữa, lúc này khôi phục vẻ mặt cười cợt của điếu nhân lang, nhìn Liễu Nhược Yên mỉm cười hỏi ngược lại.
“Cung chủ Thiên cơ cung là sự phụ ẩn mặt của ta, ngươi nói ta làm thế nào biết được hả?” Liễu Nhược Yên nhìn vẻ mặt cợt nhả của Diệp Phong, gường mặt tuyệt sắc lộ ra nét cười khó hiểu, lạnh nhạt nói: “Thần sắc trong mắt ngươi, từ chấn động lúc trước, đến dễ chịu như bây giờ, thay đối thật là nhanh. Có phải đã nổi ý muốn Gi*t ta diệt khẩu?”
“Trời ạ, nàng lại có bí thuật của Thiên cơ cung? Có thể thông qua ánh mắt biết ý nghĩ trong lòng ta, tiểu bì nương này thật không đơn giản a!” Thiên Cơ cung với phong thủy tướng thuật, ngũ hành bát quái, chiêm bốc tinh là nhưng bí thuật nổi tiếng cả Thần Châu đại lục. Diệp Phong đã sớm nghe Tiểu Thuận Tử nói qua về thế lực giang hồ đầy sắc thái truyền kì này, giờ phút này nghe Thiên Cơ cung chủ là sư phụ của Liễu Nhược Yên, lập tức mười phần buồn bực, đã hiểu Liễu Nhược Yên tại sao biết hắn là đồ giả mạo. Với bí thuật của Thiên Cơ cung, Liễu Nhược Yên đã từng tiếp xúc với Chu Ngọc Long, muốn bói sanh tử của hắn thật không khó.
“Bị ta nói trúng tim đen, cảm giác rất không thoải mái phải không?” Hiền phi Liễu Nhược Yên nhìn hoàng đế giả mạo đang nhíu chặt mày, tự tin cười lạnh.
“Ha ha ha, đúng vậy, bị nàng nói trúng tim đen thì ta tự nhiên sẽ không các nào cao hứng được!” Diệp Phong nhìn thấy bộ đang cười lạnh tự tin của Liễu Nhược Yên, trong lòng bực bội, thầm nảy ý xấu, đột nhiên ha ha cười to, nhìn nàng cười nhạt nói: “Bất quá, nếu nàng muốn dùng sự tình thân phận này uy Hi*p ta, có thể nói khẳng định với nàng, tuyệt đối không có khả năng. Trước mắt mà nói, những kẻ dám lộ mặt làm địch nhân với ta, cơ hồ đều ૮ɦếƭ rất thảm!”
“Thế nào, bị ta nói thẹn quá hóa giận à, bây giờ muốn Gi*t ta diệt khẩu?” Liễu Nhược Yên cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi hãy thành thật môt chút, ta có Thần Châu đệ nhất khinh công “Thiên Cơ bộ” để tự bảo vệ, dù thực lực ngươi có cường thịnh hơn nữa, cũng đừng nghĩ làm tổn thương được một sợi tóc của ta!”
“Hừ, Thần Châu đệ nhất khinh công? Hiền phi nương nương xinh đẹp của trẫm, nàng muốn cùng ta so chân sánh tay à?” Diệp Phong nghe vậy khinh thường hừ lạnh, nhìn thẳng vào hai mắt Liễu Nhược Yên, có ý phát ra ngoài sát khí nồng đậm hơn!
“Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, ta cũng không ngại tốn chút thời gian, vạch trần tên hoàng đế giả mạo nhà ngươi!” Liễu Nhược Yên ỷ mình có Thiên Cơ bộ tự bảo vệ, đối mặt với sát khí của Diệp Phong, một chút cũng không sợ, cười lạnh phản bác.
“Hiền phi, nàng không nên tự tin như vậy, càng không nên đắc tội với trẫm, sự tự tin của nàng hôm nay nhất định sẽ hại cả đời nàng!” Diệp Phong lạnh lùng nhìn Liễu Nhược Yên, trầm giọng quát khẽ, hữu trảo vung lên, torng nháy mắt chụp vào vai trái của nàng!
“Xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của chính mình, vậy chúng ta xem thử cuối cùng thì ai có thể đắc ý!” Thân thể mềm mại của Liễu Nhược Yên uốn về phía sau, để lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã lộn nhào thoát ra khỏi lương đình, tư thế ưu mỹ chắp tay nhìn Diệp Phong.
‘Tiều bì nương, với loại tốc độ này cũng dám đấu với lão tử, xem ta chỉnh ngươi thế nào đây!’ Diệp Phong đã biết tốc độ của Liễu Nhược Yên, trong lòng đắc ý cười thầm, miệng hừ nhẹ nói: “Nếu chúng ta đều rất tự tin, không bằng đánh cuộc một lần thì thế nào?”
“Đánh cược !?” Liễu Nhược Yên nghe hắn nói xong, đôi mắt xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này củng cố thêm thế lực cho gia tộc, vì vậy gất đầu nói: “Được thôi, ngươi nói chúng ta đánh cược thế nào!”
“Cứ so sánh tốc độ trong hoa viên này. Trong vòng trăm bước, nếu ta bắt không được nàng, từ nay về sau sẽ làm nô đãi cho nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng. Ngược lại, nếu ta có thể bắt được, nàng cũng sẽ làm nô đãi của ta, nghe theo mệnh lệnh của ta!” Diệp Phong ra vẻ tỉnh táo nói ta ý nghĩ xấu xa trong đầu hắn.
‘Cơ hội tốt, trước mắt đế quốc có nội loạn, nếu tên hoàng đế giả này phục tùng ta, thêm vào Thiên Cơ bí thuật của ta, đừng nói giúp cha củng cố thế lực gia tộc, cho dù muốn xây dựng lại cả đế quốc mới, đếu không phải việc khó.’ Liệu Nhược Yên tinh minh tự tin, hiểu rõ tình huống đế quốc như lòng bàn tay, nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng thầm nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, chúng ta một lời đã định, nếu như phản hối, trời tru đất diệt, ૮ɦếƭ không tử tế!!”
“Được, nếu như phản hối, trời tru đất diệt, ૮ɦếƭ không tử tế!!” Diệp Phong ra vẻ trịnh trọng phụ họa, giơ hai tay lên làm ra bộ dạng, tạo dáng như chuẩn bị chộp lấy người!
Người học tập Thiên Cơ bí thuật, không cho phép phả hối lời thề và hứa hẹn, Liễu Nhược Yên mặc dù tự tin, nhưng hạ một lời thề độc liên quan đến cả đời, nàng cũng không dám khinh thường, mắt nhìn đối phương làm ra bộ dạng muốn bắt người, nàng lập tức di động nhẹ nhàng nhưng liên tục, thi triển ra Thần Châu đệ nhất khinh công Thiên Cơ bộ. Thân thể mềm mại trong nháy mắt đi động đồng thời để lại mấy mươi đạo tàn ảnh, bắt đầu chạy tới chạy lui trong hoa viên, muốn làm cho Diệp Phong hoa mắt, trong thời gian ngắn ngủi một trăm bước, thắng lợi sẽ thuộc về nàng.
“Một chút tài mọn, xem trẫm cho nàng kiến thức cái gì gọi là khinh công chính thức!”
Diệp Phong nhìn rất nhiều tàn ảnh của mỹ nhân, trong miệng khinh thường cười lạnh, khẽ hừ một tiếng, sử dụng “Tiêu diêu càn khôn bộ” đệ tam trọng “Ảo ảnh”, thoáng chốc đã thấy kì tích hiện ra, kình phong rít gào, lấy ban thể tên gia hỏa này làm trung tâm, đột nhiên có trên trăm phân thân ảo ảnh xuất hiện, giống y như chân thân, đánh về phía tàn ảnh của Liễu Nhược Yên.
“Hả, đây là khinh công gì? Làm thế nào mà mỗi thân ảnh đều như thật?!” Liễu Nhược Yên đang thi triển Thiên Cơ bộ trong hoa viên, bay qua lại cực nhanh, thấy được rất nhiều thân ảnh thần kì quỷ dị của Diệp Phong, trong lòng cực kì chấn động, dưới chân càng tăng lực thi triển Thiên Cơ bộ, đã có chút sợ thất bại...
“Hắc hắc hắc, Hiền Phi nương nương mỹ lệ, nàng đã được chú định đời này sẽ là nữ nô thứ nhất của trẫm, ngoan ngoãn nhận mệnh đi!” Tiếng cười xấu xa bậy bạ mơ hồ lan ra, giống như có hơn trăm người cùng lúc lên tiếng, khiến Liễu Nhược Yên khó có thể phân tích rõ chân thân của Diệp Phong ở đâu, trong lòng thầm hô không xong rồi, đã phát hiện chỗ ảo diệu trong thân pháp của Diệp Phong.
Song, nàng phát hiện cũng đã quá muộn, tiếng cưới thô bỉ dần tan biến, chỉ thấy hơn trăm thân ảnh của Diệp Phong đột nhiên tăng tốc, giống như thực thể đánh tan các tàn ảnh của nàng, cuối cùng hoàn toàn vây quanh chân thân bao vây tại trung ương, đồng loạt tiến lên, đánh tới.
“Xong rồi ... ta đã thua ...” Liễu Nhược Yên nhìn hơn trăm thân ảnh đang đánh tới mình, không thể nhân biết đâu là chân thân, tốc độ cũng không nhanh như đối phương, chỉ đành cắn răng nhắm mắt, xấu hổ chấp nhận sự thật không thể thay đổi này!
“Thế nào, mĩ nhân nhi, lần này còn tự tin là Thiên Cơ bộ của nàng là Thần châu đệ nhất không?” Hơn trăm thân ảnh của Diệp Phong nhào tới sát Liễu Nhược Yên, đốt nhiên biến mất vào không khí, chỉ để lại chân thân trước mặt Liễu Nhược Yên, nhẽ nhàng nâng đôi má của Liệu Nhược Yên, cười xấu xa hỏi.
“Khinh công thân pháp của ngươi có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, các phương diện đều vượt trội Thiên Cơ bộ, không cần phải nói những lời làm ta xấu hổ này nữa. Ngươi yên tâm, Liễu Nhược Yên ta không phải người nói mà không giữ lời, thua là thua, sau này ta chính là nô đãi của ngươi, tùy ý nghe theo sai khiến từ ngươi!” Liễu Nhược Yên nhìn hoàng đế giả trước mặt xúc phạm mình, trong lòng mặc dù khuất nhục, nhưng lại không có ý bất phục, bướng bỉnh không chịu yếu thế.
‘Chỉ một lần là có thể nhìn ra ảo diệu tối hậu trong Tiêu diêu càn khôn bộ của ta? Ánh mắt của tiểu bì nương này cũng quá độc rồi?! Bất quá với cá tính chịu nhận thua cuộc của nàng, thật sự là không tệ, có phong cách của nữ trung hào kiệt. Hắc hắc, đáng tiếc đáng tiếc, sau này nàng có tinh minh hơn nữa cũng chỉ là “trái cấm “ của lão tử. Một hoàng phi nữ nô tinh minh duệ trí, ha ha ha, cuộc đánh cược này thật sự là phát tài lớn, ta thật có tài mà ...’ Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng phi mĩ lệ, tinh minh duệ trí, nhận thua cược, trong lòng sảng khoái, cười thầm thô bỉ ngang ngược không sợ gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc