Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 177

Tác giả: Hằng Tâm

Thế Giới Tối Nguy Hiểm, Tối Phục Tạp Đích Sanh Linh Tụ Tập Địa
Tác La Tư đại lục, nằm ở trung tâm của bắc hải, hàng năm có quan hệ mậu dịch cùng Thần Châu đại lục, là nơi nổi tiếng ở đông hải, cũng chính là nơi được đồn đãi ở tại phương đông đại lục. Hàng năm một số mạo hiểm gia ra biển, cùng với hải tặc và thương nhân, rất thích cái nơi được gọi là phương bắc đại lục!
Đối với kinh nghiệm phong phú của mạo hiểm gia và hải tặc mà nói, Tác La Tư trong số các lục địa trên thế giới, là một trong bốn lục địa lớn nhất, có thể sánh ngang với ba đại lục là Tát Cáp Đặc ở nam hải, Quang Minh ở đông hải, Thần Châu ở đông hải. Mạo hiểm gia và bọn hải tặc dựa theo hải vực mà gọi bốn đại lục này là phương đông đại lục, phương tây đại lục, phương nam đại lục, phương bắc đại lục!
Tác La Tư đại lục đối với mạo hiểm gia, hải tặc cùng thương nhân là thiên đương. Nơi này gồm những chủng tộc sanh linh đến từ các nơi trên thế giới. Các loại các dạng siêu cấp cường giả cũng không ít. Nơi đây được cho là nguy hiểm nhất trên thế giới, là nơi sanh linh tụ tập phức tạp nhất!
Tác La Tư mặc dù cũng như các đại lục còn lại có không ít quốc gia, nhưng nơi đây chánh quyền tương đối thống nhất, do liên minh chánh phủ có uy quyền nhất ở Tác La Tư xử lý các loại đại sự. Giữa các quốc gia rất ít khi phát sinh chiến loạn. Nhưng cũng có những thế lực phản lại liên minh, thường xuyên gây ra những cuộc nổi loạn nhỏ!
Thành Tạp Lợi Phất là thành thị lớn ở giải đất duyên hải Khố Lạp Mã đế quốc nằm phía tây của Tác La Tư đại lục. Nó nổi tiếng cả đế quốc về các loại đồ vật xuất xứ từ biển. Ngành công nghiệp thực phẩm ( hải sản) rất phát triển, là nơi được mọi người thích lui tới!
Tửu lầu Ba Bỉ nằm ở phía đông của thành Tạp Lợi Phất, là nơi có loại rượu ngon nhất (được đặc chế từ ba la quả tửu) của thành. Nó thu hút rất nhiều tửu quỷ và khách vãng lai. Cộng thêm bên phải cách một vách tường là Dũng giả công hội, cường giả hay lui tới, cũng thường xuyên tiện đường ghé vào thưởng thức. Và rồi nơi đây trở thành nơi thu thập tin tức rất tốt!
Dựa theo phạm vi và phong cách kiến trúc của Tác La Tư đại lục, tửu lầu Ba Bỉ được thiết kế hình tròn, gồm ba tầng, nhìn vào thoạt giống hình con dế, trông rất thú vị!
Lúc hoàng hôn, mặt trời đang lặn ở hướng tây, Diệp Phong miệng ngậm một ngọn cỏ khô, không màng sự đời, lẫn trong đám người dạo quanh thành Tạp Lợi Phất một lần, mang theo một khuôn mặt tươi cười, đi vào tửu lầu Ba Bỉ, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của khách khứa ở đây. Bởi vì bộ y phục cùng áo khoác màu đen của hắn rất hiếm có ở Tác La Tư đại lục!
“Chào, mỹ nữ, cho ta một chén Ba la quả tửu nổi danh của các ngươi!” Diệp Phong vui vẻ đi tới quầy, rồi ngồi xuống ở cái ghế trống, rồi nhìn nử phục vụ đứng phía sau quầy, lộ ra nụ cười quyến rũ (chiêu bài của hắn). Thấy vậy, nữ phục vụ ngượng ngùng đáp lại, rồi đưa cho hắn một chén Ba la quả tửu!
‘Một tiểu tử háo sắc cổ quái!’ Nhiều khách khứa ở lầu một, nhìn thấy bộ dạng háo sắc đáng ghét của Diệp Phong, tất cả đều thu hồi lại ánh mắt tò mò, rồi kết luận đây chỉ là tên háo sắc rác rưởi.
‘Ân, vị không tệ, cuối cùng cũng giải quyết được con sâu rượu trong bụng của lão tử..’ Diệp Phong cười nhẹ rồi đánh giá chất lượng của Ba la quả tửu. Hai con mắt di chuyển bắt đầu đánh giá khách khứa quanh mình, muốn tìm kiếm một con mồi thích hợp!
Tên gia hỏa này rời rừng cây được hai ngày thời gian. Chỉ với những quả cây dại vô vị, cộng thêm trên đường đi nghe người nói đây là Tác La Tư đại lục cái gì đó, cách rất xa với Quang Minh đại lục, làm hắn buồn rầu một hồi lâu.
May là tính cách của hắn cởi mở, có thể thuận theo tự nhiên. Nếu không là người khác đột nhiên bị đổi từ cuộc sống đế vương phải lưu lạc đến một nơi muốn no bụng cũng phải khó khăn, dĩ nhiên không thể chấp nhận được. Điều đó trông như hắn lúc này, buồn rầu một lúc, liền thông qua Thánh Ma để truyền đạt, khiến các lão bà ở nhà yên tâm, rồi chuẩn bị du ngoạn một phen cái đại lục chưa biết rõ này!
Tiền bạc ở nhiều đại lục là vật không thể thiếu được. Diệp Phong không thể mở được không gian của Quang Minh thánh giới, bây giờ chính là con quỷ nghèo không có đồng xu dính túi. Nói trắng ra, hắn lúc này uống Ba la quả tửu chính là ăn quỵt. Cho nên hắn muốn tìm một con mồi thích hợp để đánh ςướק. Nếu không, lúc tính tiền, hắn sẽ có nhiều việc thú vị khác, ha ha ha
“Bang!”
Trong khi Diệp Phong đang tìm kiếm con mồi, một tiếng động phá cửa truyền đến. Một gã trung niên tráng hán, tóc vàng thân cao hai thước, cơ thể săn chắt, da tay ngâm đen, mặc một bộ y phục màu xanh lục, đạp bể cánh cửa gỗ của tửu ba, dẫn một đám binh lính tay cầm trường kiếm, mặc quân trang của thành Khố Lạp Mã, đằng đằng sát khi tiến vào!
“Oánh, tiểu tiện nhân ngươi chẳng biết sống ૮ɦếƭ, lập tức giao ra hết vật đã ςướק được, rồi nhận lấy cái ૮ɦếƭ đi!” Một tiếng quát âm trầm sắt nhọn vang lên, một gã thanh niên xấu xí tóc đỏ, người cao lêu nghêu, mặc bộ y phục màu đen, tiến vào tửu lâu, đứng cạnh của tráng hán tóc vàng, rướn cổ lên mà hét to.
“Khắc Mễ Nhĩ thành chủ đại nhân, ngài, ngài sao lại như vậy?” Lão bản lùn mập tóc nâu nhìn tên hung thần ác sát đứng ở cửa, khẩn trương đi lại, cung kính hỏi tráng hán tóc vàng.
Thành chủ thành Tạp Lợi Phất, chính là gã tráng hán tóc vàng với thực lực cường đại vang danh cả Khố Lạp Mã đế quốc, Khắc Mễ Nhĩ – Tây Nặc, nghe lão bản của tửu lầu hỏi, chỉ về thanh niên tóc đỏ bên cạnh, mà nói: “Lạc Lâm, có một nữ đạo tặc nổi danh đã vào tửu lầu của ngươi. Ả đã trộm đi kim bài miễn tội của Cát Tư – Mã Luân Địch thiếu gia!”
Cát Tư – Mã Luân địch thiếu gia? Lão bản tửu lầu Lạc Lâm nghe Khắc Mễ Nhĩ thành chủ nói xong, nhất thời giật mình nhìn về phía thanh niên tóc đỏ, rồi cung kính thi lễ thỉnh an, và tỏ vẻ chẳng biết có đạo tặc tiến vào tửu lầu. Lặc Lâm đối với tên thanh niên trước mắt này, nhi tử độc nhất của công tức Trác Tư – Mã Luân Địch của Khố Lạp Mễ đế quốc, chuyên hoành hành bá đạo, không chuyện ác gì không làm, vì thế ông không dám đắc tội!
‘A! Sắp có màn kịch hay để xem rồi! Hắc hắc, có ý tứ…..’ Diệp Phong ngồi phía trước quầy, nhìn tình hình ở phía cánh cửa, căn bản không biết ai là ai, nhưng thấy trang phục của binh lính, đại khái đoán rằng bọn chúng chính là người của quan muốn bắt trộm, nhịn không được lộ ra nụ cười hứng thú, trong lòng sinh ra ý niệm xem hí kịch.
Trong khi đó, đám khách khứa ở tầng một của tửu lầu mắt thấy thành chủ Khắc Mễ Nhĩ tiến vào tửu lầu cùng với tên nhi tử độc nhất Cát Tư – Mã Luân Địch có xú danh vang khắn nơi, tất cả đều có ý định rời khỏi, không muốn bị liên lụy bởi nữ đạo tặc.
“Lạc lạc, Cát Tư, tên vô dụng hóa sắc ngươi, lại muốn tặng cho bổn tiểu thư lễ vật gì nữa đây?” Một tràng cười êm ả dễ nghe vang lên, tại cầu thang để lên lầu hai, có một thiếu nữ tóc xanh lục mặc một bộ y phục màu đen quần ngắn, đôi đùi mang lớp vớ lưới cá, mắt phượng mỹ lệ nhìn Cát Tư, miệng thì cười duyên. Nhưng mà nàng ta thấy được Khắc Mễ Nhĩ thì rõ ràng đã nhướng đôi mày lên!
“Oánh – Lộ Địch – Ngải Lị giao kim bài miễn tội của Cát Tư thiếu gia ra, ta sẽ cho ngươi ૮ɦếƭ một cách thống khoái nhất. Nếu không ngươi sẽ nhận được hình phạt kinh khủng nhất trên đời!” Khắc Mễ Nhĩ thành chủ, chỉ ngón tay về phía thiếu nữ tóc xanh lục tướng mẹo thanh thuần động lòng người, rồi trầm giọng quát nhỏ cảnh cáo!
“Oánh – Lộ Địch – Ngải Lệ?” Lão bản của tửu lầu và phần đông khách khứa nghe tiếng hảm thanh của Khắc Mễ Nhĩ thành chủ, tất cả đều lộ ra kinh ngạc nhìn về phúc thiếu nữ tóc xanh lục, không nghĩ rằng nàng chính là nữ đạo tặc đỉnh đỉnh đại danh!
Oánh – Lộ Địch – Ngải Lệ là nữ đạo tặc năm nay mười chín, nổi danh tại Tác La Tư đại lục, bề ngoài mỹ lệ thanh thuần, cùng với thủ đoạn trộm cắp một thân, khiến cho các quý tộc và phú thương bị nàng chú ý đều vô cùng nhức đầu. Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng có một dị năng thiên phú!
‘Hắc hắc, càng ngày càng vui. Lại có một thiếu nữ đạo tặc mỹ lệ…..’ Diệp Phong uống Ba la quả tửu, quay đầu nhìn thiếu nữ tóc xanh lục bề ngoài mỹ lệ thanh thuần cùng với thanh niên xấu xí, cao lêu khêu, tóc đỏ, trong đầu liên tục suy nghĩ, mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
“Ai, Khắc Mễ Nhĩ thành chủ, ngài quá hung dữ đi. Chẳng lẽ ngài không biết ôn nhu với một nữ hài tử yếu ớt sao?” Oánh, thiếu nữ tóc xanh lục, mắt phượng nhìn Khắc Mễ Nhĩ cao ráo tráng kiện, miệng thì mỉm cười trách móc, rồi bước từ từ về phía cái cửa sổ ở bên phải!
“Tiểu tiện nhân, ngươi đừng nghĩ nói nhảm rồi nhân cơ hội chạy trốn. Dám can đảm ςướק kim bài miễn tử của lão tử. Hôm nay lão tử nhất định phải cưỡi ngươi đến ૮ɦếƭ!” Cát Tư, tên thanh niên tóc đỏ xấu xí, chỉ vào Oánh mà giận dữ mắng to, rồi quát với đám khách khứa xung quanh: “Tất cả người không có liên quan, lập tức rời khỏi nơi này cho bổn thiếu gia. Nếu không đều là đồng đảng của tiểu tiện nhân này!”
Các Tư có xú danh không việc ác gì không làm, đa số khách khứa trong tửu lầu đều đã nghe qua. Bọn họ vốn không muốn tham gia vào thị phi này. Bây giờ vừa nghe Cát Tư nói, lập tức đứng dậy rời khỏi. Lão bản tửu lầu cũng nhẫn nhịn vì tửu lầu sắp bị phá hư, dẫn đám phục vụ ra khỏi tửu lầu, sợ làm Cát Tư mất hứng!
Mọi người đều rời khỏi. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, cả tửu lâu ngoài trừ Diệp Phong đang ngồi yên trên ghế để uống rượu, chỉ còn lại bọn người Khắc Mễ Nhĩ, Cát Tư cùng với thiếu nữ tóc xanh lục, Oánh!
Oánh vừa mới định thừa dịp loạn để phá cửa sổ mà chạy trốn. Nhưng khi đứng sát cửa sổ, thì phát hiện bên ngoài có một lượng lớn xạ thủ giương cung sẵn sàng, khiến nàng phải bỏ qua ý niệm phá cửa sổ chạy trống, trong lòng lo lắng suy nghĩ phương pháp thoát thân. Khắc Mễ Nhĩ cường hãn, nàng tuyệt đối không thể chống lại. Nếu rơi vào trong tay của Cát Tư, nàng nhất định không có kết cuộc tốt!
“Hắc hắc, tiểu tiện nhân, muốn nhảy qua cửa sổ để chạy trốn sao? Ngươi nhảy đi! Nhảy đi! Đám xạ thủ bên ngoài mà không bắn trúng ngươi, ta mẹ nó đổi thành họ của ngươi!” Cát Tư nhìn Oánh, rồi cười lạnh hung ác, “Lập tức tới đây quỳ xuống giao ra kim bài miễn tử. Nếu không lão tử mà bắt được ngươi, cam đoan sẽ cưỡi ngươi đến nỗi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong!”
“Phì, là tên phế vật chỉ biết ỷ vào gia thế!” Oánh nghe Cát Tư nói xong, tức giận trừng mắt nhìn hắn hừ lạnh.
“Tiểu tiện nhân chẳng biết tốt xấu, ngươi thật thiếu suy nghĩ!” Cát Tư phẫn nộ nhìn Oánh, vừa định gọi binh lính động thủ, Khắc Mễ Nhĩ đột nhiên phất tay ý bảo hắn lui về phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong ngồi ở trước quầy, nhíu mày nói: “Tiểu tử, ngươi vừa rồi không có nghe Cát Tư thiếu gia nói sao? Lập tức rồi khỏi tửu lầu!”
‘Còn có người ở lại ư?’ Cát Tư và Oánh nghe Khắc Mễ Nhĩ nói, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, lộ ra thần sắc kinh ngạc, đặc biệt là Cát Tư, thiếu chút nữa là dậm chân mắng to. Tên tiểu tử tóc đen này tự nhiên không để ý đến nhắc nhở của hắn, vẫn ngồi ở ghế mà uống rượu, rõ ràng không để hắn trong mắt!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc