Thánh Kiếm Ma Kiếm, Tru Cửu Đầu
Từng trận tiếng tạc đạn bạo phá vang lên, Tư Lược đoàn thành viên dựa vào con đường mòn cũ, hướng vào đám ma thú đối phương tiến hành ném một loạt tạc đạn oanh kích, sau đó kết đội hình triển khai đột kích. Những ma thú ngày sau có thể sử dụng, xuống tay nhẹ một chút, còn thứ dùng không được trực tiếp đánh ૮ɦếƭ ngay!
Phạm vi công kích của cửu giai ma pháp quá rộng nên sáu con cửu giai ma thú đang tiến đến phía sau, cũng như Bạo sa cửu đầu hoàng, do cố kị bọn ma thú chung quanh, không thể phóng thích cửu giai ma pháp, chỉ có thể cận thân xáp chiến, hoặc phóng thích ma pháp công kích phạm vi nhỏ.
“Đi tìm ૮ɦếƭ, bọn sâu bọ thấp hèn!” Bạo sa cửu đầu hoàng rống giận một tiếng, xuất ra bản lĩnh giữ nhà của nó, chín cái đầu to cùng lúc há miệng ra, hướng về Diệp Phong và Mộng Hinh phun ra khí thể màu vàng tối, tất cả đất đá cỏ cây bị khí thể chạm trúng, tất cả đều mục rữa tan chảy.
Diệp Phong và Mộng Hinh thấy tình huống này, trong lòng biết khí thể vàng tối đó có độc, liếc mắt nhìn nhau hiểu ý, đồng thới phóng thích thần khí sáo trang mang theo quang, hỏa kết giới, đem độc khí vàng tối ngăn chặn bên ngoài, không thể gây thương tốn cho bọn họ!
“Đang giận, bọn chúng thế mà lại có kết giới!” Bạo sa cửu đầu hoàng thấy kết giới của phu thê Diệp Phong, lập tức lộ ra thần sắc tức giận, không còn tiếp tục phun độc khí màu vàng tối về phía họ, ngược lại phun loạn lên khu vực chung quanh nó. Không cần nhiều công phu bản thân nó đã được độc khí vàng tối bao phủ, khiến phu thê Diệp Phong không thể thấy rõ cử động của nó bên trong!
“Hừ, con lươn bự, ngươi tưởng đem độc khí bao phủ chính mình, chúng ta không có biện pháp bắt ngươi sao? Hôm nay lão tử cho ngươi kiến thức một chút cái gọi là thực lực!”
Ma thú tại phụ cận, thấy vương của bọn chúng phóng thích độc khí, tất cả đều tránh ra xa xa, sợ bị độc khí nhiễm vào người. Diệp Phong nhìn độc khí bao quanh Bạo sa củu đầu hoàng, hừ lạnh một tiếng hung ác, đem Quang Minh thánh kiếm chuyển sang tay trái, tay phải năm ngón khẽ vươn ra, triệu hồi Hắc ám ma kiếm, vận hành chánh ma nhị khí trong cơ thể, nhún người nhảy lên cao hơn sáu trượng. Hai tay trái phải cầm tah1nh kiếm và ma kiếm giơ cao quá đầu, dùng “Chí tôn cửu thức” đệ tam thức “Kiếm ngạo thương khung, tru yêu tà” cùng “Chí tôn cửu thức” đệ cửu thức, “phách sơn đoạn nhạc, vô song trảm”.
Chánh ma nhị khí được thúc đẩy, điên cuồng từ thể nội hắn mãnh liệt xuất ra, bao quanh hắn xoay tròn rất nhanh, phân biệt quấn quanh thân thánh kiếm và ma kiếm, trong nháy mắt tăng vọt. Quang mang bắn ra bốn phía, chói mắt vô cùng, hình thành hai thanh cự hình kiếm khí một đen một trắng dài đến trăm thước. Theo hai tay hắn vung lên hạ xuống, hướng về phía độc khí bao quanh Bạo sa cửu đầu hoàng bổ tới.
“Hắn, hắn sao lại có thể đồng thời sử dụng Quang Minh đấu khí và Hắc ám đấu khí?? Thế, thế nào lại như vậy?!” Bạo sa cửu đầu hoàng bên trong độc khí, cùng với bọn ma thú chung quanh, mắt thấy Diệp Phong có thể dùng hai loại đấu khí Quang Minh và Hắc Ám. Tất cả đều chấn động khó có thể tin.
Hình thể khổng lồ đến mức như Bạo sa cửu đầu hoàng, muốn tránh né công kích, tốc độ cùng hình thể trở thành nhược điểm chí mạng. Bây giờ nó thấy không thể tránh né công kích, trong lòng nổi ý tàn nhẫn, chín cái đầu to trực tiếp nghênh đón kiếm khí đang tới. Muốn hi sinh vài cái đầu để cản kiếm khí, ngang ngạnh liều nuốt lấy tên hắc mao tiểu tặc. Dù sao chỉ cần cái đầu ở giữa không đứt, tám cái đều còn lại đều có thể từ từ khôi phục.
Chánh ma nhị khí mạnh như sóng trào, khí phách cuồn cuộn, Diệp Phong trên không vung kiếm chém xuống, mang theo sát ý vô cùng, nhanh chóng chém trúng Bạo sa cửu đầu hoàng đang nghên đón phía trước, chặt đứt sáu cái đầu hai bên trái phải.
“Thứ rác rưởi nhỏ bé, đến tìm ૮ɦếƭ!”
Chín đầu chém sáu còn ba. Cái đầu lớn ở giữa của Bạo sa cửu đầu hoàng đau đớn gầm lên một tiếng, hai cái đầu khác nhanh chóng lao tới trước người Diệp Phong, bốc mùi tanh hôi khiến người khác ngửi thấy là buồn nôn, trước mắt muốn cắn xé nuốt chửng Diệp Phong.
“Hỏa hoàng triển sí”
Khi hai cái đầu to lớn của Bạo sa cửu đầu hoàng chỉ còn cách Diệp Phong chưa đến một thước, một tiếng quát yêu kiều đột nhiên vang lên, Mộng Hinh tay phải nắm Liệt Diễm thần kiếm, nhún người nhảy lên sử dụng “Bất tử hỏa hoàng quyết” đệ nhất thức “Hỏa hoàng triển sí”, kiếm khí mang theo liệt diễm hừng hực, khinh linh phiêu lãng, giống như hai cánh của hỏa hoàng vỗ lên xuống bay tới đánh trúng hai cái đầu đang muốn cắn xé Diệp Phong.
“Tê ... hống ...” Tiếng kêu thảm thiết inh ỏi vang lên, lại thêm hai đầu lâu bị chặt đứt, Bạo sao cửu đầu hoàng chín đầu chỉ còn một, ngẩng đầu rít lên một tiếng, nhanh chóng quay người lui về phía sau, trong lòng tự trách vì đã bỏ quên mất một đối thủ khác ở ngoài.
“Ha ha ha, con lươn bự, cảm giác thế nào, đây là hậu quả ngươi coi thường lão bà của ta!” Diệp Phong hạ xuống mặt đất, hai tay cầm kiếm nhỉn Bạo sa cửu đầu hoàng đang chật vật, hưng phấn ha ha cười to. Tên gia hỏa này đã sớm thấy Mộng Hinh đang chờ đợi ra chiêu, bằng không hắn đã sớm tìm cách tránh né đòn cắn xé của hai cái đầu to lớn.
“Đáng giận, đáng giận, ngươi là con sâu bọ hèn mọn, ta phải nuốt sống ngươi!!” Bạo sa cửu đầu hoàng nghe thế bạo nộ điên cuồng hét lên, thú tính đại phát, mất đi lý trí điên cuồng lao tới Diệp Phong.
Ngoại trừ Quang Minh kim văn hổ và Liệt dương bất tử điểu trong mắt có chút sợ hãi khi nhìn Quang Minh sáo trang và Liệt Diễm sáo trang, còn bốn con cửu giai ma thú còn lại, thấy Bạo sa cửu đầu hoàng không địch nổi đối phương, lập tức muốn xông lên trợ giúp.
Đang tiếc, ngoại trừ Hắc Ám ngạc giáp quy ở một bên đánh thẳng vào thì Điện quang bôn lôi hạt, Tật phong cự dực điêu, Cự băng cự ô phân biệt bị Song đầu cự long Thánh Ma, Băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, cùng Lôi Nặc và mười gã Kì Lạp Tư cự nhân chặn đánh!
“Hinh nhi, nàng đi Gi*t con rùa đen kia, ta đến xử lý con lươn bự này!” Đối mặt với Bạo sa cửu đầu hoàng đang cuồng nộ xông tới, lưu manh công tước quan sát tình huống, lên tiếng phân phó rồi nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Hắc Ám ngạc giáp quy, củu giai ma thú, cơ thể dài ba thước, vẻ ngoài kì đặc, nhìn thô thiển tàn ác như cá sấu, đầu và chân đều không thể rút vào bối giáp (mai rùa), cái miệng dài ra phía trước quặp xuống như mỏ chim ưng, bối giáp rất lớn, phía trên lưng có ba dải hẹp dài buông thả, bên cạnh mai có nhiều thứ hình dạng như cái răng nhú ra, giống như một cái cưa, mỗi phiến vảy trên bối giáp đều có vật nhô lên. Con mắt xuất hiện hai bên miệng. Đầu trước, trên lưng và cổ có rất nhiều miếng da sần sùi , rất giống như mụt nhọt trên thân con cóc. Đầu, cổ, mai tại bụng có vô số xúc tu, có thể âm thầm phát ra cửu giai Hắc Ám ma pháp, độ cứng rắn của mai rùa có thể so với huyền thiết!
Mộng Hinh nghe Diệp Phong phân phó xong, lập tức vung kiếm chặn đứng Hắc Ám ngạc giáp quy đang muốn đến giúp Bạo sa cửu đầu hoàng, dựa vào Liệt Diễm thần kiếm sắc bén, chém Hắc ám ngạc giáp quy đến mức kêu đau rối rít, chiếm hết thượng phong!
“Tên sâu bọ đáng ૮ɦếƭ, đi ૮ɦếƭ cho ta!”
Bạo sa cửu đầu hoàng nhìn hắc mao tiểu tặc đang lao đến đón đánh mình, phẫn nộ tê hống một tiếng, phóng thích cửu giai ma pháp “Sa thổ bào hao”, đất đá trên mặt đất, bị thổ nguyên tố xao động khiên dẫn, trong nháy mắt sinh ra dị biến, giống như lợi kiếm lao vụt lên bầu trời, đan xen quấn quít, tiếng gió rít gào truyền ra, phạm vi mở rộng, cả Tư Lược đoàn thành viên và ma thú chung quanh Tạp Lợi Nhĩ hồ, đều bị công kích!
“Trời ạ, nó điên rồi, thật sự là con mẹ nó tính khí của súc sinh, ngang nhiên không quan tâm sống ૮ɦếƭ của đồng bọn để phóng thích loại ma pháp đại phạm vi này!”
Diệp Phong mắt thấy Bạo sa cửu đầu hoàng không quan tâm ma thú quanh nó, sử xuất ra cửu giai ma pháp công kích trên phạm vi lớn, trong lòng bực bội thầm mắng, dựa vào có kết giới và Quang Minh thánh giáp hộ thể, không để ý đến ma pháp công kích, thánh kiếm và ma kiếm trên hai tay trái phải, lại sử dụng “Kiếm ngạo thương khung, tru yêu tà” cùng “Phách sơn đoạn nhạc, vô song trảm” điên cuồng chém xuống cái đầu còn lại của Bạo sa cửu đầu hoàng.
Bạo sa cửu đầu hoàng chỉ còn có một cái đầu lâu, đối mặt với cự hình kiếm khí của Diệp Phong, không dám khinh thường, phóng xuất kết giới hộ thể, miệng phun độc khí, phóng thích thổ hệ ma pháp miễn cưỡng có thể dây dưa vói Diệp Phong.
Dưới sự công kích của cửu giai ma pháp Sa thổ bào hao, trọng trang khải giáp bằng cương thiết của thành viên Tư Lược đoàn thể hiện ra ưu thế của chúng. So với ma thú bị đá bay cát chạy đánh nát thì tổn thất của bọn họ có thể nói là không đáng kể.
Sáu con cửu giai ma thú khác, thấy ma pháp của Bạo sa cửu đầu hoàng không chỉ không có hiệu quả đả kích với đối phương, ngược lại còn làm ma thú phe mình tổn thất không nhỏ, càng không dám khinh suất sử dụng cửu giai ma pháp.
Kết quả hành động rụt rè tay chân này của bọn chúng trực tiếp tiện nghi cho Tư Lược đoàn thành viên đang công kích chúng, khiến cho đám ma thú bị đánh ngất hay bị tru sát, số lượng trở nên càng lúc càng ít.
“Tê hống ...” Bạo sa cửu đầu hoàng bị Diệp Phong đánh đến mức nguy cơ tràn ngập, lại thấy ma thú phe mình càng lúc càng ít, địch quân công kích càng lúc càng mạnh, lúc này phát ra một trận rống giận, nhắc nhở sáu con cửu giai ma thú khác toàn lực thích phóng ma pháp!
“Hắc hắc, đồ lươn to, lúc này ngươi còn tâm tư chú ý kẻ khác à. Nếu ngươi đã cho ta cơ hội Gi*t ngươi, ta mà bỏ qua thì cũng quá có lỗi với ngươi, đến minh giới tiếp tục làm ma thú vương giả của ngươi nhé!”
Diệp Phong huy vũ kiếm khí chém điên cuồng vào Bạo sa cửu đầu hoàng, thấy nó độ nhiên phát ra tiếng tê hống hiệu lệnh lập tức lộ ra phôi tiếu kiểu lưu manh, hai tay là thánh kiếm và ma kiếm, tại trước người huy vũ đan chéo vào nhau, phóng thích hai đạo kiếm khí một đen một trắng quấn vào nhau, giống như long quyển phong(lốc xoáy) như chớp đánh về phía Bạo sa cửu đầu hoàng
“Không!!”
Bạo sa cửu đầu hoàng vừa mới nhắc nhở sáu con cửu giai ma thú khác, khinh hãi thấy kiếm khí đan xen của DIệp Phong tiến đến, không còn tránh kịp, ngay lúc phát ra một tiếng gầm không cam lòng, liền bị hắc bạch kiếm khí bổ nát cái đầu còn sót lại, thân thể to lớn đổ rầm xuống đất!
Bọn ma thú chung quanh thấy tình huống này đều giật mình sững sờm không thể tin được vị vua cường đại của chúng lại bị một nhân loại nhỏ bé Gi*t ૮ɦếƭ, sự phẫn nộ và sợ hãi cùng lúc trỗi dậy trong tim chúng.
Tiếng gầm gừ trận trận vang lên, bọn ma thú phẫn nộ đều gầm lên, xông về phía Diệp Phong muốn cắn nát hắn. Còn bọn bị sợ hãi thì chạy cuống lên, muốn trốn đi.
Ma thú muốn quần công đoàn trưởng đại nhân, Tư Lược đoàn thành viên đương nhiên không cho phép, tất cả reo hò ra sức ngăn chặn, nhất thời làm chiến huống giữa hai bên người và thú trở nên hỗn loạn.
Băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ đấu với Tật Phong cự dực điêu. Song đầu cự long Thánh Ma với Điện quang bôn lôi hạt. Lôi Ân và mười tên Kì Lạp Tư cự nhân đấu với Cực băng cự ô. Còn đông phương mỹ nhân Mộng Hinh thì với Hắc ám ngạc ngư quy. Ngoại trừ Quang Minh kim văn hổ và Liệt dương bất tử điểu sợ hãi Quang Minh, Liệt Diễm lưỡng đại sáo trang, bốn con ma thú khác dưới sự tấn công điên cuồng của cường giả trong Tư Lược đoàn đã lâm vào nguy cơ ngập đầu.
“Ha ha ha, một lần có thể thu được nhiều ma tinh như thế, lão tử hôm nay thật sự phát tài rồi. Cái tên tiểu súc sinh Tiểu Hắc kia nếu thấy nhiều ma tinh như vậy, có thể hưng phấn đến ngất xỉu không nhỉ?”
Lưu manh công tước nhìn chiến huống trên chiến trường, trong lòng tràn ngập niềm tin tất thắng, nghĩ đến tiểu súc sinh do ăn phải đồ hư đến nỗi tiêu chảy kiệt sức khiến không thể tham chiến, không nhịn được lộ ra nụ cười cao hứng, hai tay vung thánh ma song kiếm lên, xông vào trong đám ma thú, miệng hét lớn cứng rắn hiệu trương: “Các ngươi, cố lên cho lão tử, hôm nay mọi thứ ở đây đều con mẹ nó là của chúng ta!”
“Rõ!” Đại lưu manh vừa hô lên, bọn tiểu lưu manh cũng lập tức hưng phấn cùng nhau lĩnh mệnh.