Thần quang,dâm đãng nam nữ,nhất ngược nhất gian.
“Đoàn trưởng, điểm bí mật để dịch chuyện đã chuẩn bị xong ở phía đông núi U Cát Nhĩ. Bây giờ cường giả ở nam bắc đại lục, đã không ít người tìm đến đây để lục soát trong núi. Phỏng chừng không quá hai ngày nữa ở núi U Cát Nhĩ sẽ tràn ngập người cho xem!”
Lúc hoàng hôn, trên mặt biển phía bắc của Tinh Quang bình nguyên, trong buồng của chiếc thuyền gỗ, cầm thú nam tước đang xích lõa nhu nhuyễn nằm ngửa ra, thoải mái hí mắt hưởng thụ kỹ thuật miệng của Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Đế Na tam nữ với tình ý triền miên. Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của Kiệt Nã Tư!
“Tê…..đại mỹ nhân đừng dừng lại. Nơi này không ai có thể thấy, sâu xuống cổ họng thật thoải mái…...” Phong tao thục nữ Đế Na đang cho cái bảo bối chí ái vào được hơn phân nửa gần đến cổ họng của nàng, nghe được Kiệt Nã Tư nói, liền muốn nhả ra, Diệp Phong thấy thế thoải mái nhẹ giọng yêu cầu, rồi đối Kiệt Nã Tư nói: “Ta biết rồi, các ngươi cứ tiếp tục chú ý tình hình bên kia, tùy thời mà trở về bẩm báo!”
“Vâng!” Kiệt Nã Tư cưỡi Quang Minh bạch vũ vương trên không trung ứng thanh lĩnh mệnh, nhanh chóng bay về phía Phong Diệp thành. Chiếc thuyền nhỏ này ở về phía nam các Phong Diệp thành không xia. Bây giờ bốn phía đều là biển có thể thấy cự giải chiến sĩ thoải mái mà hưởng thụ nước biển ấm áp.
Núi U Cát Nhĩ, nằm tại bắc đại lục giải đất trung tâm của Hỗn Loạn hoang nguyên. Thế núi rất hiểm trở, quái thạch thì nhiều vô kể, thác nước chảy róc rách, cảnh sắc thật là tuyệt. Đáng tiếc, bởi vì bị vây ở trong khi cường đạo hoành hành ở Hỗn Loạn hoang nguyên, cơ hồ hàng năm không có ai đến đây.
Buổi sáng hai ngày trước, từ núi U Cát Nhĩ đột nhiên hiện ra một đạo ánh sáng màu đỏ to lớn chiếu thẳng lên trời, làm cho cả nam bắc đại lục đều là một mảnh mà đỏ của lửa, tất cả sanh linh các tộc đều giật mình!
Mỗi cường giả đều biết ánh sánh màu đỏ to lớn đó là cái thứ gì tạo ra. Đó là ánh sáng của thần khi thần khí “Liệt Diễm sáo trang” tụ họp tại một chỗ. Ngàn năm trước ánh sáng của thần từ bộ “Liệt Diễm sáo tráng” đã xuất hiệt rất nhiều lần, mỗi lần đều có thể khiến cho đại lục liên tục trận trận tinh phong huyết vũ ( gió tanh mưa máu), cho đến khi Liệt Diễm sáo trang biến mất. Người có thể lấy được, thì sẽ trở thành bá chủ một phương, có đủ khả năng bảo vệ cho sáo trang, sau đó mới có thể làm đại loạn dừng lại!
“Lôi Ân, chàng muốn đi tranh đoạt Liệt Diễm sáo trang ư? Cái thần khí đó mặc dù rất tốt, nhưng cũng là một cái họa căn, chàng phải cẩn thận!” Toàn thân chỉ là một bộ áo lưới màu đen, làm hiện ra vẻ phong tao của một Đế Na mái tóc màu xanh được 乃úi gọn lên, tay phải nàng đang vẫn mân mê cái vật chí ái dù đã đình chỉ hí lộng, mà nhường cho Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi, mắt phương long lanh nhìn tình nhân dặn dò.
“Hắc hắc, yên tâm, ta có tính toán trong lòng. Loại sự việc này lựa chọn tốt nhất chính là ngồi yên để xem biến cố. Để những tên não to ngu ngốc lên trước, ngồi quan sát đợi tình hình cuối cùng!”
Diệp đại sắc lang đang hưởng thụ sự hí lộng của Lộ Lộ và Nguyệt Nhi, hai mắt tình cảm nhìn Đế Na phong tao, vừa cười hắc hắc vừa nói. Sau đó hắn vươn tay trái vuốt ve cái eo bóng láng mượt mà của Lộ Lộ, rồi chậm rãi tiến đến đồn nhục hồn viên kiều kiều còn cách một cái lưới áo mỏng của Lộ Lộ.
“Tử quỷ, chàng rốt cuộc muốn chúng ta làm bao lâu mới sẵn sàng đây?” Đế Na biết ý nghĩ của tình nhân, không còn lo lắng, cầm bảo bối mà dâm đãng trách nhẹ.
“Ha ha ha, nàng lẳng lơ này, muốn lão tử cưỡi đây, quỳ xuống cho lão tử!”
Dâm tính của lưu manh đoàn trưởng đại phát, nghe Đế Na nói xong, nhìn nhìn nàng, trong lòng cực kỳ hảo sảng, bảo Lộ Lộ và Nguyệt Nhi ngừng lại, rồi тһô Ьạᴏ đè lên Đế Na đang quỳ gối. Hắn xé rách cái lưới áo màu đen của nàng, từ phía sau đánh không ngừng lên cái ௱ôЛƓ to lớn đẹp đẽ, rồi đẩy mạnh một cái, tận tình hưởng thụ.
Lộ Lộ và Nguyệt Nhi thấy vậy, rất nhu thuận tiến lại gần hai bên của thiếu gia, để thiếu gia vừa cưỡi thục nữ xinh đẹp, vừa có thể ôm các nàng mà hưởng thụ thân thể mềm mại.
Hắc hắc, thực hiện việc này ở trong thuyền nhỏ, cảm giác thật là đã. A cuộc sống, sao nó tuyệt vời như vậy?! Tên cầm thú vừa cưỡi thục nữ xinh đẹp, vừa ôm thì thi*p mĩ lệ, trong lòng vui như trẩy hội.
Trải qua việc đánh ςướק khắp nơi của Tư Lược đoàn, đại địa kỵ sĩ đoàn thiếu kim cương xuyên sơn giáp cũng đã được khắc phụ. Hơn nữa, dưới sự đề nghị của hương kì ải nhân Cách Thụy, Diệp Phong để các thành viên Tư Lược đoàn ở các nơi liên tục đánh ςướק bắt giữ những hương kì ải nhân nô đãi, để tạo từ một hương kì trung đội thành một hương kì đại đội, chuyên phụ trách thức ăn thức uống cho mọi thành viên!
Ma thú rút về phía nam đại lục ở Hỗn Loạn hoang nguyên, gần đây vẫn an phận, không có ra ngoài để quậy phá nữa. Nhưng mà Quang Minh đế quốc vẫn như trước để ba quân đoàn ở tinh phía bắc mà phòng ngự, cũng là để tu bổ lại công sự phòng ngự.
“Lão đại, Quang Minh giáo đình a di Á Sắt Lâm đã tới, nói là tìm người có chuyện quan trọng!”
Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc cưỡi Liệt Diễm tiêu phong vương, chạy ra gần biển, rồi rống cổ lên báo cho Diệp Phong biết, trên mặt lộ ra thần sắc hâm một, trong lòng ngao ngao bội phục lão đại có sự quyến rũ mạnh như thế. Một chủ giáo đan thân thục nữ của Quang Minh giáo đình, vẻ bề ngoài mĩ lệ thánh khiết, mang theo vẻ quyến rũ, Khải Đặc vừa nhìn đã nổi lên sắc tâm.
“Ngay lúc này, a di thiên sứ thật sự không buông tha ta…..…...”
Thật không khó để có thể nhận ra thân phận bên ngoài của Á Sắt Lâm, Diệp đại sắc lang sớm đã biết được. Ngay lúc này hắn mở cuộc tấn công Đế Na và Nguyệt Nhi đưa hai nàng lên cao trào. Hắn đè lên bảo bối của Lộ Lộ, khiêng đùi nàng ra để chuẩn bị làm cho nàng thỏa mãn và cấp cho nàng một hài tử. Kết quả nghe được tin tức này đã cảm thấy thất vọng, nhất thời buồn bực mà không có hứng thú!
“Thiếu gia, nên đi tiếp kiến chủ giáo trước, đừng lo cho thi*p.” Lộ Lộ đã lên cao trào một lần, mặc dù có chút tiếc nuối không thể để thiếu gia đưa đến cực hạn thỏa mãn, nhưng khi thấy thiếu gia đang chuẩn bị lại mất hứng, liền ông nhu thê thi*p nói.
“Mẹ nó, Khải Đặc, nói cho Á Sắt Lâm là ta đang bận, dẫn nàng ta ra đại sảnh chờ ta. Chủ giáo, hừ, tại địa bàn của lão tử, giáo hoàng có tới, không vui, lão tử cũng không nể mặt!”
Diệp Phong ôn nhu nhìn vào bảo bối nơi hạ thể của Lộ Lộ, không muốn để nàng thất vọng khi sắp lên cao trào, hắn liền hô to kêu Khải Đặc rời đi, tiếp tục đưa Lộ Lộ lên dục tiên chi cảnh, chỉ sau khi làm dịu nàng xong, tại nơi ấy của Nguyệt Nhi hầu hạ, mặc xong quần áo nhắm hướng đuôi thuyền mà đi tới. Tả chưởng vận hành chánh khí, lại tiếp tục vận thuần lực, đánh sâu vào vùg biển đưa thuyền nhanh chóng về tới bờ biển.
Đế Na không tiện đi theo tình nhân tới Diệp Phong thành, liền hôn lên má trái hắn một cái, triệu hoán ra Quang Minh bạch vũ điêu mà hắn đã đưa cho, nhanh chóng bay về hướng đông nơi tổng bộ Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn.
Vì đảm bảo an toàn, ngoài trừ Liên Na đã có lam vũ lôi ưng ra, Diệp Phong đều cho mỗi nữ nhân của hắn một con Quang Minh bạch vũ điêu. Giám thị thuỷ tinh lúc trước đoạt được tại Dong Binh thương thành, hôm nay cũng bố trí toàn bộ tại các địa điểm bí mật trong hoàng cung Mạt La cùng Diệp Phong thành, do Kiệt Khắc dẫn theo bạch lang nhất tộc trong Tư Lược đoàn, chuyên phụ trách công tác tuần tra vùng phụ cận Mạt La hoàng cung cùng Diệp Phong thành. Dùng tới quân đội tinh anh hắn mới có thể yên tâm. Theo lời hắn nói, cái này gọi là có chuẩn bị thì không có tai họa.
Đế Na hiện giờ cách tình nhân không xa, cơ hồ mỗi ngày đều thừa dịp ba bình giấm lớn bận rộn liền tìm đến tình nhân gặp gỡ. Các loại sự tình này khẳng định không thể qua được mắt thành viên Tư Lược đoàn. Có điều bọn cặn bã này đều biết ba vị đoàn trưởng phu nhân đều hay ghen tuông nên chẳng ai dám tiết lộ bí mật của đoàn trưởng đại nhân.
“Lôi Ân đoàn trưởng, Lôi Ân lĩnh chủ, Lôi Ân nam tước, Lôi Ân kiếm khách, song đầu cự long kỵ sĩ, muốn gặp ngài quả thực là không dễ a!”
Đại sảnh phủ đệ lĩnh chủ Phong Diệp thành. Mặc một bộ trang phục giáo đình màu trắng tôn lên dáng người với vẻ đẹp ma quỷ, chủ giáo Á Sắt Lâm, mái tóc trắng bồng bềnh được vén ra sau tai, đôi cánh trắng tinh vẫn giữ nguyên trạng thái khép lại, tuyệt đối có thể nói là dung mạo thiên sứ, vóc dáng ma quỷ. Hoàn toàn không nhìn ra đã có bốn mươi tuổi hoa, tựa như một thiếu phụ mỹ lệ mới ba mươi tuổi.
Lúc này, Diệp Phong để Nguyệt Nhi một mình trở về bí mật trú địa, dẫn theo Lộ Lộ tiến vào trong phủ nhìn những dực nhân kiếm dĩ đứng trong đình viện. Bước vào đại sảnh, khiến cho Á Sắt Lâm giáo chủ đang một mình uống trà chờ đợi lập tức tràn đầy bất mãn nói liền tù tì tất cả danh xưng của hắn.
Thân là chủ giáo của Quang Minh giáo đình, Á Sắt Lâm trước kia đã gặp không ít người, đều chưa hề có phát sinh tình huống nàng phải chờ đợi đối phương. Ở quốc gia thờ phụng Quang Minh nữ thần, ngay cả quốc vương cũng không thể tiếp đón một cách thờ ơ với chủ giáo. Bây giờ tại lãnh địa của Diệp Phong đã bị đối xử như vậy nàng tự nhiên sẽ không hài lòng. Bất quá nàng cảm thấy hứng thú với Diệp Phong là một nhân vật phong vân làm cho người ta khó có thể nắm bắt này, nên cũng không quá tức giận. Nếu không nàng đã sớm phất áo rời đi rồi!
“A, Á Sắt Lâm a di, vừa nãy ta thật sự bận quá, thật là bối rối quá. Người dẫn theo một trung đội dực nhân kiếm sĩ, tới tìm ta tại cái Phong Diệp thành nhỏ bé này có chuyện gì vậy?” Diệp Phong với giọng điệu chọc tức nói, ngồi ở trên ghế bên phải Á Sắt Lâm, ý bảo Lộ Lộ điểm cho hắn một cây thanh sảng tiêu hồn.
“Ngươi gọi ta là cái gì? a di?!” Nữ giới không ai không thích mình đẹp, cũng không có ai không sợ già, chủ giáo Á Sắt Lâm xinh đẹp, vừa nghe Diệp Phong gọi nàng là ‘a di’, lập tức trừng mắt tức giận nhìn hắn, thiếu chút nữa là ném ngay chén trà vào mặt hắn.
“A? Chẳng lẽ ta gọi sai? Gọi là Á Sắt Lâm tỷ tỷ có được không?” Diệp Phong lại nhìn Á Sắt Lâm trêu chọc.
“Xem ra ta đoán thật chính xác, ngươi thật sự không đem Quang Minh giáo đình để vào mắt!” Á Sắt Lâm lần này không có tức giận, ngược lại đột nhiên nở nụ cười khúc khích một tiếng, tràn ngập vẻ phong tình vạn chủng, câu hồn mê người!
Giống như sự tình mà Tuyết Lị đã bẩm báo với Diệp Phong, Á Sắt Lâm có chút đặc biệt, hình như là nảy sinh hứng thú cực độ với thanh niên. Biểu hiện của Tư Lược đoàn tại cuộc chiến với Thiên Vũ đế quốc, càng làm cho người khác đối với hắn cảm thấy mơ hồ, không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến hắn từ phế vật biến thành một siêu cấp cường giả. Nói là nhờ một quyển thiết thư và Trung Hoa chi thần, Á Sắt Lâm tuyệt đối không tin!
“Thôi, thôi, thôi. Á Sắt Lâm chủ giáo, nàng nói như vậy ta thừa nhận là chịu không nổi, nếu bị giáo hoàng bệ hạ biết, sợ là ta sẽ bị lột da mất!” Diệp Phong nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếu dung của dực nhân thục nữ xinh đẹp, trong lòng nảy lên Dụς ∀ọηg xấu xa, ra vẻ biểu hiện thái đọ khẩn trương.
“Lạc lạc, với thực lực siêu cường của Lôi Ân đoàn trưởng, với bộ đội tinh anh của Tư Lược đoàn được trang bị tới tận răng, cộng thêm thân phận của ngươi là người kế thừa gia tộc Pháp Lôi Nhĩ, ngươi thật sự e ngại giáo hoàng bệ hạ chăng?” Giáo chủ Á Sắt Lâm xinh đẹp nhìn Diệp Phong nở nụ cười duyên động nhân, “Trở lại chuyện chính, Lôi Ân đoàn trưởng, hôm nay ta như đã hẹn đến gặp thị nữ U Nguyệt Nhi!”
“A, Á Sắt Lâm chủ giáo muốn gặp Nguyệt Nhi? Thật sự là không đúng lúc, nàng mới được Liên Na nữ vương gọi đến hoàng cung, không thể cùng người gặp mặt a!” Diệp Phong biết rõ mục đích của Á Sắt Lâm, trong lòng cười thầm, thuận miệng nói vu vơ. Thuần tuý là heo ૮ɦếƭ thì không sợ nước sôi!
Cò muố chầ chừ ta muố xem ngươi cóhểhầ chừao lâu. Hai tròg mắ Áắ Lâm nhì tròg tròg Diệ Phong, nghĩộ hồ rồ nhẹiọg nó: “Lôi Ân đoà trưởg, ngườ chầ chờhư vậ chỉàg chứg minh U Nguyệ Nhi - Mễạ quảhậ làộ ma nữ Hắc Ám ma kiế cũg ởrong tay ngươi. Đểhứg minh sựrong sạh củ ngươi, ta sẽuc1ởạ Phong Diệ thàh đợ U Nguyệ Nhi trởề Lôi Ân đoà trưởg nên phố hợ vớ công tá, tì mang nàg trởềuc1đi?”
Mấ bàà lạ nổ giậ vớ lã tử̀ Diệ Phong nghe vậ không thoả má, lộa áh mắ há sắ nhì và thân hìh ma quỷủ Áắ Lâm, cố́uố nuố nướ bọ, cườ dâm đãg nó: “Áắ Lâm tỷỷ nàg chắ cũg biế ta làạg ngườ như thếà, nàg chẳg lẽạ muố dê nhậ miệg hổay sao!”
“Ha ha, Lôi Ân đoà trưởng dá có́ấ vớ mộ chủiá như ta sao? Nế ngươi cóá can đả nà, ta hế sứ hoan nghênh. Lú nà ngươi cóay không cấ cho ta vàộệhỗghĩuc1đây?” Áắ Lâm chủiá áh mắ như cườ vừ nhì Diệ Phong vừ cườ mờ gọ.
Trờ ạ nữ nhân này thự sựàẻâm đãg khoá vẻgoà tháh khiế, hừừ Cứhêu gợ ta như vậ, lã tửàháh khíớ ngươi thìhậ cóỗ vớ đếuố dâm dân….. Diệ đạ sắ lang nghe thấ lờ củ Áắ Lâm. Trướ làiậ mìh, sau làổ lên á tâm trong đầ, nhưng lạ thểiệ vẻặ bấ đắ dĩ Ra lệh cho ngườ chuẩ bịhỗuc1ởho Áắ Lâm vàỏ dự kiế sĩhuẫ bịhỗghĩ
“Thiế gia ngà muố độg tớ vịhủiá nà sao?” Lộộuảhậ hiể rấ rõhiế gia, thấ thiế gia nhì theo thân hìh mỹệủ Áắ Lâm chủiá, nhí mà hỏ.
“Hắ hắ, nàg cũg nghe đượ nàg ta cũg hoan nghênh mà Ta nế không tớ chỗàg ấ thìhậ cóỗ vớ nàg ta!” Diệ Phong nhì bả bố cự kỳủg á Lộộủ hắ, biế rằg nàg đang rấ lào lắg, hắ hắ cườ nó: “Yên tâm, ta cóiệ phá xửýhữg hậ quảóhểả ra. Đi, đầ tiên bồ thiế gia ngủhú đã Dưỡg tinh khíàhuệhíá đã tố nay phả triệ đễhinh phụ nữhân dâm đãng đó”
Lộộhấ thiế gia nó cóiệ phá sửýậ quả liề ngoan ngoã không nó nữ, cùg thiế gia tiế và phòg ngủủa hắ.
“Ân? Nế Lôi Ân tớ, ta dùg thứìhơi vớ hắ thìố nhỉ Hìh như thứà cũg tố, không bằg thửế cả Trướ nay chưa bao giờặ mụ tiêu tố như vậ!”
Áắ Lâm đứg tạ phòg ngủạ thờ củ mìh, từhông gian giớ chỉấ ra roi da chuyên dùg ngượ đã nam nhân, còg tay bằg sắ, xíh chân bằg sắ, xíh cổằg sắ, vớ mộ gương mặ mỹệháh khiế trà ngậ cả giá hưng phấ vìắ ngượ đã Diệ Phong.
Á Sắt Lâm này xinh đẹp đích thực là một mỹ nữ thành thục, chỗ này từ trước đến nay không có nam nhân. Tất cả đều bởi vì thưở nhỏ phụ mẫu nàng mất sớm, tâm lý nàng đã hình thành tư tưởng ghét nam nhân. Cũng lại thêm nữa là nàng chưa gặp được ngời khiến nàng động tâm để có thể hiến thân.
Bất quá nàng cũng sớm không còn là xử nữ, bởi vì tự thân mình sử dụng ngón tay ςướק đi tấm thân xử nữ.
Vị chủ giáo xinh đẹp này là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều nam nhân, nhưng cho nàng để vào mắt thì thực sự là không có nhiều. Hơn nữa với nàng việc nam nữ hoan ái lúc đầu chỉ là phát tiết Dụς ∀ọηg, sau đó nàng dựa vào mị lực cùng địa vị của mình uy Hi*p ngược lại không cho tiết lộ việc đã làm.
Những người bị nàng lợi dụng muốn lật đổ nàng, nhưng thứ nhất quyền thế không bằng nàng. Thứ hai loại sự tình dụ người này không thể từ chối được. Thứ ba là nàng có một vẻ thánh khiết tuyệt đối, muốn tố cáo nàng thì sẽ phạm vào tội vũ nhục thượng cấp. Mà tội này ở Quang Minh giáo đình là một tội lớn, cho nên những người này chỉ còn cách nuốt cái bí mật này vào trong.
Cũng may Á Sắt Lâm đối với tất cả số nam nhân này đều có hứng thú, tuy nhiên đều chỉ dùng qua một lần nhưng không có qua lần thứ hai. Đồng thời, cho đến nay những nam nhân đã từng tiếp xúc qua với Á Sắt Lâm đều là bí mật.
Đêm đế, sựên tĩh đãrởạ, Diệ Phong bà tiệ riêng tạ đặ đị, thỉh mờ Áắ Lâm chủiá xinh đẹ, cùg và ăn cơm tố. Đợ cho đêm khuya yên tĩh, đa sốuc1đăng hỏ đãắ, thừ dị ba hũấ củ mìh đãgủ theo lờ gọ củ Lộộùg Nguyệ Nhi, liề mặ quầ á ra ngoà phòg, lặg lẽhạ tớ phòg ngủủ Áắ Lâm.
Mờờhí trong phòg ngủ trong chiế á ngủà trắg bá trong suố cóhểhì thấ qua đượ, Quang Minh ma kiế sĩ́ắ Lâm đang nằ trên giườg, sớ đãhờợ mụ tiêu ngượ đã tớ, đợ đế khuya màụ tiêu không thấ đế. Đang địh chì và giấ ngủ Diệ Phong lạ độ nhiên mởử tiế và, tiệ tay nhanh như chớ đóg cử lạ, lẻ đế bên giườg điể trúg khíuyệ nàg.
Áắ Lâm thấ mụ tiêu độ nhiên xuấ hiệ trướ mắ mìh, đang muố độg thủhìạ bịụ tiêu điể mộ chỉ chân khíhông thểậ hàh đượ, trong lòg cự độhấ độg. Bấ quárên mặ không hiể lộa, ra vẻhẩ trương co ngườ trên giườg, nhì Diệ Phong sẵg giọg: ”Lôi Ân đoà trưởg, ngươi lú nà địh là gì Ngươi ngà vạ lầ không đượ là loạ, trướ kia ta chỉó giỡ thôi!”
“Sáh sáh, ngươi mặc á ngủá trong suố, nằ trên giườg mởắ không ngủ không phả chíh làhờa sao? Đạ đứ giả́ thôi, bổ đoà trưởg khảhịầ đầ ngoạ dự nhân mỹữ hơn nữ làuc1đan thân tao hó giảháh khiế, đế đây đi, ta nhấ địh sẽho ngươi dụ tiên dụ tử”
Diệ Phong nhì chằ chằ và bên trong á ngủóiệ dụg như ẩ như hiệ, sau đóẻặ nởụườ vô sỉ nhanh chóg nhà lên trên giườg, giữhặ đôi chân mề mạ nhu nhượ như vô cố, mởiệg không đểho nàg thờ gian hô hấ, rồ phủấ cặ môi hồg nhuậ như anh đà màôn, hò cùg lú bà tay mởộg nhà nặ trên cựhũĩh hương củ nàg, thậ phầ không bỏua.
Tên sắ lang nà…....Áắ Lâm lầ đầ tiên bịam nhân xâm phạ như thế trong lòg nghi hoặ chân khíhông thểửụg, thầ hậ mộ tiếg. Từ đầu giường lấy ra ống khói mê đã chuẩn bị, dùng sức bẻ gẫy rồi nín thở
Diệ Phong đang chuẩn bị ăn Áắ Lâm, tịh vẫ trụrên môi anh đà củ nàg, phòg khi dừg lạ nàg sửụg đấ khíùng ma phá. Nhưng căn bả không ngờàg cò chiêu khó mê, sau khi ngử thấ khó mê thấ kinh hã không xong thìuc1đãuộ, mơ mơ màg màg gụ xuốg trên ngọ thểhụ nữ
“Tiể sắ lang, đểgươi chiế tiệ nghi, thậ làiậ, xem ta đã ngộgươi như thếà”.
Áắ Lâm thổ tan khó mê, đẩ Diệ Phong từrên thân mìh xuốg, lấ từhông gian giớ chỉông cụgượ đã ra, tạ thờ dùg chiế còg bằg thé luyệ khó tay cùg chân hắ, nghĩuc1đế mìh bịuc1điể mộ cá, đấu khíhông thểửụg, lấ ra giả dượ cho hắ ngử, lậ tứ huy vũoi da quấ và bụg hắ mộ cá.
“Áh…..?” Diệ Phong ngử giả dượ, bụg bịụ đau, chậ rã mởo mắ, phá hiệ Áắ Lâm đang cầ roi da nhì hắ cườ, hơn nữ tay chân bịhốg chếở chiế còg bằg thé luyệ, và nhìn thấy một loại đồ tốt dùng trong đám quý tộc, không nhị đượ nghi hoặ cườ nó:”Áắ Lâm a di, chiêu khó mê nàng dùg rấ hay, bấ quágươi cầ roi da làó́ì Nàng cũng có cái thứ đó sao?”
“Lạ lạ, Lôi Ân đoà trưởg mớ không bìh thườg, rơi và hoà cảh nà màẫ cò cườ đượ. Thàh thậ màó cho ngươi, ta cóhuynh hướg ngượ đã, ngươi làụ tiêu ta chú́âu rồi. Yên tâm, ta đố vớ mụ tiêu đế không hạá thủ hơn nữa chỉ mộ lầ. Ngươi hôm nay chỉóhểựráh mìh há sắ, chui và cử đểa quậ!”
Áắ Lâm nhì lạ mụ tiêu ngượ đã trên giườg, lộa nụườ tháh khiế như thiên sứ tay phả vung roi thốg khoá vụ lên cáh tay trá Diệ Phong mộ cá, trong lòg trà ngậ khoá cả.
Áắ Lâm quảhậ không có́ghĩuố giế Diệ Phong, chỉàuố dùg nhân vậ phong vân đãhờuc1đợ lâu nà, thỏ mã mộ chú ngượ đã khoá cả hư không trong nộ tâm.
Cho nên Áắ Lâm cũg cóghĩớ hậ quả nàg đoá địh loạ nhân vậ phong vân như Diệ Phong, không thểuc1đểgườ khá thuyế phụ đểịgượ đã, hơn nữ làhíh Diệ Phong tiế và phòg nàg muố là bạ ngượ. Sựìh truyề ra bấ luậ kẻà đề sẽhông tin cầ thúam tướ, chỉiế tin tưởg nàg làháh khiế chủiá. Hơn nữ nàg chuẩ bịgượ đã xong rồ chạ, bịró buộ, Diệ Phong muố trảhùũg chưa thể
Trời đất, không ngờàg lạ thíh ngượ đã...Tháh khiế chủ giá lạ cóộ bíậ làhíh ngượ đã? Mẹó nế màruyề ra ngoà, ai cóhểin đượ? May màã tửuc1đãuyệ sú cố công, nế không hôm nay xem như khóóuc1đườg về
Diệ Phong bịàh hạuc1đau đớ, trong đầ không biế khó hay cườ, nhí mà ra vẻhẩ trương hỏ: “Chủ giá đạ nhân, ngươi đế ngà nay không cóam nhân chíh lào nguyên nhân nà?”
“Đúg vậ, ngươi tên tiể sắ lang nên thấ làinh hạh đượ làgườ đầ tiên hôn ta, nam nhân đầ tiên ôm ta!” Áắ Lâm mỉ cưở lộa vẻhong tìh vạ chủg, tay phả đặ lên đù trá củ Diệ Phong.
“Ân? Nụôn đầ tiên, nam nhân đầ tiên ôm nàng, quảhậ vinh hạh quá Bấ quáhủ giá a di cò xửữay không?” Diệ Phong vừ vậ sú cố công, vừ nhì Áắ Lâm tòòỏ.
“Lạc lạc, xem ngươi quảhiên cố khí không mởiệg van xin. Ta nó cho ngươi biế, trinh tiết củ ta, do ta dùg ngó tay củ mìh cướ đi. Tố, bây giờhả cho tiể sắ lang ngươi mộ chú đau khổ mau nó cho ta biế, tạ sao ta không thểửụg đấ khí nế không ta sẽàh hạgươi cự kỳuc1đau đớ!”
Áắ Lâm địh rằg mọ ngườ sẽhông tin lờ cầ thúam tướ nó, không sợắ tiế lộíậ, nên nó cho hắ nghe rấ tựhiên. Điề quan trọg nhấ làíậ lâu nay cấ giấ tậ đá lòg Áắ Lâm, hôm nay mang ra nó thậ làuc1đặ biệ sảg khoá.
“Hắc hắc, tựuy nghĩuc1đi giá chủuc1đạ nhân. Hôm nay ta nhấ địh trởhàh nam nhân đầ tiên củ nàng. Nế nàng cho ta cưỡ lên nàng, ta nhấ địh sẽà cho ngưoi sửụg đượ đấ khírởạ.”
Diệ Phong nheo mắ cườ gian trá trong lú Áắ Lâm háố mồ ngạ nhiên, thi triể sú cố công thoá ra, vươn tay xéáh á ngủrong suố lộa thân hìh ma quỷuc1đế mê ngườ. Đẩ nàg ngãuốg giườg, vòg eo hoà hả, cặ ௱ôЛƓ nhô cao. Khi nàg lộẻặ khóin, hắn cở quầ á, cầ thương lên ngự, tú lấ đôi cáh chim khiế bạh, vỗỗà ௱ôЛƓ, hoà toà không ngờịhủ giáo xinh đẹ nà bềgoà tháh khiế, bên trong lạ phong tao như vậ, chuẩ bịhinh phụ nàg.