Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 127

Tác giả: Hằng Tâm

Cung Đình Dâm Lạc, Thê Mỹ Thục Nữ Ý Ngoại Thâu Thính
Quang Minh lịch, tháng 10 năm 9720 đã có hai sự kiện trọng đại xảy ra và nhanh chóng truyền đi khắp cả hai miền nam bắc đại lục, khiến cho người người bàn tán xôn xao, hầu như chẳng ai là không biết, chẳng ai là không hiểu.
Sự việc thứ nhất là Quang Minh giáo đình phối hợp với đệ thất quân đoàn của Mạt La đế quốc và Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn mà tiêu diệt được năm vạn giáo đồ của Hắc Ám giáo đình, trong đó có cả Hắc Ám giáo hoàng. Điều này đã khiến cho cư dân của các đế quốc đều thập phần cao hứng, bởi vì các chủng tộc của nam bắc đại lục đều bị Ma tộc Gi*t hại, vì vậy mà họ rất kinh tởm đối với dư nghiệt của Ma tộc.
Giáo hoàng bị Gi*t, đương nhiên là khiến cho Hắc Ám giáo đồ như quần long vô thủ. Quang Minh giáo đình lập tức thừa cơ truy sát Hắc Ám giáo đồ khắp nơi, gặp ai Gi*t nấy, cương quyết tiêu diệt triệt để dư nghiệt của Ma tộc tại nam bắc đại lục, khiến cho họ hoàn toàn tuyệt tích.
Sự việc thứ hai là Thiên Vũ đế quốc xua quân tấn công Mạt La đế quốc, bị nguyên soái Cát Lôi Tư của Mạt La đế quốc hạ độc trong nước, đến ngày thứ tư thì toàn quân bị độc phát, rồi bị quân đội của Mạt La đế quốc phản kích cùng với hỏa pháo oanh tạc. Cuối cùng thì năm cánh quân được phái đi chỉ còn lại một. Cánh quân này dưới sự thống lĩnh của Tây La tam hoàng tử phải chật vật lắm mới quay trở về quê nhà được.
Chỉ với một trận chiến mà đã tiêu diệt được bốn cánh quân của địch nhân, điều này khiến cho danh tiếng của Cát Lôi Tư nổi lên như sấm, nhưng không ai biết rằng đó hoàn toàn đều là nhờ vào kế sách của Diệp Phong, nên y mới được liệt danh vào một trong các vị thống soái kiệt xuất nhất của đại lục.
Cát Lôi Tư rất muốn thanh minh việc này, và nhường lại chức nguyên soái cho Diệp Phong, nhưng bị Diệp Phong phản đối kịch liệt. Bởi vì hắn tạm thời không muốn được quốc gia quá trọng thị, có như vậy thì hắn mới có thời gian để lo cho Tư Lược đoàn và toàn tâm phát triển Mạt La đế quốc. Hắn không muốn cho các thế lực tại Mạt La đế quốc biết được đối thủ chân chính của họ là ai, điều ấy mới đúng là hiệu quả mà hắn mong muốn nhất.
Vốn dĩ là một quốc gia yếu nhất trong tám quốc gia, lại trải qua hai trường đại chiến, vậy mà chỉ một cái lắc mình mà mọi việc đã biến đổi hoàn toàn. Giờ đây, Mạt La đế quốc đã trở thành một cường quốc mà các quốc gia khác đều không dám khinh thị, đó cũng là nhờ Hoàng Gia Tư Lược đoàn đã có được hỏa pháo trước tiên, mà số lượng thì càng ngày càng tăng chứ không giảm. Mặc dù Mạt La đế quốc đã liên tiếp trải qua nhiều trận trinh chiến, binh lực cũng có phần suy giảm, tuy nhiên, các quốc gia khác vẫn không dám xem thường bọn họ, huống chi bọn họ còn có một vị thống soái kiệt xuất nữa!
Bàng Kì bệ hạ của Thiên Vũ đế quốc nhân vì thấy bốn cánh quân bị tiêu diệt, lại thêm nhận được tin minh hữu của mình là Tắc Tư giáo hoàng bị Gi*t, giận đến nổi ngất xỉu ngay giữa buổi triều, bệnh không dậy nổi. Mọi sự vụ trong nước đều giao cả cho tam hoàng tử Tây La.
So với Mạt La đế quốc, tình hình bây giờ của Thiên Vũ đế quốc có thể nói là cực kỳ bất lợi, bởi vì binh lực toàn quốc của họ chỉ còn lại ba cánh quân. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để xâm chiếm lãnh thổ của bọn họ.
Bốn đại cường quốc là ải nhân vương quốc, dực nhân vương quốc, Quang Minh đế quốc, và thú nhân vương quốc liền thừa dịp quân lực của Thiên Vũ đế quốc không đủ, mà điều tập binh mã chuẩn bị có hành động. Ý đồ của bọn họ thế nào, không nghĩ cũng biết.
Tất nhiên, với cái loại tiện nghi như thế này, thì kẻ cao hứng nhất dĩ nhiên phải là lưu manh đoàn rrưởng, nhưng hắn còn phải quan sát tình hình và hành động của tứ đại cường quốc đó thế nào đã. Hắn phải chờ đợi thời cơ tốt nhất để giành lấy thu hoạch lớn nhất và khiến cho tổn thất của mình giảm thiểu càng thấp càng tốt.
Mạt La đệ thất quân đoàn, cuồng sa kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng Cáp Lý từ sau khi được Diệp Phong tuyển lựa làm tướng quân ngay tại chỗ, rồi sau đó được Liên Na nữ vương xác thực địa vị, thì trong lòng rất kính nể và cảm kích đối với Diệp Phong, không ngờ rằng hắn lại có thể đề bạt cho mình lên tới chức tướng quân như thế này.
Còn lại bốn vị tướng quân của bốn cánh quân khác của Mạt La đế quốc vốn không phục cầm thú nam tước, thì đã có hai ૮ɦếƭ, hai bị cắt chức, mà quân đoàn cũng theo quân đội toàn quốc cải biên. Từ bảy quân đoàn bị tổn thất, nay gộp chung lại thành bốn quân đoàn. Tất cả đều được thay bằng các thủ hạ thân tín của Cát Lôi Tư tướng quân, ai nấy cũng đều là các binh đoàn đoàn trưởng và tướng quân, đều trung thành cẩn cẩn với đế quốc.
Trong cái việc bốn tướng quân cũ, có hai là bị ૮ɦếƭ, còn hai người bị cắt chức, nguyên nhân đã quá rõ ràng, bọn họ không phục lưu manh đoàn trưởng, tất nhiên là hắn sẽ không buông tha cho bọn họ. Hắn phái người đi Gi*t hai vị tướng quân, khiến cho hai người còn lại phải nơm nớp lo sợ, nên khi nhận được chiếu chỉ cắt chức của nữ vương, bọn họ liền vui vẻ nghe theo mà không chút phản kháng, thành thành thật thật giao ra binh quyền và rời bỏ chức vụ.
Bởi vì quân đoàn được thu gọn lại, nên chỉ còn sáu vạn binh sĩ, đa số là do Lạc Khắc tể tướng chọn ra từ trong số các quan viên. Vì vậy mà Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn giờ đây đã được kiến lập lại rất tốt.
Quá trình kiến tạo Võ thuật học viện rất được thuận lợi, vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Những binh sĩ còn lại đều được lưu manh đoàn trưởng tuyển lựa vào làm học viên tham gia nhập học. Sau này, hắn sẽ chọn ra những tinh anh ở trong đám học viên này để thành lập một binh đội chủ lực giúp cho Tư Lược đoàn phát triển.
Lộ Lộ chúng nữ từ khi biết được Diệp Phong đã kinh lịch qua Kỳ Khoa Đức tuyết sơn thì có vẻ hơi khó tin, nhưng hắn đã chính sắc cam đoan điều đó là thật, thì sau đó mới cao hứng với hắn.
Ngày đầu tiên Thánh Ma đến đây, thì đã suýt bị sự nhiệt thành của chúng nữ và thành viên của Tư Lược đoàn làm cho ngất đi vì sung sướng. Nó cảm thấy sự nhiệt tình của loài người quả thật là có hơi thái quá, những gì ngon lành hay ho thì bọn họ đều nhét hết vào miệng nó, lại còn không ngừng giới thiệu những của ngon vật lạ nữa.
Cũng hết cách thôi, vì cự long không phải là thứ có thể dễ dàng gặp được, huống chi là song đầu cự long? Thử hỏi, như vậy làm sao mà không khiến người ta kinh ngạc? Nay Lộ Lộ chúng nữ và thành viên của Tư Lược đoàn nhìn thấy song đầu cự long Thánh Ma chịu đi theo đội ngũ, thì bọn họ cao hứng cũng là việc rất bình thường thôi.
Từ lúc Thánh Ma đến nơi trú địa bí mật của Tư Lược đoàn, ngày nào cũng cao hứng đến nổi không ngậm miệng lại được. Hàng ngày nó cùng chơi đùa với hai con Lam Lam và Tiểu Hắc thì không nói làm chi, mà địa tinh đại lục cũng trở thành nơi bay nhảy cho hai con cự long và một con hầu tử chúng nó nốt. Mỗi ngày Thánh Ma đều đi khắp nơi để kiến thức những điều mới lạ, hơn nữa cũng không còn lo sợ bị những Long tộc khác phát hiện.
Sau trận chiến tiêu diệt Hắc Ám giáo hoàng, Tuyết Lị trở về báo cáo lại sự tình với thượng cấp là dực nhân đại mỹ nữ Á Sắt Lâm. Điều này đã lập tức gây nên sự chú ý của Á Sắt Lâm, nàng chuẩn bị đi điều tra xem có đúng thật như vậy hay không, rồi sau đó mới bẩm báo lại với giáo hoàng bệ hạ.
Hoàng hôn, mặt trời đã lặn về hướng tây, ráng chiều trải rộng khắp nơi trông thật đẹp mắt. Cảnh sắc tại hoa viên trong hoàng cung của Mạt La đế quốc được trang trí đặc biệt u nhã, lại càng mỹ lệ.
“Mẫu hậu, người xem, hoàng nhi không có gạt người mà, Tiểu Hắc quả thật là có thể quăng ném Lam Lam dễ dàng. Hơn nữa, nó còn có thể đánh đổ Kỳ Lạp Tư cự nhân đấy.” Liên Na ôm cánh tay phải của Sa Nhã rồi kéo bà ngồi xuống ghế đá trong lương đình, mỉm cười nhìn Tiểu Hắc đang ngồi trên cỏ tay nắm đuôi Lam Lam vật qua vật lại.
Sa Nhã nghe nữ nhi nói xong, liền quay nhìn con Tiểu Hắc nghịch ngợm rồi lộ ra nụ cười hiếm hoi, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với nữ nhi. Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỉ nằm trên bãi cỏ, nheo mắt nhìn song đầu cự long Thánh Ma. Bọn họ đều đến lương đình làm bạn với Sa Nhã.
Khung cảnh náo nhiệt luôn có thể khiến cho lòng người cảm thấy thư thả, gần đây Sa Nhã được nữ nhi cùng với Lộ Lộ, Tĩnh Hương ngũ nữ làm bạn, nên tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bà phá lệ, đáp ứng với nữ nhi cùng ra ngoài tẩm cung, dạo chơi hoa viên và ngắm nhìn song đầu cự long hiếm có này.
Vừa mới trông thấy Thánh Ma, Lam Lam và Tiểu Hắc ba con tiểu cầm thú này thì Sa Nhã đã bị dọa đến hết hồn, thật không ngờ rằng giống cự long lại có con nào giống như Thánh Ma vậy, mà ky linh hầu có khí lực cường đại như Tiểu Hắc cũng thật là hiếm có.
“Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ xin tham kiến nữ vương bệ hạ, tham kiến nữ vương thái hậu!” Diệp đại đoàn trưởng hôm nay đáp ứng với nữ vương lão bà vào hoàng cung gặp mặt nhạc mẫu, vừa vào hoa viên, hắn đã vội vàng thi lễ với Liên Na và Sa Nhã.
Liên Na còn chưa kể việc giữa nàng và Diệp Phong cho mẫu hậu nghe. Nay hắn đến gặp nhạc mẫu lần đầu, những giai nhân khác e sợ hành vi cử chỉ của hắn không tốt sẽ khiến cho Sa Nhã có ấn tượng xấu, liền đinh ninh dặn dò hắn trăm ngàn lần phải ăn mặc tươm tất, và phải tỏ ra có phong độ. Nếu quả hắn có thể dấu được cái bộ mặt lưu manh, thì nhìn từ bề ngoài, trông hắn cũng rất giống một thân sĩ quý tộc. Ài, đây chỉ có thể nói là một tên lưu manh khoác lên cái vẻ ngoài thân sĩ thôi.
Liên Na thấy tình lang đã tới, mà hành vi cử chỉ của hắn cũng không lộ ra điểm nào bất nhã, nên thập phần cao hứng, rồi mỉm cười gật đầu với hắn, tỏ ý bảo hắn không cần đa lễ.
Sa Nhã nhìn nam nhân rất đắc thể ở trước mắt, người này chính là Lôi Ân nam tước mà nữ nhi vẫn thường nhắc tới với mình đây à? Bà không nén được mà phải liếc nhìn qua hắn vài lần, bà từng nghe nữ nhi nói rằng Lôi Ân đã nhiều lần lập nên chiến công hiển hách, hơn nữa, tính mạng của bà cũng là nhờ những nữ tinh linh thủ hạ của Lôi Ân mà cứu thoát. Đối với sự việc đau lòng ấy, có lẽ tên nam tước này cũng đã hiểu rõ, ài, thật là xấu hổ a.
“Lôi Ân đoàn trưởng, tại sao đến bây giờ người mới tới? Thật là báo hại chúng ta chờ dài cổ a. Phải phạt người kể mấy câu chuyện cười cho chúng ta nghe mới được, nhưng không được kể lại những chuyện cũ!” Diệp Phong nhìn Sa Nhã đoan trang xinh đẹp mà không biết nói gì mới phải, thì vừa vặn được Phỉ Phỉ giải vây cho. Nàng Phỉ Phỉ đại tiểu thư này thích nhất là nghe tình lang kể chuyện cười.
“Tốt, tốt! Phỉ Phỉ đại tiểu thư đã muốn nghe thì ta nhất định sẽ kể chuyện cười cho mọi người cùng nghe!” Diệp Phong thuận thế đáp ứng nàng. Sau khi đến ngồi bên cạnh chúng nữ, hắn hít một hơi dài rồi bắt đầu kể: “Ngày xưa, có một con kiến và một con voi kết hôn với nhau. Vài ngày sau thì con voi đột nhiên ૮ɦếƭ đi, khiến cho con kiến hết sức thương tâm, nó vừa khóc vừa than thở rằng: Mình ơi, sao mình nỡ lòng nào bỏ ta mà đi trước như thế. Đời này của ta…...mẹ nó….... chẳng biết làm gì khác, chỉ chôn mình thôi!”
“Chàng…..…...sao có thể kể ra cái chuyện cười bất chính như thế…...?” Tĩnh Hương nghe xong thì tức giận, vung tay đánh vào lưng hắn một cái, rồi nhịn không được, liền cùng chúng nữ bật cười ha hả. Cả Sa Nhã cũng không kìm được mà nở nụ cười nhẹ.
“Hắc hắc…....hắc hắc…....” Diệp Phong thấy không chỉ có Lộ Lộ và Liên Na các nàng cùng cười lớn, mà cả Sa Nhã cũng lộ ra nụ cười thì trong lòng rất đắc ý. Hắn liền kể một hơi thêm vài chuyện cười nữa. Bởi vì Sa Nhã bình thường chưa từng tiếp cận với hắn, nên không tỏ ra biểu tình gì, chỉ có Tĩnh Hương và Mộng Hinh là không ngừng đánh lên người hắn sau mỗi lần nghe xong chuyện cười, cả Liên Na nữ vương cũng không nhịn được mà đánh hắn vài quyền.
Sa Nhã nhìn dáng vẻ cao hứng của những người trẻ tuổi trước mặt, cũng cảm thấy vui lây. Khi nhìn thấy ánh mắt của Liên Na dịu dàng nhìn Diệp Phong cùng với động tác đánh yêu của nàng, bà chợt phát hiện ra trong đó có ẩn chứa tình ý, nên trong lòng thập phần nghi hoặc, định là tối nay sẽ hỏi lại nữ nhi cho rõ ràng.
Thời gian vui chơi trôi qua rất nhanh, Diệp Phong cùng Lộ Lộ lục nữ ở lại hoa viên cười đùa vui vẻ và làm bạn với Sa Nhã cho đến tận tối mịt, rồi mới dẫn họ trở về bí mật trú địa. Sau đó không lâu, lại thông qua Truyền Tống Trận để đến tẩm cung của nữ vương lão bà, chờ Liên Na trở lại. Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Nguyệt Nhi, và Mộng Hinh cũng thông qua Truyền Tống Trận theo đến, khiến cho hắn cực kỳ cao hứng, lần lượt ôm hôn từng người thật say đắm, rồi sau đó mới nằm lăn giường để cho ngũ nữ phục vụ hắn.
Trải qua một thời gian đêm đêm đồng hoan, cả năm mỹ nhân đều hiểu rõ tình lang thích các nàng làm những gì. Giờ đây nhìn thấy hắn nằm ngửa trên giường, ngũ nữ lập tức triển khai hành động. Sư đồ Tĩnh Hương và Liên Na nhẹ nhàng cởi bỏ quần dài của hắn, rồi dùng miệng lưỡi âu yếm tiểu bảo bối của hắn, thỉnh thoảng cũng dùng nhũ phong để thay cho miệng lưỡi của mình. Lộ Lộ và Nguyệt Nhi thì lần lượt trút bỏ hết tất cả những phần y phục còn lại của thiếu gia, rồi dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình mà liếm nhẹ khắp các bộ vị trên toàn thân hắn. Còn Mộng Hinh thì cúi đầu say đắm hôn lên môi tình lang, đồng thời cũng để cho hắn tự do vuốt ve cặp đùi trắng nõn ngà ngọc của mình.
Ngũ nữ cùng lúc chiều chuộng một nam nhân, nhất thời khiến cho căn nội thất tràn trề xuân sắc, cùng với tiếng rên thoải mái sung sướng của nam nhân vang lên không ngớt, cuối cùng thì Diệp Phong không nhịn được mà bộc phát ra toàn bộ tinh hoa của mình lên khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Liên Na. Sau đó hắn để cho ngũ nữ bày ra các tư thế khêu gợi và hấp dẫn thành một hàng ở trên giường, rồi bắt đầu từ Lộ Lộ ở bên trái. Hắn âu yếm ôm lấy vòng eo yêu kiều của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc đồn, rồi giương cung lắp tên, dũng mãnh tiến vào cấm địa. Hắn cứ thế mà lần lượt sủng hạnh các mỹ nhân hết từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, trong lòng thập phần cao hứng và tràn trề cảm giác đắc thắng của một kẻ chinh phục!
oooOooo
Sa Nhã nhìn ra được Liên Na có tình ý với Lôi Ân, vì muốn hỏi rõ sự việc, nên đích thân đi tìm nữ nhi. Khi đến tẩm cung của Liên Na, bà không để cho thị nữ bẩm báo, tự mình đi thẳng một mạch đến ngoài cửa ngọa thất của Liên Na, nhưng đột nhiên nghe có tiếng ՐêՈ Րỉ hoan lạc của Liên Na và chúng nữ vọng ra, âm thanh rất rõ ràng, không cần nghĩ thì cũng biết là tình cảnh ở bên trong đích thật là hoang dâm cực độ.
“Tại sao Liên Na lại có thể trở thành như thế này? Làm sao nó lại có thể phân hưởng một nam nhân có tai tiếng như Lôi Ân với những nữ nhân khác? Rốt cuộc đây là chuyện thế nào?” Sa Nhã nghe rõ những tiếng ՐêՈ Րỉ, trong đầu tự hình dung ra tình cảnh ở bên trong, nhất thời xấu hổ đến nổi mặt ngọc đỏ bừng, chỉ đành bất lực quay người bỏ đi, trong lòng thầm nhủ thế nào cũng phải hỏi nữ nhi về việc này cho rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc