Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 111

Tác giả: Hằng Tâm

Bình tức bạn loạn,hoạt tróc súc sanh
Dã tâm Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư thật lớn, không những cùng Bàng Kì bệ hạ hợp tác, lại còn âm thầm cấu kết với Đan Ni có dã tâm bừng bừng, trợ giúp Đan Ni ςướק lấy ngôi vàng quốc vương Mạt La đế quốc.
Bàng Kì luôn muốn thống nhất tam đại đế quốc của nhân tộc, ý nhiệm trong đầu là ngồi trên cả thiên hạ. Đan Ni thì với cái ngai vàng của phụ hoàng cùng mẫu hậu mĩ lệ. Bởi vậy sau khi Tắc Tư tham xét kỹ lưỡng năng lực cùng thế lực của hai người này, thì lão mới tiến hành hợp tác với họ.
Mặt ngoài Tắc Tư đưa điều kiện với hai người bọn họ rất đơn giản, chỉ yêu cầu cho phép Hắc Ám giáo đình sau này được công khai. Nhưng dã tâm của lão thì âm thầm tồn tại, không có ngừng lớn lên, bởi vì lão muốn mở phong bế của cửa Ma giới, chuẩn bị tự mình thống nhất nam bắc toàn đại lục, trở thành vương giả độc nhất vô nhị. Nói đơn giản, Bàng Kì và Đan Ni trong mắt lão, chỉ là hai con cờ trong tay lão mà thôi!
Bạo loạn ở hoàng cung phát sinh hiện giờ, chính do Tắc Tư và Đan Ni thừa dịp tỉnh tây bắc và đông bắc có chiến sự, là một thời cơ tốt, triển khai đại kế đoạt vị. Tắc Tư giảo hoạt vì muốn bảo toàn thực lực của Hắc Ám giáo đình, lần này chỉ có một mình tham gia, chỉ phụ trách Mạt La đệ nhất kiếm sĩ Tả La.
Bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn cùng lúc hành động. Trong hoàng cung ngoại trừ Liên Na công chúa nhanh chóng cưỡi ưng bay tẩu thoát, mọi phi tần của Lao Nhĩ bệ hạ, cùng với đại hoàng tử và công chúa Lị Na sắp lập gia đình, toàn bộ đều bị hạ độc thủ!
Tại hoa viên, Tắc Tư và Tả La, hai vị siêu cấp cường giả, đang cứ tiếp tục đánh nhau như trước. Kiếm khí phi tán xung quanh mạnh mẽ vô cùng. Cũng bởi vậy, ngoại trừ phi hành bộ đội, căn bản không ai có thể bước vào hoa viên. Thị vệ và cung nữ phần đông đều bị lưỡng đại kỹ sị đoàn giam cầm, không cho xuất ngoại!
*********
nl.“Thiếu gia, người xem, phía trước hình như là Liên Na công chúa cùng bạch điêu kỵ sĩ!”
Trên con đường lớn tại đế đô phồn hoa náo nhiệt, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỉ tứ nữ đều đang đi dạo các cửa tiệm xung quanh. Lộ Lộ kéo cánh tay phải của thiếu gia, đột nhiên thấy phía trước trên bầu trời Liên Na công chúa và đám bạch điêu kỵ sĩ theo sát sau nàng, kinh ngạc nói cho thiếu gia biết.kien
“Ân? Thú vị thật, hình như trước kia cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Liên Na công chúa xuất cung vào ban đêm!” Diệp Phong ngậm trong miệng một cây Thanh sảng tiêu hồn, đang vui thích với ánh mắt vừa sợ hãi vừa hâm mộ của nam nhân xung quanh trên đường, ngẩng đầu nhìn về phía Liên Na công chúa, cùng bạch điêu kỵ sĩ phía sau nàng, có cảm giác tò mò.
Bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hắc ưng kỵ sĩ đoàn giống nhau là đều thuộc về hoàng thất. Liên Na công chúa dẫn bạch điêu kỵ sĩ ra ngoài, cái này không có điểm gì để nghi ngờ cả. Tĩnh Hương đang quan sát các cửa tiệm, nghe Diệp Phong nói, liền theo đó ngẩng đầu lên để nhìn, thấy được Liên Na công chúa cùng bạch điêu kỵ sĩ ở phía sau, cũng không có cảm giác khác thường. Nàng chỉ là hơi tò mò khi Liên Na thường không ra khỏi cung vào ban đêm, đột nhiên lại xuất cung định đi đến một nơi nào đó.
“Đạo sư, Lôi Ân, nhanh giúp ta thông báo cho các cấp quan viên và quý tộc, bảo bọn họ dẫn hộ vệ vào hoàng cung. Bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn tất cả đều nổi loạn. Trong cung còn có một đọa lạc thiên sứ!!!” Liên Na công chúa thấy đạo sư và cầm thú nam tước ở phía dưới, lập tức y như thấy được cứu tinh, hướng bọn họ mà la to tiếp ứng!
“Cái gì!?” Diệp Phong, Tĩnh Hương cùng đám người xung quanh mình, nghe hảm thanh của Liên Na công chúa trên bầu trời xong, tất cả đều chú ý lên nàng và bạch điêu kỵ sĩ phía sau nàng, lộ ra thần sắc khó tin. Không nghĩ đó là phản loạn, lại có có thêm đọa lạc thiên sứ nữa chứ!
“Liên Na công chúa, nàng trước tiên hãy xuống đây!” Diệp Phong rất nghi hoặc, nhìn hơn mười bạch điêu kỵ sĩ, vẫy tay gọi Liên Na công chúa bay xuống đây.
“Bạch điêu kỵ sĩ đoàn phụng mệnh đuổi bắc phản nghịch của đế quốc. Người không có liên quan lập tức tránh ra, nếu không Gi*t không cần hỏi!”
Chúng bạch điêu kỵ sĩ nhận được tử mệnh lệnh, chính là phải diệt trừ Liên Na. Mặc dù bọn chúng có chú cố kỵ cư dân cùng với cầm thú nam tước biết sự tình trong cung, nhưng mà ngẫm lại tam hoàng tử điện hạ, cũng là đoàn trưởng của bọn chúng, sắp trở thành tân quốc vương, bọn chúng không còn cố kỵ ai nữa, rồi lao về phía Liên Na, ngay cả bọn người cầm thú nam tước cũng không để vào trong mắt!
“Ngu ngốc, Liên Na công chúa là phản nghịch? Nói dối như con heo ngu. Lão tử muốn xem bọn ngươi như thế này là Gi*t không cần hỏi!”
Đối với việc Liên Na và bạch điêu kỵ sĩ đều nói đối phương là phản nghịch, Diệp Phong không có thời gian để hỏi nhiều, tự nhiên tin tưởng nữ nhi của quốc vương. Hắn nhìn hơn mười bạch điêu kỵ sĩ phía trên, trong đầu đoán được tình huống trong cung, liền nhanh quay ngược lại, mau chóng phân phó Mộng Hinh bảo vệ Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi đi đến chỗ bên trái không có ai, phóng xuất Truyện Tống Trận, trở về trú địa bí mật để điều binh tới, còn tay phải lấy ra Quang Minh chi kiếm, trực tiếp luân khởi cự hình kiếm khi có phong mang ngạo thế, đối bạch điêu kỵ sĩ trên bầu trời hét to và cuồng trảm!
Tĩnh Hương và đang giật mình vì Tư Lược đoàn có Truyện Tống Trận, Liên Na, đều tự gọi ra ma sủng để công kích, trong miệng liên tục niệm các chú ngữ điện hệ ma pháp.
Đối với bọn người Diệp Phong làm việc khó hiểu như vậy, người đi đường xung quanh càng thêm mê hồ, nghe bạch điêu kỵ sĩ nói sẽ Gi*t ૮ɦếƭ không cần nói nhiều, lại thấy cầm thú nam tước xuất ra võ công cường hãn như thế, lập tức bị dọa chạy tứ tung, muốn rời xa chỗ thị phi này. Các thương gia chủ cửa tiệm thì đóng chặt cửa lại, không dám nhìn ra, sợ bị họa đến đến!
Bạch điêu kỵ sĩ cũng giống như vậy mà giật mình cự hình kiếm khí của cầm thú nam tước, chỉ một chiêu đã Gi*t liền hai tên. Chúng nhất thời không thể công kích Liên Na công chúa đang được bảo vệ bởi ma sủng.
“Ngao ô…..”
nl.Trận trận tiếng sói tru vang lên. Tại Vọng Triều sơn bí mật trú địa, thành viên Tư Lược đoàn đang đánh bạc giải trí ở đại sảnh chính, nhận được thông tri của U Nguyệt Nhi vừa trở về, Kiệt Khắc dẫn bạch lang trung đội, thông qua Truyện Tống Trận trước nhất để đến đây. Bọn họ đã thấy đoàn trưởng huy vũ kiếm khí công kích bạch điêu kỵ sĩ, lập tức hạ lệnh cho tật phong cự lang phóng phong hệ tam gia ma pháp “Tật phong chi thỉ” phối hội với điện hệ ma pháp của Tĩnh Hương và Liên Na, cuồng xạ địch nhân!kien
“Lão đại chúng ta đã tới!”
Bạch điêu kỵ sĩ trên bầu trời bị sự xuất hiện đột ngột của bạch lang trung đội làm cho cự độ mê hồ không thôi. Khải Đặc và Ai Đức hai tên bại hoại dẫn đầu thành viên Liệt Diễm, lôi đình hai trung đội cũng rất nhanh đã tới. Khải Đặc thấy bạch điêu kỵ sĩ trên bầu trời bị “Tật phong chi thỉ” xạ kích, lập tức truyền lệnh cho thành viên Liệt Diễm trung đội thúc giục ma sủng phóng hỏa hệ ngũ giai ma pháp “Hỏa diễm liên đạn” đem nhưng tên bạch điêu kỵ sĩ còn sót lại mà tiêu diệt toàn bộ. Cộng thêm tinh linh trung đội và cự nhân tiểu đội sau đó cũng đuổi tới, nhân cơ hội mà bắt đi 22 tứ giai ma sủng bạch điêu đã mất chủ nhân.
Một lúc trước đây trên đường lớn toàn bộ người ở đây đều đã trốn mất, bây giờ một ít quý tộc gần đó, tất cả dẫn hộ vệ ra ngoài đứng ở xa xa mà quan sát tình hình bên này. Nhìn Tư Lược đoàn xuất hiện một loạt các chúng tộc, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh hãi. Đặc biệt là một lượng lớn ma sủng, cự giải chiến sĩ, Kì Lạp Tư cự nhân, địa tinh hỏa thương, cơ đều đều khiến họ như bị hoa mắt, không thể tin được sự uy phong lẫm liệt của cầm thú nam tước!
Diệp Phong nhìn thấy trên đường có một đám quý tộc ở xa xa đang quan sát, để nhìn một chút bộ chủ lực của chính mình hiển lộ ra ở đế đô, liền ra lệnh cho tinh linh trung đội đem bạch điêu về trú địa bí mật, để cho thành viên ở đó canh chừng. Sau đó hắn quay đều lại hỏi han Liên Na công chúa đang giật mình về chuyện xảy ra!
Liên Na bối rối vì không thể gặp được phụ hoàng và mẫu hậu, cũng không rõ ràng sự việc rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể kể cho Diệp Phong biết rằng bạch điêu kỵ sĩ đoàn cùng hoàng gia kỵ sĩ đoàn đang Gi*t hại thành viên của hoàng thất, và tại hoa viên có một đọa lạc thiên sứ đang đánh nhau với Tả La. Còn phụ hoàng và mẫu hậu đang bị bao vây trùng trùng trong tẩm cung, chẳng biết tình hình ra sao!
Mẹ nó, cái này rốt cuộc là như thế nào? Bạch điêu kỵ sĩ đoàn là do Đan Ni hoàng tử thống lĩnh, ngoại trừ quốc vương và Đan Ni hoàng tử không ai có khả năng điều động được bọn chúng. Hoàng gia kỵ sĩ đoàn càng trung thành với hoàng thất hơn….. Chẳng lẽ tên Đan Ni hoàng tử này muốn đoạt ngôi hoàng đế? Còn cái tên đọa lạc thiên sứ kia là ai? Là tạp chủng của Hắc Ám giáo đình, hay là Ma tộc thuần chủng?
Diệp Phong nghe Liên Na kể lại, cảm giác rằng khả năng khiến hai lưỡng đại kỵ sĩ đoàn đồng thời nổi loạn chỉ có Đan Ni hoàng tử là người đáng nghi ngờ nhất. Bất quá lại có thêm đọa lạc thiên sứ ở đây, hắn không thể khẳng định là do ai phát động.
“Lôi An đoàn trưởng, người mau dẫn thủ hạ tiến vào hoàng cung cứu phụ hoàng và mẫu hậu nha. Mong người!” Liên Na công chúa lòng nóng vội như lửa đốt, mắt thấy Tư Lược đoàn cua Diệp Phong cường hãn như lời đồn đãi, vì lo lắng cho an nguy của phụ mẫu, đã từ bỏ thân phận của một vị công chúa mà hướng Diệp Phong khẩu cầu.
“Lôi Ân, đừng do dự, chúng ta mau nhanh đi cứu bệ hạ đi!” Tĩnh Hương cũng lo lắng thúc giục theo.
Ai. Hy vọng còn đến kịp lúc để cứu. Diệp Phong nhìn nhị nữ đang lo lắng, trong lòng thầm than, chánh sắc phân phó: “Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, các nàng hồi phủ thông tri cho lão gia, để người liên lạc với quan viên cùng quý tộc do người cầm đầu, lập tức triệu tập hộ vệ hướng hoàng cung mà cứu giá. Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỉ các nàng theo Liên Na công chúa đi liên lạc với quan viên và quý tộc do Uy Nhĩ nguyên soái cầm đầu, khiến bọn họ mau chóng đến hoàng cung cứu giá, nhớ kỹ nhất định không được nói có Ma tộc đọa lạc thiên sứ. Loại thời khắc nguy cơ này tin tưởng rằng bọn họ không thể không hỗ trợ. Còn thành viên Tư Lược đoàn tất cả theo lão tử đi đế hoàng cung Gi*t địch!”
“Vâng!” Mọi người Tư Lược đoàn nghe vậy cùng lĩnh mệnh đáp lại. Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi gọi ma sủng ra trực tiếp bay về phủ tể tướng. Tĩnh Hương tam nữ cùng Liên Na công chúa đi liên lạc với các quan viên và quý tộc do Uy Nhĩ nguyên soái cầm đầu. Diệp Phong bảo Ba Nhĩ thu hồi Truyện Tống Trận, rồi tự mình dẫn đầu thành viên Tư Lược đoàn hướng cửa chính của hoàng cung mà chạy tới. Đồng thời hắn cũng lện cho Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh trung đội hành động, bay vào trong hoàng cung mà dò xét tình hình, tốt nhất là tìm được Lao Nhĩ bệ hạ ở đâu!
Trong hoàng cung, tên Đan Ni súc sanh này đã phát tiết hết thú dục, liền đánh ngất mẫu hậu để tránh bà tự sát, sau đó đi ra tẩm cung hướng đại đội trưởng đệ tam đại đội hoàng gia kỵ sĩ đoàn đang chờ ở bên ngoài. Y hỏi han tin tức một lần, biết được chỉ có Liên Na công chúa chạy thoát, và đang bị truy kích, còn lại đều đã bị diệt khẩu toàn bộ. Tâm trạng y có chút bất an, mong kỵ sĩ trung kích có thể Gi*t ૮ɦếƭ luôn hoàng muội của mình. Sau đó y điều động tam đại đội bạch điêu kỵ sĩ, cưỡi bạch điêu bay đến hoa viên, muốn nhìn Tắc Tư giáo đã Gi*t ૮ɦếƭ Tả La chưa!
Song, khi y tới hoa viên, kết quả cũng làm y thất vọng, bởi vì tại trong hoa viên đổ nát, Tắc Tư và Tả La vẫn cứ tiếp tục đánh nhau, còn y chỉ có thực lực lục giai Quang Minh kỵ sĩ, còn phần đông bạch điêu kỵ sĩ cũng chỉ có thực lực tứ giai Quang Minh kỵ sĩ. Thực lực không đủ cho nên chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh của hai vị siêu cấp cường giả để lại, căn bản không thể biết rõ ai mạnh ai yếu!
Bọn người Đan Ni đứng ở ngoài không thể biết, chỉ có người trong cuộc là Tắc Tư và Tả La mới biết rõ ai mạnh ai yếu trong lúc này. Đặc biệt là Tả La, y căn bản không phải là đối thủ của Tắc Tư, cộng thêm Ác Ma chi kiếm của Tắc Tư mạnh hơn Tật phong trường kiếm của y, cho nên y bị lâm vào thế dưới, bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn!
Bất quá Tả La bây giờ ra chiêu rất ngoan độc, cho dù không đánh lại Tắc Tư, vả lại Tắc Tư đánh nhau chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của y, cố ý nói cho y biết là Đan Ni muốn đoạt vị, hơn nữa hôm nay khẳng định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ Lao Nhĩ, khiến cho y trong lòng cự độ bi phẫn tức giận, muốn đi xem tình hình, nhưng vì Tắc Tư có khả năng bay dây dưa không thể thoát thân, chỉ đành ra chiêu tàn nhẫn muốn liều mạng với Tắc Tư!
“Đan Ni, tên nghịch tử ngươi, ta muốn thay bệ hạ mà xử tự ngươi!“ Đang đánh nhau, Tả La thấy Đan Ni dẫn bọn nổi loạn bạch điêu kỵ sĩ đã đến hoa viên, hơn nữa không có ý giúp mình, liền hiểu được lời vừa rồi của đọa lạc thiên sứ này đều là nói thật, phẫn nộ muốn Gi*t ૮ɦếƭ Đan Ni. Đột nhiên, tại cửa lớn hoàng cung vang lên tiếng nổ liên tục, cùng tiếng hảm sát không ngừng truyền đến!
Cái này là sao?
Đan Ni đang bị Tả La tức giận mắng chửi, và Tắc Tư nghe được âm thanh, tấc cả đều lộ ra thần sắc nghi hoặc, không thể giải thích vì sao có tiếng nổ và tiếng hảm sát. Điều này làm Đan Ni giảm bớt tâm sự đi nhiều, đang lo lắng tình hình tại cửa chính, liền dẫn ba bạch điêu kỵ sĩ đại đội bay đến cửa chính, để lại Tắc Tư và Tả La tiếp tục đánh nhau
Lần này tiến hành đoạt vị, Đan Ni cơ hồ bố trí bạch điêu kỵ sĩ và hoàng gia kỵ sĩ khắp nơi trong hoàng cung. Đặc biệt là tại cổng chính có nhiều nhất, cả một bạch điêu kỵ sĩ đại đội, cùng một hoàng gia kỵ sĩ đại đội.
Diệp Phong dẫn thành viên Tư Lược đoàn, không để ý đến người trên đường, trực tiếp chạy đến ngoài công chính của hoàng cung, rồi bảo cự nhân tiểu đội đi tiên phong đập bức tường ở đấy, mở đường cho thành viên Tư Lược đoànm sau đó dẫn đầu tiến nhanh vào hoàng cung.
Bạch điêu kỵ sĩ đại đội cùng hoàng gia kỵ sĩ đại đội phụ tránh đóng ở cổng chính đã thấy Kì Lạp Tư cự nhân đập phá bức tường, còn cầm thú nam tước xú danh lan khắp đế đô cùng bọn chiến sĩ cường tráng đa chủng tộc và ma sủng. Tất cả đều bị dọa đến khi*p sợ. Đặc biệt là khi thấy một lượng lớn sa mạc thương thủ, ai cũng hoài nghi là mình có nhìn lầm hay không, không tin đối phương lại có nhiều địa tinh hỏa thương như vậy!
“Kỵ sĩ, mau bình tâm, đối phương không có quá ba ngàn người, dù cho ma sủng hay trang bị cái gì đó, viện quân chúng ta còn ở các nơi khác đến đây là có thể lập tức tiêu diệt bọn chúng. Vì vinh quanh và tương lai của chúng ta, Gi*t!!!” Hai gã đội trưởng bạch điêu, hoàng gia kỵ sĩ đại đội sau khi giật mình, thấy tất cả bộ hạ đề đang sững sờ, lập tức đốc thúc bộ hạ của chính mình.
“Gi*t …....” Bạch điêu kỵ sĩ cưỡi bạch điêu và mặc cương thế chế kinh trang khải giáp, cùng với hoàng gia kỵ sĩ mặc cương thiết chế trọng kỵ khải giáp, nghe đội trưởng hét to, tất cả đều hết giật mình, vì vinh quanh và tương lai, hướng địch quân mà bắt đầu xung phong!
“Đối với đám quân nổi loạn này không cần khách khí, Gi*t hết cho lão tử. Chú tạo trung đội, hương kì trung đội chuẩn bị, sa mạc thương thủ phụ trách bạch điêu kỵ sĩ, các thành viên còn lại đều bắt đầu tiêu diệt đám hoàng gia kỵ sĩ kia, làm bọn chúng biết cái gì gọi là sai lầm!” Diệp Phong dẫn đầu người bên mình, chém ra một đạo kiếm khí đứt đầu một gã hoàng gia kỵ sĩ, miệng thì quát to!
“Vâng!” Toàn thể thành viên Tư Lược đoàn đều lên tiếng lĩnh mệnh, và tự triển khai sự phân công có tổ chức. Bọn ải nhân Lạc Tư lấy gia nông pháo ra mà bắn vào đám địch quân ở phía sau. Sa mạc thương thủ thì nhằm vào bạch điêu kỵ sĩ trên bầu trời mà cuồng xạ. Các thành viên còn lại thì nhảy vào đám hoàng gia kỵ sĩ. Lợi dụng νũ кнí sắt bén cùng tuyệt chiêu mạnh mẽ mà điên cuồng chém Gi*t hoàng gia kỵ sĩ.
“Thiên nột…... Cái này…... Đây là uy lực của địa tinh hỏa thương…... Xạ trình xa thật….... tốc độ nhanh quá…..”
“Có phải là ảo giác của ta không? Thiết chế νũ кнí có khả năng chém đứt cương giáp, nhưng cương thương của chúng ta lại không thể đâm xuyên qua thiết giáp của chúng? Chẳng lẽ đó là do võ công mạnh mẽ của bọn chúng đem đến hiệu quả như vậy?”
Gần nơi đang triển khai chém Gi*t, sa mạc thương thưởng cầm địa hỏa thương, cùng với tinh thiết trang bị cho thành viên Tư Lược đoàn, tất cả đều làm cho đối phương cực độ khi*p sợ. Khiến bọn chúng không thể tin được là có loại hỏa thương, thiết chế νũ кнí, khải giáp cùng với võ công lợi hại như vậy!
“Oanh oanh oanh oanh….. “ Tiếng nổ phát ra từ gia nông pháo làm cho bạch điêu, hoàng gia lưỡng đại độ tinh thần bị đả kích thêm. Một viên pháo đạn nổ mạnh phía sau bọn chúng, làm cho một trên kêu rên kinh hô dữ dội!
“Binh tướng phía trước đứng vững, viện binh đã đến!” Đan Ni dẫn ba bạch điêu kỵ sĩ đại đội, thấy tình hình ở cổng chánh, quan sát Tư Lược đoàn của Lôi Ân như biểu diễn hòa tấu, trong lòng sự mừng rỡ trước đó không thể không dịu xuống. Liền lúc này y truyền lại cho vài tên bạch điêu kỵ sĩ thông báo cho kỵ sĩ từ các nơi khác đến đây, rồi để chúng bạch điêu kỵ sĩ bên cạnh mình toàn bộ bay đến hỗ trờ bộ đội bên mình đang hoảng sợ!
“Hoàng tử điện hạ đã tới, mọi người cố gắng lên, để hoàng tử điện hạ thấy được sự dũng mãnh của chúng ta!” Hai đại đội trưởng kỵ sĩ đại đội vừa bị đánh đến nỗi bị dọa khi*p, mắt thấy Đan Ni hoàng tử đã đến, lập tức cao giọng quát bộ hạ cố gắng Gi*t địch.
Xem ra thật sự là tên Đan Ni tiểu tử này muốn đoạt ngôi vị hoàng đế. Mẹ kiếp, cái này đã hủy hoại tưởng thưởng của lão tử? Với bao nhiêu công lao tại cuộc chiến Bố Cát thành, lão tử được tưởng thưởng không khoa trương lắm cùng là một chức công tước. Tiểu tử này không mưu sát phụ thân hắn, thì tưởng thưởng của lão tử còn nhiều hơn thế. Diệp Phong nhìn Đan Ni dẫn đám bạch điêu kỵ sĩ, xác định rằng y muốn đoạt vị, trong lòng dù công hay tư đề không hy vọng Lao Nhĩ gặp chuyện gì.
“Kỵ sĩ, mau xuất thực lực chân chính của các ngươi đi. Ai có thể Gi*t ૮ɦếƭ Lôi Ân, thưởng một trăm vạn kiem tệ, phong chức làm tướng quân, thụ hầu tước tước vị!” Đan Ni nhìn tình hình phía trước, cao giọng nói thật lớn phần thưởng hấp dẫn này, muốn cho bọn binh tướng vì tưởng thưởng mà Gi*t ૮ɦếƭ tên Lôi Ân hỗn đản này!
Một trăm vạn kim tệ, chức vị tướng quân, tước vị hầu tước, cả ba tưởng thưởng lớn này đối với mỗi binh tướng ở đây đều hấp dẫn. Thưởng một lần cả ba, như thế cái việc thưởng thí này chưa từng nghe qua thấy qua. Bởi vậy chúng bạch điêu và hoàng gia kỵ sĩ nghe Đan Ni nói xong, liền hô to phóng tới trước, tranh nhau muốn là người đầu tiên Gi*t ૮ɦếƭ cầm thú nam tước.
“Dừng, Đan Ni tên vương bát đản này con bà nó thật là tài a, dưới cái tưởng thưởng tốt như vậy lão tử cũng động tâm.” Diệp Phong nhìn địch binh điên cuồng hướng chính mình chạy tới, trong miệng vừa cười khẻ vừa mắng, lấy ra trọng trang khải giáp để hộ thân, tay trái huy quyền, tay phải múa kiếm nhanh chóng nhảy vào trong đám kỵ sĩ tham lam, thi triển tuyệt chiêu cuồng sát tàn nhẫn, muốn nhân cơ hội này phóng đi, trực tiếp bắt Đan Ni!
Chúng thành viên Tư Lược đoàn thấy đoàn trưởng xâm nhập vào đám địch quân, lập tức tự động hình thanh đội hình chiến đấu. Cự giải trung đội, lôi đình trung đội, cự nhân tiểu đội phụ trách bảo vệ sa mạc thương thủ và bọn pháo thủ Lạc Tư chống lại những tên kỵ sĩ bay qua. Toàn bộ thành viên còn lại thì theo đoàn trưởng mà xung phong, tuyệt chiêu và ma pháp bất tận cuồng xuất, Gi*t ૮ɦếƭ địch nhân đang cuống quít giật mình, không thể tưởng được bọn họ có võ công cao như vậy!
Ai, nếu Lôi Ân có thể theo ta, thật là tốt biết bao. Đan Ni nhìn cường hãn chủng tộc, νũ кнí trang bị ma sủng võ công của Tư Lược đoàn bộ đội, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị sau khi tiêu diệt Lôi Ân sẽ chiếm luôn tất cả trang bị và ma sủng!
Ma pháp lóe sáng, đấu khí chói mắt, chân khí mãnh liệt, tử đạn bay loạn, pháo đạn cuồng tạc, song phương cùng liều mạng một hồi lâu. Tinh huống bất lợi của Tư Lược đoàn đã đến, các bạch điêu kỵ sĩ và hoàng gia kỵ sĩ ở các nơi khác toàn bộ chạy đến đây. Số nhân mã của địch quân nhiều gấp sáu lần của bọn hắn.
“Kỵ sĩ, xung phong, ai có thể Gi*t ૮ɦếƭ Lôi Ân, thưởng một trăm vạn kim tệ, phong chức tướng quan, thụ tước vị hầu tước!” Đan Ni đang cưỡi điêu ở trên không bay cách bọn người Diệp Phong, nhìn hai loại kỵ sĩ vừa tới, một lần nữa mở miệng hứa phong hậu thưởng tử rất hấp dẫn, khiến cho chúng kỵ sị đều động tam hướng Diệp Phong mà không ngừng tiến lên.
“Mẹ kiếp, lão gia bọn họ thế nào chưa đến!”
Bạch điêu kỵ sĩ đoàn cùng hoàng gia kỵ sĩ đoàn, đều là bộ đội tối tinh nhuệ của Mạt La đế quốc. Diệp Phong mắt thấy đối phương vừa tinh nhuệ vừa nhiều gấp sáu lần đang tiết đến, nhất thời cảm giác không tố, bắt đầu động não suy nghĩ, muốn tìm điểm tử để đối phó với địch nhân.
“Hừ, Lôi Ân, đối mặt với nhiều bộ đội tinh nhuệ của đế quốc như thế, ta không tin ngươi có thể làm nên trò trống gì!” Đan Ni nhìn bạch điêu kỵ sĩ và hoàng gia kỵ sĩ đang uy vũ xung phong, trong lòng đang rất đắc ý. Đột nhiên phía sau có một trận mưa tên dày đặc bay tới, mang theo nhiều màu sắc cùng chân khí điên cuồng hướng hướng bay tới, làm cho y lập tức thúc giục khố hạ bạch điêu bay lến cao, may mắn tránh được công kích.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi mặc dù thông minh hơn tên hoàng tử ngu ngốc của Thiên Vũ đế quốc, không có tiến lên Gi*t địch. Nhưng gặp phải đoàn trưởng đại nhân chúng ta, chỉ có thể nói là ngươi gặp vận rủi mà thôi.”
Bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư đầu tinh dẫn tinh linh trung đội dò xét tình hình trong cung. Bởi vì tốc độ của Quang Minh bạch vũ điêu nhanh hơn so với của bạch điêu, nên liền bay ra phía sau Đan Ni, gã nhìn y đang đắc ý cười khẽ, liền nhanh chóng bay đến bao quanh y, giương cung ngắm, ý bảo y lập tức gọi bộ hạ đình chỉ công kích, nếu không Gi*t ૮ɦếƭ không tha!
Một nước cờ sai, thua cả bàn cờ.
Đan Ni thấy chính mình bị một trăm tinh linh xạ thủ của địch quân cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu vây quanh mình, trong lòng biết rõ tốc độ ma sủng của mình căn bản không có khả năng chọi lại địch nhân, sắc mặc cực kỳ thảm thương. Sau đó y nhìn về phía hỏa tinh linh Lị Lị đang ôm trong người Sa Nhã hoàng hậu mặc một bộ cung trang, không cam lòng từ từ đáp xuống mặt đất, ra lệnh cho hai loại kỵ sĩ đình chỉ công kích Tư Lược đoàn, rồi bị tinh linh trung đội áp giải tới Diệp Phong ở bên kia.
“Ha ha ha, Kiệt Nã Tư, tiểu tử ngươi con mẹ nó làm cho lão tử nở mặt thật, xuất hiện quá đúng lúc. Cứ để đó, khi trở về trú địa, bổn đoàn trưởng sẽ trọng thưởng hậu hỷ!” Diệp Phong cực độ hưng phấn nhìn Đan Ni bị cung tên uy Hi*p không dám cương nganh, ngẩng đầu lên cười to ha ha.
Thành viên Tư Lược đoàn nhìn thấy đồng bọn bắt được Đan Ni cũng đều hoan hô thắng lợi theo. Trái ngược, chúng kỵ sĩ của bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn nhìn hoàng tử bị vây quanh uy Hi*p, tất cả đều muốn đến cứu giá, nhưng cẩn trọng, không dám coi thường mà vọng động!
Bại hoại Kiệt Nã Tư đứng ở bên cạnh Diệp Phong nhẹ giọng nói: “Đoàn trưởng, nói cho ngài một tin tức không tốt. Nghe xong ngài đừng mắng ta!”
“Trời, bổn đoàn trưởng là ác nhân sao? Yên tâm, lần này ngươi lập công lớn, lão tưởng muốn thưởng cho ngươi còn không kịp nữa là, sẽ không mắng ngươi đâu. Có việc gì, nói nhanh!” Diệp Phong trong lòng quả quyết, nghe Kiệt Nã Tư nói xong, lập tức mỉm cười đồng ý, rồi ngẫm lại, nhìn hoàng hậu trong lòng của Lị Lị, hướng Kiệt Nã Tư mà hỏi: “Các người tìm được hoàng hậu, còn Lao Nhĩ bệ hạ đâu?”
“Ách, cái này chính là việc mà ta định nói với ngài. Lị Lị tiến vào tẩm cung của quốc vương và hoàng hậu, phát hiện quốc vương đã ૮ɦếƭ, còn vị hoàng hậu này có dấu vết bị cường bạo. Chúng ta tại tẩm cung bức hỏi hai tên hoàng gia kỵ sĩ lưu lại tại đó. Trước khi việc này xảy ra, chỉ có tên súc sanh kia tiến vào tẩm cung. Cho nên chỉ có hắn gây ra thôi!” Kiệt Nã Tư nói nhỏ bên tai đoàn trưởng đại nhân, cuối cùng tay phải chỉ về phía Đan Ni, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa coi?” Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư nói xong, nhìn Đan Ni, rồi quay đầu ra vẻ khó tin ý bảo Kiệt Nã Tư thuật lại một lần nữa.
“Quốc vương bị Gi*t, hoàng hậu bị cường bạo, trong lúc đó chỉ có tên súc sanh này tiến vào tẩm cung. Chỉ vậy thôi. Còn tất cả thành viên hoàng thất, tựa hồ đều bị Gi*t trong phòng ngủ!” Kiệt Nã Tư nhỏ giọng thuật lại một lần nữa, bổ sung thêm tình hình của các thành viên hoàng thất còn lại.
“Ngươi súc sanh mẹ kiếp, ngay cả cầm thú cũng không bằng, mẹ nó…...” Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư thuật lại, trong lòng thầm than cho Mạt La đế quốc đã tạo ra một loạn tử, mở miệng mắng chửi tới tấp tên Đan Ni đã thí phụ gian mẫu ( Gi*t ૮ɦếƭ cha, cưỡng gian mẹ), cuối cùng không động khẩu nữa mà động thủ. Hắn trực tiếp xuất một cước vào hạ bộ của Đan Ni, làm cho y ngã xuống đấn kêu thảm nhưng không ૮ɦếƭ, tiếp đó đạp lên người y.
“Lôi Ân….. ngươi hỗn đãn.. dám động thủ với ta….. tội ngươi đáng bị diệt tộc…..”
“Diệt cái đầu nãi nãi ngươi!!!”
Đan Ni đang kêu gào thảm thiết, Diệp Phong ngược lại không có vừa. Đối với tên gia hỏa này mà nói, cưỡng gian không phải chuyện to tác gì, nhưng Đan Ni ngay chính thân mẫu đã sinh dưỡng mình cũng không buông tha, lại còn làm hại hắn không có cơ hội được thưởng tứ. Hắn nếu không đạp tên Đan Ni súc sanh này, hắn nghĩ có lỗi với cả hai chân!
Chúng kỵ sĩ của bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn thấy hoàng tử điện hạ bị đá, rốt cuộc không nhịn được đều muốn cứu giá. Đáng tiếc lúc này ở ngoài hoàng cung nhận được tin bọn quan viên và quý tộc Lạc Khắc đái lĩnh hộ vệ đi theo Liên Na công chúa, cầm νũ кнí trong tay, với lượng lớn mà tiến vào hoàng cung. Nhân số rất nhiều, ít nhất cũng phải bốn vạn!
“Trời, lão gia, các người cũng chọn đúng thời điểm nha? Vừa đúng lúc chúng ta bắt tên cầm đầu, thì các người xuất hiện…...” Diệp Phong nghe được âm thanh, đình chỉ đá vào người Đan Ni, quay đầu lại nhìn bọn quan viên và quý tộc Lạc Khắc, bất đắt dĩ lắc đầu thở dài một hơi, định muốn nói tại đại cầu trong phim cảnh sát, các ngươi tính toán thời gian chính xác thật, nhưng liền tỉnh ngộ, thu lại lời nói, bởi vì nếu hắn có nói ra bọn người Lạc Khắc cũng không thể hiểu.
“Bắt được tên cầm đầu?!” Quan viên, quý tộc, hộ vệ chăm chú nhìn trang bị cùng ma sủng của thành viên Tư Lươc đoàn, nghe Diệp Phong cảm khái xong, cùng Lạc Khắc, Tĩnh Hương liền quan sát mọi nơi, chú ý tại bên dưới chân của Diệp Phong. Có một người khuôn mặt tuấn tú bị biến dạng đến nỗi thiếu chút nữa bọn họ không nhận ra đó là Đan Ni hoàng tử.
“Tam ca??” Liên Na công chúng nhìn Đan Ni nằm trên đất ՐêՈ Րỉ, rồi liếc mắt quay đám kỵ sĩ bạo loạn ka, trong lòng cũng đã đoán được một ít chi tiết của sự việc này. Nàng không nhịn được lộ vẻ mặt bi ai, khóe mắt lại phát hiện Sa Nhã hoàng hâu đang được Lị Lị ôm trong tay, lập tức kinh hô chạy đến, ngồi xuống mà ôm mẫu hẫu vừa khóc vừa gọi.
Diệp Phong nhì Liên Na công chúa, rồi bảo tinh linh trung đội đi tới hoa viên hiệp trợ Tả La đối phó với đọa lạc thiên sứ, xong xuôi quay đầu đối thành viên bạch điệu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn mà quát: “Các ngươi kỵ sĩ bạo loạn này lắng nghe lời của lão tử. Bây giờ thủ phạm Đan Ni mưu sát bệ hạ cùng với hầu hết thành viên hoàng thất đã bị bắt giữ. Các quan viên và quý tộc lúc này đều trung thành với đế quốc, nếu các ngươi buông vũ khi trang bị, giao ra ma sủng, có thể lập tứ rời khỏi đây. Bằng không sẽ để các ngươi thử tư vị của pháo đạn độc khí như hai mươi vạn binh tướng Thiên Vũ đế quốc!”
“Đan Ni hoàng tử Gi*t ૮ɦếƭ Lao Nhĩ bệ hạ?!” Chúng quan viên và quý tộc nghe Diệp Phong nói xong, tất cả đều giật mình rồi nghị luận, liền lo lắng cho tiền đồ của chính bọn chúng vì không biết đế quốc sau này sẽ ra sao. Chỉ có Liên Na công chúa khi nghe phụ hoàng bị tam ca Gi*t, bi ai mà ôm mẫu hậu đang hôn mê, tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.
Chúng kỵ sĩ bạo loạn mắt thấy Đan Ni hoàng tử bị bắt, các quan viên cùng quý tộc đã tới đay, binh linh và thực lực đã vượt trên rất nhiêu so với bên mình, trong lòng hiểu được lần này theo hoàng tử tạo phản xem như đã thất bại hoàn toàn. Chúng nghe nói có một cơ hội có thể rời đi, mỗi người tiếc nuối phải giao ra νũ кнí khải giáp. Sau khi thành viên Tư Lược đoàn tiếp nhận đám bạch điêu xong, cùng với giải ước, chuẩn bị về nhà dẫn gia quyến rời khỏi đế đô, để tránh sau này không chỉ có không thể ngẩng đầu lên làm người, mà còn có thể gặp tai ương diệt môn!
Thắng là vua, thua là giặc. Một ít quan viên và quý tộc có bất mãn đối với việc cầm thú nam tước thả bọn kỵ sĩ bạo loạn, trước sau lên tiếng đề nghị muốn đem bọn chúng toàn bộ diệt trừ.
Diệp Phong sớm biết rằng sẽ có quan viên và quý tộc nói như vậy, lúc này chỉ cười khẽ tỏ vẻ hắn nói là sẽ không có truy kích. Cho nên người khác muốn làm gì, hắn không có quan hệ gì.
Mấy tên quan viên và quý tộc phản đối vừa nghe được lời này, lập tức vì muốn báo thù cho Lao Nhĩ bệ hạ đuổi theo Gi*t bọn kỵ sĩ bạo loạn, chính do muốn lấy lòng của Liên Na công chúa. Bởi vì giờ đây chỉ còn Liên Na công chúa có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế!
“Súc sanh….. súc sanh…..” Sa Nhã hoàng hậu nghe tiếng khóc của Liên Na công chúa đã tỉnh lại, đầu tiên là bi phẫn loạn mắng súc sanh, sau đó thấy tình hình quanh mình, liền đứng dậy rút một mũi tên của một tinh linh xạ thủ, định đâm vào tim mà tự xác. Bị dọa như vậy, Liên Na công chúa nhanh chóng giữ chặt cản bà lại. Mộng Hinh thấy bà muốn cắn lưỡi, liền giúp Liên Na một tay, để ngăn việc này lần nữa.
Diệp Phong nhìn Liên Na đang thương tâm khóc, muốn Tĩnh Hương tam nữ hộ tống nàng ta đi nghỉ ngơi. Kiệt Nã Tư lúc này dẫn tinh linh trung đội bay về, nhỏ giọng nói:” Đoàn trưởng, cái tên đọa lạc thiên sứ kia chính là giáo hoàng Hắc Ám giáo đình. Bọn ta tại hoa viên tìm được Tả La bị lão đánh trọng thương. Người này thấy chúng tay đến, liền nhanh chóng bay về hướng bên này. Ngài có thấy lão không?”
“Hắc Ám giáo hoàng?!” Diệp Phong nghe vậy cả kinh, lập tức nhìn xung quang, căn bản không thấy thân ảnh của Tắc Tư, chỉ có thể để tinh linh trung đội và bạch lang trung đội đi tra xét, bảo vệ an toàng cho hoàng cung!
“Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, lần này ta thua, nhưng ta nhất định sẽ tới lần nữa!” Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư đang bay phía trên bên phải bọn người Diệp Phong, thấy kế hoạch bị thấy bại, vô cùng tức giận, nghiếng răng nghiếng lợi mà chửi rủi tên Lôi Ân, sau đó đập hai cánh bay ra khỏi đế đô. Lao Nhĩ bệ hạ đã ૮ɦếƭ, kế hoạch lần này của lão thành công một nửa, đáng tiếc là không có được trợ lực của Mạt La đế quốc.
Sau trận chiến chấm dứt, Diệp Phong bảo Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỏ ba vị mỹ nữ dìu Liên Na công chúa và Sa Nhã hoàng hậu đi nghỉ ngơi, rồi phân phó Khải Đặc, cao thủ tra tấn, đem Đan Ni đến một chỗ để hỏi y vài vấn đề của Hắc Ám giáo hoàng. Sau khi nhỏ giọng chỉ thị thành viên Tư Lược đoàn đem bạch điêu chuyển về trú địa bí mật, nháy mắt Lạc Khắc một cái, để Lạc Khắc gọi chúng quan viên và quý tộc dẫn hộ vệ hỗ trợ dọn dẹp chiến trường!
“Quai tôn, ngoài trừ tên Đan Ni chắc chắn bị Gi*t, bây giờ hoàng thất của Mạt La đế quốc chúng ta chỉ còn lại có một vị Liên Na công chúa có thể chính thức kế thừa ngai vị. Đây là thời cơ tốt cho Pháp Lôi Nhĩ gia tộc chúng ta. Xử lý xong mọi chuyện này, ta sẽ cùng con nói về vấn đề này!” Lạc Khắc từ trong miệng của Diệp Phong mà biết tình hình theo như lời của Kiệt Nã Tư, lộ biểu thái trịnh trọng đối Diệp Phong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc