Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 06

Tác giả: Hằng Tâm

Kế hoạch ác độc
Bằng hữu của Lôi Ân phần đông đều là bại hoại, trong đó hai tên thân với hắn nhất, gọi hắn là lão Đại. Chính là Ai Đức – Khố Lí Nê và Khải Đặc – Mễ Liệt Tư.
Hai tên đó cùng tuổi với Lôi Ân. Phụ thân bọn chúng cũng đều là bá tước. Cả hai thuộc dạng háo sắc, tuy thua Lôi Ân, nhưng cũng rất bại hoại. Có điều bọn chúng cũng có chút bản lãnh, không giống như tên cẩu Lôi Ân trước đây một điểm cũng không có.
Ai Đức, tứ giai điện kiếm sĩ, tướng mạo quá xấu xí, thân hình thì mập mạp, thêm vào cái mớ tóc của hắn màu xanh, làm người ta nghĩ rằng hắn ăn ở rất dơ dáy.
Khải Đặc, tứ giai liệt diễm kỵ sĩ, đầu tóc thì màu tím, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, trông có vẻ dễ nhìn!
Khi hai tên bại hoại này ở tại trường đấu giá, lúc Diệp Phong xuất hiện, bọn chúng muốn gặp mặt một chút. Nhưng khi thấy Diệp Phong muốn đánh nhau với Phỉ Long, bọn chúng bị hù dọa, phải đi cùng nhau ra ngoài. Trước kia Phỉ Long chưa ᴆụng chạm gì đến bọn chúng.
Ngay cả bọn chúng cũng thấy ngạc nhiên, lão Đại lại có thể cùng Phỉ Long đánh nhau. Bất kể chúng không rõ vì sao lão Đại trở nên lợi hại như thế, chúng cũng vội chạy đến bên cạnh lão Đại mà tâng bốc.
Hai tên bại hoại này ở trong đám người, hưng phấn chạy đến chỗ ngồi của của Diệp Phong, ra vẻ quan tâm:” Lão Đại, chúng ta ở nhà thì nghe nói người có võ công, đúng thế không?”
Diệp Phong đang ở tại trường đấu giá, nhìn thấy Ai Đức và Khải Đặc, rồi đứng dậy gõ vào đầu mỗi tên một cái:” Ta xx hai ngươi oo. Trong đám người xem, ta không thấy hai ngươi ở đâu a? Lúc ta đánh nhau cũng không có mặt, đúng là một chút nghĩa khí cũng không có!”
“A, lão Đại, xin lỗi, chúng ta biết sai rồi, chúng ta thật sự bị Phỉ Long hù dọa đến phát sợ. Ô ô, người tha thứ cho chúng ta nha!” Ai Đức và Khải Đặc không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, trong lòng không suy nghĩ bèn thốt lên xin tha thứ.
Diệp Phong nhìn bộ dạng đáng thương của hai tên bại hoại đó chỉ còn cách mỉm cười. Loại người như thế biết cái gì là nghĩ khí, mà lại giảng giải nghĩa khí cho chúng, thật nực cười. Nghĩ lại, tuyệt sắc mỹ nhân bên cạnh Phỉ Long thật kiêu kỳ và dùng nhãn thần câu dẫn nam nhân, trong lòng hắn cảm thấy không tốt.
Vì vậy quay qua hai tên bại hoại mà hỏi:” Các ngươi có biết tiểu nữu bên cạnh Phỉ Long kia là ai không? Trước kia ta chưa từng thấy qua?”
“ Biết, biết, ả đó ngon lắm đó, là vũ cơ trong ca vũ song cơ chỉ bán nghề không bán thân của Mạt La đế quốc chúng ta, U Nguyệt Nhi - Mễ Lạp. Mới gần đây vừa bị Phỉ Long câu được!" Ai Đức và Khải Đặc trả lời lưu loát.
“Ta khinh, làm như là ghê gớm lắm, nguyên lai là một kỹ nữ? Một ca kỹ bán nghệ không bán thân? Ha ha, đã làm kỹ nữ còn muốn thờ trinh tiết nữa sao?” Diệp phong ngồi lại xuống ghế, chỉnh lại hai đầu gối, thần tình khinh bỉ xem thường
“ Đúng a, lão Đại, câu nói này thật mới lạ a. Nàng ta dĩ nhiên muốn thờ trinh tiết đó!” Ai Đức và Khải Hoa tâng bốc không ngừng, như thể là các lời nói của Diệp Phong đều là mới lạ.
“ Tiểu nữu đó lúc đi còn trừng mắt liếc ta, như thể đang thầm chửi rủa ta. Bổn thiếu gia cảm thấy rất tức giận. Nếu ả là người của Phỉ Long, các ngươi nói thử xem ta nên xử lý như thế nào?” Diệp Phong lấy ra một gốc Thanh Sảng Tiêu Hồn, Ba Nhĩ tức khắc khẩn trương hơn.
“Lão Đại tức giận, hậu quả thật nghiêm trong a!” Ai Đức và Khải Đặc hắc hắc cười gian, rồi kề vào tai Diệp Phóng để nói về cái ‘kế hoạch ác độc’
Phi, hai tên xấu xa này, mẹ nó, nhưng mà kế hoạch đó cũng có chút ý tứ. Diệp Phong nghe xong cái kế hoạch đó cười thầm trong lòng, nhưng trong miệng thì tỏ vẻ khích lệ hai tên bại hoại xấu xa đó.
“Vật đấu giá tiếp theo là một thanh Quang Minh chi kiếm do cương thiết chế tạo, kèm theo ngũ cấp quang hệ ma tinh .Có thể làm tăng uy lực Quang Minh đấu khí và Quang Minh ma pháp lên hai tầng. Giá bắt đầu là hai vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá ít nhất phải hai ngàn kim tệ!" Tên nhân viên phụ trách đấu giá cầm trên tay một thanh trường kiếm màu bạc dài bốn xích, khoan hai thốn, báo lên công hiệu và giá trị.
“ Oa, tăng hai lần uy lực quang minh đấu khi và quang minh ma pháo? Đúng là bảo vật!” Mọi người tại đó đều lớn tiếng, Báo Giới Dục Đắc kiếm này chỉ trong chốc lát đã tăng giá lên đến ba vạn năm ngàn kim tệ.
Tăng hai tầng quanh minh đấu khí không phải là tăng hai tầng chân khí sao? Diệp Phong tham lam nhìn chằm chằm vào quang minh chi kiếm, nháy mắt Ba Nhĩ một cái. Ba Nhĩ lập tức hô lớn:” Lôi Ân thiếu gia chúng ta trả 4 vạn kim tệ!”
Không có Phỉ Long ở đây, mọi người chung quanh khi nghe cầm thú nam tước thích cây kiếm này, nhất thời không ai dám ra giá tiếp tục nữa. Bọn họ ai cũng không muốn đắc tội với tên cầm thú nam tước này, bởi vì phía sau lưng hắn còn một lão cầm thú, Lạc Khắc tể tướng!
Không có ai ra giá tiếp tục, nhân viên phụ trách đấu giá gõ ba hồi, rồi Diệp Phong lấy bộ ma pháp đưa cho Ba Nhĩ trả tiền. Quang Minh chi kiếm đã tới tay hắn dễ dàng. Ai Đức và Khải Đặc tiếp tục bợ đít hớn, luôn miệng xưng tán lão Đại uy phong!
Diệp Phong đến trường đấu gia lần này, mục đích chỉ là lấy được một thanh kiếm tốt. Bởi vì Lạc Khắc thích nhất là kim tệ và nữ nhân, đối với νũ кнí lão ta không có quan tâm. Ở Tể tướng phủ mà không tìm được một thanh kiếm tốt a.
Mục đích đã đạt được, Diệp Phong cũng không còn tâm trí ở lại nơi này. Hắn từ chối hảo ý của Ai Đức và Khải Đặc đến Tiêu Hồn lầu mua vui, cùng Ba Nhĩ đi về Tể tướng phủ.
Tại đại sảnh phủ Tể tướng, Lạc Khắc một chút võ công hay ma pháp đều không biết. Nhưng khi lão nghi Tây Lạp Nhĩ bẩm báo lại, biết được thằng cháu này lại có một thân võ công, thì cực kỳ chấn động. Lão nhất định ở tại đại sảnh chờ thằng cháu này trở về.
Diệp Phong về phủ từ trong miệng của hạ nhân biết được lão đang chờ hắn ở đại sảnh. Trong lòng hắn đã sớm nghĩ tới việc này, vì vậy hắn mỉm cười ung dung đi vào đại sảnh.
“ Cháu yêu, ta nghe Tây Lạp Nhĩ nói ngưới biết võ công, thật là điều khó hiểu a. Lại còn đối đầu với tên Phỉ Long, có đúng là sự thật không?” Lạc Khắc vừa thấy hắn tiến vào đại sảnh, lập tức tra hỏi hắn.
Diệp Phong chỉ cười rồi gật đầu:” Đúng, lão nhân, con cũng chỉ vừa mới học được một ít võ công thôi!”
“Cái gì? Vừa mới học được? Cháu học của ai?” Lạc Khắc nghi hoặc hỏi.
“ Học trong mộng, có một vị là Trung Hoa chi thần, là học của thần linh!” Diệp Phong cất tiếng trả lời
Trung Hoa Chi Thần? Lạc Khắc nghe xong không khỏi cau mày nhìn Diệp Phong, như thể không tin vào lời nói của hắn. Lão đi một vòng quanh hắn, để ý đặc biệt đến phía sau cổ của hắn có một vết nhỏ màu đen. Lão chắn chắn đây là đúng là cháu của lão rồi mở miệng tiếp tục hỏi:
“ Trung Hoa Chi Thần là thần nào? Người đó trong mộng dạy cháu cách thức tu luyện hả? Mà người đó vì sao lại muốn dạy cho cháu?”
“Lão ta nói là lão ấy là một vị thần ngàn năm. Bởi vì quyển sách đánh trúng cháu, cho nên nói với cháu là cháu có duyên với lão. Vì thế lão dạy cho cháu, lão chỉ truyền khẩu quyết lại cho cháu, còn phần tu luyện được hay không thì phải do chính cháu thực hiện.” Diệp Phong cười thầm trong lòng, miệng thì nói liên tục.
Liên quan đến cái quyển sách đó ư? Lạc Khắc nghe xong tựa rất mê hồ, không thể biết đâu là thật giả.
Diệp Phong thấy thần tình lão ta cũng tỏ vẻ bất mãn:” Lão nhân, người lại dùng thái đó là sao vậy, không tin cháu sao?”
“ Cháu yêu, gia gia làm sao lại không tin ngươi được. Chỉ có điều việc này hơi đột ngột, thật là cho giật mình được. Cháu yêu có thể cùng Phỉ Long đánh nhau làm cho gia gia thêm phấn chấn. Gia gia cao hứng còn không kịp nữa là!” Lạc Khắc vội vàng giải thích.
“ Ha ha, tốt thật, cháu về phòng trước. Người cấp cho cháu một thị nữ mới, cháu còn chưa vui vẻ với ả!” Diệp Phong ha ha cười lớn, chuẩn bị rời đi. Hắn chợt trông thấy tay trái của Lạc Khắc đang có ba giới chỉ màu vàng, nói:” Lão nhân, người một tay đeo một lúc ba cái không gian giới chỉ, thật xa xỉ quá. Người có thể tặng bớt cháu một cái để sau này còn có chỗ sử dụng.”
“Ngươi, thật hỗn xược, lúc trước muốn ngươi thì ngươi không nhận, bây giờ lại nói ta xa xỉ!” Lạc Khắc tức giận, gõ vào đầu Diệp Phong một cái, rồi tiện tay lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho hắn.
Loại không gian giới chỉ này không phải là của hiếm gì, nhưng dĩ nhiên là rất đắc. Giá của nó dựa vào cái khoảng không gian lớn nhỏ trong đó, do luyện kim thuật sĩ làm ra. Cái của Lạc Khắc tuy chỉ có hai mươi thước vương, nhưng nếu đem đi bán đấu giá thế nào cũng bán được hơn hai trăm vạn kim tệ. Đúng là hỏi không đúng chỗ a!
Diệp Phong cười hì hì rồi đi. Lạc Khắc ngồi xuống ghế rồi nói thật nhỏ tiếng:” Trân Ny Phật, ngươi có nghĩ là võ công của thiếu gia do vị thần linh đó truyền lại không?”
Lão vừa dứt lời, từ nóc nhà của đại sảnh đột nhiên có một thân ảnh mặt bộ y phục màu đen, thân hình có đường cong thất mê người. Một nữ nhân tóc vàng che mặt, từ từ đáp xuống:” Những điều thiếu gia nói thật quá thần kỳ, thật có một chút nghi ngờ. Nhưng mà ta thấy lão gia đã xác định hắn chính đích thị là thiếu gia, ta nghĩ người cũng không phải lo lắng gì thêm!”
“Ân, xem ra là ta quá đa tâm rồi. Lôi Ân có võ công cũng là chuyện tốt. Ít nhất Tây Tư không dám vì cái tước vị, mà dễ dàng xuống tay với nó!” Lạc Khắc nói rất nhỏ, trong mắt xuất hiện một tia ánh sáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc