“Như vậy không được, lưng phải thẳng, chân không được cong, không được lười biếng”.
“Hoành chủ tử, ngày hôm nay chỉ luyện tới đây thôi, Hoàng thượng ngày hôm nay ở luyện hơn hai khắc rồi”. Tiểu Tuyền Tử đứng một bên đau lòng nhìn Hoàng đế bị Đan Hoành thao luyện, sáng này Đan Hoành muốn Hoàng đế rèn luyện thân thể, sáng sớm một canh giờ, buổi tối một canh giờ, y vốn tưởng rằng hắn nói đùa.
Hoàng thượng vì bận việc quốc sự, rất lâu không có tập luyện, thế nhưng không nghĩ tới Đan Hoành nghiêm túc tới vậy, Hoàng đế có muốn lười cũng không có cơ hội.
Thấy Hoàng thượng đã phải đứng tấn hơn hai khắc, Đan Hoành vẫn chưa có ý tứ cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, Hoàng thượng đứng dưới nắng mặt trời đã bắt đầu toát mồ hôi.
Tiểu Tuyền Tử đứng một bên gấp đến độ xoay quanh, Hoàng thượng ư, về văn hóa, tài trị quốc không phải đều rất tốt sao? Sao tự nhiên phải khổ luyện thế này? Tiểu Tuyền Tử đứng một bên vì Hoàng đế cầu tình đã lâu, cuối cùng cũng khiến Đan Hoành cảm thấy phiền phức, rốt cục nói.
“ Dừng ở đây, trung bình tấn chứ không phải ngồi chồm hổm, ta cùng Hoàng thượng chạy một vòng quanh liên trì ở hậu hoa viên là buổi tập sáng nay kết thúc”.
“A? Hoành nhi!” Hoàng đế muốn kháng nghị.
“Sáng sớm nay đã luyện đủ một canh giờ đâu, hiện tại đã rất khoan dung rồi, chạy quanh liên trì chỉ cần hai khắc là xong”.
Một câu nói khiến Hoàng đế á khẩu không trả lời được, lần đầu tiên y cảm thấy hối hận khi cho xây dựng liên trì lớn như vậy, chạy bộ thì không mệt sao? Hoàng đế trừng mắt nhìn Tiểu Tuyền Tử, Tiểu Tuyền Tử cúi thấp đầu, ai bảo y giúp thành phá hư, Tiểu Tuyền Tử nhìn chung quanh tìm cứu binh, chỉ cần lôi một đại thần tới, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, chính là cứu được Hoàng đế, quốc sự làm trọng a, Đan Hoành chính là rất chừng mực.
Hoàng đế dưới sự chỉ đạo của Đan Hoành đang làm nóng cơ thể, lúc này liền nghe thanh âm của Tam vương gia cách đó không xa truyền tới.
“Hoàng đệ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ngày còn bé, gọi ngươi đi luyện công ngươi đều lười không muốn đi, hiện tại lại tích cực rèn luyện thân thể, sẽ không phải là bị người nào đó bắt làm? Ha ha ha!”
“Hoàng huynh, ngươi có việc tới tìm trẫm? Không bằng chúng ta tới Ngự thư phòng nói chuyện?”
Hoàng đế tìm cớ để cùng Tam vương gia rời đi.
Tam vương gia lắc lắc cây quạt trong tay, che đi nụ cười.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Đan Hoành nghe cũng được”.
“Chuyện gì? Là náo nhiệt? Hay là việc quân?”
“Đều có, chúng ta tới Ngự thư phòng nói”.
Ba người cùng bước vào Ngự thư phòng, Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, rất có cảm giác như vừa thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc, thật sâu thở dài nhẹ nhõm. (=)) )
Đan Hoành trước mặt người quen thành thói quen ngồi xuống bên người Hoàng đế, đem chân gác lên bàn, người thoải mái dựa vào người Hoàng đế.
Hoàng đế đối với hành động của Đan Hoành cũng không có ý trách phạt, còn đưa tay khẽ vuốt ve tóc hắn.
Thấy hai người bộ dáng vô cùng tự nhiên, Tam vương gia sửng sốt một chút, sau đó thoải mái cười, cái gì cũng chưa nói ngồi xuống ghế. Thấy Đan Hoành cùng Hoàng đế nhìn y, bộ dáng chăm chú, lúc này y mới mở miệng.
“ Có mật thám báo lại, hoàng tử Tây Lưu đi du lịch, hắn trên đường trở về nước qua quốc gia ta, sẽ ở lại mấy ngày, hoàng đệ có hứng thú đi gặp hắn?”
“Cái này có gì hảo ngoạn, chỉ là một cá nhân, muốn gặp gọi hắn tiến cung là được”.
“Không có gì hay? Chuyện này rất có ý tứ, Tây Lưu hoàng tử cải trang vi hành, nên không thể dùng chiếu tuyên gọi, phải xuất cung gặp hắn, hơn nữa hắn dẫn theo một quan văn, năm quan võ, công phu của Tây Lưu quốc có thể nói đứng đầu, có người nói thái tử toàn năng, văn võ song toàn, quan trọng nhất là hắn cùng Đan Hoành có vài phần tương tự”.
“Võ công bọn họ rất tốt sao? Ta muốn đi gặp họ, chúng ta lúc nào đi? Ngay bây giờ sao?” Đan Hoành nghe được chuyện khiến hắn hứng thú liền muốn đi xem, liền bật người nhảy tới chỗ Tam vương gia.
Hoàng đế đứng lên.
“Trẫm cùng các ngươi xuất cung gặp hắn, nhưng nhớ đừng để lộ thân phận”.
Ba người đổi y phục rồi tới khách điếm nơi Tây Lưu thái tử ở.
Vừa bước vào khách điếm, Hoàng đế liền nhíu mày, đường đường là thái tử của một nước sao lại ở nơi này? Ở Đại Đồng chẳng lẽ không có khách điếm nào tốt hơn sao? Liếc mắt nhìn quanh, ở dưới lầu khách điếm, có cả tiếng chửi bậy, cả hát tửu, cả sòng bài, đánh nhau, đường phố thì chướng khí mù mịt.
Hoàng đế may mắn dẫn theo nhiều thị vệ, còn nói đại đội nhân mã đừng thủ bên ngoài, tùy thời xông vào bảo hộ, Hoàng đế còn nhắc nhở Đan Hoành không được chạy loạn, tránh sinh ra sự cố, thế nhưng vừa quay đi quay lại đã phát hiện Đan Hoành cùng Tam hoàng huynh của y đã không còn đứng ở đây, chỉ còn có Tiểu Tuyền Tử cùng hai người thị vệ.
Tiểu Tuyền Tử đi tới đưa tay chỉ
“Hoàng thượng, bọn họ ở đằng kia”.
Hoàng đế nhìn theo, liền phát hiện hai người họ đang tham gia đánh cuộc, chỉ là lần đánh cuộc này hơi kì lạ, nếu thua phải cởi y phục, y nhìn thấy một vị nam nhân cao to, thân hình vạm vỡ, thế nhưng thua cuộc, chỉ còn một mảnh quần, đang tiến thối lưỡng nan, đối diện một vị che mặt, lấy tay gõ xuống bàn.
“Ta với ngươi đánh cuộc, nếu ngươi thua phải ૮ởเ φµầɳ áo, ta thua sẽ mất bạc, chẳng lẽ ngươi muốn là kẻ vô sỉ?”
“Ngươi XXXXXXX (là chửi bậy a J), thoát thì thoát! Lão tử đây sao sợ chứ!” Nói xong nam tử liền cởi hết.
Hoàng đế thấy thế, bèn kéo Đan Hoành vào trong lòng, lấy tay che mắt hắn, đồng thời cùng quay đầu đi, mãi cho tới khi nam tử kia bị mọi người chê cười mà chạy lên lầu, Hoàng đế bị không khí thô tục ở đây làm cho tức giận, định kéo Đan Hoành rời đi.
Lúc này cái người che mặt kia liền cất tiếng.
“ Vị tiểu ca kia, đừng rời đi, ta thấy người đứng xem bộ dạng rất hứng thú, có muốn cùng ta đấu một ván, luật vẫn như cũ, ngươi thua ngươi cởi, ta thua ta cởi”.
Đan Hoành giãy ra khỏi tay Hoàng đế, cảm thấy hứng thú liền chạy trở lại vỗ bàn.
“Tốt, ta muốn nhìn thấy kẻ có tiền là người bộ dạng thế nào.”
Người che mặt có mái tóc dài, nghịch ngợm ném cho Đan Hoành một cái nhìn đầy mị nhãn, qua khăn che có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có vài ba phần tương tự Đan Hoành.
“Chơi hay không chơi?”
“Chơi, không ૮ởเ φµầɳ áo có thể dùng tiền trả thay chứ?” Đan Hoành hiện rất ngứa ngáy chân tay, rất nhớ những cuộc đánh cược, hơn nữa khó mà gặp được một kẻ hảo ngoạn như vậy.
Thế nhưng hắn biết cược cởi y phục Hoàng đế khẳng định không đồng ý.
“Sợ ngươi không thể trả nổi, mỗi mảnh y phục là mười hai lạng bạc” Mọi ngươi xung quanh nghe luật này liền ồ lên, mỗi mảnh y phục đáng giá cho cả gia đình tiêu dùng trong một tháng.
“Hảo, ta đồng ý cược”. Đan Hoành nhìn hoàng đế, hoàn hỏa, không có bộ dạng sắp phát hỏa, về phần bạc ư? Bên cạnh hắn có hai người nhiều tiền nhất đất nước này nha.
Về chuyện đánh cuộc, Đan Hoành xem ra khá hơn một chút, ngây người trong quân doanh hơn chục năm khiến hắn không phải kẻ ngốc, trong quân ngọa hổ tàng long, kĩ năng đổ cục mà Đan Hoành học được đã lên tới mức phi phàm, hơn nữa đổ cục chính là loại luyện võ mà Đan Hoành thích nhất.
Nếu chỉ là đổ cục, Đan Hoành không có hứng thú, ngay có cả nhiều người đứng xem hắn cũng không có hứng thú.
Ngươi nghĩ xem, đổ cục tốn mất một canh giờ, núi bạc bên người hai ngươi là một chồng núi nhỏ, duy nhất khác nhau là sau một hồi, một bên ngày một cao, một bên ngày một thấp, người thua không thèm quan tâm, người thắng bộ dạng cũng không có hứng thú, loại đánh cuộc này có gì thú vị? Đan Hoành nhìn người đối diện khí thế trầm tĩnh, chỉ là liên tục ngáp liền mấy cái.
Đan Hoành cảm thấy, có tiền không sợ thua, có điều chơi cũng sẽ không có hứng thú nữa, Đan Hoành ngồi lâu cảm thấy phiền chán, đập bàn đứng lên.
“ Không chơi nữa, không có ý nghĩa, thu cục, vị tiểu huynh đệ, có cơ hội chúng ta tìm một nơi an tĩnh chơi cá cược ૮ởเ φµầɳ áo, nhớ kĩ mặc phải nhiều món y phục vào.”
“Quả thật là buồn chán, vậy thu cục thôi”.
Thủ hạ của người che mặt đang định vươn tay thu lại ngân phiếu thì một đại đao xẻ xuống bàn.
“Thấy hai vị đều là những người có tiền, có thể thuận tiện cho ta mượn tiền tiêu?”
“Không có cửa đâu!”
“Không có cửa đâu!”
Gần như cùng một lúc, Đan Hoành cùng người che mặt đồng loạt hô lên, nhìn cũng biết kẻ kia là phường ςướק giật, tại sao lại không công vô cớ cho y tiền chứ? Lúc này có vài kẻ đứng lên, nhìn cũng biết là đồng bọn của y.
“Vậy đừng trách huynh đệ ta bất trượng nghĩa”.
“Huynh đệ các ngươi muốn ςướק sao? Nguyệt Văn đao, vậy mấy người các ngươi là ngươi Lưu quốc? Chúng ta là đồng hương, có việc gì hảo hảo thương lượng, chẳng biết có thể gọi lão đại của các ngươi ra đây?”
“Ngươi là người Lưu quốc?####@@@@%$#%” Mấy người dị tộc sử dụng tiếng nước họ nói chuyện với nhau.
“Ta biết các ngươi tha hương xứ người, không có lộ phí, ta không nói không thể cho, chỉ là muốn gặp lão đại của các ngươi, ta cùng y là người quen cũ”.
Lúc này trên lầu có người vỗ tay ba cái.
“ Được, lão đại của chúng ta đồng ý gặp ngươi, cùng ta đi thôi”.
“Vậy các ngươi có để mấy vị bằng hữu này rời đi”. Tiểu công tử kia chỉ về phía nhóm Đan Hoành.
“Không được, tiền của ngươi chúng ta mượn, tiền của bọn họ chúng ta cũng muốn, vậy nên không thể thả người”.
Tiểu công tử che mặt kia cùng người nọ lên lầu, đi ngang qua Đan Hoành liền cười trấn an hắn.
“An tâm đi, các ngươi sẽ không sao cả, chỉ là phải mất chút thời gian ở đây thôi.”
Đan Hoành vỗ vào vai hắn.
“Có người muốn mượn tiền của chúng ta, ta là chủ nợ đương nhiên muốn gặp người mượn tiền của chúng ta a, phải biết là họ mượn bao nhiêu tiền, sau này tìm ai để đòi”
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ trả lại sao?” Tiểu công tử thấp giọng nghi vấn.
“Không, chỉ là muốn xem chút náo nhiệt”.
“Này vị đại ca, ta cũng có thể đi gặp lão đại của các ngươi a?” Đan Hoành hô to hỏi người dẫn đường.
Người kia còn đang do dự, trên lầu đã có người hô.
“Lão đầu muốn ngươi dẫn cả hai tiểu tử này tới”.
“Hoành nhi!” Hoàng đế lo lắng gọi to, đồng thời đuổi theo thì bị ngăn cản lại.
Tam vương gia tiến đến nói thầm bên tai y.
“Bình tĩnh một chút, đừng nóng, nhân mã của chúng ta đều ở phía ngoài, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, trước tiên hãy xem người Tây Lưu muốn làm gì”.
Đan Hoành cùng tiểu công tử kia bị đưa tới trước mặt lão đại của đám cường đạo.
Người kia vừa nhìn thấy hai người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giả lả cười, nói “Nghe nói là đồng hương, không ngờ lại là thái tử đại nhân, ngươi thế nhưng lại chạm mắt chúng ta, chúng ta có hơn mười người, ngươi chỉ có bảy người, ngươi nói chúng ta đấu làm sao?”
“Phi Hổ, ngươi chớ quên Tây Lưu quốc cùng Đại Đồng kết bang giao, mà ta lại là hoàng thái tử của Tây Lưu quốc, nếu dùng tín vật của ta đi thỉnh binh mã Đại Đồng trợ giúp là điều không thể không có khả năng, mà các ngươi lại đang ở ngay kinh thành Đại Đồng, không khác gì cá mắc cạn”.
“Ngươi cho rằng binh mã Đại Đồng dễ dàng điều động như vậy sao? ” Tây Lưu thái tử lúc này mới nghĩ tới hắn đã sai người đi cầu binh mã, vậy mà mãi không thấy quay trở lại, chẳng lẽ có gì bất trắc?
“Ngươi! Ngươi đã bắt người ta phái đi!”
“Quả thật là không có , điện hạ à, ta cũng vừa mới biết được hành tung của chúng ta bị bại lộ, chỉ là thái tử đã quên một điều, ngươi vừa cầu bộ binh phải không? Vậy sao ngài không nghĩ chúng ta ở kinh thành Đại Đồng có thể thuận lợi như vậy mà không bị lộ, đương nhiên vì có đại nhân vật chiếu cố, ngươi cho ấn tín của ngươi có thể tới sao?”
Tây Lưu thái tử nghe vậy liền rút kiếm ,định bắt sống đầu lĩnh cường đạo hòng thoát thân.
Tiếng đánh nhanh đánh động người của Phi Hổ, Đan Hoành tại cửa cùng Tây Lưu thái tử vừa đánh vừa lui xuống lầu. Đan Hoành, Tây Lưu thái tử, Tam vương gia, Hoàng đế bị nhóm người của Phi Hổ vây chặt, tụ lại ở giữa lầu một khách điếm, Phi Hổ đi xuống lầu hai, đứng tại đầu cầu thang nhìn bao quát mọi người.
“Chuyện ngày hôm nay, không cho phép người nào sống sót, chẳng hay thái tử còn di ngôn nào muốn lưu lại a?”
“Phi Hổ, ân oán giữa ta và ngươi cùng người khác không quan hệ, hãy thả bọn họ ra”.
“Thái tử, ngài nghĩ thật đơn giản, ta là tội phạm bị phát lệnh truy nã, không thể lộ mặt, thái tử rõ ràng biết rõ ta nếu thấy tiền liền xuất hiện, thấy náo nhiệt nhất định sẽ tham gia, liền nghĩ tới việc đánh cược để dẫn dụ ta xuất đầu lộ diện, nhưng ngài đã quên một bước, đem cột mệnh của những người này chung với ngài”.
“Hỗn đản! Ta chỉ không ngờ chốn quan trường ở Đại Đồng hắc ám tới vậy, hảo! Bản thái tử cùng ngươi thương lượng, chỉ cần ngươi thả dân chúng ở đây, sau đó bổn quốc sẽ không tiếp tục phái binh mã truy bắt ngươi, thế nào?”
“Điều kiện rất mê người, đáng tiếc, hiện tại ta có một chủ ý rất tốt, bắt giữ ngươi, ta có thể dùng ngươi để uy Hi*p Tây Lưu Hoàng đế, các ngươi đã là cá nằm trong chậu, há há!”
“Ai là cá trong chậu còn chưa biết a!” Tam vương gia vung tay áo ném một vật ra ngoài cửa, một pháo tín hiệu được bắn lên, rơi trên mặt đất tạo ra một đám khỏi hồng sắc, liền sau đó, hàng trăm thị vệ xông vào, chỉ chốc lát đã chế trụ những tên ςướק.
Tên Phi Hổ đang muốn chạy trốn, mấy người thị vệ liền đuổi theo, chỉ chốc lát liền đánh gãy một chân y, sau khi thị vệ đã khống chế được kết cục, Tiểu Tuyền Tử mới xuất ra một kim bài.
“Đại Đồng Hoàng đế giá đáo!”
Dân chúng vội vã quỳ xuống, Tây Lưu thái tử đi tới nhún vai nói.
“ Ngài chính là Đại Đồng Hoàng đế sao? Trách không được lại bình tĩnh như vậy, tiểu vương đúng là múa rìu qua mắt thợ, thật xấu hổ”.
“Thái tử điện hạ nếu đã tới Đại Đồng của chúng ta, vậy mời ngươi tiến cung ở vài ngày, để bổn quốc làm tròn lễ chủ nhà”.
Hoàng đế nói như vậy vì có điều muốn hỏi thái tử, mà Tây Lưu thái tử cũng có việc muốn bàn với Hoàng đế, bởi vậy liền đồng ý cùng Hoàng đế và Đan Hoành trở về cung.