Lưu Manh Hoàng Phi - Chương 35

Tác giả: Đông Trùng

Tuy rằng Đan Hoành thấy việc mình không phải sinh 9 hoàng tử và một công chúa là việc may mắn, thế nhưng Hoàng đế chỉ trong vòng 2 năm mà đã có tới mười hoàng nhi khiến hắn có chút bất bình.
Vì vậy khi Hoàng đế mang theo người lên núi tìm hắn, hắn không lên tiếng, hơn nữa còn tìm chỗ khuất ẩn thân.
Đan Hoành cùng đạo sĩ ngồi trong một sơn động mà cửa bị cây và cỏ dại che kín.
Đan Hoành quyết định cùng đạo sĩ hảo hảo nói chuyện, “Đại sư a, kì thật ngươi cũng không cần phải thấy hổ thẹn nữa, ta nghĩ ta hiện tại rất tốt, từ nhỏ đã luôn sống tự do tự tại, lớn lên cũng vô thức vô cầu, rất thoải mái”.
“Ta xin lỗi ngươi, xin lỗi Đại Đồng hoàng đế, xin lỗi bách tính Đại Đồng, đang lẽ ngươi phải có 9 hoàng tử và một công chúa, thế nhưng…ta xin lỗi.”
“Dừng! Chúng ta không đề cập tới 9 hoàng tử và một công chúa có được hay không,hiện tại đã như thế rồi”.
“Ta ૮ɦếƭ tiệt, ta ૮ɦếƭ tiệt!” Vừa nói, đại sĩ lại đập đầu mình vào thành động, đập vào vách đất cảm thấy chưa đủ ăn năn, y tiếp tục đem đầu mình đập vào tảng đá kế bên, Đan Hoành chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy.
“ Được rồi, không nghiêm trọng như vậy đâu, ta tha thứ cho ngươi, Hoàng đế cũng chẳng thiếu bà vợ nào, bách tính Đại Đồng dù có hoàng hậu hay không thì vẫn tiếp tục sống như cũ, hơn nữa 9 hoàng tử và một công chúa tự nhiên sẽ có biện pháp sinh ra, ta hỏi ngươi Hoàng đế cả đời có bao nhiêu hoàng nhi?”
“9 hoàng tử, 9 công chúa, trong đó 9 hoàng tử và một công chúa là do ngươi sinh ra”.
“Không cần nói nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không đề cập tới chuyện này nữa, ta hảo tâm nói cho ngươi, 9 hoàng tử và một công chúa đã được sinh ra, đủ 9 công chúa, 9 hoàng tử, vậy y cũng sẽ không mất mát gì”
“A! Ngươi là nói 9 hoàng tử và một công chúa đã được sinh ra? ” Lão đạo kinh hỉ tính toán, cưới ha hả: “ Thiên mệnh a! Người tính không bằng trời tính, thiên mệnh! Thiên mệnh!”
“Đúng vậy , y không tổn thất gì, đại sư, ngươi giúp ta tính xem, nhân duyên của ta thế nào? Có thể có hài tử hay không a? ” Đan Hoành còn tính xem liệu hắn có thể cưới vợ hay không.
Đạo sĩ cầm tay hắn, nương theo ánh trăng chiếu vào động mà xem.
“Rối loạn, rối loạn, chỉ có mệnh làm hoàng hậu của ngươi vô cùng rõ ràng, còn lại toàn bộ rối loạn, bần đạo muốn nói về đạo làm vợ…ít nhất…cũng phải thỏa mãn phu quân, phu quân tìm ngươi hoan ái, ngươi đừng nên lúc nào cũng khước từ, cẩn thận y đem ngươi vứt xó, tới lúc đó ngươi hối hận cũng đã muộn”. Đan Hoành giật tay mình lại.
“Nói giỡn cái gì vậy? Ta là nam nhân a, sao ta phải bồi y mà không phải y thuận theo ta?”
“Đây đã là thiên mệnh a, khuyên ngươi một câu tính tình đừng có bướng bỉnh như vậy có được không? Được rồi, ngày mai bọn họ sẽ tìm thấy ngươi, lúc đó bần đạo sẽ đi ra nói rõ suy nghĩ của mình”
“Uy! Ngươi muốn gặp Hoàng đế ta sẽ giúp, có điều nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, không được đề cập tới vấn đề kia”.
“Vấn đề gì? Hoàng hậu mệnh của ngươi còn có 9 hoàng tử và một công chúa ư? Yên tâm, ngươi không nói, bần đạo cũng không có mặt mũi nào nói”.
“Vậy là tốt rồi”.
“Tiểu tử, ngươi có nguyện vọng gì không? Bần đạo sẽ tìm cách bồi thường cho ngươi”.
“Nguyện vọng?” Đan Hoành tỉ mỉ suy nghĩ, nguyện vọng của hắn ư?
“Khiến hoàng đế trở thành vợ ta!”
“Nằm mơ đi, y là long, ngươi là phượng, ngươi thành vợ của y đã là thiên mệnh, ta không có khả năng thay đổi, tìm cái gì thực tế một chút đi”
“Vậy chẳng phải là vô dụng sao, nhưng thứ khác nếu ta muốn, y đều có thể cho ta”.
“Cũng không hẳn như vậy, Được rồi, ngươi muốn gì, cứ chậm rãi nghĩ rồi nói với ta”.
“Được, ta sẽ chậm rãi suy nghĩ”.
Ngày hôm sau, quả nhiên như lời đạo sĩ nói, Hoàng đế phái người tìm toàn bộ núi, hơn nữa trời cũng đã sáng, Đan Hoành có muốn tìm chỗ trốn cũng không được.
Đan Hoành chủ động đứng trên đỉnh một hòn núi nhỏ đợi Hoàng đế.
Hoàng đế tìm Đan Hoành suốt một ngày đêm, vô cùng sốt ruột, y nhìn thấy Đan Hoành đứng ở nơi cao cao phía xa, bèn bỏ thuộc hạ lại, từ mình đi tới chỗ Đan Hoành.
Hơn nữa, y cũng muốn nói chuyện riêng với Đan Hoành.
Hoàng đế văn nhược nhưng vẫn cố sức bò lên núi, khi y tới trước mặt Đan Hoành, Đan Hoành ha hả ôm bụng cười.
Hoàng đế cho rằng hắn bị kích động thái quá, có chút lo lắng hỏi: “ Hoành khanh, ngươi có sao không? Là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi, ngươi đừng làm trẫm lo lắng có được không?”
Hoàng đế đưa tay muốn đặt lên vai Đan Hoành, lay tỉnh hắn thì Đan Hoành ngăn tay y lại, hơn nữa tay hắn vung lên về phía mặt y, Hoàng đế tương Đan Hoành muốn xuất thủ đánh y liền nhắm mắt lại, y biết, y là người có lỗi trước, chỉ cần Đan Hoành tha thứ cho y, chịu cùng y vui vẻ trở về hoàng cung, vậy y để hắn đánh vài cái thì có làm sao? Không ngờ Đan Hoành chỉ dùng tay áo chà lau trên mặt y.
“Ngươi thật ngốc, cố leo lên núi, tới nỗi mặt mày nhọ nhem, y phục cũng bẩn, biết rõ rất khó khăn ngươi mới leo lên được, vậy ngươi cố sức leo lên làm gì, ta có thể ngồi ở đây suốt đời sao? Sớm muộn gì cũng phải xuống núi ”.
“Trẫm có chuyện muốn cùng ngươi nói rõ ràng, đáp ứng trẫm nghe xong không được chạy nữa .”
“Được, ngươi nói đi”. Đan Hoành ngồi xuống tảng đá phía trước mặt, Hoàng đế muốn bình đẳng cùng hắn nói chuyện nên cũng ngồi xuống.
“Hai năm ngu ngốc ấy, ta luôn lo lắng không biết phải nói với ngươi thế nào, thế nhưng ta biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì ngươi cũng biết, tới lúc đó ngươi sẽ cho là trẫm lừa ngươi, thà rằng trước khi quay trở lại kinh thành, thành thật nói với ngươi, cầu mong ngươi tha thứ, ta biết như vậy rất khó, thế nhưng ta thật sự yêu ngươi, nếu như ngươi không muốn nhìn thấy hài tử cùng phi tần của ta, ta sẽ để bọn họ ở cách xa ta, thế nhưng ta mong ngươi có thể trở về bên ta, ta nguyện dùng nửa đời sau bù đắp thương tổn mà ta đã gây ra cho ngươi, ta tin tưởng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tha thứ cho ta”.
“Cũng không cần phải vậy”. Đan Hoành biết 9 hoàng tử và một công chúa vốn phải do hắn sinh ra, hiện người khác làm thay, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, thế nhưng hắn cũng không thể rũ bỏ hết trách nhiệm với mười hài tử này được.
“Ta sẽ trở lại với ngươi, thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc, sau khi ta trở lại, thân phận của ta sẽ là thần tử, là quốc cữu của ngươi, thỉnh bệ hạ sau này chú ý lời nói và hành động”.
“Ngươi còn giận trẫm? ta…” Hoàng đế đang muốn giải thích tiếp thì một giọng nói vang lên phía bên phải y.
“ Hắn không phải tức giận, chẳng qua sợ phải đối với Hoàng đế phải thể hiện phu thê chi lễ mà thôi, quen rồi thì sẽ không sao”.
“Ta không gọi, sao tự nhiên ngươi đi ra? Lại còn lắm miệng nữa”.
“Bần đạo đứng bên cạnh xem nên sốt ruột, hơn nữa việc ngươi cùng Hoàng thượng vốn đã được định trước…” Đan Hoành vội vã đưa tay bịt miệng y lại, tránh cho y lỡ miệng nói ra.
Đan Hoành ghé vào tai đạo sĩ nhỏ giọng nói:
“ Nhớ kĩ bởi vì ngươi nói nhiều hại cả đời ta, ngươi thiếu ta, ngươi đã đáp ứng ta không được đề cập tới việc đó, nếu ngươi dám lắm miệng ta chỉnh ૮ɦếƭ ngươi”.
Đạo sĩ nghe xong mấy lời này, áy náy lại nổi lên, xoay ngươi qua chỗ khác, tiếp tục công cuộc đập đầu vào đá.
Hoàng đế cảm thấy khó hiểu song có chút sợ hãi.
“ Hoành khanh, vị đại sư này là…?”
“Là kẻ điên, không cần để ý tới y”.
“Nói cái gì, bần đạo là Hào Huyền Cơ, Huyền Cơ khấu kiến Đại Đồng Hoàng đế.”
“Ngài có phải chính là đạo sĩ mà tiên hoàng muốn lập làm quốc sư? Trẫm lúc nhỏ có nghe người nhắc tới ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây, đạo trưởng, ngài vẫn giữ y định cũ, không chịu bảo hộ Đại Đồng sao?”
“Bần đạo chính là muốn nói với Hoàng thượng chuyện này, bần đạo cảm thấy thời cơ đã đến, xin được làm Quốc sư của Hoàng thượng.”
“Tiên hoàng đã từng nói, nếu mời được đạo trưởng làm Quốc sư, bảo hộ Đại Đồng, Đại Đồng sẽ vô cùng hưng thịnh, Đại sư nguyện y thật không gì tốt hơn”.
“Đâu có, đâu có”.
“Chờ một chút, đâu có cái rắm, ngươi chẳng lẽ muốn mang lão điên này về cùng?”
Đưa y về kinh thành, với cái thói không biết giữ mồm giữ miệng của y, sớm muộn gì bí mật kia cũng bị lộ, đến lúc đó hắn còn mặt mũi nào gặp người đây?
Hoàng đế đi tới ôm lấy Đan Hoành đang kích động.
“Hoành khanh, đừng nên náo loạn, đạo trưởng nhận lời làm Quốc sư chính là vạn phúc của nhân dân a, nếu muốn phát giận với trẫm, đợi về tới kinh thành trẫm sẽ tùy ngươi”.
Hừ, nói cái gì chứ, giống như là hắn đang khóc lóc om sòm làm nũng vậy, Đan Hoành tức giận đi sang một bên đá chân vào tảng đá trút giận, Huyền Cơ đạo sĩ đi tới, ghé tai nói thầm với hắn một câu, khiến hắn chuyển nộ thành hỷ.
Câu nói của Huyền Cơ đạo sĩ khiến Đan Hoành hài lòng tới mấy ngày.
“Chỉ cần ta cùng về với ngươi, ngươi học đạo pháp của ta, như vậy sau này dù ngươi có muốn điên loan đảo phương không phải là không có cách, hơn nữa ta cũng sẽ giúp ngươi”.
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, đạo sĩ muốn nhận hắn làm đồ đệ, đến lúc hắn học xong đạo pháp, muốn sửa lại chính mệnh không phải không có biện pháp,cái ngày mà Hoàng đế để hắn ở trên sớm muộn gì cũng sẽ đến, hơn nữa Huyền Cơ đạo trưởng đã hứa sẽ giúp hắn, tương lai rất có tiền đồ, giao dịch này vô cùng có lợi. Chỉ cần hắn không phản đối việc Huyền Cơ đạo trưởng quay về kinh thành là được.
Thế nhưng…quan sát mấy ngày, Đan Hoành thấy rằng Huyền Cơ đạo si không phải muốn giúp hắn mà muốn giúp Hoàng đế mới đúng.
Tên đạo sĩ kia hiến kế cho Hoàng đế, khiến Hoàng đế luôn tìm đúng thời cơ đến gặp hắn, nói những điều khiến hắn xúc động, kinh thành không còn bao xa, Đan Hoành lo lắng không biết có nên trốn hay không.
Dọc đường đi, dưới sự trợ giúp của đạo sĩ, mười ngày qua, mỗi ngày Hoàng đế hôn trộm hắn ít nhất ba lần, thiếu chút nữa lừa được hắn lên giường âи áι ba lần, nếu về tới kinh, địa điểm thuận lợi, hắn e rằng âm mưu của Hoàng đế nhất định thành công.
(Anh vẫn chưa có ăn được a~~~~~~~).
Lại nói tiếp, không phải Đan Hoành không có tình cảm gì với Hoàng đế, có điều những lần âи áι trước đều không lưu lại ấn tượng gì tốt với hắn, chỉ cảm thấy đau nhức khiến cho mỗi lần vừa mới bắt đầu, tâm lí hắn liền nổi lên chút sợ hãi.
Đan Hoành biết qua đêm nay, tới trưa mai sẽ tới kinh thành, vậy là tới địa bàn của Hoàng đế, hắn cảm thấy việc hắn bị ăn ngày càng rõ ràng.
Bởi vậy Đan Hoành quyết tâm hôm nay sẽ mang sự tình nói rõ ràng với Hoàng đế.
Vừa đi tới cửa, Đan Hoành chỉ thấy Tiểu Tuyền Tử đứng ở cửa, còn Ninh Bình vẻ mặt lại tiếp tục không vui.
“Các ngươi làm sao vậy, Hoàng thượng đâu?”
“Bẩm chủ tử, Hoàng thượng cùng Huyền Cơ đạo trưởng đang thương nghị chuyện quan trọng, chủ tử muốn vào trong? Nô tài sẽ báo với Hoàng thượng.” Nói xong Tiểu Tuyền Tử hô to:
“ Hoành chủ tử cầu kiến Hoàng thượng.”
Một tiếng hô to rõ ràng, khiến Đan Hoành cảm thấy kì quái, trước đây khi hắn tới, Tiểu Tuyền Tử chỉ đứng ở cửa thông báo nhỏ mà thôi:
“Hoành chủ tử tới”, một tiếng thông báo nhỏ như muỗi kêu, chỉ là làm cho có mà thôi, cho đúng cung quy, ngày hôm nay làm sao vậy? Còn có Ninh Bình vẻ mặt khó chịu, là ai đặc tội với y?
“Ninh Bình, ngươi làm sao vậy? Cùng Hoàng thượng có chuyện gì?”
“Sao ngươi không tự đi mà hỏi?”
Thật cổ quái! Đan Hoành đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Huyền Cơ đạo trưởng ngồi đấy, liền biết ngay không phải là chuyện tốt.
“Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.” Ý tứ Đan Hoành rất rõ ràng, chính là muốn Huyền Cơ đạo trưởng tránh ra chỗ khác, thế nhưng Hoàng đế lại nói:
“ Hoành khanh, có phải ngươi muốn hỏi trẫm, quay về kinh, trẫm sẽ an trí ngươi như thế nào, làm sao giải thích với triều đình văn võ bá quan? Hơn nữa ngươi không muốn ở lại trong cung có đúng không? ”
Ân, hắn còn chưa nói nha, Hoàng đế thế nào lại biết được?
Đan Hoành nhìn cái kẻ đang nhàn nhã thưởng trà bên cạnh Hoàng đế, Huyền Cơ đạo trưởng, liền biết lão gia hỏa này lại lắm miệng, không biết lão nói với Hoàng đế những gì.
“Ngươi đều đã biết, vậy nói cho ta, ngươi dự định an trí ta thế nào?”
“Trẫm cùng đại sư đã bàn bạc rồi, ngay sau khi về kinh, trẫm sẽ nói với văn võ bá quan, ngươi là đệ đệ sinh đôi của Ngự Tâm hoàng hậu, lần này từ phương Bắc trở về tình cờ gặp trẫm nên cùng nhau về kinh, khi về kinh trẫm sẽ phong ngươi là Đồng Đệ Hầu, ý rằng ngươi thân thiết như đệ đệ của trẫm vậy, sau đó an bài ngươi ở trong hậu viện của Ninh Bình, như vậy trẫm chỉ cần qua một bức tường liền có thể gặp ngươi.”
“A, để ta ở lại nhà của Ninh Bình? Ngươi chia nhà của y ra, phân nửa cho ta dùng, như vậy Ninh Bình sẽ không vui đâu, Nhà của ta cách hoàng cung cũng không xa, ta ở đó cũng được”.
“Trẫm muốn gặp ngươi, ở gần bên trẫm chẳng lẽ không tốt sao? Sau đó trẫm sẽ an bài, cho ngươi một cái thế ngoại đào viên trong cung, có được hay không?”
Không hiểu Huyền Cơ đạo trưởng tránh đi từ lúc nào, hiện tại trong phòng Đan Hoành và Hoàng đế đứng cách nhau chưa tới một thước, đang nói chuyện, chợt Hoàng đế kéo Đan Hoành vào trong lòng, chậm rãi cúi xuống hôn hắn, khiến Đan Hoành ý loạn tình mê mà quên hỏi cái nơi thế ngoại đào viên đó sẽ được đặt ở nơi nào? Đan Hoành ở trong hậu viện của Ninh Bình, tuy rằng đây là nơi ở của hắn, thế nhưng lại không có cửa chính, hắn nếu muốn đi ra ngoài, sẽ phải đi qua nơi ở của Ninh Bình, và đi qua cửa chính trong phủ Ninh Bình, như vậy Ninh Bình sẽ biết và sẽ phái bốn thị vệ đi theo bảo vệ hắn, còn một biện pháp nữa là qua tường vào cung tìm Tiểu Tuyền Tử, sau đó bảo y đưa hắn lệnh bài xuất cung, như vậy Tiểu Tuyền Tử sẽ biết, và sẽ vẫn có bốn thị vệ đi theo bảo vệ hắn, như vậy hắn vừa ra khỏi cửa sẽ không thể kinh động khắp phương, hay làm điều gì đó không hợp quy củ, thì sẽ có người đi theo nhắc nhở hắn, Huyền Cơ đạo trưởng sau khi trở về sẽ theo chân Đan Hoành một thời gian, phòng hắn loạn nháo, nếu sau vài ngày mà Đan Hoành chịu yên ắng, Hoàng đế sẽ cấp cho y một tòa Quốc sư phủ trong hoàng cung, để y vì nước vì dân cầu phúc.
Đan Hoành nghĩ cái này với hắn không quan hệ gì, thế nhưng hắn không biết rằng, Hoàng đế cấp đạo quan cho Huyền Cơ để hắn và Huyền Cơ đạo trưởng cùng ở nơi đây, vì Huyền Cơ đạo trưởng nhận hắn làm đồ đệ, như vậy hắn ở trong hoàng cung sẽ không gây ra dị nghị, hơn nữa nơi đó cách phòng ngủ của Hoàng đế không xa, bọn y sẽ thuận lợi gặp mặt.
Đan Hoành nghĩ ở đâu cũng tốt, có thể để đạo sĩ dạy cho hắn một ít đạo pháp thông dụng, như sửa mệnh, điên đảo âm dương, , điên loan đảo phượng các loại, như vậy hắn cầu còn không được. (Mí cái này hem có thông dụng đâu em T__T)
Huyền Cơ đạo trưởng kêu hắn không cần phải nóng vội, thế nhưng sau khi vào cung được nửa năm, đạo sĩ đột nhiên hảo tâm cho hắn một chén thuốc, bảo hắn uống, nói rằng uống xong có thể đổi ngược âm dương, nhìn biểu tình nghiêm túc của đạo sĩ, không giống như đang nói dối, Đan Hoành liền uống thử một lần, vốn tưởng là thứ thuốc vô dụng, chỉ gây cồn ruột, thế nhưng không ngờ…Đan Hoành sau khi uống xong chén thuốc đầu óc liền choáng váng, sau đó hắn thấy đạo sĩ đi ra, một nam nhân đi vào, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn hình ảnh nam nhân nhập nhòe không rõ nét, thế nhưng tâm hắn nói cho hắn biết đó chính là Hoàng đế.
Vì vậy hắn rên nhẹ một tiếng.
“Hoàng thượng, đầu ta thật choáng váng, cái lão đạo sĩ điên kia không biết đã cho ta uống gì, nói là có thể sửa mệnh, thế nhưng ta uống xong lại cảm thấy như đang say rượu, không thể nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi ngủ”.
Hoàng đế vừa được Huyền Cơ đạo trưởng nói tới phòng Đan Hoành, vừa bước vào liền nhìn thấy Đan Hoành vẻ mặt mơ màng quyến rũ nói hắn muốn ngủ, cái này đối với y thật sự là một loại dằn vặt, nửa năm qua từ khi Đan Hoành trở về, y hoàn toàn không gần nữ sắc, chỉ chờ Đan Hoành cam tâm tình nguyện, có tới mấy lần bầu không khí vô cùng tốt, thế nhưng cứ mỗi khi y phục được cởi xuống, Đan Hoành liền bắt đầu từ chối, tìm cớ chạy.
Hoàng đế biết Đan Hoành đối với việc âи áι phu thế có ấn tượng không tốt, thế nhưng có muốn thay đổi nhận thức của hắn thì cũng phải để cho y có cơ hội chứ, đằng này cứ mỗi lần bắt đầu hắn đều tìm cơ hội trốn chạy, khiến y ngoại trừ tức giận cũng chẳng có cách nào.
Hoàng đế tiến tới đỡ lấy thân thể Đan Hoành, Đan Hoành liền ôm lấy Hoàng đế.
“Nhật Hiển, cùng ngươi ở một chỗ ta thật an tâm”.
Hoàng đế nghe xong cảm thấy có chút không thích hợp, y không hiểu Đan Hoành đáng nói gì. Rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc