Sau bữa tối, Hoàng đế dặn dò một hồi, sau đó Tiểu Tuyền Tử đưa Đan Hoành về Đan viện của hắn. Hoàng đế thì quay lại Ngự thư phòng để lo việc triều chính.
Trở lại Đan viện, Đan Hoành phát hiện không thấy Tiểu Ngọc, Tiểu Hỉ, các cung nữ thường ngày hầu hạ hắn bước ra nghênh đón hắn, thay vào đó là một số thái giám nhìn rất lạ mặt.
Đan Hoành nhìn xung quanh một lát. Tiểu Tuyền Tử phân phó
“Còn không mau dâng trà mời chủ tử nhà các ngươi?”
Thái giám Tiểu Hạo Tử vội luống cuống dâng trà, Đan Hoành cảm thấy kì lạ liền hỏi
“Tiểu Ngọc, Tiểu Hỷ đâu rồi? Các cung nữ trong Đan viện đâu cả rồi?”
Tiểu Tuyền Tử sợ bọn cung nhân lỡ mồm nói bậy nên vội trả lời.
“Bẩm Hoành chủ tử, các cung nữ trong Đan viện đã tới các cung khác làm việc, Hoàng thượng phân phó nô tài tìm mấy thái giám biết võ công, để lúc nhãn rồi, có thể cùng ngài luyện tập cho giãn gân giãn cốt, còn không mau khấu kiến chủ tử của các ngươi?”
Tiểu Tuyền Tử đưa mắt ra hiệu cho mấy thái giám.
“Nô tài Tiểu Xuất Tử khấu kiến Hoành chủ tử”.
“Nô tài Tiểu Xuân Tử khấu kiến Hoành chủ tử”.
Tổng cộng có 9 thái giám a.
“Các ngươi đều biết biết võ ?”
Tiểu Tuyền Tử liền nói: “ Hoành chủ tử, bọn họ đều biết họ, để nô tài lệnh bọn họ biểu diễn vài chiêu cho ngài xem nhé?”
Rồi không đợi Đan Hoành nói, Tiểu Tuyền Tử liền ra hiệu cho 9 thái giám.
Đan Hoành vừa xem vừa nghĩ, nếu một đối một thì hắn có thể nắm chắc phần thắng, nếu đấu với hai người trong số này, có lẽ nếu miễn cưỡng còn có thể thắng một, hòa một, nếu một chọi ba, xem ra rất khó khăn, xem ra thái giám trong cung võ công rất khá, ít nhất so với phường lưu manh ngoài chợ thì võ công bọn họ giỏi hơn gấp trăm lần.
Đan Hoành kéo Tiểu Tuyền Tử tới hỏi.
“Đem bọn họ cho ta, ngươi không sợ ta ngấm ngầm giở trò sao?”
“Ý chủ tử là gì?”
“Ví dụ như đem người xông vào các cung, viện, rồi các việc đánh nhau, nháo loạn chẳng hạn?”
Nghe tới vậy, Tiểu Tuyền Tử mặt mày xanh ngoét.
Trời ạ! Hoàng thượng chỉ nói đưa hết các cung nữ ra khỏi Đan viện, hắn sợ Đan Hoành biết chuyện nên mới định giải thích, biết hắn thích động quyền động cước, yliền chọn mấy thái giám biết võ công, bởi nghĩ hắn sẽ thích, không ngờ hắn có thể nghĩ ra những chuyện như vậy..
Nhìn Tiểu Tuyền Tử sắc mặt xám ngoét, Đan Hoành cười ha hả
“Ha ha… Ngươi phải để lại mấy thái giám lại cho ta, không được quyền đổi ý, ngươi về đi, Hoàng thượng còn đợi người hầu hạ a, ta không tiễn, Tiểu Hạo Tử, Tiểu Hàn Tử tiễn khách”.
Thảm rồi! Thảm rồi! Tiểu Tuyền Tử trong lòng vô cùng lo lắng, vội vã đi tìm Ninh Bình cầu cứu, Ninh Bình là tổng quản đại nội thị vệ, nếu có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ chịu một trách nhiệm, mặc dù nếu thật sự xảy ra sự đều là do Tiểu Tuyền Tử y suy nghĩ không chu toàn, nhưng vẫn nên tìm Ninh Bình bàn bạc, có lẽ phải mau mau lên a..
Tiểu Tuyền Tử vội vã đi tìm Ninh Bình, cũng vừa lúc Ninh Bình cũng có việc muốn tìm y. Tiểu Tuyền Tử vừa gặp Ninh Bình liền bày ra bộ mặt mếu máo.
“Trữ tổng quản, lần này ngài nhất định phải chiếu cố nô tài a”.
“Tiểu Tuyền Tử, ngươi sao vậy?”
“Ta…ta….qua kia nói đi”.
Tiểu Tuyền Tử kéo Ninh Bình ra chỗ vắng để tránh có kẻ nghe được.
“Trữ tổng quản, ông nội của ta! Lần này ngài phải cứu nô tài, nếu không nô tài nhất định phải ૮ɦếƭ”.
Ninh Bình thầm nghĩ, không biết chuyện gì xảy ra mà bộ dạng Tiểu Tuyền Tử lại nghiêm trọng như vậy.
“Có việc gì ngươi mau nói đi, có người định phá rối Hoàng thượng?”
“So với việc đấy, việc này còn nghiêm trọng hơn, Hoàng thượng muốn ta điều các cung nữ trong Đan viện đi, và thay vào đó là các thái giám, ta sợ Hoành chủ tử hỏi, khó lòng có thể giải thích, nên tự quyết định đưa mấy thái giám biết võ công tới, tưởng rằng hắn sẽ vui vẻ mà không hỏi gì, không nghĩ tới…ta quên mất tính tình chủ tử, nếu hắn đem người xông vào cung nháo sự, cái đầu của ta nhất định là bay ra khỏi cổ, ông nội của ta, ngài mau giúp ta đi, ta phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ không thể điều mấy người đó đi sao?”
Tiểu Tuyền Tử lắc đầu.
“Xem lúc nào Hoành chủ tử của ngươi không ở trong Đan viện, ngươi gọi mấy tên thái giám biết võ công đó tới gặp ta, ta sẽ có cách .”
Vừa nghe sự tình có thể giải quyết, Tiểu Tuyền Tử vô cùng vui sướng.
Ba ngày sau, Na Lam và Hắc Uy tiến cung từ biệt Đan Hoành, Đan Hoành vừa ra khỏi viện, Ninh Bình liền bước vào.
Ninh Bình tụ tập mấy người thái giám biết võ công lại.
“Hoành chủ tử của các ngươi tính tình nghịch ngợm, việc này Hoàng thượng cũng biết, nô tài các ngươi phải để ý hắn, không được để hắn gây ra sự tình nháo động, nếu hắn rủ các ngươi đi nháo sự, vậy các ngươi biết làm thế nào rồi chứ? Các ngươi sống ở trong cung đã lâu, hẳn nhiên biết ta là ai, nếu chủ tử của các ngươi định gây chuyện nháo động mà các ngươi không ngăn cản, để xảy ra chuyện rồi, vì Hoàng thượng sủng hắn nên chủ tử của các ngươi sẽ không sao, nhưng các ngươi nhất định sẽ bị phạt, tới lúc đó đừng trách ta không nói trước”.
“Nếu chủ tử lệnh cho nô tài làm chuyện không đúng thì nô tài phải làm sao? Nô tài đâu thể kháng lệnh của chủ tử?”
“Tới lúc đó các ngươi phái người báo cho ta, ta sẽ lo liệu”.
Đan Hoành đi tới nơi có Na Lam và Hắc Uy đang đứng chờ.
“ Na Lam, Nhị hoàng tử của ngươi đâu? còn Hắc Uy, muội muội của ta đâu? Sao bọn họ không đến đây cùng các ngươi?”
“Tiểu vương ta nói, hắn là một bại tướng, không có mặt mũi nào tới đây, ta nói ít nhất cũng phải tới tạ ơn ngươi, nhưng hắn nói có ta tới tạ ơn ngươi là được rồi”. Na Lam có vẻ cũng không bằng lòng với cách xử sự của Nhị hoàng tử.
“Hồng nhi, nàng ấy …” Hắc Uy vốn định nói nhưng lại thôi.
Đan Hoành biết Hắc Uy có việc muốn nói nhưng không muốn người khác nghe thấy, nên liền đi tới, ghét tai sát miệng Hắc Uy.
“Hồng nhi sợ Hoàng thượng giữ nàng ở lại trong cung không thả về, nên không dám tới, chúng ta sau khi về nhà sẽ lập tức bái đường, tránh cho đêm dài lắm mộng, nàng nhờ ta hỏi ngươi, ngươi không trở về cùng chúng ta ư?”
“Sợ rằng rất khó, Hoàng thượng nói, nếu ta còn dám vô cớ mất tích nữa, sẽ chu di cửu tộc nhà ta, cái này đâu thể đùa được”.
“Hoàng thượng lưu ngươi lại làm gì?”
“Hoàng thượng nói là không có cách gì để giải thích với người khác tại sao Sung viên nương nương của hắn tự nhiên lại biến mất, phải đợi khi nào Hoàng thượng nghĩ ra biện pháp mới có thể về”.
“Như vậy a? Mong ngươi về kịp lúc con ta sinh ra, gần vua như gần cọp, ngươi phải cẩn trọng đấy”.
“Yên tâm, đại nạn không ૮ɦếƭ tất có hậu phúc, hơn nữa Hoàng thượng rất tốt”.
“Khụ khụ…”
Thái giám hầu cận bên cạnh Đan Hoành giả vờ ho vài tiếng, Đan Hoành liếc mắt thấy Hoàng thượng đang đi tới.
Nhìn thấy Hoành khanh của y thân mật với một người nam nhân như vậy, Hoàng đế khó chịu nhăn mày, tuy nói rằng đều là nam nhân, nhưng hai người bọn họ chẳng phải đứng gần nhau quá đó sao? Xem ra quan hệ của hai người họ rất thân thiết.
Hắc Uy thấy Hoàng thượng đi tới liền quỳ xuống hành lễ.
“Thần, Hắc Uy khấu kiến Hoàng thượng.”
“Hắc nguyên soái đứng lên đi, ngươi và Hoành khanh quan hệ rất tốt phải không? Trẫm thường nghe hắn nhắc tới ngươi, phong ngươi là nguyên soái cũng là do y kiến của Hoành khanh”.
Hắc Uy nhìn Đan Hoành, thấy hắn lộ vẻ đắc ý liền nghĩ thầm, hảo tiểu tử, trước đây y còn tưởng hắn nói dối y, thật không ngờ Hoàng thượng nghe lời hắn thật.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần và Đan Hoành là bạn thanh mai trúc mã”.
Hắc Uy nhìn thấy bộ mặt tự đắc của Đan Hoành, quyết định nhắc tới việc mà Đan Hoành ghét nhất.
“Ồ! Ngươi kể đi?” Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú.
“Không được nói!” Đan Hoành hét lớn.
“Trẫm lệnh ngươi nói!” Hoàng thượng ra lệnh.
Hắc Uy trì độn đứng ngẩn ra, trong lòng thầm kêu không ổn, y nuốt nước bọt liếc nhìn các thị vệ uy nghiêm đang đứng canh bốn phía, âu, là nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
“Trẫm lệnh ngươi nói!”
Thấy Hoàng thượng vẻ mặt đang ôn hòa, bỗng nhiên lớn giọng, Hắc Uy bị dọa tới ngây người, y đưa mắt cầu cứu Đan Hoành, ta có nên nói ra hay không?
Đan Hoành trừng mắt nhìn lại y, ý nói cho đáng đời, ai bảo người lắm miệng.
“Hắc nguyên soái, ngươi và Hoành khanh xem ra thâm ý sâu xa, trẫm muốn ngươi kể thật tường tận” ( có mùi thuốc sung =.=)
Trời ạ! Câu này của Hoàng thượng khác nào thánh chỉ, ý của Hoàng thượng chính là ngươi dù muốn hay không cũng nhất định phải nói ra..
Nhìn thấy bộ dạng vã mồ hôi hột của Hắc Uy vì do dự không biết nên nói hay không nên nói, Đan Hoành liền ra lệnh:
“Tất cả mau lui hết ra cho ta, ta tự nói là được chứ gì?”.
Tiểu Tuyền Tử đưa mắt hỏi ý Hoàng đế, thấy Hoàng đế ra hiệu, liền ra lệnh các cung nhân đứng xung quanh đó lui ra xa.
“Hắc Uy từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, y được cha ta nuôi dưỡng, thầy tướng số phán rằng, cha ta không có số sinh được con trai, bởi vậy lúc nương của ta mang thai ta, lão cha ta chắc mẩm trong bụng ta là nữ nhi, bởi vậy mới quyết định từ trước khi ta được sinh ra sẽ gả ta cho Hắc Uy, cha ta quyết định để Hắc Uy làm con rể của mình để kế thừa gia nghiệp, thế nhưng không ngờ rằng ta sinh ra lại là nam nhân, bởi vậy việc hôn nhân đương nhiên không thành, sau đó mấy tháng thì muội muội của ta được sinh ra, thế là cha ta quyết định gả muội muội cho y, chuyện này nói tới đây được rồi, nhắc lại làm ta không thích, từ nhỏ tên hỗn đản này đã dùng việc này để làm ta xấu hổ, thật không ngờ ngươi lại muốn nghe”.
“Thanh mai trúc mã, chỉ phúc vi hôn (có đính ước), các ngươi tình cảm thật là gắn bó, có phải vậy không?”
“Thân thiết cái khỉ! Tên hỗn đản này dám đuổi ta ra khỏi doanh trại, hơn nữa, từ nhỏ thường xuyên đánh nhau với ta, quyết không nhân nhượng”.
“Ai bảo ngươi khi dễ Hồng nhi? Ai bảo người thường xuyên gây sự trong doanh trại? Không đuổi ngươi đi thử hỏi sao ta bảo được quân lính?”
“Hừ! Ý của ngươi là mọi việc đều là lỗi của ta sao? Mấy tên đó dám chiếm tiện nghi của ta, ta chẳng qua chỉ là đánh trả, còn ai dám nói ta khi dễ Hồng nhi? Nàng ấy cũng là muội muội của ta mà”.
“Chẳng biết tên nào thường lấy việc chọc cho Hồng nhi khóc làm trò vui?”
“ Ta với nàng ấy là huynh muội, ta với Hồng nhi không thù không oán thì ngươi ý kiến cái gì? Được rồi, ta thừa nhận, khi còn bé quả là ta không phải với Hồng nhi, có điều ta sẽ bồi thường cho muội muội.”
Đan Hoành ra hiệu cho một thái giám hầu cận của mình đi tới, lấy từ trên tay thái giám một túi vải. Đan Hoành mở túi ra bày trên mặt bàn, bên trong túi toàn là châu báu cùng đồ trang sức.
“Ta biết lão cha ta gả con gái đi quả thật giống như vắt chày ra nước, ta biết ngươi không có tài sản gì, mà lão cha ta chắc chắn là cũng không tặng của hồi môn, ta không muốn Hồng nhi theo ngươi mà lại gặp cảnh nghèo tùng, những thứ này coi như là đồ cưới ta chuẩn bị cho muội muội của ta, Uy Trư! Ngươi phải nhớ kỹ, trừ phi muội muội của ta không thể sinh ra nhi tử, còn không ngươi nhất định không được nạp thi*p”.
“Cưới vợ không phải chỉ vì để có nhi tử, ngươi hãy yên tâm, ta quyết một lòng một dạ với Hồng nhi”.
“Hảo tiểu tử, ngươi nhất định phải nhớ những lời ngươi vừa nói ra”.
Đan Hoành đem số trang sức châu báu đưa cho Hắc Uy.
“Ta hỏi một chút, những thứ này…ngươi lấy ở đâu ra?”
Cho dù Đan gia có chút của cải cũng không thể nhiều như thế này được.
“Yên tâm, ta biết ngươi là người trung thực, những thứ này không phải là đồ ăn trộm đâu, là Hoàng thượng cho ta, ta có giữ lại thì cũng vô dụng, những đồ này đã cho ta, vậy là đồ của ta, vậy nên giờ ta cho ngươi, ngươi cứ vui vẻ mà mang về”.
Lúc này Tiểu Tuyền Tử bước tới, cầm mấy món đồ trang sức lên ngắm nghía một hồi rồi nói:
“ Hoành chủ tử, mấy món đồ này đều có ấn của phủ nội vụ, bởi vậy cho dù có mang ra ngoài cung cũng không ai dám mua đâu, ngài xem, là ở chỗ này”. Tiểu Tuyền Tử chỉ cho Đan Hoành xem dấu ấn của phủ nội vụ.
“Thảm rồi, đem ra ngoài không đổi thành tiền được vậy dù có đem ra ngoài được thì cũng vô dụng, vậy ngươi đổi mấy thứ này thành tiền cho ta được không?”
“Hoành khanh, ngươi muốn tặng đồ cưới cho muội muội của ngươi, vậy để ta cấp là được rồi, những món trang sức này ngươi hãy cứ giữ lấy mà dùng.”
“Việc này sao có thể được? Ta tặng đồ cưới cho muội muội, sao có thể để ngươi xuất ra?”
“Vậy coi như trẫm mua lại mấy món đồ này của ngươi có được không?”
“Được đấy, ngươi mua lại mấy thứ này, rồi xem người nào tốt thì đem cho ngươi đi”.
Hoàng đế nhận mấy món đồ trang sức từ trong tay Đan Hoành, sau đó tiện tay đưa cho Tiểu Tuyền Tử.
“Tiểu Tuyền Tử, lệnh cho phủ nội vụ xuất ra 50 vạn lượng, mang tới Đan gia tặng cho muội muội của Hoành khanh, còn mấy thứ này đem trở lại phòng của Hoành khanh.”
“Uy, ngươi đem mấy thứ này trả lại cho ta, vậy không sợ ta lại đem bán lại cho ngươi một lần nữa sao?”
“Trẫm chỉ đồng ý mua lại của ngươi lần này thôi, về sau nếu cần tiền thì cứ nói với trẫm là được, sau này không được đem những thứ này tặng cho người khác nữa”.
“Tặng cho người ta thì người ta cũng đâu thể đổi ra thành bạc được”. Đan Hoành lầm bầm.
“Nếu muốn nói lời từ biệt, vậy mọi ngươi hãy cùng ngồi xuống mà nói”.
Hoàng đế ngồi xuống trước, những người khác cũng cùng ngồi xuống theo, tuy nhiên ngoại trừ Đan Hoành là cảm thấy thoải mái, còn lại mọi người đều có vẻ câu nệ.
Na Lam chỉ nói lời cáo biệt cùng lời cảm tạ, sau đó thì không nói gì thêm, có Hoàng đế ngồi đây nàng cảm thấy không nên nói nhiều.
Bởi cho có Hoàng đế ở đây, nên Hắc Uy chỉ dám nói lời cáo biệt chứ không ôm từ biệt Đan Hoành.
Đan Hoành nhìn Hoàng đế, tuy rằng vẻ mặt đang mỉm cười, thế nhưng lại ẩn giấu hoàng uy, liền nghĩ thầm trong bụng, Hoàng đế trông vậy mà quân uy khó dò nha~~
Hắc Uy đi, muội muội đi, Na Lam cũng đã đi rồi, mấy ngày này Đan Hoành luôn ở trong viện luyện tập võ nghệ, quân sự, có điều luyện tập một hồi, Đan Hoành ngộ ra một điều, đó là hoàng cung rộng lớn là vậy, thế nhưng những nơi có thế tới hắn cũng đã tới, những nơi không nên tới thì hắn cũng đã tới rồi.
“Ai~~~~~~~~~~~~”
Buồn chán! Thật là buồn chán quá đi, Đan Hoành ngồi ngẩn ra một lúc rồi tiện tay giữ một thái giám lại hỏi.
“Làm cách nào để có thể ra ngoài cung?”
“Chủ tử, không phải ngài lại nghĩ ra trò gì không tốt đấy chứ?”
“Ta chỉ là muốn dạo chơi mà thôi, chứ không muốn trốn đâu, ta quyết không phá việc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, chăm lo quốc sự”.
“Quy định trong cung không cho phép phi tần ra khỏi cung, trừ phi được Hoàng thượng đặc biệt chuẩn tấu”.
“Vậy thì còn chơi cái khỉ gì nữa, thể nào theo đằng sau cũng có một đống người. Ân, không còn việc gì cho ngươi nữa, ngươi đi làm tiếp việc của mình đi”.
Đan Hoành chợt nghĩ tới việc lúc trước hắn giả làm thái giám để đột nhập vào cung, vậy lần này sao lại không giả làm thái giám để chuồn ra khỏi cung chứ?
Hắc hắc~~~! Đan Hoành quyết định đi kiếm một bộ đồ thái giám.