Đêm đã về khuya, khắp nơi đều thanh tĩnh, ấy vậy mà trong Đan Sung viện lại truyền ra tiếng khóc thật bi thiết. Bọn hạ nhân trong Đan viện đều biết rằng chủ nhân của bọn chúng bị Hoàng thượng ban thưởng tử, theo quy định, những nương nương được ban thưởng tử, thì đám hạ nhân không được khóc, thế nhưng bọn chúng thật sự không kìm được tiếng khóc.
Đúng là do bọn chúng không nhịn được nên mới bật lên tiếng khóc a, chủ nhân của bọn chúng tuy rằng hồ đồ, thế nhưng đối xử với bọn chúng rất tốt, trong hoàng cung này, một người tốt như chủ nhân của bọn chúng, khó có thể có người thứ hai.
Cửa phòng đã được mở thế nhưng bên ngoài không kẻ nào dám bước vào.
Hoàng đế Đại Đồng đang ngồi bên đường ôn nhu vuốt ve khuôn mặt thanh tú của hoàng phi.
“Hoành nhi, trẫm xin lỗi ngươi”.
Hoàng đế vừa nói, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt của Đan Hoành, nước mắt khiến đôi mắt Hoàng đế nhòa đi vì lệ, nhưng Hoàng đế hoàn toàn không có ý quệt đi, y thầm nghĩ sẽ nhìn ngắm khuôn mặt của Đan Hoành lần cuối, bởi khi trời vừa hửng sáng sẽ cứ hành nghi lễ an táng.
Hoàng đế cúi đầu, đôi mắt nhòa lệ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Đan Hoành, khi y ngẩng đầu lên, chợt y nhìn thấy một điều kì diệu tới khó tin.
Mọi người đều cho rằng Đan Hoành uống rượu độc, hồn đã về tây thiên, thế nhưng hiện tại hắn lại đưa tay lên quệt môi, lầm bầm.
“Con ruồi đáng ghét, đến ngươi cũng khi dễ Đan Hoành ta? Hừ, nóng quá, thật may là trời mưa”.
Hoàng đế vui sướng nhìn hắn, rồi gọi đám hạ nhân.
“Tiểu Tuyền Tử, mau gọi ngự y, Hoành nhi chưa ૮ɦếƭ, hắn chưa ૮ɦếƭ!”
Bên ngoài phòng đám hạ nhân nháo nhào hẳn lên, kẻ tìm ngự y, phải mau tìm ngự y, kẻ múc nước, vội vã múc nước.
Một lát sau ngự y liền tới.
“Ái khanh, ái phi của trẫm có việc gì không?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương chẳng qua là uống rượu bị say, thần đã phối dược để giải rượu, không có việc gì, có điều nửa đêm nay, nương nương sẽ sốt cao, bởi vậy nên cắt đặt người cẩn thận hầu hạ, nếu không sẽ dễ nhiễm phong hàn”.
“Không sao là tốt rồi, trẫm sẽ tìm người hầu hạ, ngươi lui ra trước đi”.
Ngự y vừa lui ra, Hoàng đế nhìn Đan Hoành đang an ổn ngủ ngon lành trên giường liền bật cười ha hả.
“Ha hả, quả thật là người tốt thì sống lâu, tai họa di thiên niên”.
( ý là người tốt sẽ được sống lâu, tai họa sẽ đã lại hậu quả tới ngàn năm sau, ý anh thì hoành nhi là người tốt hay là tai họa đây a~ =.=).
Tiểu Tuyền Tử đi tới ngó một chút, quả thật khó có thể nhìn thấy biểu hiện an tĩnh như thế này của Đan Hoành.
“Hoàng thượng, đã qua nửa đêm, Đan nương nương chẳng qua là quá chén nên say, để nô tài ở lại trông nom, ngài hãy đi nghỉ đi, ngày mai còn phải thượng triều sớm”.
“Trẫm không ngủ được, sẽ ở lại đây chăm sóc hắn, nếu ngươi thấy mệt thì hãy đi nghỉ đi”.
“Nô tài không sao, sẽ ở đây trò chuyện với Hoàng thượng.”
“Tiểu Tuyền Tử, ngươi đã sớm biết hắn là nam nhân đúng không?”
“Nô tài đáng ૮ɦếƭ”.
“Bỏ đi, cho dù có đáng ૮ɦếƭ hay không cũng vậy, có điều trẫm không ngờ rằng ngươi lại vì hắn mà gạt trẫm”.
“Bệ hạ, người khác thế nào không biết, nhưng hắn vào cung hoàn toàn không phải do chủ ý của hắn, cũng hoàn toàn không có ý định muốn lừa gạt ai, tuy hắn hồ đồ, nhưng lại không có ác tâm, Hoàng thượng, tha thứ cho nô tài hỏi một câu, Hoàng thượng định xử trí hắn thế nào?”
“Trẫm muốn lưu hắn lại”.
“Cũng tốt, đợi lát nữa nô tài sẽ bàn bạc với Trữ tổng quản, tìm một chức vụ trong đội thị vệ sắp xếp cho hắn, nô tài nghĩ hắn sẽ rất hài lòng.”
“Trẫm muốn giữ hắn ở lại hậu cung, mặc kệ bên trong hay bên ngoài người ta nói thế nào, hắn vẫn sẽ là hoàng phi của trẫm”.
“A! Hoàng thượng, nô tài e rằng hắn sẽ không đồng ý”.
“Trẫm tự có biện pháp, ngươi hãy thay các cung nữ trong Đan viện thành các thái giám, tìm Ninh Bình tới đây”.
Tiểu Tuyền Tử tìm Ninh Bình tới, Hoàng đế căn dặn Ninh Bình điều gì đó rồi cho y lui.
Tới quá nửa đêm, Đan Hoành bắt đầu đổ mồ hôi, tự cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình ra.
“Nóng quá! Ân, ân!”
Đan Hoành xoay người muốn giật áo ra, Hoàng đế đưa tay ngăn lại, liền bị hắn hẩy tay ra. Tay Hoàng đế bị đánh đỏ, Tiểu Tuyền Tử từ phía sau bước lên.
“Hoàng thượng, để nô tài làm cho”.
“Không, trẫm sẽ tự mình làm, ngươi mang nước nóng tới đây, phân phó ngự y sắc thuốc cho hắn, khi hắn tỉnh nhất định sẽ đau đầu”.
Suốt từ nửa đêm tới sáng, Hoàng đế dùng nước ấm lau khắp mình Đan Hoành để tránh cho hắn bị cảm mạo. Đôi mắt Hoàng đế tràn đầy nhu tình, đôi tay lại vô cùng ôn nhu cùng yêu chiều.
Tiểu Tuyền Tử đứng bên cạnh nhìn chủ nhân của y đang lóng ngóng làm, từ nhỏ Hoàng thượng đã quen được hầu hạ, sao có thể làm những việc này? Đan Hoành a! Ngươi thật là tốt phước, được Hoàng đế của một nước yêu thương như vậy, ngươi nên cảm kích a.
Đan Hoành vừa tỉnh lại chợt cảm thấy hình như trời đất đảo lộn, có cái gì đó không đúng.
Hoàng đế đang ngồi bên cạnh giượng nói rằng sẽ giúp hắn uống dược khiến một chút chua xót chợt nổi lên trong lòng Đan Hoành.
Hoàng đế vẫn ôn nhu như trước, hơn nữa cũng không đề cập gì tới việc đã ban thưởng tử cho hắn.
Đan Hoành suy nghĩ, chẳng lẽ Hắc Uy và Nhị hoàng tử đã…
Nghĩ tới đây, Đan Hoành mở to đôi mắt, đưa tay giữ lại tay Hoàng đế đang bón dược cho hắn.
“Hắc Uy đâu? Nhị hoàng tử đâu? Ngươi chưa nói cho ta biết ngươi đã làm gì bọn họ rồi?”
“Trẫm đã thả bọn họ, chờ ngươi uống thuốc xong ta sẽ để ngươi gặp bọn họ, được chứ?”
“Ngươi là Hoàng đế, ta tin ngươi, có điều chúng ta phải thương lượng lại một chút”.
“Ngươi nói đi”.
“Ngươi có thể đổi dược thành đao hoặc kiếm gì đó được không? Đại trượng phu khi ૮ɦếƭ da ngựa bọc thây, hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, vậy ta không thể nào ૮ɦếƭ trận được, nhưng ta vẫn muốn ૮ɦếƭ sao cho có khí thế một chút, coi như trước khi ૮ɦếƭ trong lòng cũng có chút thống khoái đi”.
(=.=, chẳng phải vừa nãy anh phân vân mãi không bít ૮ɦếƭ sao cho ít đau nhất đó sao, lại còn sợ nên uống rượu rõ say, rồi vì thế mà tới giờ vẫn chưa ૮ɦếƭ được đó sao =.=).
Hoàng đế đưa dược cho Tiểu Tuyền Tử, rồi mở hai tay ôm Đan Hoành vào lòng.
“Tối hôm qua là trẫm sai, sau này sẽ không như thế nữa, trẫm sẽ không tổn thương ngươi, cũng sẽ không để người khác tổn thương ngươi”.
Đan Hoành nhìn Hoàng đế, nghĩ bụng không biết y đã uống nhầm thuốc gì mà chỉ trong một đêm đã thành thế này? Đan Hoành khó hiểu nhìn Tiểu Tuyền Tử.
“Ngươi không cần phải ૮ɦếƭ nữa, Hắc Uy cũng sẽ được phục chức, Hoàng thượng ban thánh chỉ, cho phép hắn và muội muội của ngươi được thành hôn, đây chính là vinh dự lớn vô cùng đó, còn Nhị hoàng tử Bắc Phiên đã được Hoàng thượng phong làm Phiên vương, tiểu hoàng phi Na Lam nói rằng muốn gặp mặt ngươi một lần để nàng ấy nói lời cảm tạ, sau đó bọn họ sẽ lên đường trở về Bắc Phiên.”
“Ha ha, thật tốt quá, ta biết ngươi không phải là hôn quân mà, ta tối qua không ngủ được vì vướng bận mãi điều này a, ta nếu như phải ૮ɦếƭ thì quả thật là oan a, ngẫm lại Đan Hoành ta đây chưa có làm gì sai, chỉ vì đánh nhau với một tên hỗn đản nên bị hãm hại, bị ép vào cung, nếu không phải vì ngươi cứ muốn giữ ta lại, ta đã sớm rời đi, cũng sẽ không khiến sự việc rắc rối tới như thế này a, nhưng bây giờ ổn rồi, không sao hết, nếu ngươi không định trị tội của ta, vậy ta đây có lẽ nên quay lại Bắc đại doanh trại , nếu bây giờ chuẩn bị ngay, có lẽ sẽ kịp lên đường cùng nhóm Hắc Uy”.
Nói xong Đan Hoành xuống giường thay quần áo, chuẩn bị chuồn.
“Ngươi đứng lại đó cho ta! Trẫm nói còn chưa nói xong”.
Tiểu Tuyền Tử day day hai bên thái dương, ai! Để hắn lại trong cung thực sự không phải là ý kiến hay. Thế nhưng hắn chỉ là một nô tài nên có thế nói gì được?
Đan Hoành thấy Hoàng đế có vẻ lại muốn phát hỏa nên liền dừng lại, nếu không ngộ nhớ Hoàng đế tức giận lại thay đổi quyết định thì sao?
“Ngươi không thể đi bây giờ được, nêu ngươi đi thì trẫm sao có thể giải thích được việc Đan phi của trẫm từ nhiên lại mất tích khỏi hoàng cung? Sở dĩ hiện tại ngươi có thể thoát ૮ɦếƭ, bởi chưa ai phát hiện ra ngươi là nam nhân, tới lúc đó trẫm cũng không thể bảo vệ được ngươi, hơn nữa còn tính mạng của bảy trăm chín mươi lăm nhân khẩu của cửu tộc Đan gia nữa.”
“A? Bảy trăm chín mươi lăm nhân khẩu? Chẳng phải lần trước ngươi nói là bảy trăm tám mươi chín nhân khẩu sao? Sao tự nhiên thêm sáu người nữa a?”
“ Mấy người anh họ của ngài cách đây mấy tháng có thêm hai vị công tử và bốn vị tiểu thư”.
Tiểu Tuyền Tử hảo tâm nhắc nhở hắn.
“A? vậy ta còn phải ở lại đây baolâu?”
Tuy hắn không nhớ rõ cửu tộc của mình có cụ thể bao nhiêu người, nhưng việc nhiều người như vậy mất mạng thì hắn vô cùng hiểu rõ, thật sự hắn không đành lòng.
“Đợi tới khi nào trẫm nghĩ ra biện pháp”.
(Khi nào a~ =.=).
Cái này ý lànếu như cả đời này y không nghĩ ra thì cả đời này hắn không thể ra khỏi cung.
Đan Hoành nghĩ bụng, nếu không thể rời đi, vậy quay về giường nghỉ ngơi chờ khi tỉnh rượu rồi sẽ gặp nhóm Hắc Uy để từ biệt bọn họ.
Đan Hoành uống hết bát thuốc giải rượu, sau đó trở lại giường nghỉ, quả thật rượu không phải là thứ tốt, khiến hắn đau đầu vô cùng, bây giờ ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Hoàng đế ôn nhu đắp chăn cho Đan Hoành, sau đó ra lệnh mang long án vào đây, ( long án: bàn duyệt tấu chương), vừa ngắm nhìn tư thế ngủ không đẹp chút nào của Đan Hoành, Hoàng đế vừa phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại đắp lại chăn cho hắn.
Khi Đan Hoành tỉnh dậy đã là tối ngày hôm sau.
Hoàng đế ôn nhu ghé sát tai Đan Hoành nói:
“Hoành nhi dậy đi, tơi giờ ăn tối rồi, hai ngày nay ngươi chưa có ăn gì, cố gắng dậy một chút nha, Hoành nhi ăn xong rồi lại ngủ tiếp có được không?”
Đan Hoành vẫn nằm mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có người đang quấy rối hắn, hắn vốn định đạp cho một cước, nhưng Đan Hoành chợt cảm thấy có gì không đúng lắm, nếu là cha hắn gọi dậy, cha hắn thường thẳng tay nắm áo hắn lôi cổ xuống giường, còn các nương, các tỷ tỷ, muội muội của hắn sẽ không vào trong phòng ngủ của hắn, khi còn trong doanh trại, tuy rằng không có ai gọi dậy, nhưng sáng sớm đã bị những thanh âm thao luyện dựng dậy, vậy cái thanh âm ôn nhu này là của ai a?
Đan Hoành lười không muốn mở mắt chỉ đưa tay quờ quàng phía trước. Một bàn tay cầm lấy tay hắn áp lên mặt. Tay bị người ta nắm, Đan Hoành muốn nhìn mặt người đó nên hé mở mắt.
Ân? Hoàng thượng? Bây giờ thì hắn nhớ ra rồi, hắn đang cùng ở với Hoàng thượng.
Đan Hoành xấu hổ cười cười.
“Hắc hắc, Hoàng thượng, chào buổi sáng!”
“Ái phi, không còn sớm nữa, đã tới giờ ăn tối, dậy ăn thứ gì đó rồi hãy ngủ tiếp, ái phi chịu khó đợi một chút nha, trẫm sẽ phân phó nhà bếp lập tức làm ngay”.
Đan Hoành rút bàn tay đang bị Hoàng đế cầm lại, dịch thân lui vào trong giường, tránh nằm gần chỗ Hoàng đế ngồi.
“Hoàng thượng, ngài đã biết ta là nam rồi, vậy sau này đừng gọi ta là ái phi nữa, ta cảm thấy không được tự nhiên”.
“Trước mặt người khác, ngươi vẫn danh chính ngôn thuận làm phi tử của trẫm, nếu không gọi ngươi là ái phi thì trẫm gọi ngươi thế nào? Gọi là Hoành nhi có được không?”
“Không được tốt lắm, ở nhà ta có một muội muội tên Đan Hồng, người trong nhà đều gọi muội ấy là Hồng nhi, nếu gọi ta là Hoành nhi ta nghe không được tự nhiên lắm”
(Giải thích một chút, tên anh Hoành và tên em Hồng tiếng hán đọc gần giống nhau, nên khi gọi dễ bị nhầm)
“Vậy sau này trẫm xưng hô với ngươi thế nào đây?”
“Đúng a! Gọi thế nào cũng không ổn a, gọi là Đan Hoành thì có được không?”
“Gọi vậy trẫm có cảm giác trẫm với ngươi xa lạ, không thân thiết, trẫm không thích, hay là vậy đi, trẫm sẽ gọi ngươi là Hoành khanh, ngươi thấy thế nào?”
“Hoành khanh? Tại sao lại gọi như vậy?”
“Quan quân thường xưng là thần hoặc khanh với trẫm, có điều chỉ những đại quan mới được xưng là khanh với trẫm thôi .”
“Đại quan? Cái này hảo, có điều ngươi sợ người khác nghe thấy sẽ nhận ra ta là nam nhân sao?”
Đan Hoành sợ người khác nghe thấy Hoàng đế gọi như vậy sẽ đoán ra giới tính của hắn.
“Không đâu, người khác sẽ nghĩ vì trẫm sủng ái ngươi nên gọi như vậy”
“Vậy được rồi, đi ăn thôi”.
Đan Hoành ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi đứng trên giường dùng chân đá đá cái chăn, Hoàng đế nhìn vậy liền hỏi.
“Hoành khanh, ngươi tìm gì vậy?”
“Sáng sớm ta đã thấy lạ, áo ngoài của ta đâu, sao không tìm thấy?”
“Vóc dáng của ngươi đã cao lên khá nhiều, trẫm đã phân phó người may cho ngươi quần áo mới, có điều phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có, hiện tại ngươi chịu khó một chút, hôm nay hãy mặc tạm cái này đi, tuy rằng chưa được đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi”.
Hoàng đế ra hiệu để Tiểu Tuyền Tử màng vào bộ y phục đã được sớm chuẩn bị.
Bộ y phục mang tới là y phục của nữ nhân, có màu trắng tinh khiết, được trang trí bằng những hoa văn thêu tay, Đan Hoành biết Hoàng thượng thích màu trắng, có điều nếu để hắn mặc thì chỉ nửa ngày là bẩn, Đan Hoành từng kháng nghị nhiều lần, muốn đổi y phục của hắn thành màu lam, có điều cung nhân trong cung nói, những y phục hắn mặc đều do Hoàng thượng chọn, Hoàng thượng thích màu trắng, bởi vậy khi nào y phục bẩn có thể lập tức đổi, nhưng không thể đổi màu y phục.
Đan Hoành phản đối nhiều lần, nhưng không thấy hiệu quả, nên sau này cũng không ý kiến gì nữa.
Đan Hoành không tình nguyện, mặc đại bộ y phục vừa được mang tới vào người. Tiểu Tuyền Tử thấy vậy, vốn muốn tới giúp Đan Hoành mặc lại y phục thật chỉn chu lên người, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại làm trước.
Hoàng đế giúp Đan Hoành buộc nút, phủi phẳng nếp áo, sau đó ngắm nghía một lượt, thấy y phục này rất hợp với Đan Hoành nên y rất vui vẻ.
Đan Hoành đưa tay mở nút áo phía trên cùng ra, mặc y phục nam nhân một thời gian, giờ phải mặc lại y phục nữ nhân khiến hắn cảm thấy bí bách khó chịu.
Thấy Hoàng đế nhíu mày, Tiểu Tuyền Tử liền nói:
“ Đan nương nương, ngài buộc nút áo trên cùng lại đi, nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ta có muốn vậy đâu, nhưng buộc vào ta cảm thấy khó chịu, còn nữa, sau này đừng gọi ta là Đan nương nương nữa, ta nghe thấy không được tự nhiên”.
“Vậy phải gọi là gì?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn về phía Hoàng đế, sao có thể giống Hoàng đế gọi hắn là Hoành khanh được, như vậy chính là phạm tội khi quân nha.
“Vậy gọi là chủ tử đi, còn nữa, phân phó với phòng may y phục, bảo bọn họ rằng trang phục của Hoành khanh sau này không cần thêm khuya cổ nữa, để Hoành khanh sau này khỏi cảm thấy khó chịu”.
“A? Gọi là chủ tử? Thế nhưng…”
Tiểu Tuyền Tử đang định nói, theo quy củ trong cung, Hoàng thượng chính là chủ tử, giờ trong cung lại có thêm một chủ tử thứ hai nữa, y sợ có người sẽ phản đối.
“Không nhưng nhị gì nữa, chuyện này coi như đã quyết định xong, ta nghĩ Hoành khanh đã đói bụng rồi, còn không mau đi phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị?”
Hoàng đế lệnh cho Tiểu Tuyền Tử đi chuẩn bị.
Ninh Bình tìm gặp Hoàng đế bàn việc, Hoàng đế liền lưu y lại dùng bữa.
Đan Hoành hỏi Ninh Bình:
“Ngươi vừa mới về đã phải lo việc gì vậy? Ta có thể giúp được không?”
“Khởi bẩm nương nương, đây là bổn phận của vi thần, hơn nữa cũng đã lo liệu thỏa đáng, vi thần muốn bẩm báo với Hoàng thượng, việc hoàng tử phi Bắc Phiên và Hắc Uy vào cung tiếp kiến nương nương đã được an bài ổn thỏa, ta nghĩ đợi sau khi ngài nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một chút, ba ngày nữa sẽ đưa họ vào cung, tới lúc đó thủ hạ của ta sẽ đề cao cảnh giác, canh phòng cẩn thận, tuyệt không để xảy ra sự gì đáng tiếc, xin Hoàng thượng yên tâm”.
“Ngươi làm rất tốt, lo việc mất một ngày một đêm rồi, hãy ngồi xuống dùng bữa đi”.
“Vi thần sẽ không quấy rầy Hoàng thượng và nương nương, nếu không có việc gì, vi thần xin cáo lui”.
Một người muốn rời đi, một người lại cực lực giữ lại, tuôn ra một đống lời sáo rỗng, Đan Hoành cảm thấy vừa sốt ruột vừa phiền phức, nên quyết định bắt đầu động đũa.
Đầu tiên, Đan Hoành gắp món ở ngay gần hắn, rồi nhẹ nhàng đưa tay về, để nhị vị đang khách sáo kia không để ý tới hắn. ( anh ý ăn vụng!!!! =.=)
Lí do thứ nhất là hiện giờ hắn rất đói, lí do thứ hai là đã rất lâu rồi Đan Hoành không được ăn ngon, phải, kể từ khi ra cung tới giờ, Đan Hoành mất hẳn cái lộc được ăn ngon, thức ăn ở quân doanh chỉ có thể nhét đầy bao tử, hơn nữa còn phải ăn tươi nuốt sống, hùng hùng hổ hổ, đâu có được từ từ thưởng thức như ở đây, hơn nữa, kể từ khi ăn đồ ăn do ngự thiện phòng nấu thì những đồ ăn trong quân doanh quả thật khiến hắn cảm thấy khó ăn muốn ૮ɦếƭ.
Ta gắp~~~~~ta gắp~~~~~~! Đan Hoành nhoài người ra bàn để gắp thức ăn, nên Hoàng đế và Ninh Bình đều nhìn thấy.
“Hoành khanh, ngươi làm gì vậy? Muốn lấy thức ăn thì nói với cung nữ là được rồi, làm vậy không cảm thấy rắc rối sao?”
“Ta không thấy rắc rối, ta muốn ăn no, còn các người không cảm thấy rắc rối sao? Chẳng phải là chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao? Sao cứ phải kẻ từ chối, kẻ níu giữ mãi thế? Được rồi, Ninh Bình, ngươi ngồi xuống đi, mau ngồi xuống ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết”.
Nếu đã bị nhìn, vậy cũng chả cần phải ăn vụng nữa, chi bằng cứ đường hoàng đi gắp thức ăn.
Thấy Đan Hoành như vậy, Hoàng đế và Ninh Bình thấy lúc nãy bọn họ đã quá câu nệ tiểu tiết, liền mỉm cười ngồi xuống.
Tiểu Tuyền Tử đi tới hỏi.
“Hoàng thượng, có cần phải đổi món ăn không? Đã nguội cả rồi, hơn nữa….”
Tiểu Tuyền Tử không dám nói tiếp vế còn lại, Hoàng thượng sao có thể ăn cơm thừa được chứ?
“Không cần, không thấy Đan chủ tử của nhà ngươi đang rất hài lòng sao?”
Hoàng đế không để ý tới đề nghị của Tiểu Tuyền Tử, chỉ đi tới bên cạnh Đan Hoành, thái giám hầu hạ đằng sau liền bê long y đi theo, Hoàng đế ôm lấy thắt lưng Đan Hoành, ra lệnh cho thái giám đặt long ỷ xuống, đoạn Hoàng đế ngồi xuống, rồi đặt Đan Hoành ngồi lên đùi của mình.
“Không nên vừa ăn vừa đi tới đi lui nữa, nếu không sẽ bị đau dạ dày, ngươi chỉ, ta cho người lấy cho ngươi là được rồi”.
“Cái kia, cái kia, còn cả cái kia nữa”.
Trên bàn cơm, chỉ thấy Đan Hoành chỉ chỉ trỏ trỏ, hoa chân múa tay liên tục, Ninh Bình nhìn hai người họ, trầm ngâm suy nghĩ.