Lưu Ly Mong Manh - Chương 05

Tác giả: Nguyên Nguyên

Ohio là một tiểu bang nằm phía đông bắc nước Mỹ, gần với Canada. Tên gọi “Ohio” theo tiếng Iroquois có nghĩa là: “Sông Đẹp”. Ohio do chịu ảnh hưởng của kiểu khí hậu ôn đới lục địa, nên có một mùa đông cực kỳ khắc nghiệt.
Mùa thu ở đây nhiệt độ chỉ khoảng từ 8-10 độ. Và quang cảnh thì đẹp vô cùng, những rừng cây bắt đầu chuyển sang màu vàng, màu đỏ rực trông rất lãng mạn như trong phim Hàn Quốc vậy.
Và sẽ thú vị biết bao khi ta đi thăm thú con sông bị cháy nổi tiếng nằm ở phía đông bắc của Ohio-con sông mang tên Cuyahoga, bị cháy lần đầu tiên vào năm 1936 khi tia lửa của đèn hàn đốt cháy mảnh vụ và dầu mỡ nổi lên trên mặt song. Và điều thú vị là con sông này còn bị cháy thêm vài lần nữa vào những năm sau đó. Và con sông trở nên nổi tiếng sau vụ cháy vào ngày 22 tháng 6 năm 1969, khi thu hút sự chú ý của tạp chí Time. Thông tin này thực sự rất thú vị với tôi.
Anh Dương nói: Mùa đông ở Ohio cực kỳ băng giá và khắc nghiệt, nhiệt độ luôn dưới 0 độ C. Cho nên anh khuyên tôi cần phải giữ gìn sức khỏe khi ra đường và hạn chế đi vào buổi tối, sẽ rất nguy hiểm.
Những tháng ngày đầu tiên tới Ohio, là một mùa đông lạnh giá. Tôi đã cảm thấy cái lạnh mơn man trên mặt, trên da thịt mình. Nhưng tôi không cảm thấy khó chịu vì điều đó. Tôi thích mùa đông ở những đất nước ôn đới vì nó luôn có tuyết rơi.
Một đứa trẻ sinh ra ở một đất nước nhiệt đới như tôi thì luôn háo hức với điều đó, có hàng trăm cô gái đều mong muốn như tôi!
Cái lạnh khiến tôi cảm thấy tê buốt, tôi hắt xì hơi liên tục, nhưng điều đó không làm mất đi trong tôi niềm đam mê với những bông tuyết trắng lấp lánh.
Tôi đã vô cùng háo hức khi nhìn thấy những bông tuyết đầu tiên rơi trước khoảnh sân nhỏ của nhà chúng tôi. Tôi đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết rơi vào đầu mùa!
Có lần, anh Dương kêu tôi vào nhà! Tôi không nghe, vẫn đưa tay để hứng lấy những bông tuyết đang từ từ, chầm chậm lặng lẽ rơi.
Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về những bông tuyết trên các tiểu thuyết, trong những bộ phim. Trong đó, tôi có xem một bộ phim nhưng tôi không nhớ tên bộ phim là gì, chỉ biết đó là một bộ phim của Hàn Quốc, họ bảo rằng: Tuyết rơi đầu mùa là những gì trong sáng và thanh khiết như những người thiếu nữ tuổi đôi mươi, và trong đó có một truyền thuyết gắn liền với những bông tuyết. Đó là vào khi mỗi mùa đông tới, những bông tuyết đầu mùa rơi xuống thì mọi lỗi lầm, mọi lời nói dối đều sẽ được thứ tha. Tôi luôn thấy câu chuyện đó thú vị!
Tuyết rơi vào đầu mùa thì mọi lỗi lầm, mọi lời nói dối đều được thứ tha
***
Khi đang lang thang dạo bước trên con phố dài và ngắm những bông tuyết rơi, tôi đã gặp lại Duy, khi đó cậu ta đi một mình
- Có vẻ như Lưu thích những bông tuyết nhỉ?
- Ừm…Vì đây là lần đầu tiên mình thấy tuyết mà- Tôi cười
- Lần đầu tiên Duy nhìn thấy nó, Duy cũng háo hức y như Lưu Ly vậy đó- Duy nói
- Được nhìn thấy những bông tuyết đang rơi, giơ tay ra và cảm nhận nó có lẽ là ước mơ của mọi cô gái sinh ra ở miền nhiệt đới như Lưu Ly
- Việt Nam không có tuyết rơi mà đúng không?
- Cũng không hẳn…thi thoảng ở Sa Pa cũng hay có tuyết rơi
- Vậy sao?
- Ừm…Tôi khẽ cười!
Tôi và Duy lặng lẽ bước đi trên con đường
- Tuyết rơi đầu mùa thì luôn luôn tinh khôi, Duy thường nghe người ta nói vậy, rồi mọi lỗi lầm, những lời nói dối trước đó sẽ được bỏ qua!
Tôi lặng im nhìn sang phía Duy!
Tôi nhớ có lần, tôi và Pi cùng nhau đi dạo trên cánh đồng hoa Lưu Ly vào một buổi chiều cuối thu! Sắp vào mùa đông nên thời tiết khá lạnh!
Pi có thắc mắc với tôi:
- Sao trên mảnh đất của chúng ta không có tuyết rơi cậu nhỉ vào mùa đông cậu nhỉ? Như Lon don hay Mat-xcơ-va vậy?
- Vì mảnh đất chúng ta nằm trong miền nhiệt đới mà Pi
- Cậu có thích những bông tuyết không Lưu Ly?
- Dĩ nhiên là có rồi! Tớ dám chắc với cậu rằng mọi người trên mảnh đất của chúng ta đều háo hức muốn nhìn thấy những bông tuyết
- Tớ cũng vậy! Tuyết rơi đầu mùa thì mọi lời nói dối sẽ đều được bỏ qua, như chưa từng xảy ra chuyện gì?
- Thật sao? Ai nói với cậu thế?
- Là mẹ tớ đó- Pi cười
- Mẹ cậu thật là giỏi!
Mãi tới sau khi xem bộ phim đó, thì tôi mới tin có truyền thuyết đó thật!

- Lưu Ly đang gì mà ngây ra thế- Duy lên tiếng lôi tôi về thực tại?
- À, tối nay tớ đang nghĩ mình sẽ nấu món gì- Tôi chống chế
- Món ăn Việt Nam sao?
- Ừm. Cậu biết món cá kho tộ chứ?
- Tớ biết
- Tớ sẽ nấu món đó đó
Duy cười, rồi cậu ta tạm biệt tôi, khi tôi tới nhà!
Có ai tin rằng trên đời này tồn tại những linh hồn hay một thế lực siêu nhiên nào đó không? Những sự liên kết, kết nối, sự hiên thân của thứ nào đó xa xôi trong quá khứ rồi bất chợt một ngày nào đó, bạn gặp lại thứ mà mình muốn thấy lại ở trong một con người khác chẳng hạn!
Tôi không phải là người tin những điều mê tín nhưng tôi không bao giờ dám phủ nhận nó hoàn toàn.
Nếu như theo cách suy luận của tôi, từ những điều xa xôi đó thì biết đâu Pi của tôi, Pi trong quá khứ của tôi có một sự ràng buộc, sự liên hệ nào đó với Duy- cậu bạn mới quen của tôi!
Điều đó thật quái đản! Chẳng bao giờ xảy ra, Pi là Pi, Duy là Duy. Pi đã rời xa tôi hơn 6 năm trời và chẳng biết cậu ấy còn nhớ tới tôi không? Còn Duy lại là một chàng trai gốc Việt nhưng sinh ra ở Mỹ và chưa bao giờ về Việt Nam một lần! Đâu có thể có sự liên kết nào ở đây.
Có lẽ vì quá nhớ tới Pi, tôi mới thành ra như vậy chăng? Sự thực là khi tôi đi bên cạnh Duy, tôi cứ nghĩ về Pi thôi. Tôi nhớ cậu ấy khủng khiếp!
Tôi ngẫm nghĩ Pi bây giờ chắc cũng đẹp trai giống như Duy thôi! Chỉ có điều là tôi chẳng biết cậu ấy đang ở phương trời nào?
*
Hôm nay, khi đang đi dạo bộ trên con đường quen thuộc. Duy gặp lại cô gái Việt Nam nhỏ nhắn đó.
Anh nhận ra cô ấy cũng say đắm những bông tuyết đầu mùa như anh vậy!
Từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên trên mảnh đất này, mỗi khi tuyết đầu mùa rơi, anh vẫn thường đi dạo như vậy! Anh nghĩ rằng mỗi sự vật, hiện tượng trên cuộc đời này đều mang trong nó những gì ý nghĩa nhất!
Có một điều lạ lùng, với anh. Khi đi bên cạnh cô ấy, cái cảm giác gần gũi thân thuộc lại tràn về trong lòng anh. Một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Anh nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn!
Khi còn nhỏ, mỗi lần cảm thấy cô đơn không ai nói chuyện cùng, anh lại chạy tới nhà thờ và trò chuyện cùng cha xứ, khi đó ông ấy sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện về thiên sứ Michael, thiên sứ Gabriel, thiên sứ Raphael…Anh luôn cảm thấy thích thú mỗi lần nghe những câu chuyện đó.
Sau này khi đã trở thành một chàng trai, anh vẫn đến thăm cha, và cần cha chỉ cho anh những lời khuyên cần thiết để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Cha cũng nói về tình yêu. Và có một lần cha nói với Duy rằng: “Rồi tới một ngày nào đó con sẽ gặp được người phụ nữ của cuộc đời mình, đó là khi con cảm thấy cuộc sống và mọi thứ trong con đều trở nên vô nghĩa khi không có cô ấy ở bên. Hãy can đảm nắm lấy cô ấy nhé”
Cha ơi…Phải chăng con đã tìm được cô ấy rồi?
Có những chuyện ta cứ dặn lòng mình phải cố gắng quên ngay đi, đừng nghĩ tới nhiều nữa, cứ mãi nhớ nhung cũng đâu có giải quyết được việc gì, nó càng làm cho ta thêm đau buồn, thêm lạc lõng, cô đơn mà thôi!
Ngày chủ nhật July rủ tôi đi shopping! Cô ấy luôn luôn là tín đồ mua sắm mà, cô ấy luôn cập nhật một cách nhanh chóng nhất có thể những style mới nhất hay xu hướng thời trang của năm nay! July còn dự định sẽ đi học một khóa về thiết kế thời trang, bởi tôi biết ước mơ cháy bỏng của July là được tới thành phố Milan- thiên đường thời trang của thế giới!
Lúc ra về tôi rủ July đi ăn ở một nhà hàng ăn Việt Nam hiếm hoi trong thành phố này, quán ăn nhỏ đó nằm sâu trong một con hẻm hơi tăm tối. Một lần tôi đi dạo một mình khi vừa tới đây mà chẳng thèm hỏi ý kiến của ai, kết quả là lần đó tôi bị lạc đường, tôi loay hoay tìm lối ra thì vô tình tìm thấy quán ăn Việt Nam đó. Ở Ohio ít người Việt Nam sinh sống, người Việt chủ yếu tập trung sống ở California, Texas hay một số tiểu bang khác…nên những hàng quán bán đồ ăn Việt Nam ở Ohio là rất ít, hiếm khi ta tìm thấy một quán ăn Việt Nam nào.
Từ hôm phát hiện ra quán ăn này, tôi thường hay tới đây thường xuyên luôn. Bà chủ là người Huế rất phúc hậu và dễ mến. Nghe giọng bà ấy nói tôi lại nhớ tới mẹ tôi!
- Sao cậu có thể chọn cái ngõ hẻm này để ăn vậy, ngồi mấy chỗ ngoài kia chẳng phải thoáng đãng hơn sao Lưu Ly- July thầm trách tôi.
- Thì đây là quán ăn Việt Nam mà, cậu không muốn ăn món ăn Việt Nam sao? Tôi nói
- Tuần nào mà tớ chẳng qua nhà cậu ăn?
- Nhưng tớ không biết nấu mấy món đặc sản như ở đây như bún bò Huế, bánh canh hay mỳ Quảng này!
- Tớ cứ tưởng cậu không định quay trở lại Việt Nam nữa chứ?
- Dĩ nhiên tớ sẽ trở lại rồi- Tôi cười
July cường một điệu cường gượng gạo!
Chúng tôi gọi những món ăn quen thuộc của Việt Nam như Phở, nem, bún chả, bún bò Huế..v..v
Khi đang ăn July hỏi tôi:
- Cậu thấy Duy thế nào?
- Ờ thì…đẹp trai, lạnh lùng, ga lăng dịu dàng
- Sao cậu nói như biết rõ vậy?
- Tớ đoán vậy thôi- Tôi khẽ bối rối
- Mà đúng gu của cậu rồi còn gì nữa- Tôi nói tiếp
- Ừm
- Cậu thích Duy
- Trước đây thôi
- Thế còn bây giờ?
- Không thích nữa
- Tại sao?
- Vì tớ cảm giác anh ấy không thích tớ- July nói
- Cảm giác…như vậy không phải thật đâu. Xinh đẹp như cậu chàng nào dám từ chối..Haha
- Thôi ăn đi!
- Thế cậu tấn công chưa?
- Ăn nhanh đi còn về…July nạt tôi
July mà cũng có lần thất bại trong tình trường sao!
***
Năm tôi học cấp II! Có một cậu bạn cùng trường thích tôi, cậu ta tên là Khang hay Khánh gì đó tôi không nhớ vì năm đó cậu ta cũng chuyển trường!
Cậu ta học ở lớp bên cạnh, đẹp trai học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi. Tóm lại cậu ta là một hotboy chính hiệu của trường tôi. Hàng tá những cô nàng để ý tới cậu ta, tủm tỉm cười khi cậu ta đi qua, và nắm rõ lịch trình một ngày ở trường của cậu. Thậm chí có khi cậu ta còn nhận được một vài ba bức thư tỏ tình của một cô nàng ngổ ngáo nào đó. Nhưng điều quái lạ là cậu ta không để ý đến những cô nàng hay mỉm cười tủm tỉm, hay những cô nàng viết thư tỏ tình với cậu ta. Mà cậu ta để ý tới tôi, thế mới lạ chứ. Tôi cảm tưởng như mình đang lạc vào một trong câu chuyện cổ tích vậy, cậu ta là hoàng tử còn tôi sẽ là cô nàng Lọ Lem, hoàng tử đẹp trai, quý phái giùa sang không bao giờ thèm để ý tới các tiểu thư con nhà danh giá, mà chàng ta chỉ để ý tới nàng Lọ Lem nghèo khổ, xấu xí mà thôi!
Cậu ta mạnh bạo lắm! Phải chăng đó là một điểm chung giữa những anh chàng hotboy. Cậu ta hẹn tôi ở chỗ vắng người và cậu ta nói với tôi, cậu ta thích tôi vì tôi đặc biệt và có một cái tên cũng đặc biệt nữa. Cậu ta muốn tôi hẹn hò với cậu ấy. Khi đó tôi bối rối lắm, chẳng biết làm gì, đứng chết trân một chỗ. Cậu ta còn nói cho tôi hạn một ngày để suy nghĩ rồi trả lời cậu ta
Ngày hôm sau, cậu ta tới chỗ cũ, lần này tôi khéo léo từ chối. Nhưng cậu ta không bỏ cuộc!
Lúc đó tôi không biết rằng Pi đã đứng ở một góc khuất rồi âm thầm theo dõi chúng tôi!
Pi giận tôi vô cớ. Cậu ấy không thèm nói với tôi nửa lời, cứ tìm cách trốn tránh tôi. Vào những buổi chiều sau đó Pi cũng không tới gặp tôi trên cánh đồng hoa lưu ly nữa.
Còn cậu hotboy kia vẫn không buông tha cho tôi, cậu ta giở trò lẽo đẽo bám theo tôi, và còn tìm cách để tặng tôi những món quà nữa. Tôi đã thẳng thừng từ chối nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ
Cho tới một lần tôi không thể chịu động được những hành động thái quá đó nữa, hình ảnh cậu ta cứ lẽo đẽo bám theo tôi trở thành trò cười của lũ con trai và cợt nhả, dè bỉu của bọn con gái “Đã cóc ghẻ rồi còn làm trò kiêu căng, ngạo mạn, tự cao tự đại và vô số những câu chê bai khác nữa.
Cậu ta cầm trên tay một món quà đi thẳng về phía tôi, sau đó là hẳn một đội quân hộ vô, chúng vừa hô vừa cười tôi đỏ chín cả mặt mày. Tôi không biết giấu mặt mình vào đâu nữa.
Dĩ nhiên Pi lại giải cứu tôi một lần nữa, cậu ấy giúp tôi thoát khỏi đám đó một cách kỳ diệu. Pi giỏi thật!
“Sao mấy hôm trước cậu giận tớ hả Pi”
“Đâu có”
“Còn chối sao”
“Vì tớ thấy cậu gặp tên đó”
“Chẳng có chuyện gì đâu” Tôi cười
“Tớ biết”
“Cậu không giận tớ nữa chứ?”
“Giận mà tớ lại cứu cậu à” Pi nói
“Tớ biết” Tôi cười toe
Ánh nắng chiều lung linh soi bóng hai đứa, đổ thành hai vệt dài trên con đường chiều!
Trước lúc cậu ấy tới cuộc sống của tôi, tôi chẳng để ý, chẳng quý mến một ai! Rồi sau khi cậu ấy rời bỏ cuộc sống của tôi, tôi cũng không để ý, không cảm mến một ai.
Nhưng cậu ấy vẫn không xuất hiện, tôi chỉ thấy hình ảnh của cậu ấy hoàn hảo hơn trong Duy, khi bên cạnh Duy tôi cảm thấy trong lòng mình gợn lên những cảm giác khó hiểu lắm, điều lạ lùng là tôi cảm thấy được sự bình an, tôi nói và cười nhiều hơn!
July nhìn tôi than rằng:
“Lưu Ly sao cậu cứ ôm ấp mãi một ký ức xưa cũ và xa vời vợi vậy”
“Tớ chẳng biết”
“Chắc gì giờ này cậu ta còn nhớ tới cậu hay những lời hẹn thề trước kia, cậu nên nhớ lúc đó cậu ta và cậu cũng chỉ là những đứa trẻ con 13, 14 tuổi thôi. Đâu có nhớ nổi những gì mình đã nhớ”
“Nhưng tớ vẫn nhớ” Tôi chống chế
“Cậu nhớ, thế cậu biết chắc cậu ta sẽ còn nhớ mình chứ hả?”
“Tớ…tớ không biết”
Rồi July khẽ ôm tôi vào lòng, những điều cậu ấy nói không hẳn là sai!
***
Tôi lấy cuốn nhật ký của Pi ra, đi đâu tôi cũng mang nó theo. Tôi lặng ngắm
Lặng lẽ lật từng trang giấy đôi chỗ đã ố vàng
Lặng lẽ đọc…
Rồi những giọt nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi…!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc