“Em có biết hai ngày hôm nay em vui vẻ bên người khác, anh đang làm gì không?” Lệ Trọng Mưu chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, “Anh phải phân loại, xử lí dữ liệu cho em đấy.”
Coi như Ngô Đồng được “lĩnh giáo” thêm một lần, giọng nói anh dễ nghe đến mức cứ ngỡ anh làm tất cả chỉ vì cô…
“Anh biết đấy, tôi không đủ khả năng…”
“Anh sẽ dạy em.”
Ngô Đồng nghẹn lời, Lệ Trọng Mưu rời mắt khỏi máy tính chuyển sang cô: “Cùng anh làm dự án này, anh sẽ dạy em tất cả. Đây từng là mục tiêu của em, anh hy vọng em có thể tự mình hoàn thành nó.” Lời nói của anh càng lúc càng êm tai.
“…Vì sao?”
Lệ Trọng Mưu tức giận, lại còn hỏi vì sao nữa? Chẳng nhẽ cô thật sự không biết vì sao?
*******************************
Thường ngày Đồng Đồng linh động đáng yêu, từ già đến trẻ đều thích thằng bé, đặc biệt là Tư Kì, cô cực kì chiều chuộng thằng nhóc này.
Lúc ở với Tư Kì, Đồng Đồng chỉ nhõng nhẽo là giỏi. Ngô Đồng vào phòng khách, thấy Đồng Đồng bắt chước quái vật trong TV làm bá chủ thế giới, Cố Tư Kì cười như nắc nẻ, bẹo má thằng bé.
Đồng Đồng vừa phát hiện ra mẹ liền nhảy tới kéo tay cô: “Mẹ đến đây xem đi, đoạn này hay lắm.”
Cố Tư Kì ngồi thẳng người quay sang nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng không xem phim cùng con, cả Tư Kì cũng đứng dậy, đi tới chỗ khác cùng Ngô Đồng. Đồng Đồng ngoan ngoãn chỉnh nhỏ tiếng TV.
Cố Tư Kì liếc mắt ra phía sau Ngô Đồng, không thấy Lệ Trọng Mưu, “Đàm phán thế nào?”
“Mình không chắc, muốn tập cho quen nghiệp vụ trước, sau mới quyết định.”
Cố Tư Kì cúi đầu nghĩ, “Có anh ta dạy cậu, cậu sẽ tiến xa nhanh thôi, đừng lo gì cả.”
Lời nói của cô bạn tốt nhất này khiến Ngô Đồng trợn trừng mắt: “Sao cậu biết?”
Tư Kì biết mình nói hớ, cô vội im lặng, “…Hôm trước anh ta gọi cho mình, đưa mình tới New York, còn hỏi mình vài chuyện của cậu…”
Ngừng một lát, Tư Kì chờ phản ứng của Ngô Đồng.
Hôm đó thật kì lạ, Cố Tư Kì đang ở HongKong, xe chưa kịp về đến công ty thì nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương nói: “Tôi là Lệ Trọng Mưu.” Cố Tư Kì giật mình.
Cuộc điện thoại này chỉ có hai người, Lệ Trọng Mưu hỏi rất nhiều chuyện về Ngô Đồng, làm thế nào Ngô Đồng đang mang thai mà có thể tốt nghiệp đại học, nhà cửa Ngô Đồng ra sao, cuộc sống của Ngô Đồng và con trai thế nào…
Lúc ấy, Cố Tư Kì đỗ xe ở bên đường, kể hết mọi thứ cho anh nghe.
Ngày ấy trời HongKong đổ mưa, Cố Tư Kì tìm chỗ trú, ánh đèn từ những chiếc xe chạy ngang qua chìm trong làn mưa bụi, tràn vào trái tim cô, gợi nên nỗi buồn được giấu kín.
Ở đầu dây bên kia, Lệ Trọng Mưu không nói gì, chỉ đánh bàn phím, tiếng lật giấy sột soạt, truyền đến tai Cố Tư Kì.
Nhớ lại, có lẽ lúc đó Lệ Trọng Mưu đang nghiên cứu kế hoạch. Eric Li nổi tiếng là động vật máu lạnh, quyết tâm của anh ta cực kì cao, Cố Tư Kì không thể khẳng định liệu anh ta có nghe lọt những gì cô nói hay không.
Ngô Đồng trầm mặc nhìn Cố Tư Kì.
Có thể cùng Lệ Trọng Mưu có một bí mật, liệu cảm giác là thế nào? Có lẽ chuyện này không thể tính là bí mật được, có lẽ cô… Tư Kì chuyển đề tài khác: “Đúng rồi, khi nào thì cho mình gặp bạn-trai-mới của cậu đây?”
Ngô Đồng đang định hỏi Tư Kì thì cô bạn đã lảng sang việc khác, hồn Ngô Đồng còn chưa nhập đủ vào xác, “Bạn trai mới?”
“Đồng Đồng khoe với mình đấy nhá.” Tư Kì nháy mắt với Đồng Đồng.
Thằng bé xem TV có vẻ vui lắm, cười gập cả bụng, một tay ôm bụng một tay che miệng, sợ làm phiến hai người.
“Cuộc gọi vừa nãy cũng là người-đó phải không?”
“…”
“Ấy, ngọt ngào quá nhỉ.”
Ngọt ngào? Thật không?
Ngô Đồng nghĩ, cô cười khẽ, lắc đầu.
Nhắc tới Hướng Tá, Ngô Đồng sực nhớ điện thoại của cô vẫn nằm trong tay Lệ Trọng Mưu.
Trò chuyện một lát, Cố Tư Kì nghe điện thoại của cấp trên, nói phải đi ngay. Ngô Đồng cùng cô ấy trở về lấy di động.
Đồng Đồng thấy hai người đi, hăm hở chạy tới.
“Dì phải tăng ca rồi, lần sau dì đưa con đi chơi, ok?”
Mặt Đồng Đồng viết hai chữ THẤT VỌNG to đùng, Ngô Đồng cắn răng, hỏi: “Chú Hướng đang chờ dưới lầu, không thì chúng ta đi nhờ xe chú Hướng nhé?”
Đồng Đồng nhớ rõ nhiệm vụ của mình, thằng bé lắc đầu từ chối ngay lập tức, hai mắt đảo quanh, khẳng định: “…Chúng ta đi cùng ba mà.”
Đối mặt với đôi mắt trong suốt của Đồng Đồng, Ngô Đồng không thể nói từ “Không”. Cô oán thầm, Hướng Tá ở đây thì tốt biết mấy, bằng cái lưỡi dẻo quẹo của mình, nhất định anh ấy sẽ dỗ được Đồng Đồng.
Hướng Tá, Lệ Trọng Mưu…
Đau hết cả đầu.
********************************
Cũng không biết có phải cãi nhau quen rồi hay không mà bây giờ Ngô Đồng không còn sợ phải đối mặt với Lệ Trọng Mưu nữa. Cô bước vào phòng họp, gõ cửa, thấy Lâm Kiến Nhạc cất tài liệu vào cặp.
Ngô Đồng suy nghĩ, nên xưng hô thế nào, “Lệ… Tổng giám đốc Lệ ở đâu?”
Lâm Kiến Nhạc do dự, “Cô Ngô… Hôm trước, tôi nói với cô mấy lời đó, có thể hơi tiêu cực, cô đừng để ý.”
Anh ta nói khách sáo nên Ngô Đồng cũng dùng giọng điệu y hệt: “Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh nhắc nhở, nếu không bây giờ tôi vẫn chưa định hình được tình trạng của mình.”
Ngô Đồng không muốn chậm trễ thêm một giây nào, hỏi lại Lâm Kiến Nhạc lần nữa, anh ta lại giải thích với Ngô Đồng: “Không không không, tổng giám đốc đối xử với cô rất đặc biệt, người không hiểu chuyện là tôi. Trương Mạn Địch, cô ấy…”
Cô không muốn nghe!
Cuối cùng Lâm Kiến Nhạc cũng phát hiện: “Ồ, tôi lại nhiều chuyện rồi.”. Nhiều lời thì nhiều sai, Lâm Kiến Nhạc anh không hy vọng “được” sang Châu Phi công tác, “Tổng giám đốc Lệ nghỉ ở phòng bên cạnh.”
Anh đưa cô đến đó, giọng nói khôi phục sự khách khí.
********************************
Ngô Đồng đẩy cửa, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Suýt nữa cô bị sặc, vội vàng bịt mũi, không phát ra âm thanh nào.
Phòng ngủ ở bên trong, cửa phòng khép hờ, Ngô Đồng đặt tay trên nắm cửa, đang định gõ, từ bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: “Giới truyền thông đang săn tin? Đừng quấy rầy cô ấy… Nói cho cô ấy… Cổ phần công ty điện ảnh và truyền hình…”
Động tác của cô đông cứng, không đẩy cửa bước vào nữa, cô đóng luôn. Quay đầu rời xa căn phòng đó.
Mặt bàn làm việc hỗn độn, Ngô Đồng nghĩ có khi nào anh vứt mọi thứ lên bàn luôn không?
Anh đang nói chuyện điện thoại với ai?
…
Tìm điện thoại quan trọng hơn chứ!
Mấy tờ giấy nhớ dán chi chít lên tập tài liệu, đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc, vài chén cà phê… Cái gì cũng có, bày hết lên bàn. Chỉ thiếu mỗi di động của cô.
Ngô Đồng nhìn nét chữ cứng cáp, trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh.
Người đàn ông dựa vào bàn, nhấp môi uống cà phê, tay không ngừng viết lên giấy.
Chắc anh đã thức trắng một đêm. Khó trách sao trông anh mệt mỏi như thế, nghe anh nói chuyện với Trương Mạn Địch, âm thanh cũng mệt mỏi quá.
Vất vả như thế để làm gì? Ngô Đồng thở dài. Không gian im lặng, cô nên tìm việc gì để phân tán sự chú ý thôi.
Cô sắp xếp lại văn kiện, tập trung nhìn từng tờ giấy, mỗi hạng mục anh đều chú thích rất tỉ mỉ, xem ra dự án mày thu hút anh nhiều lắm.
“Em đang làm gì thế?” Âm thanh trầm tĩnh truyền đến, Ngô Đồng buông tập tài liệu, ngẩng đầu.
Lệ Trọng Mưu đứng trước cửa phòng ngủ, Ngô Đồng dừng mắt trên người anh.
Ồ, chiếc khăn tắm quấn hờ hững trên hông, hai tay khoanh trước иgự¢ để lộ ra cơ bụng rắn chắc, đi chân trần, trên người còn vương hơi nước…
Lệ Trọng Mưu bị ánh mắt chăm chú của cô xuyên vào da thịt, anh định nói chuyện thì cô liền dời mắt đi. Ngô Đồng nâng cổ tay xem đồng hồ, hóa ra cô đã ở đây lâu đến vậy.
“Xin hãy trả điện thoại lại cho tôi.”
Ngữ khí của cô tỏ vẻ không thích, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lệ Trọng Mưu, quay người về phía phòng đối diện. Thấy anh đi lướt qua mình, chẳng nhẽ anh không nghe thấy cô nói gì à?
Ngô Đồng cắn răng, tới trước cửa phòng: “Tổng giám đốc Lệ, xin hãy trả điện thoại cho tôi.”, tiếng máy sấy tóc và giọng Ngô Đồng vang lên cùng lúc khiến âm thanh của cô chìm nghỉm.
Lệ Trọng Mưu sấy tóc, nhìn cô qua gương, anh cười nhẹ, không trả lời. Chờ xem cô có tức xì khói không nào.
Đợi anh sấy khô tóc, bắt đầu chọn quần áo, mãi sau mới nhớ đến sự tồn tại của Ngô Đồng. Cô kìm nén: “Anh Lệ, dưới lầu còn có người chờ tôi…”
Cô vẫn không thể nói một câu đầy đủ.
Lệ Trọng Mưu cởi khăn tắm.
Ngô Đồng hoảng hốt xoay người sang chỗ khác. Anh nghiêng đầu nhìn chiếc lưng thon thả của cô, nụ cười sâu thêm, một lát sau mới vắt khăn tắm lên giá, mặc quần áo vào.
Tự Ngô Đồng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đằng sau vang lên tiếng vải sột soạt, vai trái của cô bỗng nặng xuống.
Người cô cứng đờ.
Khi lạnh lùng, khi dịu dàng, khi lạnh tình, khi thâm tình… Người đàn ông như vậy, cô đối phó được sao?
Không.
Cô không phải là đối thủ.
Không chờ cô mở lời, Lệ Trọng Mưu kéo vai cô, quay người cô về phía anh. May mà anh đã mặc xong áo quần, không thì Ngô Đồng không dám chắc mình có “tặng” anh một cái tát không.
Anh giơ lên hai cái cà vạt: “Chọn cái nào bây giờ?”
Cô không chọn, anh sẽ không buông tha… Ngô Đồng tùy ý chỉ vào một cái, anh cũng chẳng ý kiến gì, khóe môi cong lên, trở lại chỗ chiếc gương thắt lại.
“Tối nay em có dự định gì chưa?:
“…”
Cô muốn dùng im lặng để chống đối anh. Lệ Trọng Mưu cực kì thích bộ dạng nghe lời này của cô, càng lúc anh càng thấy thoải mái: “Bà ấy muốn gặp mẹ Đồng Đồng. Mời em ăn cơm tối, em có nhận vinh dự ấy không?”
Thắt xong, anh cài nút tay áo, nghiêng người hỏi thêm lần nữa: “Mời em ăn cơm tối đấy, em có nhận lời không?”
Đôi mắt anh lúc cười thật sự rất mê người. Ngô Đồng nhớ lại trước kia, anh bình thản nói: đừng quấy rầy cô ấy… cứ để cho cô ấy…
Đúng, đúng là giọng nói nhẹ nhàng này. Khác nhau ở chỗ, là nói cho hai người phụ nữ nghe.
Muốn đối nghịch với anh, nhưng mãi dây dưa không dứt Có phải chỉ khi cô nhẫn nhục chịu đựng, anh mới thấy chán hay không?
Trong con người anh, làm gì tồn tại chữ “Yêu”.
“Mấy giờ tối?” Cô đáp lại một cách thoải mái, đến mức hơi nực cười, “Ăn bữa cơm thôi mà, tôi đâu có sợ anh ăn tôi chứ.”
Lệ Trọng Mưu cười, anh không nói nữa, đi đến bàn làm việc.
Ngô Đồng nhìn anh bước đi, cô cũng im lặng.
Anh xem thời gian. Sắp hai giờ chiều, “Anh phải ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ đón em và Đồng Đồng.”
Mới đó mà đã khôi phục cái tính hách dịch rồi… Ngô Đồng ghét nhất là kiểu cách anh hiện tại, “Không cần, tôi đưa Đồng Đồng đến Six Flags * chơi, tối sẽ tự đến đó.”
Hướng Tá đang chờ cô, có anh đi cùng, nhất định sẽ khiến Đồng Đồng vui vẻ.
Lệ Trọng Mưu nghe xong mặt trầm xuống. Cô vẫn không ngoan chút nào, không cho người khác biểu lộ sự quan tâm với mình. “Ở trong này mà phát ngốc đi, đừng đi loạn nữa,” Lệ Trọng Mưu chớp mắt, đưa cho cô mấy tập văn kiện, “…bằng này tư liệu đủ cho em xem đến tối luôn.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, không đợi Ngô Đồng phản pháo.
Anh mở cửa bước ra tiêu sái biết mấy, nghe “cạch” một tiếng, Ngô Đồng không hiểu tại sao mình lại đắc tội với anh? Để anh trút giận lên cánh cửa tội nghiệp.
Chợt cô phát hiện, mình-bị-nhốt-trong-phòng!
Ngô Đồng gõ cửa: “Lệ Trọng Mưu!”
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
“Lệ Trọng Mưu! Mở cửa!”
Ngô Đồng giận dữ đá cửa, không xi nhê. Giống như ném quả bom vào nước mà chẳng thấy gợn lên tia sóng nào.
Cô nản chí, cho nên càng bực hơn!
********************************
Hướng Tá cầm tách trà, chờ trong quán cà phê lộ thiên, một lát sau anh gọi điện thoại. Vẫn không có ai nghe máy, tin nhắn chuyển sang hộp thư thoại. Tiếng chuông kêu được một nửa thì bị cắt đứt, Hướng Tá vội đi vào khách sạn, đến đại sảnh, đột nhiên anh không có đủ dũng cảm lên lầu.
Anh trở ra ngoài, uống thêm một tách trà, gọi lại một lần.
Ánh sáng lộng lẫy trong không gian sang trọng, Hướng Tá ngẩng đầu nhìn, anh nghĩ nếu lần này không có ai nghe máy, có thể anh sẽ lên đó tìm Lệ Trọng Mưu?
Đối mặt với Lệ Trọng Mưu…?
Dù thế nào thì anh cũng không muốn nhìn thấy Ngô Đồng đau khổ!
Nhưng anh hối hận, vốn dĩ anh và cô chẳng là gì của nhau.
Đúng lúc, Hướng Tá thấy có người đứng cạnh bàn. Trong tay anh đang cầm di động, ngẩng đầu: trước mặt anh là Lệ Trọng Mưu, mặt không thay đổi nhìn lại anh.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hai người không ai mở miệng.
Lệ Trọng Mưu phá tan không khí trầm mặc: “Thức thời đi, đừng tìm cô ấy nữa.”
Ôi câu này có phải quá tầm thường rồi không? Hướng Tá lười trả lời.
Lệ Trọng Mưu nghiêng người thả một chiếc điện thoại vào ly nước trên bàn. Xuyên qua lớp thủy tinh, Hướng Tá nhận ra chiếc điện thoại ấy. Biểu tình trên mặt Lệ Trọng Mưu như thể: cậu đấu không lại tôi đâu.
“Tối nay tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ mình, cậu hiểu ý nghĩa rồi đấy.” Câu nói của Lệ Trọng Mưu khiến hô hấp của Hướng Tá ngưng trệ.
Tất nhiên anh biết ý nghĩa…
“Không phải anh tuyệt đối không kết hôn à?”
Lệ Trọng Mưu nhướng mi làm câu trả lời. Mọi chuyện đều không có “tuyệt đối”, chỉ là có gặp đúng người hay không.
Tất nhiên là anh không cần phải giải thích thêm về điều này.
Hướng Tá đứng dậy, hai người đàn ông cao lớn nhìn thẳng vào nhau, Hướng Tá cười khẩy: “Anh dựa vào cái quái gì để khẳng định cô ấy sẽ đồng ý?”
Lệ Trọng Mưu khinh thường việc phải tranh luận với vị luật sư giảo biện. Hướng Tá đột nhiên trở nên nghiêm túc, mang theo tia tư nghị: “Này, ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết, anh yêu cô ấy…”
Lệ Trọng Mưu ngẩn người.
Hướng Tá tỏ vẻ đường hoàng: “Tôi nói cho anh biết, phụ nữ rất tham lam, anh nghĩ là tình yêu anh dành cho cô ấy chỉ như thế là đủ rồi sao? Đến lúc đó, cô ấy sẽ càng muốn nhiều hơn. Mà anh… Vĩnh viễn không thể yêu một người được, không phải sao?”
Hướng Tá hiểu rõ Lệ Trọng Mưu, anh biết im lặng là gì. Đang chờ phản ứng của Lệ Trọng Mưu thì đúng lúc có một chiếc xe có rèm che dừng bên cạnh, đánh thức Lệ Trọng Mưu, Lâm Kiến Nhạc xuống xe, mở cửa cho Lệ Trọng Mưu: “Tổng giám đốc.”
Lệ Trọng Mưu dừng rồi xoay người bước lên.
Hướng Tá lười biếng ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn theo chiếc xe nghênh ngang xa dần, đúng là nực cười!
Trong khoang xe, Lệ Trọng Mưu chìm trong yên lặng, cho đến tận khi Hướng Tá mất hút trong gương chiếu hậu, anh mới nói: “Mấy ngày nữa tôi không muốn gặp lại cậu ta, nghĩ cách xử lí đi.”
********************************
Khi Lệ Trọng Mưu quay về khách sạn cũng là lúc chạng vạng, Đồng Đồng đã được đưa về Lệ trạch.
Không được anh cho phép, cô muốn làm loạn thế nào đây, lại càng không có ai dám mở cửa cho cô ra, cứ tưởng tượng khuôn mặt cô giờ đây sẽ thế nào, Lệ Trọng Mưu bất giác nở nụ cười. Quãng đường của thang máy rất ngắn ngủi nhưng không hiểu sao Lệ Trọng Mưu cảm thấy hơi bối rối, tâm trạng anh càng lúc càng loạn. Đến nơi rồi.
Tiếng chìa khóa lách cách khiến Ngô Đồng giật mình, Lệ Trọng Mưu đẩy cửa đi vào bắt gặp Ngô Đồng đang nhìn anh.
Xem ra cô rất tức giận, trừng mắt với anh, nghiến răng nghiến lợi.
Lệ Trọng Mưu cười gượng tới gần, liếc qua thành quả của cô: “Thế nào? Tiến triển ra sao?”
Ngô Đồng ném luôn tập tài liệu vào mặt anh, quay bước đi. Má Lệ Trọng Mưu bị cạnh giấy sắc bén sượt qua, anh bắt lấy cánh tay cô, kéo cô dựa vào bàn, nằm trong vòng tay anh.
“Anh hỏi em, trả lời đi.”, nhìn biểu tình của anh, không biết có phải là giận hay không, giọng nói cũng coi như nhẹ nhàng, “Em không hiểu à, có biết nói chuyện cùng người khác hay không?” Âm thanh vẫn ôn hòa, nhưng hai tay tăng thêm lực, khống chế hành động của cô.
Ngô Đồng không cựa quậy được, cánh tay bị anh nắm chặt đau đớn: “Anh nhốt tôi cả buổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa thả được sao?”
Cơn tức của Ngô Đồng bùng phát, anh bình tĩnh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.” Cô thử giật tay ra, anh vẫn cản được.
“Đồng Đồng đang chờ chúng ta cùng đến Lệ trạch.”
“Bỏ tay ra.” Hiện tại ngay cả mắt cô cũng chẳng buồn nhìn vào anh.
“Nếu em muốn tìm Hướng Tá thì thôi, khỏi cần. Cậu ta mình còn chẳng mang nổi mình ốc, không rảnh để xen vào chuyện của em.”
Anh khôi phục vẻ đắc thắng thường ngày, Ngô Đồng bắt đầu run sợ: “Anh đã làm gì?”
“Chỉ cho cậu ta vài chuyện để làm, miễn cậu ta rảnh rỗi sinh nông nổi, cả ngày nhúng mũi can thiệp này chuyện kia.”
Dáng vẻ mạnh mẽ của cô bị tiêu diệt một cách nhanh chóng. Nghĩ đến cảnh Hướng Tá biết cô ở đâu, nhưng không vào tìm…
Ngô Đồng không muốn nghĩ thêm về thủ đoạn bức bách người khác của Lệ Trọng Mưu nữa, tâm cơ của anh và cô không cùng đẳng cấp.
Cô nghẹn lời: “Đừng làm anh ấy khó xử.”
Lệ Trọng Mưu nhìn cô xù lông, anh không xác định nổi cảm xúc của mình. Thật ra anh không định hù dọa cô, chỉ tại cô cứ phá hủy kế hoạch của anh.
Lệ Trọng Mưu lười giải thích: “Còn phải xem em có chịu phối hợp hay không.”