Lưu Luyến Không Quên - Chương 19

Tác giả: Chấp Loạn

7 năm trước, người đàn ông này lợi dụng tay của anh, đánh đổ cha anh…
Hướng Tá lắc lắc đầu, kéo về dòng suy nghĩ bay xa, lúc này anh đã bỏ sót phần lớn nội dung cô nói, cuối cùng chỉ nghe được cô thì thào: “Anh ấy còn cứu tôi, nhưng anh ấy… Ha ha, anh ấy không nhớ được …”
Hướng Tá váng hết cả đầu, không hiểu sao anh bực bội, chắc là do rượu ban nãy, cố tình say nhưng không đủ, kết quả là lý trí đánh không thắng, nhưng cũng không mất hẳn.
Cô chưa phát giác ra, bởi vì, cô đã sớm không còn thanh tỉnh. Sớm từ lúc nào? Rất sớm, rất sớm.
“Anh biết không? …”
Anh nhìn nhan sắc mờ mờ sau ánh đèn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt cô là ai thế?
Anh thẳng thừng: “Đừng nói nữa.”
Nhíu mi, anh cúi đầu: “Đồ ngốc, ngưỡng mộ mà là tình yêu sao?”
Môi của anh cọ vào môi cô. Hôn cô, miệng mở khớp hàm của cô, đầu lưỡi anh thăm dò. Anh ở trong miệng cô tìm kiếm, không thèm để tâm cái khác.
Cô trợn tròn mắt, anh cũng trợn tròn mắt, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh. Hướng Tá nhìn thấy chính mình.
Anh thấy chính mình trầm luân trong ấy.
*****************************************
Buổi chiều, Lệ Trọng Mưu trở lại đại trạch, người giúp việc nói với anh: “Cậu chủ, cô Trương chờ cậu ở thư phòng .”
Anh gật đầu, không đến thư phòng mà đi xem Đồng Đồng trước.
Điện thoại bên New York đột nhiên báo mẹ anh muốn gặp cháu đích tôn, đúng lúc Đồng Đồng mới từ Hawaii về, Lệ Trọng Mưu liền đồng ý. Mấy hôm nay thằng bé ở lại Lệ trạch, mỗi ngày Ngô Đồng trở về thăm con một lần. Tạm thời thằng bé chưa phát hiện điều gì khác thường. Vậy là chỉ trong tháng này, có thể nói Đồng Đồng sắp đi du lịch nửa vòng trái đất rồi. Mới quay về từ Hawaii lại chuẩn bị đi New York.
Hành lý Đồng Đồng thu thập xong, thằng bé vẫn không quên hỏi: Sao hôm nay không thấy mẹ đến? Mẹ không đi New York với ba con mình à?
Mới một ngày cô chưa đến, thằng bé đã bắt đầu nhớ cô.
“Gần đây mẹ con rất bận.”
“Mẹ bận gì thế ạ? Sao mẹ không nói với con.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng tràn ngập thất vọng.
Ánh mắt nó vốn nên vui vẻ khi có đồ chơi, được sống trong phòng ốc rộng rãi chứ không phải buồn bã thế này. Lệ Trọng Mưu không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.
Quá giống, đôi mắt này, cùng đôi mắt cô…
Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Vậy ba giúp con hỏi mẹ, xem mẹ có muốn đi New York với chúng ta không.”
Khuôn mặt ủ rũ của thằng bé miễn cưỡng cười, nhanh nhảu gật gật đầu. Lúc Lệ Trọng Mưu ra ngoài, Đồng Đồng còn nhắc nhở anh: “Ba đừng có quên hỏi mẹ đấy nhé.”
Lệ Trọng Mưu đóng cửa, dựa trên ván cửa nặng nề thở dài.
Trương Mạn Địch đợi rất lâu mới gặp được Lệ Trọng Mưu.
“Sao em lại tới?” Giọng nói của anh nhạt thếch.
Trương Mạn Địch tiến lên, chạm vào thái dương anh, “Lúc nãy em hỏi người giúp việc, bọn họ nói hôm nay anh không đến công ty, ở thư phòng cả ngày, nửa giờ trước mới ra ngoài .”
“…”
“Anh có… Tâm sự?”
“…”
“Sáng nay hành lí của cô Ngô đều đem hết đi rồi chứ?”
Hỏi câu này, Trương Mạn Địch tự thấy khinh bỉ chính mình.
Lệ Trọng Mưu vẫn không trả lời vấn đề nào. Anh ngồi xuống bàn làm việc, cúi đầu đọc báo cáo.
Đúng vậy, làm sao có khả năng anh sẽ nói cho cô biết anh đang nghĩ gì? Cho nên cô luôn phải suy đoán, lần này cô đoán, anh khác thường là vì người phụ nữ kia.
Anh tự nhốt mình ở thư phòng cả ngày, cũng vì cô ta đã rời khỏi đây.
Cô hạ quyết định, chuyển qua anh vai, nhìn thẳng: “Eric, anh không biết đâu, mấy ngày nay, em nhớ anh nhiều thế nào…”
Trương Mạn Địch vội vã hôn anh, Lệ Trọng Mưu không chút hứng thú, cô không được đáp lại, nỗi lo sợ khiến cô dốc toàn lực ôm lấy anh, từ trên môi dời đi, hôn yết hầu của anh rồi tiếp tục hướng phía dưới.
Khơi mào Dụς ∀ọηg của một người đàn ông khó khăn thế nào, rồi lại dễ dàng ra sao, anh có thể cho phép chính anh mất đi thế chủ động ư?
Cả hai người ngã vào sô pha, môi lưỡi dây dưa, đột nhiên anh đè cô xuống. Một tay bắt lấy hai cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu. Anh xem ánh mắt của cô, cẩn thận, rõ ràng, như là muốn tìm ra cái gì…
Không, không giống…
Dụς ∀ọηg cuồn cuộn, nhưng hình như thiếu khuyết điều gì đó, trong nháy mắt anh mất đi hứng trí.
Trương Mạn Địch quay người áp lên, duỗi tay xuống dò xét, muốn cỡi bỏ trói buộc của nhau.
Sơ mi của Lệ Trọng Mưu nửa cởi nửa không, bắt được cổ tay của cô, âm thanh anh giống như đang thở dài, “Anh đi lấy…” (đố mọi người anh Lệ lấy cái gì :”> )
Người Trương Mạn Địch run lên, đã bị anh bức đến đường cùng, cô ép bản thân phải trấn định, ngón tay theo cổ anh tuột xuống, vuốt ve: “Cho em một đứa con…”
Anh chợt bừng tỉnh, Trương Mạn Địch muốn tiếp tục, anh bứt ra đứng dậy, nhặt quần áo rơi rải đầy đất : “Anh hơi mệt, em nghỉ ngơi đi, anh gọi tài xế đưa em về.”
“Eric!”
Cô không cam lòng gọi, anh mở cửa rời đi.
Lệ Trọng Mưu giật mình thấy người giúp việc đang đứng chờ bên ngoài.
Người giúp việc vẻ mặt lo âu, lại không dám gõ cửa quấy rầy, gặp Lệ Trọng Mưu bất ngờ mở cửa đi ra, giống như được đại xá, nhưng nhìn quần áo anh không chỉnh tề, khựng một chút mới chần chừ mở miệng: “Cậu chủ nhỏ đang giận lắm, ngài đi xem thử đi ạ!”
Bực bội lần nữa dấy lên, Lệ Trọng Mưu nhíu lông mày, cài cúc áo, bước nhanh xuống lầu. Vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Nói đi!”
“A Hà, cô ấy vừa rồi vô tình hớ miệng, nói cho cậu chủ nhỏ là cô Ngô sẽ không đến Lệ Trạch nữa…”
Lệ Trọng Mưu nhanh chóng đến cửa phòng Đồng Đồng, thằng bé khóa trái, nhốt mình bên trong, A Hà khóc ròng ròng gõ cửa bên ngoài, Lệ Trọng Mưu liếc cô ấy một cái: “Lấy 3 tháng tiền lương, cô bị sa thải.”
“Cậu chủ, tôi…”
Lệ Trọng Mưu không kiên nhẫn hất cô ấy ra, tiến gần đến cánh cửa: “Đồng Đồng, mở cửa, là ba đây.”
Hình như thằng bé đập vật gì bên trong, có tiếng loảng xoảng, Lệ Trọng Mưu còn nghe thấy thanh âm nức nở: “Con muốn mẹ!”
“Mở cửa trước có được không, có chuyện gì nói với ba. Đồng Đồng!”
“Ba gạt con! Con không ở đây nữa, con muốn mẹ con! Con muốn về nhà!”
Người giúp việc cầm chìa khóa dự phòng tới mở cửa, Lệ Trọng Mưu đi vào liền thấy Đồng Đồng đã đeo túi sách trên lưng, một tay còn ôm con heo đất mang từ nhà đến, nhìn đến Lệ Trọng Mưu, nước mắt tuôn xuống như mưa: “Con muốn về nhà!”
Lệ Trọng Mưu không thể quát con, Đồng Đồng sắp dừng khóc, nhưng vẫn đòi mẹ.
Má Trần đau lòng thay anh, “Cậu chủ, làm thế nào bây giờ?”
Lệ Trọng Mưu nhìn má Trần đang ôm thằng bé, anh bước ra khỏi phòng, cảm giác thiếu vắng chiếm trọn trái tim.
Lúc xuống lầu hai, ngang qua phòng dành cho khách, cửa khép hờ, có ngọn đèn từ khe cửa trút ra, biết là không có khả năng nhưng anh vẫn bước đến.
Đẩy cửa, bên trong có người, tim anh thắt lại. Đến gần, hóa ra là người giúp việc đang làm sạch thảm. Nhìn thấy Lệ Trọng Mưu, cô ấy cả kinh, lập tức đóng máy hút bụi, cung kính cúi đầu: “Cậu chủ!”
Cô có chút khi*p ý, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, lại thấy hình như anh cười một cái, không biết có phải hay không, anh khoát tay nói: “Cô ra ngoài đi.”
Người giúp việc cẩn thận lui ra, Lệ Trọng Mưu đi đến bên giường. Thân thể rệu rã, anh nằm xuống.
Người đó chỉ ở lại gian phòng này đúng ba tháng, cuối cùng cũng đi mất rồi. Anh nâng tay che mắt. Màn đêm buông xuống nơi đây, anh không thể không thừa nhận, chính anh đang khao khát có cô.
Mở điện thoại, anh gọi cho Ngô Đồng. Nhịp tim dao động nhanh đến mức không chịu theo khống chế của mình, anh nắm chặt tay vịn hành lang, chờ đợi âm giày vò lòng người, một tiếng, một tiếng đâm vào tai. Điện thoại reo khá lâu mới có gười bắt máy, đối phương nói: “Hello?”
**********************************
Đầu dây không có lên tiếng trả lời, Hướng Tá lại hỏi một lần: “Hello?”
Đợi mãi bên kia mới mở miệng, là âm thanh lạnh như băng: “Cô ấy ở cùng cậu?”
Hướng Tá cảm thấy có chút không hiểu, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, đưa di động đến trước mắt, anh mơ hồ phát hiện: A, cầm nhầm di động rồi.
Đẩy đẩy thân thể mềm mại trong иgự¢: “Baby, điện thoại của em.”
Ngô Đồng nhăn mặt nhăn mũi, vung tay lên, đẩy tay Hướng ra xa, Hướng Tá giận dỗi nhéo mũi cô, cô hé miệng thở, anh cúi đầu hôn cô rồi mới buông tha. Tiếp tục nghe điện thoại, chỉ nghe đối phương lạnh lùng hỏi: “Các người ở đâu?”
Ở đâu? Anh say quên mất tiêu rồi…
Hướng Tá 乃úng tay giữa không trung, nhân viên khéo léo bước tới. Anh ném di động cho nhân viên: “Này… Nói cho anh ta biết, nơi này, là, đâu…”
Lệ Trọng Mưu cũng bực mình lái xe rời đi, trong ga-ra có hai chiếc Ferrari chủ tịch tặng, anh lái xe ra khỏi, cửa cuốn lên, thân xe đỏ tươi như lao ra từ trong lòng lửa. Dưới bóng đêm mịt mùng, chẳng biết từ lúc nào phanh lại, bánh xe sát xuống mặt đường kêu vang dừng trước cửa Lan quế phường.
Theo địa chỉ của nhân viên kia nói, còn chưa đến tận cửa, anh đã thấy một đôi nam nữ thân thể dính vào nhau, liêu xa liêu xiêu bước ra.
Ánh đèn nê-ông chiếu lên gương mặt anh.
Từ xa, Lệ Trọng Mưu thấy người phụ nữ có má lúm đồng tiền xinh đẹp, anh không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này.
Người trong иgự¢ Hướng Tá say khướt, bước đi chậm rì rì, đáng tiếc chính anh anh còn không chống đỡ nổi, suýt chút nữa thì cả hai cùng ngã xuống đất. May thay, có đôi tay mạnh mẽ tiến tới giúp, đỡ lấy tay anh.
“Cảm… Cảm ơn…”
Hướng Tá vỗ vỗ vai người đó, đối phương nhích sang, ςướק đi người phụ nữ trong иgự¢ anh chỉ trong chớp mắt.
Cái người này, sao lại giật mất người phụ nữ của anh chứ. Hướng Tá giận dữ ngước nhìn.
“Anh hai …”
Rượu chưa đủ làm anh say mèm nhưng lời nói vô tình đã thốt ra. Cơn gió lạnh thổi tới khiến anh tỉnh hẳn. Không phải anh cố ý muốn che dấu thân phận của mình và Lệ Trọng Mưu.
Hướng Tá định mở miệng nói chuyện, Lệ Trọng Mưu đã ôm Ngô Đồng rời đi. Đột nhiên anh nói: “Đợi đã!”
Không ngờ Lệ Trọng Mưu dừng lại thật.
Nhưng Lệ Trọng Mưu dừng lại, không phải vì câu nói của Hướng Tá, mà vì anh thấy rõ, môi cô hơi sưng. Hai cánh môi căng mọng, đỏ ửng mê hoặc –
Lệ Trọng Mưu bực mình quay đầu nhìn Hướng Tá: “Cậu làm gì cô ấy?”
Hướng Tá nghe không rõ lắm, chỉ biết Lệ Trọng Mưu định đưa Ngô Đồng đi: “Căn cứ luật pháp HongKong XX, điều lệ XX, chương XX, điều XX, ૮ưỡɳɠ éρ người khác khi người đó không đồng ý…”
Lệ Trọng Mưu nghiến răng, vung tay hướng đến gò má Hướng Tá. Cú đấm tạo nên âm thanh nặng nề, lời Hướng Tá còn chưa dứt, anh đã chúng chiêu ngã xuống đất.
Lệ Trọng Mưu cử động các khớp ngón tay đau nhức, cúi đầu nhìn về phía Hướng Tá, thản nhiên nói: “Tôi không ngại để cậu tặng thêm một tội danh nữa đâu.”
Phải tốn chút sức mới kéo được người phụ nữ say như ૮ɦếƭ này lên xe, anh gạt số, đạp chân ga, quẹo qua khúc cua, nhanh chóng rời khỏi.
Chiếc xe lao vun ✓út trong gió, rẽ sang đường khác, thân thể Ngô Đồng ngủ say không biết gì nghiêng sang, tựa đầu lên vai anh.
Lệ Trọng Mưu liếc qua gương chiếu hậu nhìn cô, haizzz, cái người này, đúng là chả thèm để ý gì cả, lên xe của ai cũng không cần biết. Nếu anh không đến… Anh không muốn nghĩ nữa!
Cô được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay kéo kéo cánh tay anh, cách lớp áo sơ mi, khuôn mặt nóng bừng của cô cọ vào da thịt anh, “Anh biết không…”
Cô lảm nhảm gì đó trong lúc say, Lệ Trọng Mưu cũng không để tâm lắm, anh trả lời: “Cái gì?”
Cô cau mày lắc đầu: “Tôi không nói nữa, à, anh… anh lại định hôn tôi chứ gì?”
Từ “lại” kia như con dao găm thẳng vào tim Lệ Trọng Mưu, cô xem anh là ai? Hướng Tá?
Lệ Trọng Mưu trầm tư, thấy cô yếu ớt, anh không còn cách nào khác. Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô an vị ở đây, ôm chặt cánh tay anh, còn khiêu khích “điểm mấu chốt” nào đó.
Cô lúc này không thể để cho Đồng Đồng nhìn thấy được. Lệ Trọng Mưu lo lắng nếu để thằng bé thấy cô say thế này… Đành phải đưa cô đến căn nhà ở CBD của mình.
***********************************
Anh gọi điện cho Đồng Đồng.
Cô nằm trên chiếc giường to lớn của anh, hương vị vô cùng ngọt ngào, ga giường tối màu làm nổi bật làn da nõn nà. Mọi thứ khiến anh thấy thật mâu thuẫn.
“Mẹ con ngủ rồi, mai ba đưa mẹ về nhé, được không?”
Đồng Đồng không muốn đánh thức mẹ, thằng bé hạ giọng thì thầm: “Mẹ mệt lắm ạ? Thế ba không cần gọi mẹ dậy đâu.”
“Đúng vậy, mẹ con rất mệt.”
Lệ Trọng Mưu thấy anh chẳng gạt thằng bé chút nào, rõ ràng là cô mệt suốt đêm nay còn gì, mệt ở bên cạnh đàn ông.
Cơ thể cô nóng rực, cực kì khó chịu. Cơ thể anh mát lạnh, cô vô thức ôm lấy tay anh không chịu buông. Lệ Trọng Mưu nhíu mày, nghĩ: Làm gì đây? Đang ngủ mà cũng muốn quấy nhiễu người khác sao? Không chịu buông tha anh à?
Lúc cô hô hấp, hai cánh môi hồng nhuận mở ra khép vào. Lệ Trọng Mưu cảm thấy không khí tại chỗ này không chỉ có nhiệt độ cơ thể cô nữa. Tự nhiên, tay anh đưa ra, vuốt ve thân thể Ngô Đồng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc