Người giúp việc sắp xếp cho Ngô Đồng ở phòng khách. Một buổi tối lăn lộn khó ngủ, cô từ trước đến nay rất hay mất ngủ, vừa mới thiu thiu thì bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh. Dù sao cũng không phải là nhà mình, Ngô Đồng ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn về phía cửa, cánh cửa từ từ mở ra, ánh đèn hành lang tràn vào, nhờ tia sáng yếu ớt, Ngô Đồng thấy một đôi tay nhỏ bé đang bám bên cạnh.
Đầu Đồng Đồng thò vào khe cửa, Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, với tay bật đèn bàn: “Đồng Đồng?”
Nghe thấy tiếng con cười gian trá, Đồng Đồng nhanh nhẹn ào đến, một tay cầm quyển truyện dày cộp, một tay khác dụi dụi mắt: “Con không ngủ được.”
Đồng Đồng trèo lên giường, nằm xuống bên Ngô Đồng, Ngô Đồng nhận lấy quyển sách trong tay con trai, lật vài trang xem thử. Không biết Lệ Trọng Mưu nghĩ thế nào mà lại mua cho Đồng Đồng toàn sách tiếng Anh, thằng bé tất nhiên xem không hiểu, chạy đến cầu cứu cô. Ngô Đồng dang tay ôm lấy con, từ từ dịch truyện.
Câu chuyện bị cô phiên dịch loạn thất bát tao, lời mở đầu chẳng đúng gì cả, cũng may Đồng Đồng chỉ biết nghe, dụi dụi đầu trong иgự¢ cô, cơ thể nhỏ nhắn ấm áp rất dễ chịu, chớp chớp mắt mơ màng.
Thanh âm Ngô Đồng thấp dần, thấy con sắp ngủ, cô luyến tiếc không rời mắt. Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng con thì thầm: “Mẹ ơi, con sai rồi, ngày mai con sẽ nói với ba, mẹ đừng giận con mẹ nhé …”
Ngô Đồng bịt miệng, nuốt lại tiếng nghẹn ngào, nước mắt chuẩn bị trào lên cũng bị cô ép xuống.
May mà nơi này khá tối, Đồng Đồng không nhìn được cô đau đớn thế nào.
Cố đè nén tâm trạng, Ngô Đồng hoàn thành câu chuyện cho con trai nghe.
*****************************
Lệ Trọng Mưu bận đến ba giờ sáng, thư ký đem văn kiện mang về công ty, anh mới rảnh một chút để qua phòng Đồng Đồng.
Cảnh trên núi rất thanh tịnh, nhưng cách công ty anh quá xa, bình thường anh đều ở chung cư gần đó, xử lý sự vụ cũng thuận tiện hơn.
Lệ Trọng Mưu đẩy cửa phòng ngủ, trên giường không có ai, thần kinh anh xiết chặt, chợt nghĩ đến một khả năng.
Anh xoa huyệt Thái Dương nhức nhối, đi xuống lầu. Đẩy cửa phòng, Lệ Trọng Mưu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ngô Đồng, âm thanh dịu dàng đó rơi vào tai anh.
“Thầy Hagrid ngồi trên chiếc ghế dài chờ đợi, Harry cảm thấy rất kì lạ, giống như đang đi tới một tòa thư viện cũ kĩ…” (Chắc đây là truyện “Harry Potter)
Lệ Trọng Mưu giật mình, anh đã đứng trước cửa lâu lắm, anh không có đủ dũng khí đẩy cánh cửa này ra.
Lệ Trọng Mưu rời khỏi đó.
Vốn nên quay về phòng ngủ, không hiểu sao anh lại đến thư phòng. Anh dựa vào mép bàn, châm thuốc. Không khí xung quanh dị thường. Lệ Trọng Mưu đặt điếu thuốc lên gạt tàn, bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo.
Anh nhớ mang máng trước kia, người rửa xe phát hiện ra chiếc hộp đó, còn hỏi anh phải làm thế nào. Lúc ấy anh thuận miệng nói: cứ để vào thư phòng — giờ đây anh muốn tìm lại cũng hơi khó. Trong ngăn kéo không có, tự nhiên anh thấy lòng chùng xuống.
Không thể nào lí giải được suy nghĩ của mình.
Anh rít một hơi thuốc rồi dập tắt nó. Vừa ngẩng đầu, liền thấy trên giá sách có chiếc hộp cũ kĩ.
Anh do dự mở nắp hộp.
Vật bên trong có chút hỗn độn, Lệ Trọng Mưu đổ hết lên bàn.
Hóa ra dưới đáy của nó là một quyển sách!
Không phải thư từ, mà là một quyển nhật kí mang thai.
Không gian xung quanh cũng trở nên kì quái, Lệ Trọng Mưu nhớ tới người phụ nữ đang ngủ trong căn phòng tĩnh lặng.
Lúc trước, khi anh định mở quyển nhật kí này ra thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Giờ đây, Lệ Trọng Mưu lật trang sách đầu tiên, đầu ngón tay anh dừng lại.
Mỗi một trang, mỗi một đoạn, đều là nét chữ thanh mảnh của cô.
Mỗi một từ, mỗi một câu, đều là tình cảm của cô dành cho đứa con bé bỏng.
“Bé cưng con nhìn này, trong ảnh siêu âm này chính là con đấy, đây là trái tim, còn đây là đầu. Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, mẹ yên tâm lắm.”
“Bé cưng có phải con rất ghét ăn cần tây với rau thơm không? Mỗi lần ăn chúng, con đều khiến mẹ nôn kinh khủng lắm đó. Đứa trẻ ngoan là không được kén ăn, con biết chưa?”
“Ngày mai mẹ phải thi phân tích chứng khoán, con ở trong bụng mẹ, phải ngoan một chút, không đá lung tung, được không?”
“Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ tự làm một bát mì trường thọ rất lớn để ăn, bé cưng con có thích ăn mì không? Con không thích mẹ lại nôn ra hết cho mà xem.”
“Ồ, hóa ra con là con trai, nên đặt tên con là gì cho hay nhỉ? Lớn lên con sẽ giống ba hơn, hay giống mẹ hơn? Giống ba có vẻ tốt, như vậy con sẽ rất kiên cường.”
“Hôm nay là lễ Valentine, nhưng mẹ không nhịn được mà bật khóc, mẹ vô dụng lắm phải không? Mẹ hứa với con, sau này mẹ sẽ không bao giờ, không bao giờ khóc nữa đâu.”
“Cô y tá giúp chúng ta chụp ảnh chung này, con xem khi ấy con nhỏ xíu như vậy.”
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ tiều tụy nhưng nụ cười rất hạnh phúc ——
Đầu Lệ Trọng Mưu hoàn toàn trống rỗng.
Nửa sau quyển nhật kí toàn những trang giấy trắng. Lật đến trang gần cuối, lại có một hàng chữ, ấn 乃út dùng sức quá mức, cho nên chữ viết xuyên thấu tới mấy trang giấy:
Lệ Trọng Mưu, tôi hận anh…
Mọi thứ với Ngô Đồng mà nói, đang từ từ đi vào ngõ cụt.
Quyền giám hộ đã được chuyển giao, truyền thông đưa ra con số mà Lệ Trọng Mưu gọi là “phí phụng dưỡng”, không ai không giật mình, cuối cùng Ngô Đồng cũng biết: quả thực, ở phương diện tiền bạc, Lệ Trọng Mưu ra tay thật hào phóng.
Nhưng chẳng có ai biết rằng, đổi lấy mấy con số ấy, chính là sinh mệnh trân quý nhất của Ngô Đồng.
Cố Tư Kì cuối cùng cũng chấp nhận điều kiện của TC, cô ấy quay về HongKong, sau đó qua Lệ trạch thăm Ngô Đồng vài lần.
Tư Kì tính bàn bạc với Lệ thị, TC có thể mượn sức bọn họ, nhân lúc này chuyển bại thành thắng.
Trong lúc Ngô Đồng dưỡng thương, công cụ giải trí duy nhất của cô là cùng Cố Tư Kì soạn thảo hợp đồng mới cho công ty.
Trừ lần đó ra, mỗi câu Tư Kì nói đều chỉ là an ủi.
“Rời khỏi nơi này cũng tốt. Quên hết đi, làm lại từ đầu.”
Tất cả những gì Ngô Đồng làm được là mỉm cườ: “Mình kiệt sức rồi…”
Kiệt sức có thể biến thành tuyệt vọng, sự tuyệt vọng đó, cuối cùng cũng sẽ được lãng quên…
Sống bên con thêm một ngày, Ngô Đồng đếm thêm một ngón tay.
Đêm dài thanh tĩnh, thỉnh thoảng cô lại mất ngủ, không ngủ được, cô than thầm sao thời gian quá ngắn ngủi, sao chỉ có 100 ngày, sao chỉ có ba tháng. Còn chưa đủ để chân của cô phục hồi như cũ.
Lúc đầu Ngô Đồng định dạy cho A Hà* làm chút đồ Đồng Đồng thích ăn, lại phát hiện ra tay nghề của cô so vớ người ta kém xa, A Hà làm món tráng miệng vô cũng tinh tế, ngày nào Đồng Đồng cũng tìm đến nịnh nọt cô ấy, đòi A Hà làm bánh quy. (Tên người giúp việc nhà Lệ Trọng Mưu)
Thằng bé này không thích ăn cần tây và rau thơm, Ngô Đồng không nói mà họ vẫn biết. Có lẽ Lệ Trọng Mưu cũng không thích những loại rau đó.
Phải chăng người mẹ như cô quá thất bại rồi?
Trừ khi Đồng Đồng không ngủ được mới tìm đến cho Ngô Đồng ôm, nghe cô kể chuyện. Bình thường thằng bé toàn ngủ ỏ phòng khác. Chắc hẳn Ngô Đồng không còn là người “không thể thay thế” trong lòng con trai nữa.
Đúng là, trên thế gian này không còn gì đau đớn hơn…
********************************
Mọi phiền toái của Ngô Vũ đều đã được giải quyết, nhưng chính Ngô Đồng lại thấy vô cùng phiền não.
Mỗi ngày, Đồng Đồng thấy cô chân thấp chân cao xuống lầu, thằng bé đều nói: “Mẹ, mẹ cực kì cực kì giống ‘độc chân hiệp’ nha.”
Một hôm, Ngô Đồng chọn lúc thằng bé đang vui, cô hỏi thử: “Về sau nếu mẹ phải về Nam Kinh, Đồng Đồng sẽ theo mẹ hay là ở lại đây?”
Tất nhiên là nhóc con chọn theo mẹ. Sau đó mấy ngày, Ngô Đồng nghe người giúp việc kể, Đồng Đồng từng hỏi Lệ Trọng Mưu một câu làm anh á khẩu.
Hỏi gì thế?
Thằng bé hỏi anh khi nào thì cưới Ngô Đồng, để cho cô không thể quay về Nam Kinh được…
Đúng vậy, Lệ Trọng Mưu có thể không á khẩu sao? Anh đã có bạn gái chính thức, chưa tính tới số tình nhân bên ngoài đếm không xuể.
Anh cưới người phụ nữ anh ghét cay ghét đắng ư?
Ngô Đồng cười khẩy, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn cười không nổi.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của Lệ Trọng Mưu với cô cũng thay đổi một chút, Ngô Đồng không đoán ra nguyên nhân, có lẽ là do anh bị Đồng Đồng ảnh hưởng.
Trước mặt con trai, anh muốn duy trì hình tượng người cha tốt nên không hề nói lời lạnh nhạt với Ngô Đồng.
Lệ Trọng Mưu ở chung cùng con rất tốt, tốt đến mức Ngô Đồng cũng phải ghen tị.
Cho dù có vì con đi nữa, chắc chắn anh cũng không đồng ý cưới cô.
Cho nên khi ăn cơm cùng bàn, thỉnh thoảng anh sẽ nói mấy câu với cô, thậm chí giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng Ngô Đồng có đủ tỉnh táo để không ôm những ảo tưởng xa vời.
Vẫn nên giải thích cho Đồng Đồng mới được.
Thằng bé không lấy được đáp án ở chỗ Lệ Trọng Mưu, nhân lúc buồn ngủ, Đồng Đồng hỏi luôn cô: “Mẹ ơi, khi nào thì mẹ làm đám cưới với ba?”
Ngô Đồng không biết phải trả lời câu hỏi của con trai như thế nào, cô khẽ siết chặt vòng tay ôm đứa con nhỏ. Cô mỉm cười, giống như tưởng niệm về đều gì đó từ rất lâu về trước. Ngô Đồng không nói lời nào.
Ít nhất cô không thể dập tắt tia hy vọng le lói trong đôi mắt trong suốt của con trai.
Nỗi dày vò lại lần nữa nổi lên trong trái tim người phụ nữ bé nhỏ.
Đồng Đồng không có câu trả lời, đành đi ngủ.
Lệ Trọng Mưu công tác đã được vài ngày. Đêm nào Đồng Đồng cũng đến phòng Ngô Đồng nghe kể chuyện. Một tối, sau khi nghe cô kể hai câu, Đồng Đồng ngắt lời mẹ: “Mẹ còn nhớ Tiểu Mập ở lớp con không?”
“Có chứ, sao thế con?”
“Nghe nói ba mẹ bạn ý lại cưới nhau rồi đấy.”
“…”
Trong con ngươi đen như mực của thằng bé lóe lên tia sáng ranh mãnh.
Ngô Đồng trầm mặc một lát, cô nới lỏng vòng tay: “Mẹ khát nước, mẹ xuống lầu uống nước đây, Đồng Đồng ngủ trước đi nhé.”
“Ơ…” Đồng Đồng túm chặt lấy váy ngủ của cô không buông: “Con đi lấy giúp mẹ.”
“Con ngủ đi, ngoan nào.”
Ngô Đồng hôn má con, lê cái chân bó thạch cao, khó khăn xuống giưởng.
Đêm nay tĩnh lặng quá.
Mọi người đều đang ngủ.
Ngô Đồng bám vào tay vịn, đi từng bước, đến phòng bếp lấy chai rượu. Cô tựa mình vào tường, từ từ uống.
Một cốc, hai cốc.
Chẳng biết đến khi nào, tiếng chuông đồng hồ cách đó không xa đã điểm 0 giờ.
Ngô Đồng thở dài, còn hai tháng mười bảy ngày…
“Trễ thế này còn chưa ngủ à?”
Tiếng nói trầm tĩnh như tiếng vi-ô-lông vang lên.
Ngô Đồng hơi khựng lại, cô tiếp tục. Giả vờ như không nghe thấy gì.
Người nào đó không chịu rời khỏi, mà còn chậm rãi bước tới quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao.
Anh không đi? Vậy thì cô đi!
Đáng tiếc Ngô Đồng đi lại không tiện, tư thế của cô thật sự rất buồn cười.
Anh chẳng buồn nhìn, rót một ly Whisey, ngửa đầu uống cạn.
Ngô Đồng đi qua anh.
Bị Lệ Trọng Mưu bắt được cổ tay.
Anh quay đầu, nhìn cô chăm chú.
Người đàn ông này chuyện xấu đầy rẫy, mỗi lần Ngô Đồng đọc tạp chí, đều thấy có tin anh đang tay trong tay cùng ngôi sao này, người mẫu kia…
Dơ bẩn ——
Ngô Đồng cứ tưởng, nếu cô nghĩ anh như thế, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Vì cái gì chứ…
Cô ra sức rút tay về.
Bẩn quá!
Giằng co trong im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu siết chặt bàn tay, nhìn thẳng vào Ngô Đồng, hai hàng lông mày nhíu lại dần dãn ra: “Tôi muốn nói chuyện cùng cô.”
Bình thường khi anh quay về Lệ trạch, chỉ có lúc ăn cơm mới đối mặt với cô, không phải cô đến đây là để dạy anh làm thế nào để sống chung với con trai ư?
Chẳng qua là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Lệ Trọng Mưu tự rót cho mình thêm ly nữa, “Có một người tên là Cố Tư Kì, cô ta đại diện cho TC hợp tác với Lệ thị.”
“…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ta từng đến Lệ trạch tìm cô.”
Ngô Đồng ngẩn người.
Chua xót làm sao!
Anh nghi ngờ cô cái gì?
Sự phòng bị của anh đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm!
Ngô Đồng nuốt ngụm rượu, không nuốt trôi được cảm giác xót xa này.
Trong tay là chai rượu Whisky, cô nâng cả chai lên tu, chốc lát đã gần cạn thấy đáy.
Nhìn cô ngửa đầu uống rượu, Lệ Trọng Mưu hơi giật mình, bất giác anh thả lỏng bàn tay đang siết tay cô.
“Cô không muốn nói gì với tôi sao?”
Nếu như cô cầu khẩn anh…
Chất rượu nóng bỏng chảy qua yết hầu, ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Ngô Đồng chịu đựng cảm giác cháy rát, cô nuốt luôn câu hỏi của anh vào lòng.
Nói cái gì? Nói cô chẳng có chút hứng thú nào với Lệ thị? Cô chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào đó?
Anh nghe xong, không phải sẽ lại châm biếm cô ư?
“Cô ấy là bạn của tôi. Khi tôi khó khăn nhất cô ấy đã giúp tôi. Nhưng mà, cho dù tôi có cầu xin anh đừng làm khó cô ấy, anh cũng đâu có nghe, không phải sao?
Không cần nghe hết anh cũng biết, trong giọng nói của cô có vị trào phúng.
Họ luôn như vậy, chẳng thể nào ở chung —
Tại sao lại đi đến bước này?
Lệ Trọng Mưu tự hỏi, anh thở dài, rót thêm một ly, uống cạn.
Ngô Đồng thử chuyển động cổ tay nhức nhối, đứng lâu chân cũng hơi đau, cô khó nhọc quay về, nhưng bước chân không chút chần chừ.
Cô phải rời khỏi đây.
Lệ Trọng Mưu không ngăn cản.
*********************************
Vất vả lắm Ngô Đồng mới đến được chân cầu thang. Cô nhìn quanh, không có ai cả. Rút cuộc cô có thể dừng lại, lau mồ hôi đổ ra trên trán.
Không chú ý đến bân chân bị thương làm Ngô Đồng té ngã ngay từ bước đầu tiên bước lên bậc thang.
Một mình tự nuôi đứa con trong sáu năm, Ngô Đồng cứ tưởng không còn gì trên thế giới này có thể làm khó cô, hóa ra, ngay cả một cái bậc cầu thang bé xíu xiu cũng làm được.
Ui da, đau, đau ૮ɦếƭ mất thôi!!!
Bây giờ, đến sức đứng lên Ngô Đồng cô cũng không có!
Cô cười rộ lên, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi.
Tại sao? Tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này?
Nếu khi gặp bất cứ khó khăn nào, chỉ cần mỉm cười là qua được thì tốt biết bao…
Phía sau có tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Ngô Đồng biết đó là ai. Hiện tại Lệ Trọng Mưu đã đứng ngay sau cô.
Ánh sáng ở quầy bar hắt lên thân hình to lớn của anh hấp dẫn mọi điểm tối tụ hết trên người.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối.
Anh đưa một tay ra.
Ngô Đồng làm như không thấy, vị tay vào lan can cố đứng dậy.
Lại ngã.
Một lát sau, Lệ Trọng Mưu cúi người. Vì cái cúi người này, Ngô Đồng nhìn rõ hơn gương mặt anh hơn.
Lệ Trọng Mưu ôm cô ——
Anh ôm có đúng ba lần, không, bảy năm trước, là bốn lần mới đúng. Mà mỗi lần anh làm thế, y như rằng sau đó sẽ có chuyện xảy ra…
Ngô Đồng thất thần, Lệ Trọng Mưu thuận tay đem một tay của cô vòng qua cổ.
Trên người anh thoang thoảng mùi rượu.
Nội tâm Ngô Đồng phản kháng mãnh liệt. Thần trí cô loạn hết cả.
**********************************
Ôm cô đến lầu trên, thấy Ngô Đồng ngẩn người, Lệ Trọng Mưu ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Là chính cô nói tôi nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì mẹ của Đồng Đồng mà suy ngẫm, nên tôi tôn trọng mẹ của con trai mình.”
Đây là nói với cô, cũng là tự nói với anh.
Cái gì cũng là vì con —
Đúng vậy, là vì con…
Ngô Đồng tin, tuy rằng do dự, nhưng cô vẫn lặng im.
Lệ Trọng Mưu cũng tin, anh dồn thêm lực vào cánh tay, ôm cô đi tiếp.
Trở lại phòng cho khách, Đồng Đồng đã ngủ từ lâu, Lệ Trọng Mưu buông cô nhưng không đi khỏi.
Từ anh tỏa ra khí thế bức bối, Ngô Đồng bỏ qua anh. Cô dém lại chăn cho Đồng Đồng. Thằng bé nằm sấp, miệng rầm rì, nước miếng chảy ra.
Ngô Đồng lấy khăn tay lau cho con, động tác rất nhẹ nhưng đánh thức Đồng Đồng. Mí mắt khẽ mở, nhìn Ngô Đồng, theo thói quen rúc vào lòng mẹ, cọ cọ lên cánh tay cô.
Lệ Trọng Mưu đứng phía sau quan sát.
Cảm giác xúc động dâng lên trong lòng.
Anh xoay người, định tìm cái gì đó để xem. Ánh mắt vừa lướt qua bàn học liền bị một tập văn kiện hấp dẫn. Lệ Trọng Mưu lật xem — đúng là hợp đồng mà mấy ngày trước TC gửi cho anh.
Vậy là mọi điều khoản tròn hợp đồng đó, đều là do cô chuẩn bị…
Lệ Trọng Mưu đặt lại chỗ cũ, anh nhìn Ngô Đồng và con trai.
Da đầu Ngô Đồng run lên, ôm con trai hạ lệnh “tiễn khách”. Lệ Trọng Mưu đột nhiên hỏi: “…Mấy hôm nay, Đồng Đồng ngủ ở đây sao?”
Giọng nói trầm mặc của anh đến tai Ngô Đồng, cũng làm Đồng Đồng quay lại nhìn.
Đồng Đồng hoàn toàn tỉnh ngủ: “Ba…”
Lệ Trọng Mưu cười, cúi đầu hôn lên trán con: “Làm con tỉnh rồi.”
Kì thật, Ngô Đồng chỉ cầu mong anh đi luôn cho nhanh, cô nhấc con từ trong tay anh về, đắp lại chăn cho thằng bé, nói: “Đồng Đồng lạ giường, không quen ngủ ở phòng mới.”
Vừa từ sân bay về đây, Lệ Trọng Mưu thấy ơi mệt, không nói thêm gì. Anh cúi người đặt một nụ hôn vào trán Ngô Đồng: “Em ngủ đi.”
Tự nhiên nnhư nước chảy mây trôi. Tự nhiên như vậy. Tự nhiên đến mức Ngô Đồng chưa kịp phản ứng. Cho đến khi tiếng sập cửa vang vọng. Cô hoảng hốt. Vừa, nãy, anh, hôn, cô?
**********************************
Lệ Trọng Mưu ra ngoài, cầm chặt tay nắm.
Hồi lâu, anh bất động, dán người vào cánh cửa: Lệ Trọng Mưu, mày đang làm cái quái gì thế?