Ân oán gia tộcKhông khí trong phòng nồng nặc một mùi thuốc sát trùng, bên tai là tiếng máy móc đang chạy, người tôi đau nhức ghê gớm, dường như đang bị một tảng đá ngàn cân đè lên người. Tôi cố gắng mở mắt nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở được. Mọi bộ phận trên cơ thể đều không nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi thầm thở dài chán nản. Có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại bên giường tôi.
Ai vậy nhỉ?
“ Cho, chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi mà, tôi tin rằng nhà họ Sở cũng không muốn để xảy ra chuyện này. Lúc này, gia đình nhà họ đã bị cậu thâu tóm gần hết chỉ còn lại cái vỏ mà thôi. Thôi cậu tha cho chi nhà Sở Thừa đi, hà tất gì phải dồn họ vào đường cùng nữa?”
“ Chum, nếu người nằm trên giường là Mạn Mạn, cậu sẽ làm thế nào?”, giọng Cho cất lên, nhỏ nhưng đanh thép hoàn toàn không còn vẻ nhẹ nhàng quen thuộc.
“…”, Chum im lặng. Chưa bao giờ tôi thấy hận sự vô tích sự của mỉnh như lúc này. Tôi cố gắng mở mắt để hỏi cho rõ rang. Cho, những điều hai người đang nói có nghĩa là gì? Tại sao tôi nghe mà thấy rùng mình? Lẽ nào đằng sau mọi chuyện vẫn còn ẩn chứa một bí mật đáng sợ mà đến giờ tôi vẫn chưa hề hay biết sao?
“ Thế gian rộng lớn thế này nhưng Mạn Mạn thì chỉ có một.” Một hồi lâu sau, giọng Chum cất lên, vừa như muốn trả lời vừa như tự nói với chính mình.
“Thế gian rộng lớn thế này nhưng Lưu Bạch cũng chỉ có một.”
“Nhưng người mà cô ấy yêu là Sở Thừa. Cậu thông minh sắc sảo thế mà không nhận ra vấn đề sao?”
“ Sở Thừa! Cậu ta không xứng đáng”, giọng Cho đanh lại, tôi sợ hãi đến tột đỉnh. Cho dù chỉ phát ra một âm thanh nhỏ thôi cũng được, lẽ nào tôi ૮ɦếƭ rồi ư? Cơ thể này đã bỏ tôi mà đi rồi hay sao?
“À, đúng rồi, vừa nãy lúc tôi lên đây có gặp Dr. William, hình như ông ta có chuyện gì muốn tìm cậu trao đổi.”
“Vậy hả? Thế để tôi đi một lát, Chum, cậu…”
“Tôi ở đây đợi cậu.”
“Ok, tôi sẽ quay lại ngay.” Tiếng bước chân của Cho mỗi lúc một xa. Đừng đi, ít ra cũng phải nói mọi chuyện cho rõ rang rồi hãy đi, tôi thực sự muốn khóc! Đột nhiên có bàn tay ấm chạm vào mắt tôi, giọng Chum nhẹ nhàng cất lên: “Lưu Bạch, em nghe thấy rồi à? Sao mắt em động đậy nhiều vậy, em đừng khóc nhé! Cho quay về mà nhìn thấy, anh sẽ bị cậu ta xử tử ngay tại trận đấy”.
Bàn tay Chum dường như có phép thuật, cuối cùng tôi đã hé được mắt ra. Lúc đầu, mọi thứ rất mờ nhưng dần dần đã trở nên rõ ràng. ương mặt Chum hiện ra trước mắt, tôi cố gắng mở miệng, thều thào:
“ Chum, vừa nãy…”
“Lưu Bạch, em rất sợ phải không?’’, Chum khẽ thở dài.
“Hãy nói cho em biết”, tôi nài nỉ.
“ Anh sẽ nói, em đừng sốt ruột. Em vừa mới tỉnh lại, có cần bác sĩ không?”
Dương Quý Phi, mặc dù anh rất chu đáo, anh là người đầu tiên phát hiện ra em tỉnh nhưng bây giờ thì hơi quá đáng rồi đó! Không còn đủ sức yêu cầu nữa, tôi đành trợn mắt ra hiệu cho anh ta nói nhanh.
“ Haha, Lưu Bạch, anh đầu hàng rồi. Được, anh sẽ kể hết cho em. Thực ra, nội bộ nhà họ Sở đã có vấn đề từ lâu rồi nhưng do họ đã phát triển lâu năm trong nước, gia tộc đông đúc, cơ nghiệp cũng lớn, điều này rất thu hút các nhà kinh doanh quốc tế muốn quay về Trung Quốc phát triển, Cho đã ngầm trông gia sản nhà họ, hai năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch thu mua toàn bộ, nói một cách đơn giản hơn là thâu tóm nhà họ Sở.”
Tôi rùng mình, con người Cho thật đáng sợ biết bao, nhưng chợt nghĩ lại thấy vô lý:
“ Thế tại sao Lâm…”.
“ Nghe anh kể tiếp đã, đến đầu năm nay, thông qua nhiều con đường khác nhau, gần như Cho đã rút ruột gần hết gia sản nhà họ Sở ở trong nước. Đúng lúc ông anh cả của gia đình họ qua đời, mọi việc rối tung hết lên. Dừng tưởng ông anh thứ tư nắm quyền lo liệu mọi công việc của gia tộc ở trong nước, thực ra, phần lớn cổ phần đã bị Cho mua hết với nhiều danh nghĩa khác nhau, bất kì lúc nào cũng có thể hất cẳng ông ta. Nhưng mọi chuyện chuẩn bị đi đến hồi kết thì ông anh thứ hai đang sống yên ổn ở Canada lại nóng đầu, đem toàn bộ gia sản về nước để làm ăn, khiến kế hoạch của Cho phải tạm gác lại.”
Tôi mắt chữ A mồm chữ O vì quá bất ngờ. Chỉ cần nghe đến kế hoạch lớn lao và thời gian chuẩn bị công phu đó cũng đã thấy sởn gai ốc. Không phải cha Sở Thừa lấy trứng chọi với đá, tự đưa mình vào ngõ cụt hay sao?
Chum thở dài: “Thực ra, có lúc anh cũng cảm thấy mình thật may mắn, may mà anh là bạn Cho chứ không phải là kẻ thù của cậu ta. Chơi với cậu ta bao nhiêu năm, duy nhất có một lần vì chuyện lấy vợ mà cậu ta gây chuyện với gia đình. Bề ngoài thì thấy cậu ta rất thảm hại nhưng thực ra chuyện này đã khiến mọi người phải nể phục cậu ta hơn. Sau khi cậu ta bỏ đi, nhà họ Viên tụt dốc rõ rệt. Cuối cùng, cha cậu ta đã phải năn nỉ gọi cậu ta về để nắm quyền điều hành mọi công việc của gia đình. Em có biết hiện giờ, mọi việc trong nhà họ Viên đều là do cậu ta quyết hay không? Cậu ấy đưa Lâm về nước chỉ là để tạo niềm tin với ông anh thứ hai của nhà họ Sở. Đợi đến khi ông già ngốc nghếch đó bán hết mọi gia sản, dồn tiền vào làm ăn, tưởng rằng sẽ liên kết được với Cho để làm anh cả, và người tiếp theo bị tính sổ chính là ông ta”.
Hóa ra là như vậy. Tôi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền không nói gì, như người bị dìm trong băng tuyết. Mọi việc đều nằm trong bàn tay kiểm soát của Cho. Trong mắt của anh ta, Những kẻ ngờ nghệch như chúng tôi chắc chắn đều ngu xuẩn hết chỗ nói.
“Lưu Bạch? Lưu Bạch” Chum lại đưa tay lên: “Em đừng ngất nữa nhé, đừng làm anh sợ, anh vẫn chể hết mà”.
“ Em không muốn nghe nữa.”
“ Anh biết chắc chắn em sẽ rất sợ khi nghe thấy những điều anh kể. Nhưng Lưu Bạch ạ, Cho yêu em, thật đấy! Cậu ta là người đàn ông biết rõ mình cần thứ gì hơn bất cứ người nào khác. Đến lúc này đây, cũng chỉ có em mới có thể lay chuyển được quyết định của cậu ta. Nói thực lòng, anh em nhà họ Sở lục ᴆục bất hòa, quan niệm cổ hủ, nếu không bị Cho thâu tóm thì cũng bị người khác thâu tóm, anh không thấy có gì đáng tiếc cả. Chỉ có điều Sở Thừa, cậu ấy không phải là chàng công tử bột, không có đầu óc,Chơi với cậu ấy mấy năm nay, anh rất tin tưởng cậu ấy. Nếu cậu ấy không bị ông bố ngu xuẩn cản đường thì anh tin là cậu ấy sẽ có sự nghiệp riêng của mình sau hai, ba năm nữa, nhưng hiện tại…”
“Chum. Anh cho em được yên tĩnh một lát được không”, tôi nhắm mắt lại, khẽ van nài.
Không có tiếng trả lời, một lát sau, cuối cùng tiếng bước chân của Chum cũng xa dần. Chỉ còn lại tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt trào ra như suối, ướt sũng đám tóc mai bên tai.