Xe ngựa chậm rãi tiến về phía thành Mão Đan, Lâm Trục Lưu, Hàn Tiểu Tứ và y nữ ngồi trong xe ngựa rộng rãi, còn Lý Lộc ở bên ngoài đánh xe.
Y nữ này hình như không biết Lâm Trục Lưu, nàng ta vẫn luôn sợ hãi, ánh mắt phẫn nộ vì bị ép buộc. Hàn Tiểu Tứ thấy vậy, thì biết ngay y nữ này không phải do Lý Lộc mời đến, mà là ςướק đến, rất có thể là vẫn chưa thương lượng chuyện tiền nong với người ta.
“Xin hỏi quý tính của nữ đại phu?” Hàn Tiểu Tứ chắp tay hỏi.
“Tiểu nữ tên là Triệu Mạt, mấy đời hành nghề y tại đế đô, không biết đã đắc tội với vị hiệp sĩ đang đánh xe kia thế nào, mà bị trói đến đây. Tiểu nữ tự hỏi chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, mong các vị hiệp sĩ hãy tha cho tiểu nữ một con đường sống…”
Nếu như ngày thường, trông thấy một cô nương nước mắt đầm đìa như thế này, chắc chắn Lâm Trục Lưu sẽ không thể nhẫn tâm. Nhưng hiện tại trong lòng nàng đau đớn khôn thôi, chẳng còn sức lực để quan tâm đến chuyện của người khác, nên chỉ đành để Hàn Tiểu Tứ an ủi nữ tử này.
“Triệu đại phu, tướng… phu nhân chúng tôi có thai trong mình, bây giờ phải trở về thành Mão Đan, bởi vì đường xa vất vả, mong đại phu đi cùng với chúng tôi trở về bên đấy, để tiện chăm sóc cho phu nhân chúng tôi dọc đường. Sau khi đến thành Mão Đan tất nhiên sẽ cho người tiễn đại phu trở lại, ngân lượng phải trả chắc chắn sẽ không thiếu.” Mấy lời nho nhã này khiến Hàn Tiểu Tứ như muốn cắn vào lưỡi, kiềm nén một lúc lâu mới lấy ra một túi tiền, nhét vài đĩnh bạc vào tay Triệu Mạt, “Đây là tiền đặt cọc, mong Triệu đại phu đừng lo lắng, chúng tôi không phải thổ phỉ ác bá, sẽ không làm hại cô.”
Triệu Mạt nghe hắn nói vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều. Nàng nhận lấy một đĩnh bạc, sau đó bắt mạch cho Lâm Trục Lưu, rồi nói: “Thân thể phu nhân rất tốt, có lẽ là người luyện võ. Chỉ là hình như phu nhân có điều tâm sự, tiểu nữ vốn không nên hỏi nhiều, nhưng nếu đã mang thai, thì mong phu nhân hãy đặt thai nhi trong bụng lên hàng đầu, những cảm xúc quá đau thương cũng sẽ ảnh hưởng đến hài nhi của ngài.”
“Cảm ơn đại phu.” Lâm Trục Lưu khẽ nghiêng đầu, nặn ra một nụ cười với Triệu Mạt.
Sẩm tối trời đổ cơn mưa, ban đầu chỉ lác đác vài hạt, nhưng sau khi sấm đánh mấy bận nơi cuối chân trời, thì mưa như thác đổ.
“Thời tiết ૮ɦếƭ tiệt này!” Lý Lộc ngồi ngoài xe mắng, vén rèm xe lên hỏi Lâm Trục Lưu: “Lâm tướng quân, đường đi trơn trượt xóc nảy, để tránh sự cố bất ngờ mạt tướng sẽ đi chậm một chút, tìm nơi khô ráo tránh mưa, chúng ta lại nghỉ ngơi.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, Lý Lộc buông rèm xuống.
“Hắn gọi là Lâm tướng quân…. Là Lâm Trục Lưu võ khôi của Qua Tỏa!” Triệu Mạt trợn mắt, bàn tay đang nắm thành quyền hơi run rẩy.
Hàn Tiểu Tứ thấy dáng vẻ của nàng ta, bèn ngồi chắn trước mặt Lâm Trục Lưu bày ra tư thế phòng bị, Triệu Mạt thấy hắn hiểu lầm, vội nói: “Lâm tướng quân chớ hiểu lầm, cả nhà tiểu nữ ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, gia phụ là Triệu Khinh Châu, không biết tướng quân còn nhớ hay chăng?”
Lâm Trục Lưu nghe đến tên của Triệu Khinh Châu, thì hơi sửng sốt một chút, sau đó áy náy lắc đầu.
“Những người Lâm tướng quân từng cứu quá nhiều, có lẽ đã quên mất rồi. Gia phụ vốn là quân y của Ẩn Vu, có một hôm đi theo đoàn quân đến biên giới Ẩn Vu thì gặp phải đột kích của binh sĩ Phần Khâu, may mà có Lâm tướng quân dẫn đội nhân mã đi ngang qua, nhờ vậy đã cứu được tính mạng của gia phụ.”
Lâm Trục Lưu cố gắng hồi tưởng, rồi lắc đầu nói: “Ta quên thật rồi.”
“Tiểu nữ nhớ là được, Lâm tướng quân, ngài đừng quá lo lắng, tiểu nữ nhất định sẽ đưa ngài bình an về đến thành Qua Tỏa.” Triệu Mạt nói, thân mật nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, “Nếu tướng quân mệt thì nằm tạm xuống đùi ta nghỉ ngơi một lát, tuy tướng quân ngoài kia đánh xe vững vàng, nhưng vẫn hơi xóc nảy, ta ấn huyệt an thai cho ngài.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, gối đầu lên đùi nàng ta, khẽ mỉm cười nói: “Vậy làm phiền cô nương.”
Xe ngựa đi được khoảng ba khắc, thì nghe thấy tiếng Lý Lộc kéo dây cương, không lâu sau, xe ngựa chầm chậm dừng lại. Lâm Trục Lưu nghe thấy Lý Lộc nhảy xuống, bước chân nhanh chóng khuất xa, không lâu sau lại quay ngược trở lại.
Hắn vén rèm, thấy Lâm Trục Lưu vẫn còn thức, nói: “Tướng quân, phía trước có một ngôi nhà hoang, ban nãy mạt tướng đã vào trong xem thử, không hề có người, chúng ta ở nơi này trú mưa nhé.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, Hàn Tiểu Tứ bèn ϲởí áօ khoác ngoài ra che đầu cho nàng, để Triệu Mạt dìu nàng vào trong.
Lý Lộc nhóm một bếp lửa, Hàn Tiểu Tứ và Triệu Mạt mang đồ ăn trên xe bỏ vào trong nồi hầm, không bao lâu sau thức ăn bắt đầu dậy mùi. Triệu Mạt lấy một cái bát, tráng qua nước sôi cho sạch, rồi múc cháo cá nóng hổi rồi bưng đến cho Lâm Trục Lưu.
“Đa tạ.” Lâm Trục Lưu gật đầu với nàng ta.
Thấy mấy người Triệu mạt tất bật vì mình, Lâm Trục Lưu cảm thấy rất cảm kích. Từ khi Triệu Mạt biết nàng là võ khôi Đoan Nguyệt, thì vô cùng tận tâm, một khắc bắt mạch cho nàng tận ba lần. Chỉ là vì Tiêu Mị không còn nữa, nàng thực sự không có sực lức để nói những lời bày tỏ lòng biết ơn.
Triệu Mạt cũng bưng một bát cháo, ngồi xuống bên cạnh Lâm Trục Lưu, ôn tồn nói: “Lâm tướng quân, ngài rầu rĩ sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng đâu ạ. Ta biết trong lòng ngài có tâm sự, nhưng dù là chuyện gì, thì nó cũng đã xảy ra rồi, ngài hãy nghĩ thoáng một chút. Người sống trên đời, phải vui vẻ thoải mái, huống hồ Lâm tướng quân đã có tin vui, nhưng ta không thấy ngài vui mừng, như vậy, không tốt đâu.”
Lâm Trục Lưu cúi đầu, đùa nghịch cái thìa trong tay, thở dài nói: “Trên đời này không hề có chuyện người nào thiếu người nào thì không thể sống được nữa, bởi vì sống rất đơn giản, một chiếc giường cỏ, một cái bát mẻ, cũng vẫn có thể sống được. Nhưng muốn sống vui vẻ, thì quá khó, quá khó…”
Triệu Mạt thấy sắc mặt của Lâm Trục Lưu, không dám nhiều lời nữa, sợ không cẩn thận sẽ chạm đến nỗi đau của nàng. Nàng ta không biết Lâm Trục Lưu bị làm sao, chỉ cảm thấy võ khôi vang danh tứ quốc không giống với những gì nàng ta tưởng tượng, khí thế trên người nàng quả thật có thể xứng tầm với danh hiệu võ khôi, nhưng võ khôi đại nhân mà cha nàng ta từng nhắc đến là một người phong thái hiên ngang, bừng bừng khí thế, nhưng tại sao nay lại bi thương đến mức này? Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến võ khôi đại nhân đau lòng đến vậy…
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy Hàn Tiểu Tứ và Lý Lộc nhấc bội kiếm trong tay lên, đứng phắt dậy. Lâm Trục Lưu cau mày, cũng nắm chặt chiếc roi bạc bên hông.
“A Mạt, đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện, cô hãy trốn ra đằng sau kia.” Lâm Trục Lưu khẽ nói với Triệu Mạt, sau đó đứng dậy bước về phía trước vài bước, đứng chắn trước mặt nàng ta.
Lý Lộc nắm chặt kiếm trong tay, nói với người bên ngoài: “Bằng hữu ở ngoài kia, có muốn vào trong trú mưa chăng? Nếu như vậy, hãy cứ bước vào, còn nếu…”
“Lâm Trục Lưu, ông đây biết nhà ngươi đang ở bên trong! Đồ nhát cáy nhà ngươi, còn mặt mũi để làm võ khôi của Qua Tỏa ư! Nếu không phải nhà ngươi rút lui, Đoạn đế tọa sao có thể bại trận!”
Hàn Tiểu Tứ nghe ngoài kia nói vậy, tức đến mức định xông thẳng ra ngoài, nhưng bị Lý Lộc giữ lại.
“Tiểu Tứ, chớ manh động.” Lý Lộc lắc đầu với hắn, đoạn nói: “Người ngoài kia nếu muốn rước xui xẻo, tại hạ sẽ tiếp tới cùng, chỉ mấy tên lính Ẩn Vu đào ngũ cỏn con, không cần tướng quân phải đích thân ra tay.”
Người ngoài kia nghe vậy, tức tối đạp cửa xông vào, song vẫn chưa bước vào đến cửa, đã bị Lý Lộc chém bay đầu.
“A!!” Triệu Mạt nhìn máu tươi văng tung tóe, không kiềm được thét lên thất thanh, ngã quỵ xuống đất.
Sau đó thêm mấy binh sĩ xông vào, bị Tiểu Tứ và Lý Lộc giải quyết tức thì. Mấy người ngoài kia thấy tình hình như vậy, bỗng chốc không dám xông vào nữa.
Lâm Trục Lưu nhìn thoáng ra cửa, đoạn ngồi xuống bưng bát cháo lên khuấy, nhấp một ngụm rồi nói: “Người ngoài kia, hôm nay ta tích phúc cho hài nhi, giữ lại tính mạng cho các ngươi. Nếu còn nói năng lỗ mãng, chớ trách ta vô tình!”
Hàn Tiểu Tứ cắm phập thanh kiếm xuống đất, lấy cây nỏ đồng trên lưng ra thét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút xéo! Coi chừng cung nỏ của tứ gia gia ta xuyên đầu các ngươi thành xâu kẹo hồ lô đấy!”
Người bên ngoài không nhiều, thấy tình hình bất lợi, liền lặng lẽ rút lui.
“Thứ không ra gì!” Hàn Tiểu Tứ xì một tiếng, rồi bước ra khỏi phòng.
Lý Lộc thấy hắn tức tối, cũng không nói nhiều, chỉ quẳng mấy người ૮ɦếƭ ban nãy trong phòng ra ngoài. Hàn Tiểu Tứ xách mấy thùng nước vào, rửa sạch vết máu trên nền nhà, sau đó đi vào ăn tiếp.
Triệu Mạt nơm nớp lo sợ nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhìn Lâm Trục Lưu đang ăn cháo, lạch bạch chạy đến bắt mạch cho nàng.
“May mà không tổn hại đến thai nhi.” Triệu Mạt thở phào một hơi, ngồi xuống sau lưng nàng bấm huyệt xoa Ϧóþ cho nàng, “Lâm tướng quân, lần sau đứng đứng dậy đột ngột quá. Nếu hai vị tướng quân kia đã dũng mãnh như vậy, thì ngài đừng tự mình động thủ nữa, lúc mang thai mà nhuốm máu thì không tốt đâu.”
Lâm Trục Lưu vẫn bưng bát cháo ngẩn người, dường như không nghe thấy lời nàng ta nói, tự lẩm bẩm một mình: “Họ chỉ đổi một quân vương, mà đã căm hờn đến vậy, ta mất đi phu quân của mình, ta biết tìm ai bây giờ?”
Triệu Mạt sửng sốt, bây giờ mới hiểu nút thắt trong lòng Lâm Trục Lưu. Khi ở Ẩn Vu nàng từng nghe nói, Tiêu Mị phu quân của Lâm Trục Lưu, là một người rất tuyệt, anh tuấn vô song, dịu dàng chu đáo, chiến công hiển hách… Lúc cha nói với nàng những lời này, ánh mắt mang nét kiêu ngạo và vui mừng, hệt như Lâm Trục Lưu là con gái ruột của ông vậy. Nàng cũng nghe nói đường tình duyên của Lâm Trục Lưu khá lận đận, trước đây từng gặp mấy kẻ phụ tình, nay cuối cùng đã tu thành chính quả, nàng cũng cảm thấy vui thay cho vị nữ tướng chinh chiến sa trường tâm địa lương thiện này.
Nhưng Tiêu Mị đã ૮ɦếƭ, còn ૮ɦếƭ tại Ẩn Vu! Triệu Mạt cảm thấy tim mình cũng thắt lại vì nỗi đau của Lâm Trục Lưu, buồn bã khôn cùng. Nàng cũng không biết làm thế nào để an ủi vị tướng quân đang đau khổ này, chỉ có thể nhẹ tay hơn, nghiêm túc ấn huyệt vị cho Lâm Trục Lưu.
Sắc trời tối dần, cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngớt. Lâm Trục Lưu tựa vào bệ cửa, lặng im ngắm nhìn màn mưa ngoài kia.
Đột nhiên sắc mặt nàng cứng đờ, Lý Lộc và Hàn Tiểu Tứ cũng cảm nhận được điều gì đó, cầm chắc binh khí trong tay, hơi thở cũng trở trên vừa dài vừa hữu lực.
Một tia sét rạch ngang bầu trời, Triệu Mạt nhìn ra ngoài song cửa, giật mình bụm chặt miệng. Ngoài kia, có đến hơn trăm tên lính đào ngũ đang cầm bó đuốc, tầng tầng lớp lớp vây chặt căn nhà.