Lâm Trục Lưu từng nghe nói về người tên Phan Ba này,.
Hắn là hổ tướng dũng mãnh nhất dưới trướng Đoạn vương, nhưng bởi vì tính tình quá thẳng thắn bộc trực, hơn nữa lại là người cố chấp, không chịu thuận theo ý kiến của các tướng lĩnh khác trong quân. Hồi Lâm Trục Lưu còn làm khách ở Ẩn Vu, cũng coi như là một trong những võ tướng hiếm hoi có quan hệ tốt với hắn.
Nhưng mấy năm nay Đoạn Trầm Phong thư từ với nàng có nhắc đến Phan Ba, bảo rằng mấy năm gần đây hắn không hề lập được chiến tích, thế nên Đoạn vương dùng cũng không được, mà bỏ thì lại không nỡ.
“Lâm Trục Lưu!” Phan Ba lớn giọng gọi tên rồi đi đến trước mặt nàng, bấy giờ nàng mới phát hiện ánh mắt hắn rời rạc, mặt mày đỏ bừng bừng, hình như đã uống say.
Nàng rủ mắt, nhìn bát thuốc bể tung tóe dưới chân, lúc này mới ngẩng đầu, lạnh nhạt nói với Phan Ba: “Chuyện gì vậy?”
Phan Ba chưa kịp mở miệng, thì Lý Lộc đã nói với Lâm Trục Lưu: “Lâm tướng quân! Phan ba say rượu, hất đổ bát thuốc mạt tướng đang định mang đến cho Tiêu tướng quân!”
“Ha ha…” Phan Ba cười ngoác miệng, chỉ vào Lý Lộc nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, phó tướng này ngu ngốc ghê, thế mà lại mang thuốc bị bỏ độc cho tướng quân nhà mình uống, nếu không phải bị ta bắt gặp, thì lần này Tiêu Mị chắc chắn phải lên chầu trời rồi.”
“Thuốc độc?” Lâm Trục Lưu cau mày, “Lão Phan, tập võ riết rồi váng đầu hay uống rượu nhiều quá mà choáng tim thế? Đại địch đang ở phía trước, cả đế đô bây giờ ai lại hạ độc Tiêu ca làm gì?”
Phan Ba lắc đầu: “Ai hạ độc ta không biết, nhưng Phan Ba ta tuy chỉ là hạng võ phu, nhưng mũi này thính lắm. A Trục, ta có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, cả đế đô này, chẳng thế tin ai được đâu… phu quân cô bị bệnh, nếu như muốn trị khỏi, thì hãy vào cung mời Dung Liễm mà chúng ta quen biết ấy.”
Lâm Trục Lưu nghe xong lời của Phan Ba thì sửng sốt, hỏi hắn: “Lão Phan, ngươi nói phu quân ta… bị bệnh?”
“Lâm tướng quân, ban nãy Tiêu tướng quân được cung nhân sắp xếp cho ở bên ngoài cung, thì bị nhiễm phải phong hàn. Vì thuốc trong cung tốt, nên Đoạn vương đã căn dặn thuộc hạ vào trong cung lấy thuốc.” Lý Lộc khẽ thì thầm bên tai Lâm Trục Lưu.
“Tiêu ca bị bệnh rồi ư, sao không nói với ta một tiếng?”
“Tướng quân dặn không được làm phiền ngài, bảo là sau khi ngài làm xong chính sự, tất nhiên sẽ trở về.”
Lâm Trục Lưu cau mày, chấp tay với Phan Ba, sau đó dẫn Lý Lộc đi về phía cổng.
Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu được Đoạn vương sắp xếp ở trong vương phủ của Đoạn Hy tại đế đô, vì chủ nhân vắng nhà lâu năm, tuy hạ nhân thường xuyên quét trước, nhưng vẫn thấp thoáng cảm giác tiêu điều.
Thần dân của Ẩn Vu ai nấy đều rất kính trọng Lâm Trục Lưu, thấy nàng vào phủ thì đồng loạt khom mình hành lễ. Lâm Trục Lưu không có lòng dạ nào để ý đến họ, gật đầu qua loa rồi đi thẳng vào phòng Tiêu Mị.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Tiêu Mị vẫn luôn như vậy, dù lắng tai cũng không thể nghe thấy cả hơi thở của y.
Lâm Trục Lưu bước đến bên cạnh giường, thấy tư thế nằm của Tiêu Mị thì biết y chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, nên nàng ngồi xuống cạnh giường nói: “Tiêu ca, ta mới từ trong cung trở về cùng với Lý Lộc, chàng sao rồi? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tiêu Mị mở mắt, nắm lấy tay nàng hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện ư?”
“Gặp được Phan Ba đại tướng mà ta quen biết khi xưa, hắn đập vỡ bát thuốc Lý Lộc định mang đến cho chàng.”
“Hắn trách ta không xứng với nàng, hay trách ta đã liên lụy đến nàng trong trận chiến ngày hôm nay?”
“Đều không phải, Phan Ba nói trong bát thuốc có độc.”
Tiêu Mị cau mày, “A Trục, trong cung có y quan nào có thể tin tưởng được không? Trước đây ta từng nghe nói về Phan Ba, hẳn là có thể tin được. Trong đế đô mà cũng có người hạ độc ta, thì hoàn cảnh hiện tại của chúng ta không an toàn như chúng ta tưởng, phải đề phòng mọi lúc mọi nơi mới được. Lần này coi như bị thương không nhẹ…”
“Bị thương nặng lắm ư? Lý Lộc chỉ nói chàng bị phong hàn thôi.”
Tiêu Mị lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy, cởi nút thắt áo trong ra, xoay lưng lại cho nàng xem.
“Tiêu ca…. gì thế này!” Lâm Trục Lưu thấy vết thương được băng bó qua loa trên lưng y, trái tim như thắt lại.
Đây không hề giống với “coi như bị thương không nhẹ” mà y nói, trong trận chiến ác liệt ban nãy, một đao kia của Đoạn Phi, gần như chém vỡ xương bả vai bên trái của Tiêu Mị.
Lâm Trục Lưu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đưa tay mặc lại y phục của Tiêu Mị, sau đó đỡ y nằm xuống rồi nói: “Tiêu ca, ta đi mời Dung Liễm đến trị thương cho chàng, hắn là người ta có thể tin tưởng ở Ẩn Vu. Ta sẽ bảo Lý Lộc canh giữ ngoài cửa, Ẩn Vu đế đô này… coi như chúng ta đến nhầm rồi…”
Lâm Trục Lưu bố trí xong sự vụ trong phủ, thì cưỡi ngựa vào cung, vẫn chưa vào đến cổng lớn của hoàng cung, thì trông thấy trên đầu thành có một người mặc áo trắng, lóng nga lóng ngóng nằm nhoài ra sưởi nắng.
“Dung Liễm, cút xuống đây!”
Lâm Trục Lưu hét lên với người trên đầu thành, Dung Liễm mập mạp gian nan ngồi dậy, cười híp mắt nói: “A Trục, hôm nay trông khí sắc của cô tốt đấy… lạ thật, nhưng đã gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi sao?”
“Nhìn ra được à?” Lâm Trục Lưu sờ má mình.
“Ha ha…” Dung Liễm nhìn bộ mặt như tượng gỗ của nàng, cười khan hai tiếng.
“Không nói nhảm nữa, Dung Liễm, phu quân ta bị bênh, muốn mời ngươi qua xem thử.”
Dung Liễm nghe nàng nói vậy, cặp mắt ti hí vạn năm không đổi khẽ trừng lên. Hắn khép ống tay áo, ngả ngớn nói: “A Trục, nếu ta nhớ không nhầm, thì lúc này chẳng phải cô nên ở trong phủ chuẩn bị, để ngày mai dẫn các tướng sĩ cùng nhau lên điện ư? Văn võ bá quan của đế đô đang chờ để nghe tin báo về trận chiến ngày hôm nay đấy.”
Lâm Trục Lưu khẽ nhướng mày: “Nếu phu quân ta có mệnh hệ gì, còn báo tin cái nỗi gì? Dung Liễm ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn, thì hãy cùng ta xuất cung; còn không muốn, thì sẽ bị ta trói mang ra khỏi cung. Ngươi tự chọn đi.”
“Ta không đi cùng cô đâu.” Thấy dáng vẻ hống hách của Lâm Trục Lưu, hắn khinh khỉnh nói: “Tuy ta tốt tính thật, nhưng dầu gì cũng là một ngự y, hạnh lâm* trưởng của Ẩn Vu quốc. Hồi nhỏ bị cô bắt nạt cũng thôi đi, không có lý nào đến bây giờ còn bị đè đầu cưỡi cổ nữa.”
(*) Chú thích: Ðức Khổng Tử ngồi dạy học ở giàn hạnh, vì thế nên thường dùng làm chữ gọi về cửa thầy học. Nhà Đường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh (hạnh viên) nên tục mới gọi các người đỗ là hạnh lâm.
“Không đi?” Lâm Trục Lưu cau mày.
“Không đi.”
“Không đi à…”
Lâm Trục Lưu cười toét miệng, thúc ngựa nhảy tót lên đầu tường. Dùng sợi roi bên hông quấn hắn lên lưng ngựa, phóng vọt về phía cổng hoàng cung. Trong làn khói bụi thấp thoáng tiếng mắng chửi của Dung Liễm: “Lâm Trục Lưu đồ nghịch thần! Khốn nạn! Lưu manh!”
Dung Liễm vốn không muốn bước vào phủ đệ của Đoạn Hy. Bất đắc dĩ vì Lâm Trục Lưu gác thanh trường thương lên cổ hắn, hắn đánh cũng không đánh lại, mà mắng cũng mắng không hơn, muốn chạy cũng chẳng có cơ hội, chỉ đành đi theo Lâm Trục Lưu vào phủ.
“A Trục, đây là phu quân của cô ư?” Dung Liễm chỉ vào Tiêu Mị đang ngồi đọc sách trên giường, ngạc nhiên.
“Thế nào? Từng gặp rồi hả?”
“Gặp thì chưa, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được nam tử khiến người ta vừa ý hơn cả Tần Miêu Ngọc đấy.”
Lâm Trục Lưu nhìn hắn, cười nói: “Hơ… nói hay lắm, đợi đấy ta nói cho huynh ấy nghe, ngươi tự chịu lấy hậu quả nhé.”
“Thế cũng phải có mạng mà gặp đã chứ…” Dung Liễm cười chua xót, vừa cởi y sam của Tiêu Mị ra vừa nói: “Chậc chậc… sao lại bị thương đến nông nỗi này… miệng vết thương nặng đến mức này, xem vị trí này, chẳng phải là bị xuyên qua Ⱡồ₦g иgự¢ sao? Không cần mạng nữa à?”
Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu, cười khẽ: “Tính mạng này là của nàng ấy.”
Y cúi đầu, chỉ thấp thoáng trông thấy chiếc cằm không bị những sợi tóc che khuất, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
“Chậc chậc…” Dung Liễm lắc đầu, “A Trục, thời thế đổi thay rồi ha, cô có phu quân cỡ này quả là khiến…”
“Khám bệnh thì khám bệnh đi, sao lắm lời thế? Khám xong thì mau cuốn xéo ra ngoài cho ta!”
Dung Liễm cũng không giận, chậm rãi cố định xương, bôi thuốc, băng bó cho Tiêu Mị. Sau khi xử lý xong xuôi, hắn híp mắt đứng dậy, ngoắc cằm Lâm Trục Lưu nói: “Ôi chao, nha đầu Trục Lưu cũng học được chiêu ăn xong chùi mép hả? Thôi cũng được, ta không ở đây nữa, miễn cho người ta chán ghét. Chẳng qua mấy ngày nay, ta sẽ thường xuyên qua bên này, thương thế của Tiêu Mị cần chăm sóc kỹ lưỡng mới được.”
Dung Liễm xoay người định rời khỏi, thì nghe thấy Lâm Trục Lưu lạnh giọng nói: “Dung Liễm, Ẩn Vu đế đô này, hiện giờ rốt cuộc là sao? Ngươi biết ta trước giờ chỉ làm chuyện đúng bổn phận của mình, những chuyện khác ta không muốn bận tâm nhiều. Trước đây ta có thư từ với Đoạn tiểu quỷ, hắn cũng chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn. Hôm nay nghe Phan Ba nói mấy lời, ta cảm thấy Ẩn Vu không giống với những gì Đoạn Trầm Phong nói đến trong thư.”
Dung Liễm đứng sững lại, hắn ngẩng đầu, khẽ thở dài một hơi, bấy giờ mới nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, Ẩn Vu đã không phải là Ẩn Vu xưa kia từ lâu rồi, đế đô lại càng không phải đế đô của xưa kia, thù nước lần này cô đừng can thiệp làm gì, nếu như có thể trở về, thì hãy cùng Tiêu Mị trở về đi.”