Giờ Dậu ba khắc, Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị tắm rửa xong xuôi, hai người lẳng lặng đứng cạnh đầu giường.
“Có buồn ngủ không?” Lâm Trục Lưu xoa xoa chóp mũi.
Tiêu Mị cười, lắc đầu.
“Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo? Nghe nói phong cảnh ban đêm ở đế đô cũng khá lắm.”
Tiêu Mị đang định đồng ý, thì bỗng nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
“Là người nào không có mắt vậy, giờ này mà còn đến gõ cửa!” Lâm Trục Lưu phất tay áo, hùng hổ bước ra ngoài.
“A Trục, ngày mai là ngày vui của chúng ta, chớ nổi nóng.” Tiêu Mị nhắc nhở nàng.
“Được, nhưng nếu là Hàn Tiểu Tứ, ta sẽ tẩn cho hắn một trận!”
Lâm Trục Lưu mở cửa, phát hiện người đến không phải Hàn Tiểu Tứ, mà là một cung nhân nàng chưa gặp bao giờ.
“Lâm tướng quân, nô tì là Tiểu Nguyệt người của cung Hoàng hậu Vũ Văn, hoàng hậu mời ngài đến Túc Ninh cung.”
Lâm Trục Lưu sững sờ trong thoáng chốc, nhưng vẫn gật đầu với nàng ta, “Được, ta sửa sang một chút rồi đến ngay.”
Tiểu Nguyệt đứng đợi ngoài cửa một lúc, thì thấy Lâm Trục Lưu mặc thường phục bước ra.
“Đi thôi.” Lâm Trục Lưu cười với nàng ta, rảo bước đi về phía Túc Ninh cung.
Tiểu Nguyệt đi sau lưng nàng, cảm thấy nữ tử này thật sự không hề giống với người mình đã từng gặp trước đây. Người này không những khí thế bức người, giơ tay nhấc chân cũng rất có phong phạm, tuy là nữ tử, nhưng còn oai hùng hơn cả những võ tướng trên Chiếu Vũ điện.
Nàng ta đang say sưa ngắm nhìn bóng lưng của Lâm Trục Lưu thì bỗng thấy Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu lại hỏi: “Tiểu Nguyệt, ngươi biết đế hậu tìm ta làm gì không?”
Tiểu Nguyệt vội vàng thu hồi tầm mắt, khẽ đáp: “Tướng quân không biết sao? Trừ người của hoàng thất, những người mới được ban hôn, đêm trước ngày thành thân đằng nữ đều phải đến Túc Ninh cung ở lại một đêm, gọi là ‘Triêm Phụng Tư’.”
Lâm Trục Lưu khẽ sững sờ, sau đó liền hiểu ra.
Những người được đế tọa ban hôn ngoài những người thuộc dòng dõi hoàng tộc, đằng nam chắc chắn đã phải cống hiến rất nhiều cho giang sơn xã tắc. Nam tử như vậy không phải nữ tử bình thường nào cũng có thể sánh đôi, vậy nên mới nói “Triêm Phượng Tư”, mục đích là để đằng gái được lắng nghe đế hậu dạy bảo, để được xứng đôi hơn nữa với đằng trai.
Tiêu Nguyệt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Lâm Trục Lưu, nhủ thầm: Khí thế này của Lâm tướng quân, e là còn mạnh mẽ hơn cả đế hậu, còn triêm với nhiễm cái gì chứ…
Lâm Trục Lưu đi rất nhanh, Tiểu Nguyệt chạy chậm mới theo kịp bước chân nàng.
Sau khi đến cung Túc Ninh, cung nhân đứng gác bên ngoài vội vàng dẫn nàng đi vào tẩm điện.
Tẩm cung của Hoàng hậu Vũ Văn không hề hoa lệ, trang trí đơn giản phóng khoáng, mành che cũng nửa cũ nửa mới.
Lâm Trục Lưu đi vào trong một lúc, mới phát hiện phía trong cùng của tẩm cung rộng lớn này đang đặt một bộ giá y đỏ rực, treo trên chiếc móc được làm bằng gỗ tử đàn, rất hoành trang. Mũ phượng và khăn quàng vai đặt trên bàn, hơn nữa phía trên còn được đính rất nhiều trang sức lấp lánh. Nghĩ thầm nếu phải mặc hết những thứ này lên người, Lâm Trục Lưu đã cảm thấy đau đầu.
Nghiêng đầu nhìn sang, thì trông thấy có hai người đang ngồi phía sau tấm bình phong lớn: Đế hậu Vũ Văn Lam và Minh Phương thái hậu.
“Đế hậu, thái hậu.” Lâm Trục Lưu khom lưng hành lễ với hai người.
Minh Phương nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi. Nàng dâu gặp mẹ chồng, dù thế nào cũng phải nói một tiếng vạn an chứ, đằng này chỉ mỗi khom lưng hành lễ, xem ra Lâm Trục Lưu quả thật ở tái ngoại đã lâu, chẳng hề có chút lễ nghi quy tắc gì cả.
Bà gật đầu bảo Lâm Trục Lưu ngồi xuống, nói với nàng: “A Trục, ngày mai là ngày đại hỷ của con và Dữ Nhi, tối nay con hãy ở lại đây đi.”
“Vâng.” Lâm Trục Lưu đáp.
“Bắt đầu từ ngày mai con đã là phu nhân của Dữ Nhi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà. Có vài lời, ai gia muốn nói với con.”
“Thái hậu hãy nói đi.”
Minh Phương phu nhân nhìn nàng, nói: “A gia vẫn luôn cảm thấy, Cẩm Nghiêu mới là nàng dâu tốt nhất của ai gia.”
Lâm Trục Lưu giật mình, cúi đầu khẽ đáp: “Vâng.”
“Đứa trẻ Cẩm Nghiêu này từ nhỏ đã thích Dữ Nhi, hễ có ai bắt nạt Dữ Nhi thì nó sẽ ra mặt giúp đỡ; Dữ Nhi muốn binh khí hay điển tịch gì nó đều sẽ liều mạng tìm kiếm; ngay cả phụ thân cho nó món đồ chơi gì mới mẻ, cũng nhất định phải để dành cho Dữ Nhi. Có điều thằng nhóc Dữ Nhi ngốc nghếch kia, ngớ ngẩn muốn ૮ɦếƭ, thế mà chẳng hề hay biết.”
Minh Phương phu nhân nheo mắt, nhớ đến những chuyện trước đây, mỉm cười rất dịu dàng.
“Trước nay ai gia luôn cảm thấy, đứa trẻ này rất khá, gia thế tốt, đối xử với Dữ Nhi cũng tốt, nếu sau này cưới về làm thê tử cho Dữ Nhi, thì tốt biết mấy! Nhưng trước khi Dữ Nhi đến Qua Tỏa, đã nói với con bé rằng mình đã đem lòng yêu mến một người, phải đến tìm nàng ta, phải đối xử tốt với nàng ta cả đời.” Nói đến đây, Minh Phương phu nhân lại nhìn Lâm Trục Lưu, sau đó nói tiếp: “Cẩm Nghiêu sau khi biết chuyện cũng không nói năng gì, đứa trẻ này chuyện gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách hơi lầm lì một chút, chuyện gì cũng giữ trong lòng. Nhưng ba năm nay, quả thật Cẩm Nghiêu ngày nào cũng đếu Tiêu Hoa điện bầu bạn với ai gia, không ngày nào ngơi nghỉ, bởi vì Dữ Nhi chỉ viết thư cho một mình ai gia, nó muốn nghe ai gia đọc.”
Lâm Trục Lưu cúi đầu nghe Minh Phương phu nhân kể lể, chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ đau nhói.
“Ai gia nói với con mấy lời này, không phải là cảm thấy con không tốt. Thư từ Dữ Nhi gửi đến ai gia cũng đã đọc, nó kể về con cứ hệt như thần tiên vậy, bảo rằng điểm nào ở con cũng là tốt nhất.” Minh Phương phu nhân nhìn Lâm Trục Lưu, cười nói tiếp: “Có lẽ con thật sự tốt như thế thật, chỉ là ai gia không biết mà thôi. Có điều ai gia có mấy lời, muốn nhắc nhở con.”
“Xin thái hậu cứ nói, A Trục nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo.” Lâm Trục Lưu khàn giọng đồng ý.
Minh Phương phu nhân đáp: “Chuyện gì cũng phải giữ hòa khí, nói chuyện phải khách sáo một chút, chớ kích động thái quá.”
Bà lại nói tiếp: “Đạo phu thê, chuyện gì cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ.”
Bà lại nói: “Phu thê kết tóc, âи áι không nghi ngờ lẫn nhau. Sống với nhau quan trọng nhất là một chữ “tín”.”
Cuối cùng bà nói: “A Trục, con là đứa trẻ tốt, đầu óc thông minh, hành sự chu toàn, những chuyện khác không cần ai gia nói nhiều nữa chứ?”
Lâm Trục Lưu cúi đầu, cảm thấy mỗi một câu nói của Minh Phương phu nhân cứ hệt như một cái bạt tai, tát thẳng lên mặt nàng.
Bà biết chuyện hồi ở Qua Tỏa, nàng đã làm chuyện khốn kiếp thế nào với Tiêu Mị ư? Minh Phương phu nhân thích Thượng Cẩm Nghiêu đến vậy, nhưng không hề thể hiện sự bất mãn với nàng, đủ để thấy ngày thường Tiêu Mị đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp về nàng trước mặt mẫu thân mình,.
Trong lòng Lâm Trục Lưu cay đắng khổ sở, khẽ vâng một tiếng, Minh Phương phu nhân liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi sau khi Minh Phương phu nhân rời khỏi, Vũ Văn Lam lập tức trút bỏ dáng vẻ đoan trang, cười hì hì nhìn Lâm Trục Lưu nói: “Này, có phải tủi thân lắm không?”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Bà ấy là mẫu thân của Tiêu Mị, đương nhiên là sẽ đối xử với ta như vậy. Trong mắt mẫu thân ta, Tiêu Mị cũng chẳng ra gì, đây đều là thái đội của trưởng bối yêu thương vãn bối mà thôi.”
“Nhưng bây giờ mẫu hậu khen Cẩm Nghiêu nhiều như vậy, quả thật cũng hơi quá đáng.”
“Là ta làm không tốt, nên mới thua kém nàng ta.”
Vũ Văn Lam nhìn Lâm Trục Lưu, cười hớn hở: “Thua hay không thua khó nói lắm, ngươi có gì tủi thân, thì hãy nói với cái vị đang núp ở ngoài kia đi.”
Lâm Trục Lưu giật mình, nhìn theo tầm mắt của Vũ Văn Lam, thì trông thấy Tiêu Mị đang ngồi xổm bên cửa sổ, y mỉm cười vươn tay ra với nàng. Nàng rủ mi khẽ cười, tiện tay cầm lấy chiếc áo choàng rộng trong tẩm cung của Vũ Văn Lam, đưa tay cho Tiêu Mị, hai người nhảy lên nóc nhà của Túc Ninh cung.
Gió đêm thoang thoảng, Tiêu Mị không cột tóc, những sợi tóc mềm mại lay động sau lưng y, trông phiêu dật hết sức đẹp mắt.
“Sao lại đến đây?” Lâm Trục Lưu hỏi.
“Không có nàng, ta không ngủ được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Hai chúng ta đâu thể nào ở cùng một phòng trong Túc Ninh cung được, đế tọa biết được sẽ Gi*t người đấy. Hay là trở lại tẩm điện của chúng ta nhé? Ta ở cùng với chàng, sáng sớm mai ta sẽ trở lại bên này.”
Tiêu Mị gật đầu, hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước trên nóc hoàng thành.
“A Trục.” Lẳng lặng đi cùng nhau một lúc, Tiêu Mị chợt lên tiếng: “Bất kể người khác thấy thế nào, trong lòng ta, nàng mãi mãi là tốt nhất.”
Hôm sau, đại hôn của Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu cử hành đúng như đã hẹn.
Đây là lần đầu Lâm Trục Lưu bước vào vực Phượng Hoàng, nàng cứ nghĩ rằng đây là một vách đá, không ngờ lại là một động tiên. Hang động này không lớn lắm, trên tường thắp một cặp nến đỏ, dưới đáy động đặt một chiếc giường.
Lâm Trục Lưu cau mày, “Hình như nơi này cũng không có gì đặc biệt lắm nhỉ?”
“A Trục, nhìn trên đầu thử.” Văn Vũ Lam khẽ nhắc nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy trên đỉnh động có một lỗ nhỏ, ánh sáng bên ngoài lọt vào khe hở đó chiếu vào, trông giống như một đôi phượng hoàng đang bay lượn trong không trung.
Văn Vũ Lam dẫn Lâm Trục Lưu vào trong điện, chấm chu sa, vẽ một bông hoa lên giữa ấn đường nàng, sau đó xoay người rời khỏi.
Cung nhân dẫn nàng đến chiếc giường, cách tấm bình phong bằng vải sa có thể nhìn thấy Tiêu Mị đang ngồi sau trướng. Ánh nến chập chờn, chỉ thấy chiếc bóng lặng im bất động của y, trông hệt như người trong bức họa phản chiếu lên tấm bình phong.
Lâm Trục Lưu ngồi xuống phía bên này của chiếc bình phong, liền có cung nhân đến dâng trà và rượu, sau đó dâng lên một cái khay làm bằng gỗ mun. Một cung nhân vén lớp lụa đỏ lên, thì trông thấy một con dao găm được chạm trỗ rất phức tạp và một bó chỉ đỏ dùng để kết.
Bấy giờ có người vén ống tay áo của Lâm Trục Lưu, đặt tay nàng lên chiếc bàn đặt chính giữa hai người. Lúc này bên kia tấm bình phong cũng vang lên tiếng y phục sột soạt, không lâu sau, thì trông thấy cổ tay Tiêu Mị cũng được đặt lên bàn.
Mấy cung nhân mang rượu và dụng cụ đựng máu lên, một người trong số đó lấy rượu tế dao. Tuy chỉ dưới ánh nến le lói, nhưng bầu không khí lại cực kỳ trang trọng.
Trước giờ Lâm Trục Lưu chưa từng trông thấy nghi lễ này bao giờ, nàng cực kỳ thích thú, thậm chí chút suýt nữa quên mất nàng là vai chính của buổi lễ ngày hôm nay.
Chỉ thấy một cung nhân cầm dao găm lên, rạch một đường lên cổ tay nàng, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Bấy giờ thế mà nàng nghĩ, nếu như cung nhân này có thù oán gì với nàng, phải chăng sẽ một đao xử lý nàng luôn?
Nàng khẽ nhìn về phía cổ tay đưa ra của Tiêu Mị, dòng máu đang uốn lượn theo vết cắt, kết hợp với làn da trắng ngần như bạch ngọc của y, đẹp đến mức rung động lòng người. Ánh nến chập chờn, dáng người ngồi nghiêng đằng sau bức bình phong khá mơ hồ.
Sau khi tiến hành làm lễ đến đoạn này, Lâm Trục Lưu đại khái đã hiểu được sắp tới chuẩn bị làm gì.
Chắc chắn là gộp cổ tay hai người lại, được gọi là huyết mạch tương thông, suốt đời là duy nhất của nhau.
Nàng thấy Tiêu Mị bất động, tưởng là y không biết tiếp theo sẽ phải làm gì, bèn cầm lấy tay y lật ngược lại. Hai vết đao hợp lại, nếu dùng sợi chỉ đỏ ban nãy cột tay hai người lại, thì lễ tiết này đến đây có lẽ coi như thành công.
Đang định thở phào một hơi, thì phát hiện cung nhân bên cạnh đang sửng sốt nhìn nàng, ngay cả chuyện cột dây cũng quên mất.
Lâm Trục Lưu ù ù cạc cạc nhìn cung nhân kia, nàng không hề biết: Trong lễ tiết này, cổ tay đặt bên trên là trời, là chúa tể trong quan hệ của hai người; người đặt bên dưới là đất, đại khái chỉ có thể bị “đàn áp” cả đời.
Ban nãy Tiêu Mị không động đậy, không phải là vì không biết nên làm gì tiếp theo, mà là đang phân vân, với quan hệ của hai người, phải chăng là nên bỏ việc đặt trên đặt dưới mà đổi thành đặt phải đặt trái. Không ngờ cô ngốc Lâm Trục Lưu này, cứ như vậy quyết định luôn chuyện này.
Tiêu Mị cười khổ: Thôi bỏ đi, chỉ cần hai người ở cùng nhau, bị “đè” thì bị “đè” chứ sao. Dù sao thì trong chuyện giường chiếu, nàng cũng không thể lúc nào cũng nằm trên được.
Khoảng một nén nhang sau, cung nhân đột nhiên bắt đầu xúm lại, cẩn thận gỡ sợi chỉ đỏ ra băng bó cổ tay cho bọ, sau đó tách sợi chỉ đỏ làm đôi, cột lên cổ tay hai người.
Cung nhân đứng đầu dặn dò: Trong vòng một trăm ngày, không được gỡ ra.
Hai người gật đầu, cung nhân liền lui xuống.
Lâm Trục Lưu nhìn đám cung nhân rời khỏi hẳn, mới khẽ hỏi Tiêu Mị: “Vực Phượng Hoàng này hình như chẳng có gì đặc biệt, sao tối qua chàng lại phấn khích vậy?”
Tiêu Mị cười đáp lời Lâm Trục Lưu, “Đâu, ta chỉ nghe nói, từ cổ chí kim những người thành thân trong vực Phượng hoàng, chưa từng có cặp nào phải chia ly cả.”