Phong Trản Thù nghe thấy Lâm Trục Lưu gọi mình là Thù điện hạ, thần sắc chợt toát lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
Nàng ta vẫn nhớ như in ánh mắt khinh thường của Lâm Trục Lưu khi ở biên giới Ẩn Vu năm xưa, trải qua sự tôi luyện mấy năm nay, nàng ta cũng hiểu rõ được dáng vẻ ngang ngược hống hách của mình năm ấy thật sự khiến người ta không muốn đếm xỉa đến.
Chuyện về Phong Trản Thù ở đế đô Lâm Trục Lưu đã từng nghe kể, mấy năm nay nàng ta tích cực đi sứ đến các nước, cố gắng duy trì quan hệ liên minh giữa Đoan Nguyệt với những nơi khác, đích thân đến khắp các thành trì của Đoan Nguyệt thăm hỏi người dân, thậm chí còn bán cả số của hồi môn Phong Lăng Vận cho nàng ta để cứu trợ thiên tai.
Đoan Nguyệt và các quốc gia trong Liệt Xuyên Tứ Cảnh ký kết liên minh, có khoảng gần một nửa trong số đó là thông qua Phong Trản Thù kết nối, bởi vậy nàng ta mới có can đảm đứng trước mặt Lâm Trục Lưu như ngày hôm nay.
Nàng ta đã không còn là nàng công chúa ngổ ngáo chỉ có mỗi vẻ bề ngoài rỗng tuếch như xưa, mà đã trở thành một người con gái của hoàng gia xứng đáng được mọi người kính trọng.
Ánh mắt của Phong Trản Thù quét qua đám tướng sĩ của Lâm Trục Lưu, thoáng dừng lại trên người Tiêu Mị, sau đó dời đi nơi khác.
Lúc này Hạ Lan Nhung Tương cũng dẫn theo mấy thuộc hạ đi tới, sau khi trông thấy Thù công chúa, Hạ Lan Nhung Tương gật đầu với nàng ta, nói: “Từ lâu đã nghe danh Thù công chúa là đệ nhất mỹ nhân của Đoan Nguyệt, hôm nay được gặp, quả nhiên bất phàm.”
Thù công chúa cúi người chào hắn, “Nếu Phong Mộ đã muốn ký kết liên minh với Đoan Nguyệt, sao có thể thiếu ta được? Chúng ta đến phủ Trấn Bắc vương thôi.”
Có sự hiện diện Thù công chúa, nên liên minh hai nước ký kết thành công trước một ngày.
Hạ Lan Nhung Tương và quân lính của mình nghỉ ngơi một ngày ở thành Qua Tỏa, sau đó trở về Phần Khâu.
Lần này Phong Trản Thù chỉ tạm dừng chân ở Qua Tỏa, mục đích thật sự của nàng ta là muốn đến Ẩn Vu thăm Đoạn đế tọa.
Buổi tối trước hôm rời đi, Phong Trản Thù đến doanh trướng của Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu đang ngồi cạnh ngọn đèn dầu xử lý công văn, trông thấy nàng ta bèn đứng dậy hỏi: “Trưởng công chúa, tìm ta có việc gì ư?”
“Lâm tướng quân, Tiêu phó tướng không có ở đây sao?”
“Huynh ấy lên Nhung sơn tuyết phủ với Tề Phong rồi.”
Thù công chúa gật đầu, nàng ta ngồi xuống kế bên. Lâm Trục Lưu lật ngược một chiếc ly, rót trà cho nàng ta.
“Nước giếng có được không? Ta và Tiêu Mị đều không uống trà, ta cũng không biết pha.”
“Không sao, ta cũng không biết phẩm trà lắm.” Phong Trản Thù cười, “Lâm Trục Lưu, ba năm không gặp, ngươi chẳng thay đổi chút nào.”
Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, “Thế sao? Nhưng cô khác trước đây rất nhiều.”
“Đúng vậy.” Phong Trản Thù gật đầu, “Lần trước ở biên giới Ẩn Vu, câu nói kia của ngươi đã thức tỉnh ta. Con người của ta rất hiếu thắng, không muốn bị ngươi xem thường, thế nên mấy năm nay ta sống rất tự giác kỷ luật.”
“Nữ tử có lòng hiếu thắng không phải chuyện xấu, nhưng đừng có tính đố kỵ là được.”
Phong Trản Thù gật đầu, nói với Lâm Trục Lưu: “Chuyện ở thành Tiểu Xuân, ta có nghe người khác kể lại.”
“Thế ư, Phong Lăng Vận xử lý Dao Nữ thế nào rồi?” Lâm Trục Lưu vẫn cúi đầu phê duyệt công văn.
“Chưa, huynh vẫn sủng ái nàng ta, chuyện gì cũng chiều theo. Nếu không dựa vào xuất thân của nàng ta, hoàng huynh sẽ không gả nàng ta cho tướng quân.” Phong Trản Thù cau mày, “Nhưng chuyện ở thành Tiểu Xuân, quả thật Dao Nữ đã rất quá đáng, không những hại ngươi, còn hại cả rất nhiều bách tính trong thành.”
Lâm Trục Lưu gác cây 乃út lông sói trong tay lên bàn, nói với nàng ta: “Chuyện kia cũng không thể trách Dao Nữ hoàn toàn, Tiểu Xuân là nơi có nền ẩm thực nổi tiếng nhất Đoan Nguyệt, trong thành vốn vàng thau lẫn lộn, người đến kẻ đi nên khó tránh khỏi việc lây nhiễm dịch bệnh. Cho dù không có Dao Nữ, thì trong thành cũng chỉ có từng ấy đại phu, hoàn toàn không đủ sức để kiểm soát bệnh tình. Nàng ta chỉ không giúp đỡ mà thôi, nhưng chuyện này không phải là chuyện mà nàng ta nhất định phải ra tay giúp đỡ, chỉ cần Phong Lăng Vận có lòng muốn bao che, thì chẳng ai có thể làm gì nàng ta được. Lần này ta đến thành Tiểu Xuân, mới biết vấn đề lớn nhất của thành Tiểu Xuân đó là trước đây chỉ chú trọng canh phòng và kiểm tra, mà lơ là vấn đề chữa bệnh. Vậy nên ta đã dâng tấu lên Phong Lăng Vận, để hắn tăng cường thêm những y quan giỏi cho thành Tiểu Xuân.”
Phong Trản Thù gật đầu, “Chẳng trách lần này hoàng huynh bảo ta dẫn theo rất nhiều y quan, sắp xếp họ đến thành Tiểu Xuân.”
“Vậy là được rồi.” Lâm Trục Lưu mỉm cười.
“Bao nhiêu năm nay, người mà hoàng huynh chịu nghe lời, cũng chỉ có ngươi.” Phong Trản Thù nhìn Lâm Trục Lưu, thấy nàng khẽ nhướng mày, mới thay đổi chủ đề: “Lâm tướng quân, hoàng huynh bảo ta đưa bức thư này cho ngươi.”
Lâm Trục Lưu nhận lấy cuộn da dê đã đóng kim ấn của Phong Lăng Vận, thản nhiên bỏ vào trong hộc tủ, sau đó quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Phong Trản Thù.
“Lâm tướng quân, lần này ta đến Ẩn Vu, muốn mời ngươi đi cùng ta.”
“Ta?” Lâm Trục Lưu hơi sững sờ, “Chẳng phải có Tần Miêu Ngọc đưa ngươi trở về rồi đấy ư? Ngươi vẫn không yên tâm? Võ nghệ của hắn cũng ngang ta, thậm chí tài dẫn binh còn vượt trội so với ta, ngươi không cần phải sợ.”
“Không phải ta sợ… chỉ là… Đoạn đế tọa rất nhớ ngươi, trong văn thư viết cho đế tọa cũng nhắc đến việc dẫn ngươi đến Ẩn Vu thăm thú. Mấy năm nay, canh phòng, tấn công, thủ thành, chiến trận của Ẩn Vu cũng đã có cải tiến rất lớn, họ cũng muốn nhờ ngươi đến xem xét.”
Nghe những lời này của Phong Trản Thù, hiển nhiên khiến Lâm Trục Lưu rục rịch, hỏi: “Phong Lăng Vận hạ chiếu chỉ bảo ta đi?”
“Hoàng huynh bảo tùy ngươi quyết định.”
Lâm Trục Lưu dựa lên ghế, híp mắt suy nghĩ. Có lẽ nhớ lại chuyện trước đây, ánh mắt nàng trở nên vừa sâu thẳm vừa lấp lánh. Lát sau, nàng nói: “Đã nhiều năm chưa đến Ẩn Vu, ta cũng rất nhớ mong, đi cùng ngươi vậy.”
Dứt lời bèn nhìn Phong Trản Thù, thấy nàng ta nhìn chằm chằm mình, kỳ quái hỏi: “Thù công chúa, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Phong Trản Thù vội vàng thu hồi ánh mắt, nói với nàng: “Chiều mai chúng ta bắt đầu khởi hành. Lâm tướng quân, ngươi thu dọn vật dụng tùy thân đi, ta không quấy rầy nữa.”
Dứt lời bèn lật đật đứng dậy, vén vạt váy đi ra khỏi doanh trướng của Lâm Trục Lưu.
Sau khi thấy nàng ta đi khỏi, Lâm Trục Lưu liền mở cuộn thư da dê do Phong Lăng Vận gửi đến, càng đọc, hai đầu lông mày càng cau lại. Cuối cùng đột nhiên đứng bật dậy, bước ra khỏi doanh trướng.
Cảnh đêm ở hồ Minh Châu yên tĩnh đến thế, ngoài tiếng chim hót, côn trùng rả rích và tiếng gió xào xạc thổi qua ngọn cỏ, thì gần như không có âm thanh nào khác nữa.
Lâm Trục Lưu chắp tay đứng bên bờ hồ, híp mắt nhìn về phương hướng của thành Phần Khâu.
“Thủ lĩnh, muộn thế này mà vẫn ngồi ngoài đây, cô nhẫn tâm để Tiêu ca phòng không chiếc bóng ư?”
Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu, thì trông thấy Hàn Tiểu Tứ mặc thường phục, cười hì hì ngồi sau lưng nàng. Nàng cười với hắn, kéo hắn ngồi song song bên cạnh mình.
“Thủ lĩnh, hôm nay trông cô thần bí thật đấy, gọi ta đến đây làm gì?”
“Tiểu Tứ, mấy năm nay ngươi đi theo ta, đã để ngươi phải chịu không ít thiệt thòi.”
Hàn Tiểu Tứ bỗng sốt ruột, “Thủ lĩnh, cô đang nói gì vậy! Lòng ta thế nào chẳng lẽ cô không biết? Nếu ta hai lòng với Tử doanh…”
“Giải thích những lời này làm gì? Bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ta còn không biết con người ngươi?” Nàng mỉm cười, đưa cuộn thư bằng da dê của Phong Lăng Vận cho hắn.
Sau khi Hàn Tiểu Tứ đọc đi đọc lại hai lần bức thư da dê kia, chợt biến sắc nói: “Thủ lĩnh! Cô lấy cái thứ vớ vẩn này ở đâu ra thế?! Còn đóng cả kim ấn của gã hoàng đế điên kia! Nếu Tiêu ca là con trai của Hạ Lan Hồng, thế thì ta là cha của gã hoàng đế điên kia!
Lâm Trục Lưu nghe thấy hắn nói năng xằng bậy, vội vàng bịt miệng hắn lại, khẽ mắng: “Hàn Tiểu Tứ! Mẹ kiếp ngươi muốn ૮ɦếƭ hả! Đây là thư do chính tay Phong Lăng Vận chấp 乃út, nhìn kim ấn này có lẽ ngươi cũng biết không phải là giả.”
“Mẹ kiếp! Gã điên kia có phải bị ngựa đá vào đầu rồi không? Dáng vẻ của Hạ Lan Nhung Tương thế kia, Tiêu ca mà là huynh đệ của hắn ư?!”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, nghiêm túc nói với hắn: “Tiểu Tứ, Tiêu Mị từng chính miệng nói với ta: Huynh ấy là con trai của Minh Phương phu nhân và Hạ Lan Hồng, Hạ Lan Nhung Dữ.”
Hàn Tiểu Tứ bỗng chốc sững sờ, sau đó bình tĩnh nói với nàng: “Thủ lĩnh, chuyện này còn ai biết nữa không?”
“Nếu có người khác biết, Tiêu Mị còn sống được ư?” Lâm Trục Lưu gượng cười, “Tiểu Tứ, trong quân doanh Qua Tỏa, ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, ta là một trong những sứ thần đến Ẩn Vu lần này. Sau khi ta đến Ẩn Vu, ngày mai Tần Ly lại phải khởi hành đến đế đô, Lê Vệ và và Phương Tự đã bị phái đến Nhiêu thành ngàn dặm xa xôi, những người trấn thủ trong doanh chỉ còn lại Trấn Bắc vương, Lam doanh và Tử doanh. Tuy Phong Mộ đã ký kết liên minh cùng chúng ta, nhưng cả ngươi và ta đều biết đấy, con người của Hạ Lan Nhung Tương tính tình sáng nắng chiều mưa. Người mà ta tin tưởng nhất trong thành này là ngươi, La Lưu, Tề Phong và Tiêu Mị, nhưng nếu Tiêu Mị làm phản…”
“Thủ lĩnh, cô nói bừa gì thế! Sao Tiêu ca có thể làm phản được?” Hàn Tiểu Tứ đứng bật dậy khỏi thảm cỏ, lay lay Lâm Trục Lưu tựa như muốn nàng tỉnh táo lại.
“Ta biết Tiêu Mị đối xử với ta thế nào, không đến lượt ngươi nhắc nhở! Ta tin tưởng Tiêu Mị, nếu thành Qua Tỏa này là của ta, bảo ta dâng tặng thành trì này cho huynh ấy ta cũng không nói một lời. Nhưng thành Qua Tỏa quan trọng thế nào đối với Đoan Nguyệt ngươi biết không? Tiêu Mị huynh ấy… huynh ấy là huynh đệ ruột thịt của Hạ Lan Nhung Tương, là hoàng tử của Phong Mộ. Ta không dám lấy thành Qua Tỏa để đánh cược với sự tin tưởng của ta với huynh ấy, ta bị những người ta yêu phản bội quá nhiều lần, mà lần này, nếu ta tiếp tục thất bại, thì sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.” Lâm Trục Lưu nhìn Hàn Tiểu Tứ, ánh mắt vừa đau khổ vừa yếu đuối: “Vậy nên Tiểu Tứ, nếu Tiêu Mị làm phản thật... nếu huynh ấy làm phản… thì ngươi hãy cứ chém đầu huynh ấy, treo lên cổng thành Qua Tỏa.”
Hàn Tiểu Tứ sững sờ nhìn Lâm Trục Lưu một lúc lâu, hắn cảm thấy mình chẳng thể nghĩ được gì nữa, cũng chẳng thế làm được gì.
Đây là lần đầu tiên, hắn không biết phải làm thế nào để an ủi thủ lĩnh rất mực tài cán của mình.
Cũng chính vì vậy, hắn không hề nhìn thấy cách nơi họ ngồi không xa, có một bóng người cao ráo mặc y phục vải bố màu thiên thanh đứng ở đằng kia, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, không sót một chữ nào.