Vì là cuộc tỉ thí, nên mặc dù Lâm Trục Lưu dùng thân phận An Bình hầu đến tham gia, nhưng vẫn mặc quân phục trang nghiêm.
Chỉ thấy nàng nghiêm mặt đứng dậy, vung tay cởi chiếc áo choàng màu đỏ tươi trên người ra, hất tung mái tóc dài lên thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt như lưu ly lạnh lùng liếc về phía Hàn Tiểu Tứ bên kia.
Hàn Tiểu Tứ chấn động vì toàn thân nàng toát lên khí thế lạnh lùng, đợi sau khi nàng đi xa hắn liền mếu máo nói với Tiêu Mị: “Tiêu rồi, tiêu rồi,… chắc chắn là thủ lĩnh đã ghim ta rồi. Tiêu ca, huynh đi khuyên thủ lĩnh đi, bây giờ cô ấy kìm chế không nổi cáu, nói không chừng tối nay sẽ xông vào trướng của ta đánh ta ૮ɦếƭ mất! Ta nói cho huynh nghe, chuyện này chắc chắn là thủ lĩnh sẽ làm được đấy! Lần trước ta… ưm….”
Tiêu Mị nhét một cái bánh bao vừa mềm vừa trắng vào miệng Hàn Tiểu Tứ, đứng dậy đi theo Lâm Trục Lưu về trướng.
Lâm Trục Lưu sải bước đi vào doanh trướng, không bao lâu sau, một ngọn đèn dầu được nàng thắp sáng lên.
Tiêu Mị đứng bên ngoài, trong lòng vừa rầu rĩ vừa băn khoăn.
Nói thật, y không chắc chắn được rốt cuộc bây giờ Lâm Trục Lưu giận y đến mức nào, trong lòng nàng võ học đương nhiên là xếp hạng nhất.
Lâm Trục Lưu coi trọng y, điều này y biết, nhưng còn về chuyện y xếp thứ mấy sau võ học, thì y thật sự không biết.
Tiêu Mị thở dài một hơi, trong đầu bỗng lóe lên chuyện hồi còn ở Ung Đồng, trước khi xuất phát Phong Lăng Vận gọi y đến ngự thư phòng thủ thỉ với y.
“Dỗ thê tử ấy mà, chuyện đơn giản biết mấy! Nếu nàng ta hôn ngươi, ngươi cứ há miệng ra để mặc nàng ta hôn; Nếu nàng ta sờ ngươi, ngươi cứ thả lỏng cơ thể để mặc nàng ta sờ; Nếu nàng ta đè ngươi xuống, ngươi cứ dứt khoát nằm thẳng cẳng ra mặc cho nàng ta đè.”
Tiêu Mị không biết lời này của Phong Lăng Vận là đúng hay sai, bởi đời này, ngoài Lâm Trục Lưu ra, y chưa từng có nữ nhân nào khác, người duy nhất từng tiếp xúc chỉ có mẫu thân của y Minh Phương phu nhân và Phong Trản Thù muội muội của Phong Lăng Vận. Y là kẻ lão luyện trong việc bày mưu tính kế, đánh người cũng rất khá, nhưng làm thế nào để lấy lòng người mình yêu, đúng thật là đã làm khó cho y.
Tuy khi ấy giọng điệu của đế tọa gọi y vào thư phòng rất mờ ám, ánh mắt cũng rất gian tà, nhưng nếu đế tọa đã có ý tác hợp y và Lâm Trục Lưu, thì sẽ không cố y bẻ cong sự thật, thế nên về chuyện này Tiêu Mị cũng vẫn còn có thể tín nhiệm Phong Lăng Vận.
Nếu thật sự không được, thì cứ theo cách của đế tọa mà làm đi…
Trong lòng Tiêu Mị đã có quyết định, bèn duỗi tay mở mành trướng ra, nhưng vừa mới nhìn lướt qua Lâm Trục Lưu một cái, y liền giống như bị sét đánh, đứng hình tại chỗ.
Lâm Trục Lưu đang thay y phục, trần trụi, đôi chân thon dài không hề che đậy, chiếc yếm màu đỏ tươi chỉ mới cột được một nửa, giống như ôm chiếc đàn tì bà che lấy khuôn иgự¢ đầy đặn. Nhìn lên chút nữa, chiếc gáy thon dài diễm lệ, ngũ quan dưới ánh nến lộ ra nét nhu hòa hơn hẳn bình thường, mái tóc dài 乃úi lỏng vì thay y phục mà hơi rối.
“Tướng quân…” Tiêu Mị hít một hơi, cảm thấy trái tim mình giống như bị treo lơ lửng trên không trung, lắc qua lắc lại không nói rõ được là thoải mái hay khó chịu.
Lâm Trục Lưu vốn đang nghiêng người, nhưng vì đang cột yếm, nên không để ý có người đi vào. Bây giờ nghe thấy Tiêu Mị lên tiếng, cả người không tự chủ được khựng lại.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Mị, rồi đột nhiên phát hiện nửa người dưới vẫn chưa cột đai lưng, đôi chân thon dài không hề che đậy lộ ra trước mắt y, nàng vội vàng cầm lấy đai lưng chuẩn bị buộc lên hông.
“Tướng quân, ta giúp nàng.” Giọng Tiêu Mị khàn khàn, giúp nàng quấn đai lưng viền bạc lên hông, làn sa màu đỏ tươi thướt tha rủ xuống gót chân.
Mười ngón tay thon dài của Tiêu Mị chạm vào eo Lâm Trục Lưu, khẽ khàng buộc đai lưng cho nàng. Vết chai mỏng ở đầu ngón tay chạm vào làn da nơi eo của Lâm Trục Lưu, khiến nàng khó chịu cựa quậy người.
Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên bên tai, lúc bấy giờ Tiêu Mị mới chú ý đến trên tay chân Lâm Trục Lưu đều đeo một chuỗi vòng màu đồng cực mảnh, rất phù hợp với làn da bánh mật của nàng.
“Bộ y phục này, ta đã không nhớ phải mặc thế nào rồi.” Lâm Trục Lưu cảm thấy không được tự nhiên lắm, vừa nhìn y buộc đai lưng cho mình, vừa tìm chủ đề nói chuyện.
“Tướng quân, nếu nàng không thích, có thể không cần phải miễn cưỡng…” Tiêu Mị nghiêm túc nói.
Lâm Trục Lưu trầm mặc trong phút chốc, bỗng nói: “Không phải thế. Huynh muốn xem, thì ta mặc. Huynh muốn ta nhảy múa, thì ta cũng sẽ múa cho huynh xem.”
“…” Ngón tay Tiêu Mị khựng lại, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Y cứ tưởng Lâm Trục Lưu đang giận, nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải vậy. Vậy tâm trạng của nàng hôm nay không tốt, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Tiêu Mị ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trục Lưu, tựa như muốn từ vẻ mặt của nàng tìm được đáp án. Nhưng cứ nhìn như vậy, lại không tự giác được lùi về phía sau hai bước.
Dáng vẻ hiện tại của tướng quân của y, đẹp đến nỗi khiến y nhìn không thể chớp mắt.
Nên miêu tả thế nào về Lâm Trục Lưu bây giờ nhỉ…
Nàng ăn vận trang điểm ma mị quyến rũ, tựa như chỉ cần đứng im một chỗ thôi thì đã có thể khiến toàn bộ ca cơ, vũ nương của Ung Đồng trở nên mờ nhạt.
Nhưng trong mắt nàng lại mang đôi chút thẹn thùng và không tự nhiên, hai tay gần như che chắn trước иgự¢, cụp mắt cố ý không nhìn y.
Lâm Trục Lưu như vậy khiến Tiêu Mị hết cách, nàng là sự tồn tại hoàn mỹ nhất trong lòng y, lúc này bất kỳ một động tác nào, y cũng đều sợ là sự khinh nhờn đối với nàng.
Lâm Trục Lưu chầm chậm bước lại gần Tiêu Mị, chiếc lắc đồng trên chân, vang lên tinh tang theo nhịp bước của nàng. Tiêu Mị cảm thấy mặt mình nóng ran, gần như không dám nhìn thẳng vào tướng quân.
Nàng dừng lại trước mặt y, vươn tay nắm lấy tay của y, chậm rãi đặt lên иgự¢ mình.
Xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi nhường ấy trong lòng bàn tay, Tiêu Mị như bị sét đánh, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn nàng. Lâm Trục Lưu lại ngoảnh mặt sang một bên, rủ mắt, làn da bánh mật nơi gò má dần trở nên ửng hồng một cách lạ thường.
“Tiêu Mị, ta và Lăng Phong Hoa… ai hơn…” Nàng chỉ nói một nữa, rồi nhíu chặt hai đầu lông màu, không thể nói tiếp được nữa.
Nàng là Võ khôi của Đoan Nguyệt, kiêu ngạo bất kham, giờ đây vậy mà lại ghen tuông trước mặt nam nhân của mình, thật sự là quá mất mặt…
Tiêu Mị nghe nàng nói vậy, hình như hơi hiểu được tâm tư của nàng, lại suy ngẫm biểu hiện của Lâm Trục Lưu và Lăng Phong Hoa hôm nay trước mặt mọi người, cuối cùng đã hiểu đôi phần.
Sau khi hiểu rõ thì trong lòng mừng rơn, y dè dặt nâng cằm Lâm Trục Lưu lên, không dám khẳng định hỏi nàng: “Tướng quân, nàng đang sợ sao? Thần sắc của nàng hôm nay không đúng lắm, thật ra là vì để ý chuyện Lăng Phong Hoa đã cứu ta?”
“Đúng thế, ta sợ, sợ huynh sẽ yêu Lăng Phong Hoa.” Lâm Trục Lưu cười tự giễu, “Lão tử chinh chiến sa trường hơn mười năm, lấy một địch trăm cũng chưa từng sợ hãi, nhưng nay thế mà lại e sợ rụt rè… ha ha…”
Lâm Trục Lưu nhích mặt ra khỏi bàn tay đang giữ cằm nàng của Tiêu Mị, rồi cụp mắt khẽ nói: “Trước đây, cũng chính vì được Dao nữ cứu, nên Khâu Thương mới phải lòng nàng ta.”
Hóa ra là như vậy… cuối cùng Tiêu Mị đã được hiểu tâm tư của tướng quân nhà mình.
Tuy nàng là Đoan Nguyệt Võ khôi cao quý, ở trong doanh được vạn người kính trọng, nhưng trong chuyện tình cảm lại luôn là người bị bỏ rơi. Mỗi một mối tình nàng đều toàn tâm toàn ý, nhưng kết quả thì luôn phải ngậm ngùi cay đắng, thế nên nàng càng ngày càng bất an, càng ngày càng lo sợ bị vứt bỏ.
Sau khi Lâm Trục Lưu trở thành tướng quân thì chưa từng mặc váy tay đỏ lần nào, nhưng nay vì muốn làm y vui lòng, mà kiềm chế tính tình của mình chủ động mặc vào, còn hạ thấp mình chủ động quyến rũ y. Chẳng lẽ y dốc lòng đối xử tốt với nàng, vẫn không thể khiến nàng hoàn toàn an tâm sao?
Tiêu Mị đau lòng nhìn Lâm Trục Lưu, quay sang ngậm lấy môi nàng, dày vò một hồi, rồi buông nàng ra.
Lâm Trục Lưu đanh định ngẩng đầu lên, thì thấy cả người bị hẫng một nhịp, hóa ra là Tiêu Mị đột nhiên bế bổng nàng lên.
“Tướng quân, sau này đừng như vậy nữa, đừng sợ. Chỉ cần nàng không rời bỏ ta, thì ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng. Tính mạng của ta là của nàng, bất kỳ thứ gì trên người ta nàng đều có thể lấy đi.” Tiêu Mị nắm chặt lấy tay của Lâm Trục Lưu, đặt lên ví trị nơi trái tim mình, kề sát vào tai nàng, nói: “Bởi vì trong này, chỉ có nàng thôi….”
“Tiêu… ưm…” Lâm Trục Lưu đang định mở miệng, thì bị Tiêu Mị chặn kín đôi môi.
Cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Mị ôm chặt lấy nàng, sau khi môi y rời khỏi môi nàng, trong mắt lộ vẻ hơi lo âu, “Tướng quân… ở đây có khi nào….”
Lâm Trục Lưu liếc ngoài trướng một cái, rồi lại nhìn ánh mắt ngập tràn tình ý và Dụς ∀ọηg của Tiêu Mị, vén tóc cười vô lại nói: “Tiếp tục đi, dù sao thì lão tử cũng là kiêu binh mà, nếu bị người ta phát hiện, thì cứ bảo là lão tử bắt huynh làm.”
Dứt lời, nàng thả lỏng cơ thể, thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng của y, mặc những nụ hôn dày đặc của y vỗ về nàng. Tiêu Mị trước giờ ở trên giường lúc nào cũng dịu dàng chu đáo, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều khiến Lâm Trục Lưu cảm nhận được sự trân trọng toàn tâm toàn ý của y đối với nàng.
“Tướng quân…” Môi của Tiêu Mị rời khỏi nàng, nói với nàng bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn: “Tin ta, cả đời này của ta, chỉ sẽ có một mình nàng…”
Lâm Trục Lưu ôm lấy y, dung nạp y, vòng tay màu đồng trên tay khẽ lắc lư có quy luật theo động tác của Tiêu Mị.
Y thủ thỉ bên tai nàng, giọng nói quyến rũ trầm thấp. Lâm Trục Lưu không thể phát ra tiếng, chỉ đành cắn môi, liên tục gật đầu đáp lời y.