Lương Tiên Khó Cầu - Chương 01

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Lúc Tư Mệnh tìm đến, Thiên Âm đang chùi rửa lại đồ gốm vừa mới sửa, kiếp này nàng xuất thân trong một gia đình sống bằng nghề tu sửa đồ gốm hỏng, đời này qua đời khác, cuộc sống cứ nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai như thế. Cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục, qua những ngày đói không có gì để ăn, việc kiếm được tiền càng không dễ, vô cùng khó khăn. Sửa chữa tỉ mỉ gần ba tháng nay, phụ thân mới tu sửa được một bình duy nhất.
Lau đi lau lại hơn mười lần mới đứng dậy, nàng chợt thấy một đám mây trên không trung dần hạ xuống, ánh sáng chói lòa thẳng góc chiếu về phía mình, không lâu sau, giữa khoảng không xuất hiện một nam tử mặc huyền y lơ lửng, bay cách mặt sông chừng mười trượng, chân đạp trên đám mây bảy màu, vẻ mặt trầm tĩnh.
Nếu không phải hắn toàn thân tiên khí, lại vì tiên nhân không thường mặc áo bào huyền y, Thiên Âm suýt nữa đã không nhận ra, đây chẳng phải là vị thần chưởng quản vận mạng nhân gian – Ti Mệnh Tiên Quân sao?
Hắn cau mày, vốn là một bộ mặt không tùy tiện nói cười lại càng lộ ra vẻ nghiêm trọng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt không giấu vẻ chán ghét. Như kiểu người phải chịu cuộc sống thảm cảnh do hắn hạ 乃út này, không phải nàng mà là hắn vậy.
Trong chốc lát, Tư Mệnh cuối cùng cũng tìm được lời mở miệng, thản nhiên nói:
“Duyến Đức Thiên Quân, thệ liễu*”
*thệ liễu: đã ૮ɦếƭ.
Tay Thiên Âm run run, món đồ duy nhất trong ba tháng qua rơi vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng tung tóe, ghim vào người nàng, máu chảy ròng ròng. Dường như không cảm thấy, nàng cứ đứng sững sờ, mặc cho không biết bao nhiêu vết thương rỉ máu, nhìn đến ghê người.
Đầu mày Ti Mệnh càng cau chặt, sự chán ghét trong mắt càng đậm hơn, không phải vì thương tích của nàng, mà vì chính con người ấy. Nâng tay theo thói quen che mũi, hắn nói : “ Thiên Quân có lệnh, ngươi nhanh theo ta về thượng giới đi”.
Thiên Âm vẫn ngơ ngẩn đứng im một chỗ, không động đậy. Bên tai quanh đi quẩn lại lời hắn vừa mới nói : “Duyến Đức Thiên Quân, đã mất…. Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân…..sư phụ…”
Nhưng nàng lại ấn tượng nhất với thần chi lục hoa trước điện, ngày ngày hoa nở không tàn, hương khí thanh tân đạm nhã này, có thể khiến tâm tình lo lắng của nàng bình yên. Loài hoa này chỉ có nàng và phụ quân mới có khả năng hái được, không phải vì hiếm có, mà vì loài hoa này trừ người trong thần tộc ra, những người khác chỉ cần chạm vào hoa sẽ tan ra.
Vậy mà hôm nay, toàn bộ đã không còn tung tích, thay vào đó là từng đóa từng đóa mẫu đơn cực lớn, mùi hương ngào ngạt bao trùm lấy người ta, không còn chút hơi thở nào ngày trước.
Nàng chợt hiểu ra, thế nào là cảnh còn người mất.
Vài cung nga từ trước điện đi qua, kinh ngạc nhìn nàng vài lần đầy nghi hoặc, thiên cung sao lại xuất hiện phàm nhân. Nàng nhìn các nàng cười nhẹ, cung nga lại vội vàng tránh đi, rồi hành lễ với Ti Mệnh tinh quân phía sau nàng một cái, tiếng bàn luận nhỏ dần.
Bọn họ đứng ở ngoài Lăng Tiêu điện, Ti Mệnh dặn dò mấy tiên cung ngoài cửa điện vài câu, rồi bất chợt nhìn theo hướng các cung tiên, liếc nàng một cái, quét mắt từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt hơi nheo, trong nghi hoặc lại mang ý khinh thường, lạnh giọng : “Chờ”.
Thiên Âm chỉ yên lặng cúi thấp đầu, nhân thế trăm vẻ, nàng ở phàm gian đã từng này tuổi, vẻ mặt gì chưa từng thấy qua. Huống chi hôm nay tại thiên giới này, nàng chỉ là một phàm nhân.
“Đế quân đang nghị sự, lát nữa sẽ truyền ngươi…”. Hắn còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có tiếng động phát ra từ trong điện, vẻ mặt hắn biến đổi, khẽ nói : “Chú ý một chút, đừng làm loạn!” Nói xong lập tức quay đầu lại khom mình hành lễ.
Thiên Âm nghe không hiểu, hắn nói lời này là có ý gì? Đột nhiên một cảm giác áp bức dồn tới, đoàn tiên nhân từ phía đại điện bước ra, tiên khí dồn dập ép lên cơ thể phàm tục khiến nàng không thở nổi.
Đi đầu là một thanh niên đầu đội quan ngọc bạch y, cảnh đập vào mắt, nàng mới hiểu ra, vì sao vị tiên cung kia bảo mình đừng làm loạn.
Bàn tay bất giác nắm chặt hơn, cảm giác áp bức vì tiên khí như mất dạng, thay vào đó là chua xót tràn ngập trong lòng, khiến nàng khó chịu đến buồn nôn.
Nàng cứ nghĩ, người khiến nàng đời đời kiếp kiếp ngóng trông này, lần sau gặp lại chắc chắc tâm bình như nước, nhưng không ngờ vẫn là chưa đủ.
Bóng dáng mơ hồ đó từ lâu đã không còn xuất hiện trong lòng, nhưng chỉ cần nhìn qua nàng vẫn nhận ra là y đến, thần thái không hề thay đổi, mày kiếm đậm dày, hai mắt như sao, môi mỏng khẽ nhếch lên, rất ít khi mở miệng, nói với nàng nhiều nhất có lẽ là hai từ: “Câm miệng!”.
Y lững thững bước tới, mỗi một bước như chạm vào trăng sao, lu mờ toàn bộ người bên cạnh, khiến cho người khác chỉ nhìn thấy một mình y. Như nàng ngày trước, trong lòng, trong mắt chỉ mình y chiếm giữ.
Tiên Viên Chức Tử càng cúi người thấp hơn, lúc y đi qua thì cung kính hô to: “Thái tử”.
Y quay đầu nhìn về phía bên này. Tay Thiên Âm nháy mắt găm vào xương thịt, không thể không sợ hãi, đây lần đầu gặp lại trong suốt mấy trăm năm qua, không biết phải đối đáp thế nào.
Y thản nhiên đảo mắt liếc qua, không hề ngừng lại, lướt qua người nàng, gọi tường mây rồi biến mất phía chân trời. Thậm chí không hề vì nàng mà dừng lại dù chỉ là một khắc.
Thiên Âm lúc này mới từ từ buông lỏng tay ra, khẽ tự giễu chính mình, nàng chờ đợi cái gì chứ? Y có thể nhận ra nàng sao? Đã mấy trăm lần chuyển kiếp, dáng vẻ từ lâu đã thay đổi bao nhiêu rồi. Sợ là Ti Mệnh tinh quân, nếu không cầm sách ti mệnh, có khi cũng không nhận ra nàng chính là tiểu công chúa ương ngạnh tùy hứng năm đó.
Nhìn theo hướng y đã đi xa, giở chỉ còn bầu trời trống rỗng, chấp niệm trong lòng nàng cũng đã sớm nhạt phai, Thiên Âm lúc này đã thực sự cảm nhận được, nàng và người đó, quả thật không còn chút gì dính díu.
Nàng của năm đó, không biết nông sâu, ỷ vào có phụ quân, thế gian này không có gì bản thân muốn lại không có được, ngay cả tình cảm cũng nghĩ sẽ cưỡng cầu, ai có thể biết, thì ra bầu trời này cũng có thể thay đổi, hôm nay nghĩ lại, đúng thật buồn cười.
Tiên cung tiến vào điện một hồi lâu mới đi ra ngoài, ý bảo nàng vào đi. Động đậy đôi chân đã tê dại, lúc sau mới bước vào nội điện. Linh khí cũng bức người như thế, từng đợt đau đớn đâm vào da thịt, nàng kéo kéo lấy tấm xiêm y đơn bạc, muốn giảm bớt những đau đớn như kim châm kia, nhưng lại sợ kéo quá sức mà rách mất. Kiếp này của nàng, đồ dùng không nhiều lắm, hỏng mất thì không thể có lại, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.
Nàng tiến tới giữa đại điện thì dừng lại, chăm chú nhìn về phía hai vị đang tọa phía trên, rõ ràng đều là những khuôn mặt quen thuộc, nhưng giờ lại cảm thấy xa lạ. Đặc biệt là nữ tử giả hiền hòa ngồi bên phải, dường như còn có thể nghe thấy ngữ điệu dịu dàng của bà lúc gọi nàng: “Âm nhi, nếu như con là con gái của ta có phải tốt biết bao”.
Nhưng chung quy vẫn là không phải, cho nên nàng mới bị quên lãng trong vạn trượng hồng trần, đời đời kiếp kiếp.
Có lẽ thấy nàng đứng lâu không nhúc nhích, nam tử ngồi giữa khí thế uy nghiêm, trầm mặt, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt càng nghiêm túc đến bức người.
Thiên Âm lúc này mới tìm về giọng nói, rạp người quỳ xuống, vốn tiếng “dì”, “dượng” sắp buột ra khỏi miệng lại biến thành : “Khấu kiến Thiên quân, Thiên hậu”.
“Miễn!” Thiên quân phất tay một cái, ý bảo nàng đứng lên. Nàng từ từ đứng dậy, nếu như trước kia lễ tiết này đều là họ làm với nàng, ngược lại giờ cũng không hề khó.
Liếc qua Thiên hậu ngồi một bên, viền mắt bà trong chốc lát đã đỏ lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào : “Âm Nhi…”
Đây là đứa cháu gái vô pháp vô thiên của bà đó sao? Bộ dạng lễ nghĩa chu toàn, nhu thuận khiến người khác yêu thương, nàng vẫy vẫy tay : “Đến đây, để dì nhìn cháu kĩ một chút”.
“Vâng!” Nàng đứng dậy, bước tới. Càng tiến về phía trước, tiên khí càng xuyên đến thấu xương, chân nàng lại không dừng lại, vẫn thẳng lưng đứng trước mặt Thiên hậu.
“Đứa trẻ này… Con chịu khổ rồi”. Cuối cùng bà không kìm được vui mừng mà chảy nước mắt, khóe mắt tuôn ra từng giọt nước.
Thiên Âm lại khom người lần nữa : “Tạ Thiên Hậu thương nhớ”.
“Đứa trẻ này, đi nhân gian một chuyến, trở lại thay đổi không ít”. Bà kéo tay Thiên Âm không buông, kéo nàng đến bên ghế mình đang ngồi.
Nhớ đến nàng năm đó, Thiên Hậu lại không kìm được cảm giác xót xa, không ngờ tới nhân gian rèn luyện, có thể khiến một tiểu công chúa tùy hứng, ương bướng trở thành một cô nương dịu dàng như nước đến vậy.
“Chuyện năm đó… con phải hạ giới cũng là vì không còn cách nào khác, con có oán giận không?”
Thiên Âm lắc đầu : “Không oán, là Thiên Âm gây ra đại họa ngập trời, liên lụy tới thiên đình, có bị nghiêm trị cũng là gieo gió gặt bão thôi”.
“Ngươi nghĩ được vậy là tốt”. Thiên Quân lạnh lùng mở miệng .“ Nếu đã nghĩ được thế, những chuyện trước đây cho qua, ta sẽ không truy cứu nữa”.
Thiên Âm sững người một lát, cúi rạp người xuống: “Tạ Thiên Quân”.
Truy cứu? Lúc đầu đến hạ giới là nàng tự nguyện, nhưng cũng là thiên lệnh của phụ quân, đã chịu cực khổ bao đời rồi, vậy ông ta muốn truy cứu cái gì?
“Lần này ngươi có thể quay lại thiên giới, cũng là di mệnh của Duyến Đức Thiên quân.”
Sư phụ…
Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, lòng tưởng như ૮ɦếƭ lặng, vậy mà cũng nhức nhối hơn.
Duyến Đức Thiên quân trước lúc lâm chung, đã dùng Thiên nhãn để truyền lời tới chúng tiên thiên giới, Thanh Vân Sơn của y do ngươi thừa kế, từ nay trở đi ngươi ở lại Thanh Vân đi”.
Thiên Âm nghẹn ngào một lúc lâu, cố gắng giữ lại giọt nước mắt sắp tràn mi, rồi mới thốt lên một tiếng : “ Thiên Âm lĩnh mệnh”.
“Được rồi, đi xuống đi”.Thiên quân xoa xoa mi tâm, giống như chỉ nói mấy lời này với nàng thôi, bản thân cũng đã tiêu hao hết tâm lực.
Lại hành lễ một lần nữa, tạ ân. Lúc này nàng mới xoay người ra điện, sương mù mờ mịt, lúc đầu nàng đi từng bước một, sau đó thì càng ngày càng nhanh, cuối cùng là liều mạng chạy, mãi đến khi hai chân vấp vào nhau, té ngã, nàng mới từ dưới đất bò dậy, Giờ mới biết, hóa ra hai chân của nàng run đến vậy, như không phải của chính nàng.
Lòng đau như cắt, lần này nàng không kìm nén nữa, nhưng nước mắt lại không thể chảy ra. Chỉ là đau, đau tới mức không còn thấy đau.
Trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ như khắc vào tâm khảm, sư phụ…. sư phụ…. sư phụ…..
Hành lang của thiên cung dài mà cũng thâm sâu, chân nàng không ngừng nghỉ, chỉ sợ khi dừng lại sẽ không còn sức lực mà đứng lên nữa.
Không quan tâm đến cảnh sắc hai bên, vừa quen thuộc vừa xa lạ, một đường đi thẳng ra khỏi Nam Thiên Môn. Đứng trước mây trời cuồn cuộn ngập tràn trong mắt, nàng mới nhớ tới, bản thân mình chỉ là một người phàm, sao có thể đến Thanh Vân xa ngàn dặm.
“Tôn chủ…” .Phía sau truyền đến thanh âm chần chừ, nàng xoay người sửng sốt.
Thanh Sơn đứng không xa Nam Thiên môn. Nếu không phải thần sắc hắn vĩnh viễn không lộ ra hỉ nộ ái ố, suýt nữa nàng đã không nhận ra hắn. Hắn cao lên không ít, giữa hai lông mày, khí độ trầm ổn, sớm không còn là thiếu niên chỉ biết mặt lạnh như sương năm nào.
“Tôn chủ… trở về thôi” .Hai tay hắn nắm chặt, hơi rung động, khóe miệng nhếch vài lần, dường như muốn nói thêm gì nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng, quay đầu nhìn về một phía.
Thiên Âm giờ mới phát hiện, đứng bên cạnh hắn là một bé gái, chỉ cao tầm thắt lưng nàng. Xiêm y tươi đỏ, vô cùng thu hút ánh nhìn người khác, trên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con, đôi mắt đó nhìn nàng chăm chăm không chớp mắt, long lanh như chỉ cần một khắc sau là có thể khóc lên.
“Viêm Hoàng!” Thanh Sơn gọi đơn giản, phá tan nghi ngờ của Thiên Âm.
Thiên Âm giật mình, Viêm Hoàng? Tiểu phượng hoàng mới sinh không bao lâu, còn chưa thể tùy ý biến thân đó. Lâu như vậy không gặp, không nghĩ tới bé con đã có thể tu thành hình người, hơn nữa dáng vẻ lại nhu thuận đáng yêu như vậy.
“Viêm Hoàng…” .Nàng vươn tay ra định xoa chiếc đầu nhỏ của bé con, nhưng lại sợ quá mức đường đột, đôi tay cứng ngắc dừng lại giữa không trung, không biết thu về hay vươn ra tiếp.
Nhưng bé con lại oa lên một tiếng, khóc ầm lên, bất chấp bên cạnh vẫn còn người khác, giống như viên cầu lửa lao tới, nhào vào lòng Thiên Âm, khóc lớn : “Âm Âm.. Âm Âm… Âm Âm.”
Vừa khóc, vừa gọi tên nàng, tiếng khóc kia không rõ là mừng rỡ nhiều hơn hay bi thương không ít.
Thiên Âm suýt chút nữa bị bé con làm ngã, bàn tay đưa lên cứng ngắc hồi lâu, mới đặt lên đỉnh đầu của bé, lúc này nàng mới tin nổi, quả thật đây chính là tiểu phượng hoàng nàng nhặt được năm nào.
Đắn đo một lát mới tìm được lời an ủi : “Viêm Hoàng, muội… đã trưởng thành rồi”.
Không nghĩ được bé con càng khóc càng thương tâm, đôi tay ôm nàng đến đau, cuối cùng vẫn là Thanh Sơn bế nàng lên.
“Đừng quên, chúng ta đến là để đón người”. Tuy là nghiêm mặt trách cứ, nhưng giọng nói đã nhu hòa đi rất nhiều.
Viêm Hoàng mới ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa gọi mây : “Không khóc, Hoàng Nhi không khóc, Âm Âm chúng ta trở về đi… Về nhà đi”.
Nhà?
Nàng bất giác quay đầu lại lần nữa nhìn về cung điện nguy nga bàng bạc phía sau, ẩn hiện giữa mây trời, đáy lòng càng đau nhức, cố gắng kìm nén cũng không đè ép được sự lạnh lẽo thê lương, nghìn buồn qua đi cảnh còn người mất. Không ngờ tới lúc có thể quay trở lại, nơi đã từng thân thuộc nhất, lại không còn được gọi là nhà nữa.
“Đi thôi, đi thôi, mọi người chờ người lâu lắm rồi”. Viêm Hoàng kéo nàng đạp lên đám mây, tay nắm thật chặt, rốt cục trẻ con vẫn là trẻ con, dọc đường đi cứ lải nhải kể lể chuyện xảy ra trong mấy năm nàng không có ở đây. Nhiều lần vừa nói xong lại muốn khóc, nhưng sợ nàng thương tâm, bé đành cắn môi nhịn xuống.
Thanh Vân mặc dù nằm ở gần Đông Hải, nhưng cưỡi mây cũng chỉ mất một canh giờ là tới. Tiên sơn vẫn lơ lửng trên mặt biển như trước kia. Phía trước tiên sơn vẫn là lục hoa do sư phụ trồng.
“Chủ thượng không cho phép người khác động vào cái này, nói rằng nếu có một ngày người quay về, không thấy sẽ giận, cho nên phải tỉ mỉ chăm sóc”. Thanh Sơn giải thích.
Thiên Âm không nhịn nổi cảm giác chua xót trào lên trong lòng, nhớ ngày nàng còn bé mới vừa ra nhập sư môn, hàng đêm cáu kỉnh, sống ૮ɦếƭ không chịu theo sư phụ học tiên pháp, sư phụ không có cách nào, biết nàng thích hoa này, liền mang từ thiên cung về, trồng ở Thanh Vân, dỗ nàng vui vẻ.
“Âm Âm…” .Thấy nàng đứng bất động trước hoa lúc lâu, Viêm Hoàng kéo tay nàng.
Đưa tay xoa đầu Viêm Hoàng, nàng khẽ cười nói : “Không có việc gì, tỷ chỉ hơi mệt thôi”.
“Ồ ồ, vậy chúng ta về phòng thôi”. Bé con đã bình tâm, sôi nổi chạy nhảy phía trước, vừa đi vừa vẫy tay, muốn nàng theo kịp.
Lục Thủy đứng trong viện nàng ở trước đây, trên áo vẫn còn dính chút sương mai, giống như đã đợi từ rất lâu rồi. Thấy nàng về tất nhiên là mừng như điên, mở miệng muốn gọi nàng ngay, lại nghẹn ngào, cắn môi đổi thành : Tôn chủ.
Lục Thủy từng là tiên tỳ phụ quân giao cho nàng, nàng đương nhiên biết nàng ấy muốn kìm xuống xưng hô gì? Chỉ gật đầu cười khẽ, nàng của ngày hôm nay, đã không còn là công chúa nữa rồi.
Lục Thủy xoay người, thay nàng mở cửa phòng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Trong phòng vẫn bài trí như ngày trước, một chút bụi cũng không có, dường như chủ nhân của nơi này chưa bao giờ rời đi.
Vuốt ve cái bàn quen thuộc, từ khi lên thiên giới tới nay tinh thần luôn phải chịu đựng căng thẳng, lúc này mới có thể thả lỏng đi một chút.
Cuối cùng nàng cũng trở về rồi, ngày tháng ở nhân gian, phảng phất như một cơn ác mộng, nàng vẫn luôn không thể phân biệt rõ ràng, bản thân có còn sống hay không.
“Nơi này chưa từng bị chạm qua, người nhìn xem có thiếu gì không, ngày mai, ta…”. Lục Thủy vừa nói vừa mang ra một bộ y phục tắm rửa hàng ngày, giúp nàng thay y phục. Nói được một nửa, đột nhiên nàng hét lên kinh hãi, hít một hơi, nhìn nàng khi*p sợ. Bàn tay đang định giúp nàng thay y phục, run lên như lá rung trong gió.
Thiên Âm nhìn lên mới nhận ra, tới Thiên cung chỉ vẻn vẹn một canh giờ, thân thể đã bị tiên khí đả thương, tạo nên những vết thương nhỏ, dày đặc khắp toàn thân, nhìn đến kinh người. Nàng là phàm nhân thực sự, cho nên không nhận nổi tiên khí nồng đậm của thiên cung.
Kéo xuống ống tay áo hoa râm, nhận lấy quần áo trong tay nàng ta, rồi đặt xuống đầu giường. Nàng hạ phàm lịch kiếp, chắc chắn đời đời cô khổ, một đao đoạn tuyệt với tình thân, tình duyên, cùng những kiếp đã gặp trong dĩ vãng này so ra nỗi khổ càng nhiều hơn, một chút vết xây xát này không coi là gì.
“Ta tự làm được, cảm ơn”.
“Tôn chủ?” Lục Thủy sững lại. Dường như bị câu trả lời của Thiên Âm làm cho kinh ngạc, trong nháy mắt vành mắt phủ tầng sương mù : “Người… thực sự không giống, thảo nào chủ thượng muốn…”
Nàng mặc dù ngừng lại đúng lúc, nhưng trong lòng Thiên Âm vẫn không ngừng quặn thắt, cứng ngắc nửa ngày mới từ từ ngồi xuống giường, chạm nhẽ vải vóc mềm mại của y phục, lấy hết dũng khí mới mở lời hỏi : “Sư phụ, người… có dặn dò gì không?”
“Đây…” Lục Thủy ngập ngừng, thấy nàng thần sắc không bình thường, lại tiếp tục nói : “Chủ thượng ở “Lâm Hành” truyền âm tới chúng tiên Thiên giới, nói Thanh Vân tu truyền lại cho người”. Ba ngày sau thiên linh, nhập vào đỉnh của Thanh Vân, nhận lễ của thiên mệnh.
“Ừ….” Nàng chậm rãi gật đầu, lại trầm mặc một lúc lâu : “Ta hơi mệt”.
“…Được, vậy người nghỉ ngơi trước đã”. Lục Thủy liếc nhìn mấy lần, lúc này mới xoay người đi ra khỏi cửa, phút cuối cũng không quên kéo Viêm Hoàng chỉ một lòng muốn ở lại trong phòng ra ngoài.
Trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thiên Âm. Đệm bên dưới rất mềm, nàng nằm xuống, chôn vào bên trong, còn có thể ngửi thấy mùi sáp thơm dịu nhẹ, không ẩm ướt, cũng không có mùi mốc meo khó chịu nào.
Nàng lưu luyến hít vài hơi, bọc lấy bản thân qua từng lớp.
Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.
Ngày đó, tiên cốt của nàng bị hủy hết, lại lấy tiên thân hạ thế, không phải uống nước Vong xuyên nơi âm phủ, cho nên dù luân hồi chuyển kiếp bao lần, nàng vẫn lưu giữ hồi ức những kiếp qua, phải ghi nhớ đời đời kiếp kiếp.
Ngày ở nhân gian, nàng vất vả vật lộn, dù thế nào cũng cố gắng mưu sinh, nhưng kết cục vẫn luôn bi thảm. Lúc đầu nàng nghĩ còn có thể phản kháng, nhưng dần dần nàng mới phát hiện ra, số mạng của phàm nhân, bất kể ra sao đều chỉ là thoại bản* của Tư Mệnh mà thôi, câu chữ ít ỏi. Vì vậy nàng chỉ có thể mong chờ thoại bản của người khác, kéo nàng ra.
*thoại bản: thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Rồi sau đó nữa, ngay cả tư cách đợi chờ nàng cũng không còn. Chỉ có thể chịu đừng hết cam khổ này đến khổ ải tiếp theo, đến khi không thể chịu nổi nữa, sẽ quay về sông Vong Xuyên của minh giớ, tiếp tục kiếp sau.
Bây giờ, nàng sẽ đi đến đâu.
Nếu như….
Tất cả chuyện này đều là thật, nàng chỉ mong muốn được sống tốt, dù cho không thể quay lại làm công chúa của thiên giới, cũng không còn sư phụ đệ nhất chiến thần, chỉ cần trên Thanh Vân Sơn này, an an tĩnh tĩnh hết một kiếp, thoát khỏi những khốn khổ vô cùng vô tận trên thoại bản kia thôi.
Nếu như có thể có chút lòng tham, nàng hy vọng kiếp sau, không mang ký ức của kiếp trước, làm một phàm nhân chuyển kiếp đầu thai, tìm một người có thể quý trọng nàng, lẳng lặng làm một người phàm.
Nàng nhất định sẽ quý trọng kiếp này, quý trọng người bên cạnh, không truy cầu những chuyện xa vời không bao giờ thành sự thật nữa, nàng chỉ muốn sống thật tốt, không bị tra tấn đời đời kiếp kiếp nữa mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc