Lương Ngôn Tả Ý - Chương 50

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Phải đó, đúng là ma sai quỷ khiến.” Anh cười một cách thần bí.
Một lúc sau, cô phát hiện con đường về nhà hôm nay hơi khác, hơn nữa chỉ mới đi được nửa đường thì xe đã dừng lại bên lề.
Lệ Trạch Lương căn dặn cô mặc áo khoác, đội mũ, đeo khăn choàng, sau khi xác định cô đã được bao bọc kỹ lưỡng, anh mới kéo cô xuống xe, đi vào ga điện ngầm.
Tả Ý đi ở phía sau, vội hỏi: “Sao lại đi bằng tàu điện ngầm?”
“Xe bị hư rồi.”
“Vậy chúng ta đi taxi.”
“Anh muốn đi tàu điện ngầm.”
“Nhưng mà…” Tả Ý thật sự không muốn đả kích anh chàng không biết về đời sống bình dân này, bây giờ đã là mười một giờ rồi, “Sắp đóng chuyến tàu cuối rồi.”
“Vậy em còn lề mề gì nữa, mau lên.” Anh ra lệnh.
Hai người vội vàng chạy xuống ga, nhân viên soát vé vẫn còn đó, quả nhiên là chưa hết tàu, người đó thúc giục họ nhanh chân lên. Trong ga rất vắng, chỉ lác đác vài người đang chờ chuyến tàu cuối cùng. Vừa đứng yên thì đã nghe tiếng động phát ra từ đường hầm, sau đó xe chậm rãi dừng lại trước mặt họ, cửa mở ra.
Lệ Trạch Lương dẫn cô đi vào.
Người rất ít, ngoài họ ra thì trong khoang chỉ có hai thanh niên đang ngồi trò chuyện ở đầu bên kia, trông giống như một cặp tình nhân. Tả Ý tình cờ nhìn lên bản đồ tuyến đường, lúc này mới phát hiện đây là nơi mà lần trước cô và Lệ Trạch Lương chia tay.
Chỉ là, tuyến đường lần này đúng lúc ngược lại. Lúc ấy, cô trả nhẫn cưới cho anh, anh không nhận. Trong lúc đôi co, không ai nhượng bộ, cuối cùng chiếc nhẫn đã rơi xuống đất.
Con tàu từ từ di chuyển.
Họ cứ đứng đấy, cách nhau ba bước, bốn mắt nhìn nhau. Con tàu rời khỏi ga dừng chân, dần dần đi vào hẻm tối, tình cảnh như trùng điệp vào nhau, cũng là khoang tàu rải rác vài ba người, cũng là họ với vị trí đứng giống như vậy. Anh lại đưa cô trở về đây, cô thấp thoáng như dự cảm được gì đó.
Anh nói: “Lần đầu tiên gặp em là trên tàu điện ngầm, khi ấy Tả Ý còn nhỏ xíu, thắt hai bím tóc. Lần thứ hai, ngay tại đây, em muốn chia tay với anh, ra đi mà không hề ngoảnh đầu lại.”
Khi Lệ Trạch Lương nói những lời này thì con tàu đang đi xuyên qua những đường hầm trong thành phố với tốc độ phi thường, cảm giác lúc ấy là nó không phải muốn đưa họ đến trạm tiếp theo, mà là dẫn họ xuyên qua thời gian, quay về ngày tháng năm nọ.
“Lần thứ ba, chúng ta lại trở về đây. Đây là tuyến đường chúng ta đã đi lần trước, tại nơi này tại khoang tàu này, nhưng hướng đi là hoàn toàn trái ngược. Anh muốn cùng em quay trở về theo lộ trình này. Và bây giờ…” Anh ngưng lại, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn lấp lánh, “Bây giờ chúng ta làm lại một lần nữa.”
Nói đến đây, Lệ Trạch Lương nghiêm mặt, rất thận trọng mà quỳ một gối xuống đất, vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô, nói từng chữ một rất rõ ràng: “Tả Ý, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Lần này, Tả Ý thật sự kinh ngạc, ngẩn ra vài giây đầu óc mới hoạt động trở lại. Kỷ niệm của mười mấy năm qua bất chợt ập vào trái tim, từng thước phim thay phiên nhau lóe lên trong não của cô.
Trong cuộc thi vận động, cô đột nhiên xông ra đường đua chạy tới trước mặt anh kêu lên: “Lệ Nam Diễn cố lên!”
Trong phòng học, anh truyền cho cô một mẩu giấy nhỏ: Bạn à, váy bị mặc ngược rồi;
Kỳ nghỉ đông giá rét, cô suốt ngày quấn quýt bên anh trong thư viện để cùng về nhà;
Anh ôn bài cho cô, cô lại ôm mặt khờ khạo nhõng nhẽo với anh;
Năm lớp mười hai bỏ nhà ra đi chạy đến tìm anh, anh một mặt nghiêm ngặt phê bình cô, mặt khác lại chăm sóc cô chu đáo;
Trước khi anh đi du học, cô từ ga xe lửa chạy ngược trở về, khóc lóc tỏ tình với anh;
Trên đất tuyết của Heidelberg, cô mang theo sự rụt rè mà ςướק đoạt hơi ấm từ anh, từ đó mới có được lần nắm tay đầu tiên.
Không biết là bắt đầu từ đoạn phim nào, bắt đầu từ câu thoại nào, mà nó như bị bỏ bùa chú, thắt thành một nút kết nối liền trái tim của anh và của cô, cuối cùng khóa chặt hai người ở bên nhau, mãi mãi.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng trong ký ức đã lột bỏ sự ít nói và hướng nội để trở thành người đàn ông chững chạc nhưng ít lời của ngày hôm nay. Thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười ấm áp, khóe môi bên phải sẽ cong lên trước, dẫn theo đôi mắt ấy cũng cong lên, cuối cùng hình thành một nụ cười. Cô thích nhìn đôi mắt của anh cười, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. Giữa trăm triệu người trên thế giới, anh chỉ cười như vậy với một mình cô, cũng chỉ khi đối mặt với cô, anh mới lộ ra nét mặt tức đến không ngưng được. Bao nhiêu thứ như vậy cũng đều chỉ thuộc về cô. Giờ đây sự non nớt trong đôi mắt ấy sớm đã không còn, nhưng trái tim yêu thương cô lại ngày càng kiên cố vững chãi.
Một tình yêu như thế, mà họ lại suýt nữa đánh mất.
Đôi mắt của Tả Ý đã ngấn lệ, khóe mắt có ánh lóng lánh của nước, cô chậm rãi nói: “Em đồng ý.”
Cô nhìn thấy gương mặt rơi lệ nhưng tràn đầy hạnh phúc của mình từ đôi mắt của anh, bất giác lại nói thêm một lần nữa: “A Diễn, em đồng ý.”
Là thật, cô đã đồng ý. Cô muốn sống cùng anh, suốt đời cũng không xa rời.
Nếu như nghi thức cầu hôn kết thúc tại đây, vậy thì đúng lúc, chỉ chờ hoàng tử và công chúa ôm hôn nhau thắm thiết mà thôi. Nhưng ngờ đâu Lệ Trạch Lương vừa định đứng dậy thì Tả Ý chợt hô khoan: “À phải, A Diễn, anh đừng động đậy.” Nói xong cô hối hả lục tìm điện thoại.
“Giờ này mà em tìm điện thoại để làm gì?” Anh chau mày.
Cô moi móc đến mức sắp lật ngược giỏ xách lên mới tìm được điện thoại, bèn bật chế độ quay phim lên nói: “Nói lại những lời lúc nãy một lần nữa, bắt đầu từ lúc lần đầu tiên gặp em ấy, nói lại nói lại, em phải quay phim làm kỷ niệm.”
Mặt anh đầy chỉ đen, chân mày giựt giựt vài cái, anh đứng phắt dậy đoạt lấy điện thoại của cô rồi tức thì cúi xuống hôn lấy bờ môi ấy, một nụ hôn có yêu thương, cũng có trừng phạt.
“Nhớ đó, là anh cầu hôn em trước, sau này đừng đổ lỗi cho em, nói em mặt dày đòi lấy anh đấy nhé.” Cô vừa hôn mà còn không quên nói rõ vấn đề này.
“Ừm.” Lệ Trạch Lương có hơi bất mãn, anh đã hôn vậy rồi mà cô còn phân tâm được.
“Nhưng anh lại không cho em quay lại chứng cứ, sau này anh trở mặt không thừa nhận thì sao đây?”
“Vậy thì lúc đó em đừng lấy anh là được rồi.” Lệ Trạch Lương tốt bụng mà ra chủ ý cho cô.
Tuy nhiên, Tả Ý nghe xong thì vội lắc đầu như cái trống bỏi: “Không được không được không được, vậy thì em lỗ lắm.”
[6]
Sau khi về nhà, Tả Ý ngồi dưới ánh đèn ngắm nghía chiếc nhẫn ấy, hỏi một cách kỳ lạ: “Đây không phải chiếc lần trước.” Kiểu dáng không giống.
“Ừm. Vậy à?” Anh giả vờ định qua mặt cô.
“Cái trước đó đâu?”
“Anh vứt rồi.”
Tả Ý im lặng.
Cô không biết rằng anh thật sự đã vứt, nhưng ngay trong đêm đó anh đã quay về tìm. Một anh chàng bảnh bao, mặc trang phục không hề tầm thường, lại đứng với đống rác trong ga điện ngầm, rất là thu hút ánh mắt chiêm ngưỡng của người ngoài. Về sau nhân viên tại đó nói với anh, lúc chiều thùng rác đã được thu gom một lần. Vậy nên, cái vật nhỏ xíu ấy, không cách nào tìm lại nữa.
“À phải, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Tả Ý lại hỏi.
“Ngày cầu hôn?”
“Còn nữa?”
“Còn gì nữa? Đâu có.”
Tả Ý bắt đầu buồn rầu: “A Diễn, em giận rồi.”
Lệ Trạch Lương dường như không nghe thấy, cũng không đoái hoài cô.
Tả Ý cố tình đi tới trước mặt anh, gia tăng ngữ điệu mà lặp lại thêm một lần: “Em thật sự rất giận, vô cùng vô cùng giận.” Vừa nói còn vừa giậm chân để anh chú ý.
Lệ Trạch Lương đặt tờ báo xuống, lườm cô một cái, lạnh lùng nói: “Sao đây? Muốn tạo phản à?” Anh vừa tỏ vẻ thì Tả Ý liền như một quả bóng xì hơi, chỉ biết lườm anh bằng ánh mắt ai oán, sau đó lẳng lặng rời khỏi, bỏ lại cho anh một bóng lưng ấm ức ghê gớm.
Nhìn vẻ mặt của cô như vậy, Lệ Trạch Lương không nhịn được nữa mà lắc đầu bật cười thành tiếng.
“Cười gì mà cười.” Cô làu bàu.
Anh mở tủ lấy ra một chiếc hộp nhung hình chữ nhật có in hoa văn màu xanh đậm, đưa tới trước mặt cô, anh cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Anh không có quên?”
“Không dám.”
Tả Ý trề môi: “Anh thật là khiêm tốn, có chuyện gì mà anh không dám chứ?”
Lần này đổi lại Lệ Trạch Lương rất vui vẻ, không giận trái lại còn dỗ ngọt: “Mở ra xem đi.”
Tả Ý nhìn gương mặt cười cười của anh, cảm thấy gió lạnh từ bốn phía thổi tới, không phải chuyện gì tốt lành đâu: “Không phải là gián chứ?”
Anh cố kìm nén: “Là một món quà rất quan trọng, em vẫn luôn ao ước có một cái.”
“Là vàng sao?” Cô vừa hỏi vừa mở cái khóa, bật nắp lên. Chờ khi nhìn thấy rõ vật ở bên trong, cô sững người một lúc, tiếp đó, một niềm vui khó lòng biểu đạt lấp đầy trái tim cô.
Đó là một con dấu bằng đá Điền Hoàng, thân con dấu rất tươi rất mảnh, bốn mặt không có điểm xuyến dư thừa nào, sờ vào có cảm giác láng mịn như da của em bé. Dưới đáy con dấu còn vương lại vết mực màu đỏ nhạt, dường như anh đã dùng qua một lần. Tả Ý đưa con dấu ra trước miệng hà hơi vào nó, rồi nóng lòng tìm một tờ giấy đóng lên thử. Trên giấy trắng lập tức xuất hiện bốn chữ thể Triện:
Lương Diễn
Tả Ý
“Anh khắc sao?” Tả Ý vui mừng nâng niu nó trong lòng bàn tay.
“Ừm. Có thích không?”
Cô gật gù liên tục như con gà mổ thóc: “Thích, thật sự rất thích.”
Cô vui như bay vậy, nhưng lại cảm thấy chưa đã, muốn đóng lên vật khác, đảo mắt nhìn quanh, đúng lúc đang rầu vì không tìm được gì cho cô ra tay thì đột nhiên, Tả Ý nhìn lên mặt của Lệ Trạch Lương, mắt láo liên liền nghĩ ra một quỷ kế.
“A Diễn.” Cô mang ý đồ xấu mà gọi Lệ Trạch Lương, muốn anh quay lại nhìn mình.
“Nếu em đóng lên mặt anh, cẩn thận anh sẽ đóng đầy lên người em.” Anh không thèm quay lại, sớm đã biết gian kế của cô rồi.
“Ơ… Em ấu trĩ đến vậy sao?”
Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng trong lòng cô không phục tí nào, giấu con dấu ra sau lưng, cô rón rén đến gần anh, chính trong lúc anh dời sự chú ý sang chỗ khác thì cô nhảy lên người anh định đóng lên da mặt ấy.
Ngờ đâu Lệ Trạch Lương phản ứng nhanh cực kỳ, không chỉ không né tránh mà còn giật lại con dấu.
“Xem ra có người không thấy quan tài không đổ lệ.” Lệ Trạch Lương nói xong thì dùng tay trái khóa chặt hai tay của cô, tay phải giẫm lên hộp mực bên cạnh, sau đó thì rất là thong thả mà đóng đóng liên tục ba cái lên mặt của Tả Ý. Cô không những không có cơ hội phản kháng, mà những động tác này còn vô cùng dễ dàng đối với anh.
Thế là, mà bên trái, má bên phải, trên trán của Tả Ý, đều có một dấu in, hệt như mặt mèo.
“Nếu em còn dám, anh chỉ còn cách tiếp tục đi xuống…” Lệ Trạch Lương vừa nói vừa dời mắt xuống vị trí bên dưới cổ của Tả Ý.
“Em sai rồi.” Cô đầu hàng rất đúng lúc.
Lệ Trạch Lương rất hài lòng mà thả cô ra.
Tả Ý rút khăn giấy lau mặt, vừa lau còn vừa tức tối mà đóng liền năm sáu con dấu lên vách tường trắng xóa trong phòng ngủ của Lệ Trạch Lương để trút giận.
Cô cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Chính trong lúc chuẩn bị đóng tiếp cái thứ bảy, cô nghiêng đầu nhìn nhìn những dấu đỏ ấy, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
“Em nhớ trước đây em nói muốn làm con dấu ‘Tả Ý Lương Diễn’ mà, anh làm ngược lại rồi. Hơn nữa chữ trên con dấu không phải là nên xếp dọc sao, sao lại biến thành hàng ngang thế này?”
“Không có ngược, chính là ‘Lương Diễn Tả Ý’.” Anh đáp.
Vả lại khắc ngang thế này, cho dù là đọc từ đầu nào cũng đều là Lương Diễn Tả Ý.
“Tại sao tên của anh phải nằm ở trên?” Tả Ý nhíu mày.
“Đàn ông vốn dĩ là phải ở trên.” Lệ Trạch Lương điềm đạm đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc