Điều hòa trong phòng được khởi động suốt, vì vậy sau một hồi hoạt động, Tả Ý bắt đầu thấy mệt đến đổ mồ hôi. Nhưng cô vẫn không quên hỏi anh: “Em có làm anh đau không?”
“Không.” Có một sự e thẹn xuất hiện trong nụ cười của anh, và nhanh chóng biến mất.
“A Diễn, em phát hiện một vấn đề,” Tả Ý cười hì hì nói, “Rõ ràng ngày thường khi ở trước mặt em, anh rất là ngang tàng, nhưng hễ em cứ sờ vào chân anh thì anh lại đặc biệt thẹn thùng.”
Nghe câu nói thẳng thắn này của Tả Ý, mắt anh hơi híp lại: “Anh đâu chỉ là dễ thẹn thùng.”
“Thế còn gì nữa?”
“Còn đặc biệt dễ bén lửa trong người.” Vừa nói xong, anh đã ngồi dậy, hôn lên môi cô.
“Còn đang xoa Ϧóþ… vẫn chưa xong mà.”
“Hôm nay đủ rồi, chúng ta có thể thay thế bằng tiết mục khác.” Anh có đề nghị mới.
“Nhưng mà bác sĩ nói…”
“Lời của bác sĩ đều là vớ vẩn, sức khỏe của anh tự anh biết rõ.” Giọng của anh có hơi khàn khàn, bờ môi nóng hổi bắt đầu di chuyển xuống.
“Vậy lần này…” Tả Ý cắn môi, “Lần này có thể cho em chủ động không?”
Anh ngưng lại, ngước lên nhìn cô.
Tả Ý bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, hai má ửng đỏ, cô giải thích: “Thật sự không phải vì sợ chân anh đau, chỉ là… chỉ đơn thuần là muốn chủ động một lần.” Lạy ông tôi ở bụi này.
Sau đó, cô đứng dậy tắt đèn.
“Thật ra, em có câu này muốn nói với anh.”
“Nói gì?”
Trong bóng tối, Tả Ý nằm ở trên, tìm kiếm chân phải của anh. Ngón tay di chuyển bên chân phải thon dài, từ từ lướt xuống, khi đến đầu gối thì bất chợt trống rỗng, không còn gì nữa. Tay cô dừng lại trên đầu gối tàn khuyết ấy, sau đó cúi xuống hôn lên đó.
“Sau này, em sẽ dùng tình yêu của mình, vun đắp lại chỗ trống này.” Tả Ý nói.
[4]
Thứ sáu đúng lúc là sinh nhật của cô.
Từ nhỏ mẹ đã thích mừng sinh nhật âm lịch cho cô, dần dà thì thành ra thói quen. Nhưng âm lịch thì mỗi năm đều thay đổi, vì vậy cũng ít ai có thể ghi nhớ cụ thể là ngày nào. Tả Ý vô tình đi vào phòng sách, lật lật cuốn lịch để bàn của anh, trắng tinh sạch sẽ, không có một dấu ghi chú hay nếp gấp nào hết.
Cô hơi hụt hẫng, có phải anh đã quên rồi không?
Suốt một tuần qua, Lệ Trạch Lương đều rất bận. Bận việc của công ty, đó là hiện tượng thường thấy vào mỗi cuối năm, hơn nữa đả kích mà vịnh Lam Điền mang đến cho Lệ thị đích thật rất trầm trọng.
Sáng thứ sáu, anh dậy rất sớm và vội vã ra ngoài, giữa đường anh còn gọi điện cho Tả Ý, nhắc nhở cô đừng quên tiệc rượu của Lệ thị đêm nay. Anh nhất mực bắt Tả Ý phải đi, song lại không nhắc gì đến chuyện sinh nhật.
Tả Ý thật sự có hơi hụt hẫng, xem ra anh quên thật rồi, chờ tiệc rượu kết thúc thì ngày hôm nay cũng gần hết rồi còn gì.
Trước khi đi, cô nắm bắt cơ hội cuối cùng biểu đạt sự kháng cự: “Em không muốn đi.”
Nhưng, sự phản kháng này đặt trong mắt anh phải nói là nhỏ nhặt đến có thể phớt lờ.
“Không do em quyết định.” Lệ Trạch Lương nói.
Cô nhìn anh ai oán, đành ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Hôm nay Tả Ý mặc lễ phục ngắn màu nhạt, đôi chân thon dài để lộ bên ngoài. Đây là tác phẩm mà ngày hôm qua Lệ Trạch Lương đã đi chọn cùng với cô.
Trước khi bước vào sảnh, Tả Ý có hơi khẩn trương mà níu tay anh, tay còn lại thì hơi không tự nhiên mà kéo kéo chiếc váy.
“Rất đẹp rồi, không cần kéo đâu.” Anh nói.
“Chẳng phải anh không cho em mặc váy để lộ chân sao?”
“Thỉnh thoảng cho họ nhìn một chút.”
“Tại sao?”
“Để cho thấy anh làm người cũng không quá thất bại.”
“Anh làm người có thất bại hay không thì liên quan gì đến em?”
Anh lườm cô: “Anh đâu phải là quyển mười ngàn câu hỏi tại sao, tại sao câu hỏi nào của em cũng bắt anh phải trả lời chứ?”
Cô vừa định cãi lại thì phát hiện người phục vụ đã mở cửa và ra đón chào, đành đứng thẳng lưng, duy trì nụ cười mỉm, cùng anh đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Lệ Trạch Lương dắt theo bạn gái xuất hiện trong một sự kiện chính thức, vậy nên cặp đôi này vừa xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
Thấy nhìn người nhìn mình như vậy, Tả Ý có hơi sợ sệt: “Em muốn trốn rồi.”
“Em dám.” Anh giữ chặt tay cô.
“Nếu em bỏ đi, anh đứng lại đây có phải sẽ rất ngượng không?”
“Em nói xem?” Anh vẫn nở nụ cười, vừa chào mọi người vừa nói nhỏ với cô.
“Vậy anh hãy đứng trước mọi người nói anh yêu em, thế thì em sẽ không bỏ chạy.” Cô cười nói.
“Em muốn ăn đòn rồi phải không?” Anh nhướn mày.
“Anh còn dữ với em, em sẽ hôn anh ngay tại đây.” Cô định dọa anh.
“Em dám không?” Anh cười thầm.
Cô vẫn cứng miệng: “Có gì mà không dám chứ, em cũng đã hôn anh trong thang máy của công ty rồi mà.”
“À, quên chưa nói với em. Camera trong thang máy đã quay lại rất rõ toàn cảnh em ôm chặt anh rồi hôn anh, đĩa còn nằm trong tủ. Lần sau mở lên để chúng ta cùng hồi tưởng.”
“……”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Đi được vài bước, Lệ Trạch Lương chầm chậm dừng lại, quay lại nhìn cô, còn nhắm mắt lại nữa.
“Anh làm gì đây?” Tả Ý chột dạ hỏi.
“Không phải em muốn hôn anh sao?”
Mặt của Tả Ý tức thì đỏ bừng, nhanh chóng bỏ chạy. Bởi mới nói, muốn dữ với người ta cũng phải có trình, chả trách trước đây cô luôn bị anh đè đầu, đến nay vẫn còn thế.
Tả Ý chạy vào nhà vệ sinh, gặp được một người ở ngoài cửa, người đó chần chừ đôi lúc rồi gọi: “Thẩm Tả Ý?”
Tả Ý quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên hơi phát tướng, có hơi hồ nghi.
“Bác là bác Hồ đây nè, bạn thân của ba cháu. Trước đây nhà bác có con chó to, mỗi lần đến nhà cháu đều chơi với nó, có nhớ không?” Đối phương nói.
“A! Tên của con chó là Mặt Mèo.” Tả Ý bừng nhớ ra, cô ấn tượng rất sâu đậm với con chó vô cùng nhiệt tình của nhà họ, bèn vội vàng gật đầu hỏi thăm.
Lão Hồ chọc ghẹo: “Đau lòng thật, không nhớ người mà chỉ nhớ chó.”
Tả Ý mỉm cười: “Bác vẫn vui tính như xưa.”
Lão Hồ lại nhìn Tả Ý từ đầu xuống chân: “Lúc nãy nhìn thấy cháu đứng cạnh Lệ Trạch Lương bác đã thấy quen quen, không ngờ là thật.”
Tả Ý đột nhiên cúi đầu vì ngượng. Cô xuất hiện cùng Lệ Trạch Lương trước công chúng như thế này, họ đều là người trong giới thương, nếu để những người quen của Thẩm gia nhìn thấy, không biết sẽ nói gì cô ở sau lưng.
Nhưng không ngờ, lão Hồ lại không ngừng gật đầu: “Tốt, hay lắm, hai cháu rất xứng đôi, trước đây bác cũng từng trò chuyện với ba cháu về cháu và Tiểu Lệ, đôi thanh mai trúc mã như vậy rất đáng trân trọng. Hôm qua bác đã nghe nói, đêm nay Tiểu Lệ sẽ dắt cùng vợ chưa cưới đến tham dự tiệc thường niên của công ty. Khi ấy bác đã nghĩ, trước đây hai cháu luôn học chung một trường, tình cảm rất tốt, lại môn đăng hộ đối, chỉ là về sau xảy ra trắc trở, thật sự đáng tiếc. Nhưng không ngờ người mà Tiểu Lệ dắt đến thật sự là cháu, Tả Ý à.”
Tả Ý im lặng, hóa ra anh nhất mực đòi đưa cô đến đây, là thật lòng muốn chính thức giới thiệu cô với mọi người.
“Chúc mừng chúc mừng, nhất định phải mời vị trưởng bối này ăn kẹo đấy.”
“Dạ vâng.” Tả Ý cười thẹn thùng.
Nói đến đây ông lại có hơi cảm khái: “n oán của đời trước thì cứ cho nó qua đi, Tiểu Lệ là một chàng trai tốt. Chỉ là năm xưa còn quá trẻ chưa biết cách xử sự, lại gặp phải chị cháu cũng quá bồng bột.”
“Chị của cháu?” Tả Ý hỏi lại.
“Nếu không phải Tả Tình, gia đình cháu làm sao đi đến bước này?”
“Bác Hồ, bác có thể nói rõ hơn không?” Tả Ý đột nhiên biến sắc.
“Chẳng lẽ ngay cả cháu cũng không biết?”
Tả Ý lắc đầu.
Lão Hồ đốt một điếu thuốc, cùng Tả Ý đi đến một nơi yên tĩnh: “Thế mới biết ba của cháu rất yêu thương hai cháu, ông ấy đã một mình gánh hết mọi việc của Tả Tình. Giờ đây chuyện cũng qua nhiều năm rồi, Tả Tình lại trở nên như vậy, cũng không có gì phải cche giấu nữa.”
Ông lại hít vài hơi thuốc và nói: “Năm xưa sức khỏe của ba cháu ngày càng yếu nên đã giao Hải Nhuận lại cho Tả Tình quản lý, con bé bị người khác xúi giục, vọng tưởng chuyển hết tài sản ngay dưới mắt ba cháu, khống chế cổ phần của Hải Nhuận. Nhưng đâu phải là chuyện đơn giản, vì vậy con bé đã dùng một số thủ đoạn phi pháp. Sau đó thì Hải Nhuận xảy ra chuyện, Lệ thị rút vốn.” Ông ngừng lại, “Điều đáng quý là, dẫu cho bên ngoài lan truyền như thế nào, tình cảm của cháu và Tiểu Lệ vẫn không bị ảnh hưởng.”
“Chẳng lẽ sự việc không liên quan đến anh ấy?”
“Cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, nhưng ở điểm này bác có thể cảm thông cho Tiểu Lệ. Dẫu sao thì sản nghiệp lớn như vậy, đột ngột đè lên vai mình, không thể nào không có áp lực. Có lẽ lúc ấy Tiểu Lệ định bụng rút vốn để Lệ thị an toàn rồi mới nghĩ cách giúp ba của cháu, nhưng tiếc là đã không thành công. Vì vậy, nếu nói sai, chỉ sai ở chỗ Tiểu Lệ đã quá đề cao mình, quá muốn được vẹn cả đôi đường.”
Vì vậy Tả Tình mới bị điên? Khi chị ấy nhìn thấy gia đình do một tay mình gây nên, tự phụ như chị, suy sụp là điều chắc chắn.
Tả Ý tạm biệt lão Hồ, từ xa đã trông thấy Lệ Trạch Lương nổi bật giữa đám người, nhìn gương mặt của anh, hàng mi, chân mày, ánh mắt, cô cười nhẹ nhõm. Bất luận chân tướng thế nào, với cô, đều không quan trọng nữa.
Lệ Trạch Lương phải tiếp đãi với mọi người, khó khăn lắm muốn thoát được, bèn đến tìm cô. Vừa nói được hai câu thì lại có người đến mời rượu.
“Lệ tổng, dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không giới thiệu với mọi người thế này?” Đối phương cười hỏi.
Lệ Trạch Lương mỉm cười đáp: “Thẩm Tả Ý, vị hôn thê của tôi.”
Mặt của Tả Ý tức thì đỏ hồng, cô lén véo anh, ai ngờ bị anh nắm tay lại. Rõ ràng là hai người đang thi đấu ngầm, vậy mà trong mắt người ngoài, nó lại thân mật đến thế.
Chờ mọi người đi khỏi, cô lập tức phản bác lại: “Em mới không làm vợ chưa cưới của anh đó.”
“Hở?” Anh dùng mắt lườm cô, “Thế em là vợ chưa cưới của ai?”
“Em… em tự cưới mình được chưa.”
“Nhưng mà, lâu nay anh có một nghi vấn, tại sao em lại viết tên anh khắp nơi thế?” Anh híp nhẹ đôi mắt và hỏi.
Tả Ý tức thì xấu hổ, hóa ra anh đã thấy những ám thị trên quyển sách ấy từ sớm. Đó là cách mà cô đã nghĩ ra, viết lên đó vẫn hay hơn là tỏ tình trực diện. Vậy mà giờ đây cô lại cứng họng không chịu thừa nhận, bưng mặt đỏ hoe nói: “Em… em luyện viết chữ, viết đại vài chữ, ai ngờ lại viết nhầm lên sách của anh.”
“À.” Anh tỏ vẻ sâu xa mà gật đầu.
“Thế còn anh thì tại vì sao mà viết tên em lên sách?” Tả Ý không phục, lấy hết dũng khí hỏi ngược lại anh.
“Anh cũng luyện chữ.” Anh cũng trả lời, mặt không đỏ giọng không run.
[5]
Ra khỏi nhà hàng, dưới ánh đèn đường rực rỡ, có thể nhìn thấy tuyết trắng từ không trung bay phấp phới xuống thành phố.
Ngồi trên xe, Tả Ý nói: “Em đang suy nghĩ, sao em lại trở thành vị hôn thê của anh vậy?”