“Không thể trả lời.” Lệ Trạch Lương cười.
“Anh không hợp tác như vậy, em không cho anh đi.”
“Nhưng anh đã hẹn với người ta rồi.”
“Vậy thì dắt em đi chung.”
“Được thôi.”
Vốn dĩ cô chỉ định đùa giỡn với anh, không ngờ anh lại trả lời thẳng thắn như vậy, khiến Tả Ý lập tức nghi ngờ phải chăng mình đã sập bẫy, bèn nhìn anh hỏi trong hồ nghi: “Anh có ý đồ?”
“Không.” Anh lại cười.
Nhìn anh rất lâu, vẫn không thấy có gì lạ thường, cuối cùng cô quyết định cẩn trọng vẫn hơn, đành nói: “Thôi được, em tin anh, em không đi đâu.”
Chấm dứt đề tài này, Tả Ý liền bị thu hút bởi một chiếc xe đang cùng chờ đèn xanh ở kế bên. Lệ Trạch Lương quay đầu nhìn ra cửa sổ ngược lại, nụ cười dần tan đi. Người mà tối này anh phải gặp, suốt đời này anh cũng không muốn để cô biết.
Anh và người đó hẹn nhau tại một nhà hàng Trung Hoa rất nổi tiếng ở ven sông. Hành lang toàn là đèn cung đình, đi qua một bình phong hai mặt thì sẽ vào được phòng bên trong. Anh gọi món rồi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra thì ông bà Schneider đã đến.
Lão phu nhân rất hiền hòa mà hôn lên mặt anh một cái, sau đó lại ngắm nhìn anh từ đầu đến chân, bà cảm thán: “Lệ, cậu lại bảnh bao hơn rồi.”
Thức ăn được bày lên, anh và vợ chồng họ hỏi nhau về cuộc sống của đôi bên. Lão phu nhân kể về chuyện vui, liền bảo chồng mình lấy ảnh của cháu trai ra cho Lệ Trạch Lương xem. Lệ Trạch Lương đối đãi với ai cũng là ở thế trên cao, nhưng riêng với vợ chồng Schneider, anh luôn ghi ơn tạc dạ, đối đãi với họ giống như trưởng bối trong gia đình vậy. Họ vừa trò chuyện vừa dùng bữa vô cùng vui vẻ, trước khi đi lão phu nhân đột nhiên nhớ ra chuyện hôm trước, bèn hỏi: “Lệ, cậu có quen một cô gái tên Thẩm Tả Ý không?”
Lệ Trạch Lương hơi ngạc nhiên, anh nói: “Có… quen.”
“Tôi biết ngay mà, hai người chắc chắn có quen biết. Nếu là vậy, chúng tôi đã làm sai một việc.”
“Chuyện gì?”
“Cô Thẩm đã làm phiên dịch cho chúng tôi trong hai ngày, vô tình nhắc đến tai nạn xe của cậu.” Lão phu nhân nói, “Sau khi cô Thẩm nghe xong, rất kinh ngạc, sau đó hối hả rời khỏi. Tôi nghĩ, chúng tôi phải chăng đã làm sai gì đó.”
“Đó là chuyện của lúc nào?” Anh hỏi.
“Chính là chiều hôm trước.”
Hôm trước…
Lệ Trạch Lương đưa hai ông bà về khách sạn rồi ngồi trong xe suy nghĩ về thời điểm đó. Hôm trước, anh gặp lại Tả Ý ở trước tòa nhà Lệ thị, lúc ấy thần sắc của cô đã có hơi lạ. Anh từ xa trông thấy, nên mới muốn đi sang đó, ngờ đâu cô lại đột ngột xông qua đường chạy tới trước mặt mình. Lúc đó, cô đã biết hết sự thật, nên mới chạy đến gặp anh, tìm cơ hội để buổi tối quấy nhiễu anh, còn cho cả ám hiệu trên sách…
Anh bật cười thê lương, uổng công anh còn nghĩ vẩn vơ rằng cô thật lòng yêu anh, nên mới tha thứ cho anh, đồng ý ở bên anh Giờ đây xem ra, chẳng qua chỉ là một cảm giác áy náy và thương hại anh, bởi lẽ anh tàn phế là vì cô. Hộp thuốc là trong tay bị anh bấu thật chặt, biến thành một cục, cuối cùng anh lấy hết sức đấm mạnh vào chân phải của mình, mặc cho cơn đau xâm chiếm anh.
Cũng trong lúc này, tin nhắn của Tả Ý lại đến.
“A Diễn ơi, ở nhà ăn cơm xong lâu lắm rồi, sao anh còn chưa về? Vẫn còn đang trò chuyện sao? Mau về nhà đi, em ra cửa đón anh.”
Lệ Trạch Lương nhìn tin nhắn này rất lâu, sau đó tắt nguồn điện thoại, nói với tài xế: “Cứ chạy lòng vòng, lát nữa hẵng về.” Sau đó, anh hạ kính cửa sổ xuống, để lộ một khe hở. Gió đông kèm với tuyết trắng thổi vào trong xe, thoáng chốc đã đánh tan hơi ấm và sự yên tịnh bên trong.
Chờ mãi mới dám tin rằng niềm hạnh phúc này là chân thật, giờ đây lại phát hiện, hóa ra nó vẫn là hư vô.
Anh đột nhiên rất muốn hút thuốc, bấy giờ mới biết nửa gói thuốc còn lại sớm đã bị anh Ϧóþ nát, bèn hỏi: “Lão Lý, có thuốc lá không?”
Tài xế vội đáp: “Dạ có, nhưng thuốc lá loại thường, e là Lệ tiên sinh hút không quen.”
Anh không nói gì, nhận gói thuốc từ tài xế rồi thì bắt đầu hút, hết điếu này đến điếu khác, không hề ngơi nghỉ.
Đến gần mười một giờ thì xe mới về đến Lệ gia, vừa thấy xe dừng trước cửa, Tả Ý liền mặc áo khoác vào chạy nhào ra ngoài.
“A Diễn.” Cô cười hì hì chạy tới trước mặt anh.
“Ừm.” Anh đáp lại một cách lơ đãng, rồi đi vòng qua cô.
Cô cảm thấy anh có gì đó bất ổn, nhưng vẫn cười hỏi: “Anh đi đâu thế? Muộn thế này?”
“Em về đi.” Anh dừng lại, quay đầu nói với cô.
“Em nói xem tôi đã bị làm sao thế nhỉ?” Anh cười, “Thẩm Tả Ý, vì sao em lại đột nhiên đến tìm tôi. Đối với kẻ thù này, em chợt thấy lương tâm thức tỉnh hay là quyết định không truy cứu chuyện xưa? Hay là, em đang thương hại kẻ tàn tật này?”
“Em…” Tả Ý có hơi khốn đốn. Cô không biết anh đã nghe được chuyện gì.
Anh tự trêu: “Em không biết trả lời à? Vậy để tôi nói thay em. Em đã tính toán chi li trả thù tôi suốt thời gian qua, sao lại tự nhiên để cho lòng thương hại của mình chiếm thế chủ đạo? Em tưởng tôi vì em nên mới bị cưa chân, vì em nên mới biến thành quái vật một chân. Cho nên em trở thành Thánh nhân, em áy náy! Em có cảm giác tội lỗi! Em cảm thấy em có trách nhiệm với tôi! Nói cho em biết, Thẩm Tả Ý, tôi không cần! Trên đời này, Lệ Trạch Lương đây cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu lòng thương hại. Chuyện tôi thích thì tôi làm, đừng nói là cưa chân, cho dù lúc đó tôi nhảy xuống và ૮ɦếƭ tại đó, cũng là do tôi tự chuốc lấy, không liên can gì đến em!”
Anh càng nói càng giận, cuối cùng “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, bỏ cô một mình ngoài vườn.
“Không phải như vậy đâu.” Tả Ý nhìn vào nơi anh vừa đi khỏi, nước mắt sóng sánh, không tìm được lời nào để phản bác anh.
Những gì anh nói không phải là vô lý, nếu như không phải sự thật về sự tàn phế của anh bị phơi bày ra trước mặt, cô nào có dũng khí tiến lên đối diện với tình cảm của anh? Nhưng… hình như không hoàn toàn là như vậy.
“Không phải như vậy đâu, không phải như vậy đâu…” Cô chỉ biết bất lực lặp đi lặp lại những câu chữ không có giá trị này, từ từ ngồi bệt xuống đất.
Tuyết không ngừng rơi, và cô thì ngồi dưới màn đêm giá lạnh như thế, mà bản thân lại không cảm nhận được cái rét, mặc cho bông tuyết rơi trên tóc, rơi trên mặt, sau đó tan chảy thành nước đá, còn cô, chỉ không ngừng suy nghĩ những lời anh nói lúc nãy.
Một lúc sau, cánh cửa ấy lại mở ra, Lệ Trạch Lương bước ra lần nữa, vứt trả cô túi xách và một cây dù, anh lạnh lùng nói: “Thẩm Tả Ý, xe đến đón cô đang ở ngoài kia. Hãy cút khỏi đây, và mang cả lòng thương hại của cô nữa.”
Anh nói xong bèn quay đầu đi, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng gọi kèm theo tiếng khóc của Tả Ý: “A Diễn…” Cô níu chặt tay áo của anh.
Cái tên này vừa được nói ra, thì nước mắt của cô tức thì tuôn trào.
Bước chân của anh khựng lại.
“Lần đầu tiên anh nói chuyện với em, là lúc anh đang thi đấu, em làm anh bị thương khiến lớp anh mất giải huy chương, anh không trách em, còn hỏi em có đau không; Lần đó, anh mặc cho tuyết đang rơi mà vẫn cho em mượn áo để che đi dấu vết xấu hổ, để rồi bị sốt cao và sốt rất lâu, anh không trách em, chỉ bảo em sau này đã là con gái thì không thể lơ mơ vậy nữa; Lên phổ thông, em bỏ nhà ra đi, anh dắt em vào lớp học, bị thầy phát hiện, anh chịu la mắng nhưng cũng không trách em; Khi vừa đến Đức, răng bị đau nhưng lại không dám một mình ra đường, anh vì dẫn em đi khám bác sĩ mà trễ giờ thi, anh cũng không trách em. Trước đây, em làm bao nhiêu chuyện sai trái, anh đều tha thứ cho em. Anh nói, bất kể Tả Ý làm gì, anh cũng không giận.”
Cô vừa khóc vừa nói lung tung: “A Diễn, anh đừng mong nuốt lời. Em nhớ rất rõ, anh nhất định đã từng nói với em như thế. Vậy nên em gạt anh, anh biết rõ mà vẫn để em gạt, anh không giận, còn nói xin lỗi với em, xin lỗi hết lần này đến lần khác. Nhưng mà… nhưng mà hôm nay anh lại đuổi em đi, anh không cần em nữa.” Tả Ý nói xong thì đã khóc không thành tiếng, hoàn toàn là gương mặt thương tâm khi gặp chuyện ấm ức như hồi nhỏ.
“Cho nên, trong lòng anh nhất định là đang trách em, trách em hại anh trở nên như vậy, hại anh mất đi một chân còn gạt anh lừa dối anh. Nhưng, em thật sự không phải cố ý, em không phải cố tình canh lúc anh nhìn thấy mới tự sát, để anh đến cứu em. Em luôn nghĩ rằng, nếu như có thể đổi ngược lại thì hay biết mấy, hãy đổi chân em cho anh, chỉ cần anh có thể đứng dậy, đi lại bình thường, chỉ cần anh đừng đau nữa, được khỏe mạnh như những người khác. Nhưng mà, tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ mặc em, còn đuổi em đi. A Diễn, sao anh lại bỏ Tả Ý? Tại sao chứ?”
Mỗi một chữ của cô đều đâm vào trái tim anh, Ⱡồ₦g иgự¢ đau đến mức như muốn chảy máu. Không ai lại không rung động, dẫu cho là lòng dạ sắt đá e là cũng đã được hong nóng. Anh quay phắt lại ôm cô vào lòng, anh đau lòng nói: “Tả Ý, đừng nói nữa. Em đừng khóc, đừng khóc.”
Tả Ý vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, tiếp tục khóc: “Hôm đó, em thật sự đã giấu anh mà hỏi họ về tai nạn xe ấy, nếu như em không hỏi, suốt đời anh cũng không cho em biết. Lúc ấy, em hối hận muốn ૮ɦếƭ đi cho xong. Nếu không phải vì em quá nông nổi, A Diễn sẽ không bị như vậy. Em không biết phân biệt đó là thương hại hay là gì khác. Em chỉ biết lúc ấy em đã hạ quyết tâm phải sống cùng A Diễn, mãi mãi đều ở bên cạnh A Diễn, không bao giờ làm A Diễn phải đau lòng vì em nữa. Nhưng, em thật sự không biết đó là áy náy hay là tình yêu, em không biết…”
Đối với Lệ Trạch Lương, những lời này chẳng khác nào một sự dày vò của lương tâm, anh ôm cô thật chặt, không ngừng nói: “Anh biết rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa Tả Ý.”
Tả Ý úp mặt trong lòng anh thút thít rất lâu.
Lệ Trạch Lương nâng mặt cô lên, đưa ngón tay lau đi vệt nước mắt, nhưng anh vừa lau, nước mắt lại lăn xuống. Ngón tay anh chạm vào giọt lệ ấy, phỏng đến đáy lòng. Anh nhắm mắt lại, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, siết chặt thêm nữa.
Tuyết rơi trên tóc, trên vai, trên mi mắt, dần dần, không tan chảy nữa.
“Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý…” Anh mãi gọi tên cô, giọng thấp xuống, trầm lại, khe khẽ, nhẹ nhàng: “Em đừng khóc nữa, anh không cho em khóc. Những gì em nói anh hiểu cả rồi, anh đã hiểu.”
“Anh hiểu rồi mà còn bảo em đi.” Cô khóc đến mức trình tự logic cũng bị đảo ngược.
“Anh bị quỷ ám.” Anh tự trách.
“Anh còn vứt đồ của em nữa.”
“Anh đã sai.”
“Trời lạnh như vậy, anh còn không cho em vào nhà.”
“Anh cũng đâu có vào.”
“Lúc nãy rõ ràng anh đã vào đó mấy phút.”
“Được, vậy thì lát nữa phạt anh đứng thêm nửa tiếng.” Anh nói.
“Em mới không có nhẫn tâm như anh.” Nói xong thì nước mắt nước mũi đều quẹt cả lên áo anh.
“Đúng, không ai nhẫn tâm hơn anh hết.” Anh hùa theo.
[3]
Đêm đó, Tả Ý kiên quyết đòi xoa Ϧóþ chân cho anh. Cô nói một cách thần bí: “Hôm nay em đã học cách làm rồi nhé, chắc chắn sẽ có tiến bộ, sau này chân của anh cứ giao cho em, chỉ có em được sờ.”
Tiếp đó cô chạy đi nấu thuốc đông y cho anh ngâm chân, chỉ một lúc thì đã đi vào với xô nước đầy, trán đẫm mồ hôi. Khăn lông và ghế đẩu đều được chuẩn bị đâu vào đấy, Tả Ý ngồi xuống, đưa tay sờ lên chân anh.
“Bỏ đi, Tả Ý.” Lệ Trạch Lương ngăn cô lại.
“Chẳng lẽ anh chê em không dịu dàng bằng người ta?”
“Không phải.”
“Anh là A Diễn của em, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy là được rồi. Chân là của anh, anh là của em, vậy em ᴆụng vào chân phải của mình thì có gì đâu chứ?”
Tả Ý nói xong thì tiếp tục hành động lúc nãy.
Lệ Trạch Lương ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng chiều theo cô.
Và thế là, Tả Ý xắn ống quần anh lên, để chân phải của anh ngâm vào thau nước thuốc ấm.
“Có nóng không?” Tả Ý vừa xoa vừa hỏi.
Anh lắc đầu.
Sau đó, cô cầm chiếc khăn lông đã vò nước nóng đặt lên chân anh, chà từ dưới lên, liên tục mấy lần rồi bỏ khăn xuống, hai tay bọc lấy chỗ bị cắt, dùng sức vuốt nó hướng về phía đầu gối để giúp tăng tuần hoàn máu. Sau khi nước đã nguội lạnh, cô dùng khăn lau khô hai chân của anh, để nó xếp bằng lên giường rồi lặp lại quá trình xoa Ϧóþ lúc nãy một lần nữa.
“Tả Ý, có một số việc tuy em không hỏi, nhưng chuyện năm xưa, anh nên nói cho em biết.” Lệ Trạch Lương chợt mở miệng nói.
Tả Ý nhìn vào ánh mắt và bờ môi của anh, dự đoán được anh muốn nói gì, bèn lập tức ngăn lại: “Em không muốn nghe, không muốn biết. Bất kể năm xưa anh đã làm gì, thì cứ xem như đã qua, em không muốn biết.”
“Em không để tâm sao?” Anh nhìn thẳng vào cô.
“Nếu nói một chút cũng không để tâm thì chỉ là lời giả dối. Nhưng…” cô hơi ngừng lại, “Em xem trọng anh hơn, em sợ anh đau lòng, sợ anh khó chịu, sợ mất anh. Chỉ cần có thể ở bên anh, không gì có thể ngăn cản em. Em cũng tin rằng, ba nhất định sẽ tha thứ cho em.”
Khi Tả Ý nói xong những chữ này, bàn tay trong nước của cô chợt chạm phải da của anh, cô không khóc, ánh mắt vô cùng kiên định.
Anh nhìn cô rất lâu, trong mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp, mãi một lúc sau, trăm câu vạn lời đến cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ, hai chữ đơn giản nhưng lại sâu nặng: “Cám ơn.”
Cuối cùng, cô đã tin anh.