Lương Ngôn Tả Ý - Chương 47

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Đối với thế giới, bạn chỉ là một cá thể; nhưng đối với một ai đó, bạn có thể là cả thế giới
[1]
Buổi chiều, Tạ Minh Hạo đến đón Tả Tình về thành B. Trời rất lạnh, dì Nhậm đội mũ lên cho Tả Tình, nhưng cổ áo lại kéo chưa hết, Tả Ý chỉnh lại cho chị gái, hành động này dẫn đến sự chú ý của Tả Tình. Gương mặt của Tả Tình rất thuần khiết, đôi mắt đen láy sáng sủa, trông như một đứa bé. Tạ Minh Hạo chăm sóc cô rất chu đáo, gương mặt cô mũm mĩm, hệt như một quả táo đỏ. Tả Ý không cầm được lòng nựng vào mặt Tả Tình, cô cũng không phản kháng, còn cười với Tả Ý.
Nếu cô nói, cô thích một Tả Tình như thế, dì Nhậm có giận không?
Sau khi tiễn họ đi, trên đường về Tả Ý nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.
“Cùng ăn cơm.”
“Được thôi.” Cô trả lời anh, phía sau còn đi kèm một mặt cười.
Một lúc sau mới sực nhớ ra, cô lại hỏi: “Nhưng ăn ở đâu?”
“Nghe nói ở đường Ninh Tịnh có một nhà hàng Ý, thức ăn khá ngon.”
Cái “nghe nói” này là Lệ Trạch Lương vừa mới nghe được do hỏi Tiểu Lâm. Thật ra anh rất xem trọng điều này, chỉ là trước đây khi có phái nữ đi cùng, đa số đều là người ta chuẩn bị chu toàn để cho anh vui, anh không bao giờ để tâm, giờ đây đành phải bưng mặt đi hỏi thôi.
Tả Ý mỉm cười nhắn lại: “Chi bằng anh nấu cho em ăn.”
Vài phút sau, anh trả lời:
“Được, tan ca anh đón em.”
Nhìn những chữ trên màn hình, Tả Ý cười cong cả miệng. Anh đến đón cô tan ca, sau đó cả hai cùng đi chợ, về nhà nấu cơm, niềm hạnh phúc giản dị này là điều cô hằng ao ước. Dẫu rằng hơi muộn, song sau cùng cũng không bỏ lỡ.
Đến giờ tan ca, xe của anh đậu ở phía bên kia đường, hơi xéo với cửa ra vào của công ty cô. Tả Ý chạy nhanh xuống lầu, chuồn vào trong xe. Bên ngoài rất lạnh, cô chà xát hai bàn tay lạnh cóng, sau đó dán lên mặt anh, làm anh giật mình.
Nhìn vẻ mặt của Lệ Trạch Lương, Tả Ý cười ha hả rất nghịch ngợm.
Khóe mắt giựt giựt, anh bất lực lườm sang tài xế ngồi ở đằng trước, may là vị tài xế này ngồi yên bất động, mắt cũng không dám nhìn xéo, mà cho dù có nhìn thấy thì cũng vờ như không hề thấy. Bấy giờ Tả Ý mới phát hiện người lái xe không phải là Quý Anh Tùng, anh quả thật là đi công tác rồi. Cô có hơi bất an mà nhìn Lệ Trạch Lương, xem ra Quý Anh Tùng cũng không nói gì với anh về việc cô hỏi.
Tả Ý và vị tài xế này không quen lắm, nên cũng không dám làm càn, bèn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh. Ngờ đâu một lúc sau, anh đưa tay qua nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô. Tả Ý tim đập thình thịch, lén nhìn anh, phát hiện anh đang vờ như không có gì mà nhìn ra cửa sổ.
Tay của anh không ấm hơn tay cô là bao, nhưng sau khi da kề da tay kề tay, lại trở nên đặc biệt ấm nóng.
Về đến căn hộ ấy, đầu tiên Lệ Trạch Lương gọi cho lão Đàm, nói với ông rằng anh sẽ không về. Từ nhỏ gia giáo Lệ gia đã rất nghiêm ngặt, cũng vì vậy mà tập thành thói quen đi đâu cũng phải nói lại với người nhà, để tránh họ nấu cơm chờ mình.
Tả Ý hỏi: “Những ngày qua anh đều về Lệ gia à?”
Lệ Trạch Lương gật đầu.
“Thế tại sao lần nào anh cũng chờ em ở đây?”
Anh không đáp, lấy nước vo gạo.
Lúc này điện thoại lại reo, Tả Ý lau tay khô ráo thì bắt máy.
“Cô… Thẩm.” Vẫn là lão Đàm, vả lại ông có vẻ khá ngạc nhiên.
“Ừm, chú Đàm, là tôi.”
Lão Đàm cảm thán: “Chả trách hôm nay cậu chủ lại vui vẻ đến thế.”
“Rõ rệt vậy sao?” Tả Ý cười.
“Tôi còn định khuyên cậu chủ về nhà, hoặc cho hộ lý sang đó, xem ra hôm nay không cần rồi.”
“Sao thế ạ?”
“Chân của cậu chủ gần đây sưng rất dữ dội, mỗi đêm đều phải xoa Ϧóþ, nếu không ngày hôm sau sẽ rất đau.”
“Tôi khuyên anh ấy về đó.”
“Bỏ đi, cô Thẩm, cô biết tính của cậu chủ mà, chuyện cậu ấy không chịu thì có mười con bò cũng không kéo được.” Lão Đàm lắc đầu, hơn thế nữa, ông sợ lại vô tình làm họ cãi nhau.
“Tôi sẽ thử.”
Sau khi cúp máy, cô quay về bếp. Lệ Trạch Lương hỏi: “Ai gọi thế?”
“Chú Đàm nói, anh ăn tối xong nên về Lệ gia.”
“Về đó làm gì?” Anh dừng lại động tác trên tay.
“Chân của anh cần phải điều trị.”
“Anh đã nói với ông ấy là không sao, hôm khác mới về.” Anh dừng hẳn việc trên tay, sống lưng cứng đờ.
Tả Ý biết anh không thích nhắc đến chuyện này, cô rất sợ anh lại đột nhiên trở chứng.
Không khí trong nhà bếp quả nhiên đã bất chợt hạ thấp, ngưng đọng.
Tả Ý đi ra sau lưng anh, ôm lấy anh: “A Diễn, nếu như anh đau thì phải làm sao đây?”
“Anh không đau.” Nét mặt của anh dịu lại, khẽ nói.
“Nhưng tim em sẽ đau,” Cô ngừng một lúc, lại nói: “Về đó nhé, em sẽ đi cùng anh.”
“Thật ư?” Anh hỏi lại như một đứa trẻ.
Thấy anh như chịu khuất phục, Tả Ý vội đáp: “Thật.”
“Vậy được.” Anh nói.
Giây phút ấy cô mới biết, thì ra anh không chịu về Lệ gia là vì cô, anh sợ cô không chịu bước vào nhà họ Lệ. Nghĩ đến đây, cánh tay đang ôm anh càng thêm siết chặt.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Thật ra chỉ cần có A Diễn, những thứ khác đều không quan trọng. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mỗi phút mỗi giây đều là tốt.”
Họ ăn cơm xong thì cùng về Lệ gia, mọi người đã đứng chờ sẵn từ trước.
Vào phòng ngủ, Lệ Trạch Lương chau mày đau đớn cởi chi giả ra, sắc mặt cũng xanh rờn. Bên chân phải tàn khuyết ấy một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cảm nhận khi nhìn thấy nó lần này khác hẳn trước đây. Nếu không phải vì cô, làm sao mà anh bị như vậy? Một cảm giác ấm nóng từ tứ chi dồn lại chạy thẳng vào khoang mắt cô, suýt nữa đã tuôn trào.
“Tả Ý, em ra ngoài trước đi.” Anh nhận ra sự lạ thường của Tả Ý, hơn nữa anh vô cùng không muốn để cô biết chân của anh đang phát triển theo chiều hướng xấu.
“Không, em phải xem.” Cô kiên quyết từ chối.
Trong lúc cô hộ lý xinh đẹp kia ra ngoài lấy đồ, anh dịu giọng nói: “Em ra ngoài một lúc nhé.”
“A Diễn, tuyệt đối không được,” Cô nháy mắt nói, “Để một mỹ nữ ở lại với anh trong phòng, lại còn sờ soạng chân của anh, em không an tâm.”
Anh cứng họng, cười bất lực.
Uống thuốc xong thì anh bắt đầu buồn ngủ.
Tả Ý vốn dĩ là ngồi bên giường xem truyền hình chung với anh, thấy mi mắt anh dần dần khép lại, cô định vặn nhỏ âm thanh xuống. Đảo mắt quanh phòng một lúc mới phát hiện cái điều khiển đang nằm cạnh chiếc gối ở bên kia. Nhưng, bắt đầu từ lúc nãy trở đi thì anh luôn nắm tay cô. Hiện giờ anh chỉ vừa mới thi*p đi, nếu cô cử động một cái, e sẽ làm anh thức giấc.
Truyền hình đi vào khâu quảng cáo, âm thanh chợt tăng cao.
Cô không chờ được nữa bèn nhích qua một chút, cố gắng không lay động cánh tay đang được anh giữ, chỉ dùng tay kia để với chiếc điều khiển. Khó khăn lắm mới tới tay, giải quyết xong tivi, cô thở phù ngồi xuống thì chợt thấy con mèo đáng ghét của Lệ Trạch Lương đang ngoe nguẩy cái đuôi vui vẻ tiến vào phòng, ngay lập tức phóng lên tấm chăn của anh.
Tả Ý chau mày dùng tay ra lệnh nó cút xéo, nhưng con mèo này không biết điều chút nào, còn rất bình tĩnh mà giẫm vài cái lên tấm chăn, cuối cùng còn kiêu ngạo mà nhìn Tả Ý rồi “meo” lên hai tiếng.
Tả Ý giận quá, giơ chân lên đạp nó xuống đất. Chỉ vì nhất thời kích động, tay của cô vô tình tụt khỏi tay của Lệ Trạch Lương, chiếc dép cũng bị rơi xuống giường, lần này thì làm anh thức giấc thật rồi.
Anh mở mắt ra: “Em đi đâu vậy?”
“Em không đi đâu hết.” Cô đứng dậy nhảy lò cò vài bước mới mang lại được chiếc dép, con mèo kia vẫn không chịu thua mà nhìn cô kêu meo meo.
“Em làm gì nó thế?” Anh hỏi.
“Em… em bảo nó đi ngủ đông, nhưng nó không chịu nghe, nên em dạy dỗ nó giúp anh.”
“Em từng thấy con mèo nào ngủ đông sao?”
“Chưa từng thấy, nhưng từng nghe ai đó nói.” Tả Ý như chộp được cái đuôi của ai đó vậy, cười đắc ý.
Kỳ nghỉ đông của năm đầu tiên mà họ biết nhau, trong thư viện có một con mèo vừa chào đời. Tả Ý suốt ngày bồng nó ra chơi, hai con mèo ấy vẫn chưa đầy tháng, ngày nào cũng xụ mặt ngủ và ngủ. Vậy mà cứ hễ chúng ngủ, Tả Ý lại thích làm chúng dậy.
Về sau, căn bệnh mười ngàn câu hỏi tại sao của cô lại trỗi dậy, bèn chạy đi hỏi anh: “Vì sao chúng cứ ngủ thế?”
Lúc ấy anh rất không có kiên nhẫn với cô, bèn trả lời cho có: “Chúng phải ngủ đông.”
Từ đấy, câu nói này đã biến thành điển cố của Lệ Trạch Lương thời phổ thông.
Anh mỉm cười: “Em còn nhớ à?”
“Đương nhiên rồi, chuyện của anh em đều ghi nhớ như in.” Tả Ý tiếp tục nói, “Còn có một lần, anh ôn từ vựng cho em trước kỳ thi Anh văn trình độ IV, lúc đó nhóm Hầu Tiểu Đông chạy đến chỗ chúng ta xem bóng đá, trận đấu phải nửa đêm mới bắt đầu, thế là họ cứ mải miết kể chuyện ma để Gi*t thời gian. Em nghe xong, mấy đêm liền không dám ngủ một mình, nên đã chạy qua phòng anh trải nệm ngủ dưới đất…”
Vì tác dụng của thuốc, anh chưa nghe cô kể xong thì đã ngủ say. Tả Ý chưa bao giờ chăm sóc anh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Lệ Trạch Lương cũng có lúc mềm yếu. Tả Ý mỉm cười nhìn anh ngủ, kéo chăn lên đắp cho anh.
Chính trong giây phút ấy, anh mơ hồ nói: “Tả Ý, anh xin lỗi, anh xin lỗi…” anh nói liên tục ba chữ này, càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ không thể nghe thấy. Không biết là lời nói mớ của anh, hay anh thật lòng muốn nói với cô. Sau một lúc xem xét kỹ càng, Tả Ý một lần nữa xác định anh đã ngủ say.
Tả Ý đứng đấy nhìn anh rất lâu, nhất thời nhớ ra một câu trong bài hát mà tài xế taxi tặng cho cô: Em muốn hôn lên trái tim ngoan cường quá mức của anh. Cô cúi xuống, hôn anh thật nhẹ, sau đó tắt đèn, quay lưng đi về phòng khách ở bên cạnh.
Lệ Trạch Lương ngủ một giấc đến ba, bốn giờ sáng, phát hiện trên giường chỉ có một mình anh, thoắt một cái liền ngồi dậy, giở chăn ra bước xuống giường, nhất thời bất cẩn té nhào xuống đất. Anh mượn sức chống đỡ cạnh giường rồi bò dậy, sờ soạng tìm thấy cây gậy đặt cạnh đó rồi nỗ lực đi ra ngoài, tìm đến phòng khách. Cho đến khi nhìn thấy Tả Ý đang say giấc trên giường, anh mới an lòng.
Anh sợ tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ, những giấc mơ hư ảo như thế đã tìm đến anh rất nhiều lần, mỗi khi thức dậy mới phát hiện chẳng qua là một niềm vui ảo. Anh để gậy dựa vào tường, nằm lên giường cô, ôm lấy cô từ phía sau, một cảm giác chân thật chưa bao giờ có.
Trong mơ hồ cô chạm phải bàn tay quen thuộc, tỉnh táo ra một chút, cô quay lại hỏi: “A Diễn?”
“Ừm.” Anh vùi đầu vào tóc cô, sau đó hôn lên mặt cô.
“Chân của anh…” Cô sợ anh sang đây là để làm chuyện xấu.
“Anh chỉ muốn ôm em.” Anh quyến luyến mà áp sát vào người cô.
“Anh sao vậy?”
Lệ Trạch Lương thì thầm: “Sợ không nhìn thấy em.”
Nghe được câu này, Tả Ý dường như cảm nhận được một hơi ấm mang hương vị ngọt ngào từ từ lan tỏa khắp người cô, đọng lại ở tim cô. Cô chợt nhớ ra một danh ngôn tình yêu: Đối với thế giới, bạn chỉ là một cá thể; nhưng đối với một ai đó, bạn là cả thế giới.
[2]
Sáng hôm sau khi thức dậy, Tả Ý phát hiện bên ngoài chỉ có một màu trắng tinh, đêm qua thực sự tuyết đã rơi. Tuyết đầu mùa năm nay đến mà không có một dấu hiệu nào, mang đến một niềm vui bất ngờ. Khi lên xe, cô phát hiện tài xế vẫn là người hôm qua. Quý Anh Tùng vẫn chưa về, cũng không báo cáo gì với Lệ Trạch Lương, thôi thì đôi bên cùng hiểu vậy.
“Tối nay anh không thể ăn cơm với em.” Anh hỏi.
“Vì sao?”
“Gặp một người bạn.”
“Đàn ông hay phụ nữ?” Cô hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc