Lương Ngôn Tả Ý - Chương 46

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Với trình độ này mà cũng dám đi giúp người?” Anh liếc xéo.
“……”
Xem ra đề tài này không thích hợp tiếp tục nữa.
Chính trong lúc Tả Ý vò đầu bứt tóc nghĩ xem còn gì khác có thể nói với anh không thì dì Nhậm chợt gọi điện đến.
Sau khi cúp máy, nét mặt cô rất nghiêm trọng mà nói: “Tả Tình trở bệnh rồi, em phải đi xem.” Dứt câu liền chạy ra kệ giày.
Trong lúc mang giày, cô nhìn Lệ Trạch Lương một cái, và cả quyển sách trên bàn.
Chờ khi Tả Ý đóng cửa, anh lại bắt đầu châm thuốc, để cái bật lửa lên bàn. Khi rút tay về, anh hơi ngừng lại trước quyển sách, cuối cùng vẫn cầm nó lên.
Vừa lật qua đã nhìn thấy bìa sách nhăn nheo ấy. Cử chỉ của cô lúc nãy đã không lọt khỏi pháp nhãn của anh, hệt như lúc nhỏ vậy, vật nào đến tay cô cũng không có kết quả tốt.
Những gì anh viết trong đó có lẽ cô đã thấy cả rồi, anh đã viết từ lúc nào, chính anh cũng không còn nhớ rõ. Lệ Trạch Lương tùy tiện lật nó ra, bất ngờ phát hiện bên cạnh nét chữ của mình đã có thêm nội dung mới.
Bên cạnh mỗi một chữ “Tả Ý” đều được thêm hai chữ “A Diễn”. Trước đây anh đã viết tên cô bao nhiêu lần, giờ đây cô cũng viết lại bấy nhiêu lần tên của anh, dính nhau chi chít. Hai nét chữ hoàn toàn khác nhau, nhưng hai cái tên lại dính chặt nhau.
Tả Ý A Diễn.
A Diễn Tả Ý.
Có một mùa đông, cô cười hì hì với hai tên của anh lên giấy rồi cầm nó lên nói khá là hùng hồn: “Tiểu Lâm và Nam Diễn đều là của Tả Ý. Hay là gộp nó thành ‘Tả Ý Lương Diễn’, cũng dễ nói nữa. A Diễn, không phải anh rất thích làm con dấu sao, anh làm cho em một cái đi, làm bốn chữ này nhé.”
Nói xong, cô bắt đầu nghĩ sẵn sẽ đóng con dấu này vào tất cả những vật chung thuộc về họ, mỗi thứ đều phải để lại một dấu ấn.
Lúc ấy anh không mấy để tâm, sau này cũng dần quên mất sự việc ấy.
Tả Ý Lương Diễn.
Lệ Trạch Lương nắm chặt tay, ngước mặt lên, anh nhắm mắt lại hít thật sâu. Sau vài giây tĩnh lặng, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, mở cửa chạy ra ngoài. Vội vàng đuổi theo xuống lầu, người qua xe lại, nào có thấy hình bóng Tả Ý đâu nữa.
[5]
Hôm sau, bầu trời âm u đến đáng sợ, mây thấp đến mức như có thể chạm vào chúng.
Kiều Mẫn Hàm bất ngờ bảo Tả Ý mang hồ sơ sang Lệ thị. Tả Ý cầm bộ hồ sơ ấy chớp chớp mắt, có quá trùng hợp không. Hay là đêm qua mình đã không nắm bắt được cơ hội, hôm nay Thượng Đế thương tình cho thêm một lần. Đợi khi cô mang nó đến phòng Kinh doanh của Lệ thị thì giám đốc bộ phận lại bảo cô gửi đến phòng tổng giám đốc. Vừa nghe thấy nơi này, tim của Tả Ý lập tức đánh trống. Tối qua đúng là cô đã làm người “giao hàng”, nhưng thái độ của Lệ Trạch Lương hệt như là đậu bốn mùa, dầu hay nước đều không thấm cơ mà. Nhưng… sự trùng hợp của hôm nay có quá bất thường rồi không?
Cô bước tới trước mặt Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cười nói: “Lệ tiên sinh đang đợi cô ở bên trong.” Sau đó thì xuống lầu khác làm việc.
Tả Ý hơi hé môi, cô có cảm giác mình đã bị sập bẫy.
Cô gõ cửa, vào cửa, đóng cửa.
Phòng làm việc của anh đặt trên tầng cao nhất của Lệ thị, phía sau bàn là cả một vách kính to, có thể nhìn toàn cảnh của thành phố. Anh quay lưng với cô, đang đứng nhìn phong cảnh bên ngoài, nghe tiếng gõ cửa mới xoay lại.
“Em mang hồ sơ đến đây.” Tả Ý đứng trước cửa, chậm rãi nói, “Họ nói phải mang cho anh xem trước.”
Anh vòng qua bàn làm việc bước tới trước mặt cô, cầm lấy hồ sơ đó và thật sự giở ra đọc, đọc một cách chăm chú, nửa ngày cũng không nói gì. Tả Ý có hơi hụt hẫng, những tưởng cô có thể xuất hiện tại đây một cách hợp tình hợp lý như thế, không phải do Thượng Đế ban tặng mà là sự sắp đặt của anh. Dẫu rằng đã tốt hơn trước đó rất nhiều, không phải cứ thấy cô thì dùng lời chế giễu, song thái độ anh đối với cô vẫn cứ lạnh nhạt.
Tả Ý có hơi rầu rĩ, đây là phòng làm việc, không giống như hôm qua khi ở nhà, càng khó tìm đề tài hay lý do để cô có thể ở lại lâu hơn. Giờ đây anh lại đang đọc hồ sơ, cô còn đứng đây thì hoàn toàn như một người thừa thãi mặt dày. Thế nên, cô cúi gằm đầu nói: “Em đi đây.”
Chính trong lúc cô xoay người đi thì tay của anh đột ngột và chính xác mà kéo lấy cổ tay cô, cô ngoảnh đầu nhìn anh kinh ngạc. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, vì vậy không làm cô hoảng sợ, nhưng nó thật sự khiến cô ngạc nhiên. Thấy Tả Ý nhìn mình với vẻ mặt như thế, Lệ Trạch Lương buông tay ra, hơi quay mặt đi, ngay lập tức tuôn ra một câu.
“Đúng lúc tôi có việc phải xuống dưới, đi cùng vậy.”
Tả Ý lại nhìn anh, rồi ngoan ngoãn đi theo ở phía sau.
Trên đường đi họ gặp phải giám đốc Nghệ của phòng Kế hoạch, vị giám đốc cúi đầu chào: “Xin chào, Lệ tiên sinh.”
“Ừm.” Lệ Trạch Lương không dừng lại, thế là giám đốc Nghệ vừa đi theo vừa nói, “Tôi đang cần gặp ngài.”
“Tôi có việc.” Lệ Trạch Lương nói xong thì vào thang máy, Tả Ý cũng đi theo vào trong.
Vị giám đốc Nghệ không biết điều cũng định bước cùng, ngờ đâu bị Lệ Trạch Lương âm thầm lườm một cái, tim liền run lên, vội vàng nói: “Tôi đi chuyến sau.”
Thang máy khép cửa lại.
Bên trong chỉ còn họ, trên tay anh vẫn là tập hồ sơ lúc nãy. Khi anh mặc đồ vest, cảm giác khác hẳn với lúc còn đi học. Lần đầu tiên khi đến Lệ thị, cô cũng đã gặp anh tại thang máy, lúc ấy họ hàn huyên như hai người xa lạ, và Tả Ý, cũng đã si mê và lưu luyến với hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy hệt như bây giờ.
Nhưng Tả Ý cảm thấy có gì đó không đúng, hình như thang máy không di chuyển.
Lệ Trạch Lương như cũng đột nhiên nhận ra vấn đề này, dời mắt sang bảng điều khiển, mới biết rằng họ đều đã quên bấm nút gọi tầng. Anh đứng gần hơn, thế là tiện tay ấn vào số “1”.
Một động tác như thế lại bất cẩn làm rơi hồ sơ trên tay.
Lệ Trạch Lương vừa định khom xuống nhặt thì Tả Ý đã nhanh hơn anh thực hiện việc này. Cô biết, khom lưng đối với anh mà nói là hơi gian nan, cô nhanh chóng nhặt nó lên.
Khi cô định đưa lại cho anh, vừa nhỏm dậy thì cảm giác da đầu căng lên, hóa ra cái kẹp tóc đã vướng vào nút áo của anh. Tóc cô để dài đã lâu, ngày thường chỉ cắt tỉa đơn giản chứ chưa cắt ngắn bao giờ. Hôm nay trước khi đến đây cô còn cố tình xõa tóc xuống, chỉnh trang thật xinh đẹp rồi mới xuất phát.
“Đừng động đậy.” Anh kẹp hồ sơ dưới cánh tay, trống ra một bên giúp cô giải cứu mái tóc.
Tư thế này thật khổ sở, muốn đứng thẳng lên cũng không được. Không biết anh vô tình hay hữu ý mà tiến lên nửa bước, thế là đầu của cô liền rất tự nhiên mà tựa trên người anh. Cô cúi gằm đầu, nhìn ngón tay của anh gỡ rối từng chút một. Anh rất chu đáo, không làm cô đau chút nào, động tác dịu dàng đến mức như chạm đến trái tim của Tả Ý. Giây phút ấy, cô lưu luyến.
“Xong rồi.” Anh nói.
Tả Ý cười cười ngượng ngùng, sau đó đứng thẳng lên.
Tóc đã được giải vây, song vẫn còn quanh quẩn trên ngón tay anh, vì vậy khoảng cách của họ vẫn còn rất gần. Cô ngước lên nhìn vào mắt anh. Anh nhìn cô, không nói một lời, cũng không che đậy được thần sắc phức tạp trong đôi mắt ấy, có quyến luyến, có sợ hãi, có trông chờ… Yết hầu của anh động đậy một cái, ánh mắt có hơi mê mẩn, tiếp đó, anh kéo tóc cô đến gần hơn nữa, từ từ đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, đó là một nụ hôn chứa nỗi lo sợ và dò thám, sự thân mật đã xa rời họ quá lâu này khiến trái tim của Tả Ý khẽ run lên.
Môi của anh vẫn lành lạnh, nhưng lại mềm mại và dịu dàng lạ thường, anh chưa bao giờ dùng cách hôn cẩn trọng và rụt rè như vậy để hôn cô, cảm giác ấy như sợ rằng, chỉ cần mình khẽ dùng lực một chút thôi, lập tức sẽ làm cô hoảng hốt bỏ chạy.
Đột nhiên, không biết thang đã xuống đến tầng nào mà tự dưng dừng lại. Tả Ý hoảng hồn, lập tức đẩy anh ra, lui lại vài bước.
Chờ khi cửa thang mở ra, bên ngoài lại không có một ai. Nhưng, khi cả hai một lần nữa trở về không gian đóng kín ấy thì không khí bên trong lại đã khác rồi. Động tác xua đẩy anh của Tả Ý, khiến anh chợt rơi trở về sự thật tàn khốc.
Lệ Trạch Lương quay mặt đi, vờ như điềm tĩnh mà giải thích: “Lúc nãy là nụ hôn biệt ly, em không cần để trong lòng.” Đột nhiên lại trở về Lệ Trạch Lương lạnh nhạt khó đoán.
Trên môi còn vương vấn xúc cảm dịu dàng lúc nãy, vậy mà bây giờ đã là câu nói này, tim của Tả Ý nhói đau, cô không tin, cô không tin lúc nãy anh đã mang tâm thái biệt ly để hôn cô. Tả Ý muốn nói, miệng hơi hé mở, song lại cảm thấy vô ích, khi anh đã cứng miệng, thì ai ép hỏi gì cũng chỉ là tự tìm cái khổ. Anh sẽ chỉ dùng cách cay độc nhất để vũ trang bản thân, nói ra những lời tổn thương cô, cũng tổn thương anh.
“A Diễn.” Tả Ý gọi anh.
Lệ Trạch Lương nghe thấy hai chữ mang tình cảm ấm áp ấy, có hơi kinh ngạc mà quay lại. Tả Ý thừa cơ dùng cả hai tay choàng lên cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Lúc ấy cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ đẩy cô ra rồi lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, xin cô hãy tự trọng.” Nếu anh làm như vậy, cô không chắc là mình sẽ còn dũng khí đến gặp anh nữa. Vì vậy Tả Ý chỉ biết cố gắng rút ngắn khoảng cách của họ, không dư ra một khe hở nào để anh có thể từ chối, cô hôn nồng nhiệt mà gấp gáp, mà non nớt, cô không ngừng di chuyển trên đó, ʍúŧ, cắn, khẩn thiết trông chờ sự đáp lại từ anh.
Anh hơi bất ngờ, suy nghĩ và động tác đều bị treo một giây, sau đó mới bắt đầu hôn lại cô.
Không biết có phải vì đã kìm nén quá lâu hay vì quá gấp rút, anh hôn rất cuồng nhiệt.
Anh siết chặt Tả Ý trong lòng mình, như muốn vùi cô vào trong trái tim. Một tay kia gối ở sau ót của cô, ép cô phải gần mình hơn. Không còn là sự rụt rè lo sợ lúc nãy, thay vào đó là nước thủy triều dâng, không chừa cho cô bất kỳ không gian nào, anh ςướק đoạt mọi hơi thở của cô.
Tập hồ sơ ấy đã lại rơi xuống đất, hợp đồng tản ra, giấy A4 vung vãi dưới sàn.
Lâu nay Tả Ý vẫn không hiểu vì sao môi của đàn ông hễ hôn lên lại có cảm giác mềm mại và ngọt ngào đến vậy, chỉ cần chạm vào nó thì sẽ không thể tự mình làm chủ, như hít phải á phiện. Biết rõ là không thể dính vào, nhưng một khi đã dính, thì con người dù có phải cam chịu cũng đồng ý tiếp tục đắm chìm. Có phải giống như anh vậy, hễ quấn vào rồi, cho dù trời có sập đất có lở, cô cũng cam nguyện tiếp tục yêu anh?
Tả Ý đã hoàn toàn mê loạn, không còn lo nghĩ chuyện cửa thang máy mở ra bao nhiêu lần, rồi đóng lại bao nhiêu lần, có bao nhiêu người đã kinh ngạc mà nhìn họ, lại có bao nhiêu người ngượng ngùng quay đầu đi.
Cô chỉ biết, cô muốn A Diễn yêu cô, người khác nói sao, nhìn sao, nghĩ sao, cô mặc kệ. Anh chính là niềm vui của cô, là hạnh phúc của cô, thậm chí là cả thế giới của cô…
A Diễn là của Tả Ý, mãi mãi cũng vậy.
“Tả Ý.” Môi vẫn kề cạnh nhau, giọng nói trầm ấm hòa cùng cảm xúc hơi mất kiểm soát, “Không được rời khỏi anh, không được quên anh, càng không được rõ ràng là nhớ anh mà lại giả vờ như người xa lạ. Em có tin chỉ cần em làm như thế một lần nữa thôi, anh sẽ điên, anh thật sự sẽ điên.”
Tả Ý đẫm lệ gật đầu lia lịa: “Em không bao giờ rời xa A Diễn nữa, có đuổi em cũng không đi.”
Hôm ấy, thành A nổi gió bắc, còn hòa lẫn với mưa râm, nhưng Tả Ý thì ấm áp vô cùng. Bao nhiêu năm qua, trái tim cô chưa bao giờ được nhẹ nhõm như thế. Cảm giác sống vì bản thân, hóa ra là tự do đến vậy.
Cô đi taxi về Đường Kiều, suốt chặng đường không ngừng cười khờ. Thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh tượng cô và anh đứng hôn nhau trước mặt bao nhiêu người thì cô xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, bất giác đưa tay lên che mặt lại. Chàng tài xế trẻ tuổi thấy cử động kỳ lạ của cô, chốc chốc lại nhìn cô.
Đợi khi anh một lần nữa nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng, Tả Ý quyết định quay lại nói với anh: “Tôi lại yêu rồi.” Sau đó thì tiếp tục cười khờ.
Chàng trai cũng bật cười theo cô.
“Chúc mừng cô, để tôi tặng cô một bài hát.” Chàng trai nói xong thì mở bài “Em yêu anh”.
Nhìn hình ảnh hạnh phúc của em phản chiếu qua đôi mắt của anh
Sợi liên kết trong lòng bàn tay chính là chỉ dẫn của ngày mai
Bất kể gần xa, hay đến thế kỷ nào chăng nữa
Là bên nhau trên thiên đàng, hay xa rời giữa hoang vắng
Em yêu anh, em đồng ý tiến đến bất kỳ vận mệnh khó lường trước mặt
Em yêu anh, em đồng ý cho anh quyết định biên giới trong thế giới của em
Thi thoảng em thật sự không hiểu anh, lại có ai đã thật sự hiểu mình
Hai con người có thân mật cách mấy, cũng đều phải chứng minh từ sự tổn thương
Như lo lắng, như bất an, mà em thì bướng bỉnh
Sợ anh giận vì tiết lộ điều anh sợ hãi
Em yêu anh, hãy để em lắng nghe nỗi lo sợ và sự mệt mỏi trong anh
Em yêu anh, em muốn hôn lên trái tim ngoan cường quá mức của anh
Em dùng tình yêu xây dựng khu cấm của bão táp
Để anh có được chỗ ngơi nghỉ khi gió mưa ập đến
Niềm tin bị đánh mất cần có thời gian để tìm lại
Nỗi nghi ngờ vất vương trong mơ, tương lai lại mịt mù
Anh ơi hãy cứ ôm nhau, cho nhau sức mạnh và dũng khí
Em yêu anh, em muốn được đến tương lai kia
Em yêu anh, hãy để em lắng nghe nỗi lo sợ và sự mệt mỏi trong anh
Em yêu anh, em muốn hôn lên trái tim ngoan cường quá mức của anh
Dù ở đâu, chúng ta cũng tựa vai ngắm sao
Cùng đi ra rừng rậm, cùng sẻ chia quá khứ
Cùng dỗi hờn ghen tuông, cùng ngắm trời sau mưa
Cùng hiểu bản thân hơn, cùng tìm được ý nghĩa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc