Lương Ngôn Tả Ý - Chương 45

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Hôm đó, khi người khác phát hiện ra em thì em đã bị ngất ở chỗ nước cạn, xe đã chìm xuống đáy sông. Bên cạnh không có ai, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.” Anh không biết là mình đã nói những lời này với Tả Ý bao nhiêu lần rồi, nhưng hôm nay cô lại đột nhiên hỏi.
Tả Ý nghe anh tường thuật xong: “Cửa sổ được đập vỡ từ phía ngoài, hơn nữa lúc đó đầu của em đã va đập mạnh vào tấm kính phía trước, trước khi rơi xuống nước thì em đã mất tri giác.”
“Đúng. Vì vậy mọi người đều suy đoán chắc chắn có người đã cứu em, nếu không hậu quả rất khó lường.”
“Không phải rất khó lường, mà là nếu như không có người đó, em căn bản không thể sống cho đến bây giờ.”
“Có thể nói như thế.” Chiêm Đông Quyến phụ họa theo.
“Nhưng, người đó là ai?”
Cuộc thảo luận của họ lại quay về điểm ban đầu, Chiêm Đông Quyến có hơi bất lực mà nói: “Anh không biết, Tả Ý. Anh thật sự không biết. Chúng ta đã từng nỗ lực, nhưng không tìm thấy.”
Tả Ý hít vào thật sâu, cô nói: “Bây giờ thì em đã biết, có lẽ là anh ấy. Là Lệ Trạch Lương.”
Là Lệ Trạch Lương!
Cô đứng trong nhà vệ sinh, nói vào điện thoại ba chữ Lệ Trạch Lương ấy, nước mắt đồng thời cũng tuôn chảy theo.
“Vì sao?” Chiêm Đông Quyến hỏi trong kinh ngạc.
“Em không biết, em không có chứng cứ, không có manh mối, nhưng em cảm giác, nhất định là anh ấy.”
Người đã dùng tay đập vỡ kính cửa sổ dưới dòng sông lạnh thấu xương, kéo cô ra từng chút một, dùng hơi sức cuối cùng để đưa cô lên chỗ nước cạn, chính là Lệ Trạch Lương.
Tả Ý trở ra từ nhà vệ sinh, hơi hoang mang mà nói với hai người già: “Xin lỗi, cháu sẽ mời một người khác trong công ty đến đây, cháu có việc cần gấp phải đi ngay.”
Lão phu nhân đi tới ôm lấy Tả Ý, bà nói: “Cô bé, không sao đâu, đi đi. Chúng tôi không gấp, thậm chí có thể hôm nay sẽ không đi.”
Tầm nhìn của Tả Ý đã bị nhòe vì nước mắt, cô cúi đầu chào hai người rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Cô không biết phải tìm ai để chứng thực cho suy nghĩ của mình, ngoài Lệ Trạch Lương ra, còn ai có thể cho cô câu trả lời chính xác? Trong lúc nóng bụng, cô gọi cho Quý Anh Tùng.
“Giám đốc Quý, tôi là Thẩm Tả Ý.”
“Chào cô.” Quý Anh Tùng nói.
“Tôi muốn được gặp anh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Liên quan đến tai nạn xe của Lệ Trạch Lương tại Đức.”
Quý Anh Tùng chần chừ giây lát, anh trả lời: “Cô Thẩm, người cô phải hỏi là Lệ tiên sinh.”
“Anh ấy sẽ không nói với tôi.”
“Vậy tôi cũng không có cách nào khác.” Quý Anh Tùng rất khách sáo mà từ chối cô.
“Giám đốc Quý,” Tả Ý cắn chặt môi dưới, nói vào điện thoại với vẻ tuyệt vọng: “Tôi cầu xin anh, xin anh hãy cho tôi biết sự thật, tôi cần biết sự thật, dù cho chỉ là một câu nói cũng được. Tôi thành tâm xin anh, hãy nói cho tôi biết.” Cô chưa bao giờ van nài ai như vậy, chỉ vì một sự thật, một đáp án.
Đối mặt với lời thỉnh cầu như thế, dẫu cho là người lòng dạ sắt đá cũng phải dao động.
“Cô Thẩm, tôi đang đi công tác, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi có thể trả lời cô ngay lúc này.”
Tả Ý cũng không khách sáo nữa, cô hỏi thẳng: “Chân của Lệ Trạch Lương vì sao lại bị mất?”
“Tai nạn xe.”
“Tai nạn xe gì? Là tai nạn xe xảy ra cùng ngày cùng giờ cùng thời điểm với tôi?”
Quý Anh Tùng cân nhắc một hồi, chậm rãi nói: “Đúng vậy. Hôm đó cậu ấy bất chấp tất cả lấy xe đuổi theo cô, khi xe của cô rơi xuống vực, đúng lúc cậu ấy chạy ở phía sau đã trông thấy. Xe của cậu ấy đột nhiên mất kiểm soát mà đâm vào cột chắn bên đường, chân phải bị thương, mất rất nhiều máu…”
Quý Anh Tùng từ từ kể lại, mỗi một chữ đều như mũi kim đâm vào tim cô.
Hóa ra sự thật là như thế, Lệ Trạch Lương sau khi bị ᴆụng xe thì nhảy xuống sông cùng với cô, lúc ấy chân của anh đã bị thương rất nghiêm trọng. Anh bơi trong nước dùng tay không đập vỡ kính cửa sổ, kéo cô ra ngoài, sau đó dùng hết hơi sức cuối cùng đẩy cô lên bờ. Chờ khi anh trôi dạt quá lâu và được cha con Schneider cứu lên đưa đến bệnh viện, thì cơ thịt trên chân phải đã ૮ɦếƭ, chỉ có thể cưa bỏ.
“Vậy…” Tả Ý phải dùng tay trái giữ chặt bàn tay phải đang cầm điện thoại, mới có thể ngăn chặn nó không run rẩy, “Nếu như không bị kéo dài thời gian, hoặc nếu như anh ấy không nhảy xuống sông cứu tôi, có phải chân phải sẽ có thể giữ lại?”
Quý Anh Tùng im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn đã đưa ra đáp án đó: “Đúng là vậy.”
Tả Ý nhắm mắt lại: “Cám ơn anh.”
“Cô Thẩm,” Quý Anh Tùng nói, “Xin cô đừng tự trách mình. Tình huống lúc đó, đừng nói là một chân phải, cho dù là lấy một mạng đổi một mạng, tin rằng cậu ấy cũng sẽ không do dự dù chỉ nửa phút.”
Lần này Tả Ý không nói thêm nữa, chỉ khẽ khàng gập điện thoại lại. Lời an ủi cuối cùng ấy, vốn dĩ là lời nói hiếm khi tuôn ra từ miệng của Quý Anh Tùng, nhưng nó đối với Tả Ý mà nói chẳng khác nào là lời trêu ngươi lớn nhất. Trong bao đêm trái tim nhói đau đến không thể ngơi nghỉ, nỗi hận cô đối với anh chính là liều thuốc độc không thể hóa giải, từng giọt từng giọt thấm đẫm vào xương tủy, xâm thực quá khứ ngọt ngào tươi đẹp của họ, biến nó thành trăm ngàn lỗ hổng.
Vậy mà giờ đây, tất cả tình cảm lại bị sự thâm tình của anh, từng chút gắn ghép lại, từ từ phục hồi, dần dần lau sạch lớp ký ức đã bị xóa nhòa, bấy giờ cô bất ngờ nhận ra, mình ngay cả sức lực để hận anh cũng không còn nữa.
Từ đầu đến cuối, bao nhiêu năm qua anh chưa từng nói lời yêu với cô, nhưng khi sự thật được lật ra từng lớp một, mới biết trọng lượng mà chúng ghép lại với nhau, sớm đã vượt hơn ba chữ ấy gấp trăm ngàn lần.
[4]
Bình minh khó khăn lắm mới ló khỏi áng mây dày đặc, rọi lên cơ thể con người mang đến hơi ấm lạ thường. Vốn dĩ dự báo thời tiết còn nói gần đây sẽ có tuyết, vậy mà hôm nay lại thấy mặt trời. Bầu trời đẹp như vậy giữa mùa lạnh thế này là vô cùng hiếm thấy. Tả Ý ngồi trên dãy ghế tại khu công viên trước tòa nhà Lệ thị. Ánh nắng lấp lửng rọi vào những kẽ lá, hóa thành những luồng sáng xơ xác soi lên mặt cô.
Không biết trải qua bao lâu, từ trong tòa nhà đi ra một nhóm người, trong đó còn có Lệ Trạch Lương. Chẳng biết là chân anh đã đỡ hơn hay là đang ngoan cố mang chi giả, tóm lại là anh đang đứng tiễn khách như một người bình thường.
Từ sảnh lớn ở lầu một ra đến bên ngoài phải bước xuống hai bậc thang. Từ xa, Tả Ý trông thấy anh vừa hàn huyên vừa tiễn khách xuống hai bậc thang đó, trên mặt là nụ cười mỉm lịch sự, song không biết nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng từ ống chân ấy, lại là như thế nào.
Cô đứng lên, nhìn thấy gương mặt của anh, trái tim liền quặn thắt lại. Cô thậm chí đang nghĩ, nếu như ngày đó cô đừng quá nóng nảy, thì hôm nay, không chừng cái xuất hiện trước mặt cô vẫn còn là đôi chân hoàn mỹ ấy. Đột nhiên Tả Ý có hơi oán hận sự ích kỷ của mình, vì sao trong mắt chỉ có hận, mà không hề nhìn thấy tình cảm của anh.
Trong giây phút tiễn khách rời khỏi và quay người lại, nhìn thấy Tả Ý dưới rợp bóng cây ở đối diện đang. Lệ Trạch Lương có hơi ngạc nhiên, anh muốn đi sang đó, nhưng do dự một lúc cuối cùng lựa chọn kìm nén.
Anh quay lại dặn dò những người khác hãy trở về trước, sau đó thì đứng yên bất động nhìn cô.
Khoảng cách quá xa, Tả Ý không nhìn thấy niềm vui mừng lóe lên trong mắt anh.
Những chiếc xe chốc chốc lại ✓út qua trên phố làm ngăn cách tầm nhìn của họ trong vài giây, nhưng rồi cũng nhanh chóng rời khỏi, cả hai đều không động đậy. Một người bán bong bóng cầm trên tay một chùm bóng đủ sắc màu, có các em nhỏ quây quần bên người đó, đúng lúc đứng chặn trước mắt Tả Ý. Cô dời đi vài bước, tìm kiếm hình bóng của anh, và rồi, cô nhìn thấy Lệ Trạch Lương đang chậm rãi bước về phía mình.
Anh đi rất chậm, chân phải nhấc lên chậm hơn chân trái một chút. Vừa đi được vài bước thì chân mày có hơi khó chịu mà nhíu lại, nhưng cũng chỉ là một thoáng, biểu cảm ấy xẹt qua rất nhanh, anh che giấu rất tốt, người ngoài hoàn toàn không thể nhận ra.
Song người ngoài ấy không bao gồm Tả Ý, cô đã nhìn thấy nét mặt ấy của anh, biểu cảm mà anh đã che đậy rất tốt, nó cơ hồ qua mắt được mọi người, nó khiến cô đau đến không thể hít thở, cuối cùng cũng hạ quyết định. Bất kể anh đã làm gì với Thẩm gia, bất kể anh đã làm gì với bất kỳ ai trên thế giới này, thiên thần cũng được ác quỷ cũng được, chỉ cần anh yêu cô là đủ.
Giây phút này, cô không họ Thẩm cũng không họ Tô, cô chỉ muốn làm Tả Ý của A Diễn.
“Ba ơi, con xin lỗi. Con yêu anh ấy, thật sự thật sự thật sự rất yêu anh ấy.” Tả Ý cắn chặt môi dưới, âm thầm nói với ba mình, “Tả Ý của ba, cũng muốn níu kéo hạnh phúc của mình.”
Sau khi đã có quyết định, Tả Ý vội vã chen lấn qua dòng người, chạy nhanh về phía anh. Cô cũng không cần biết ở đây có đường ngựa vằn hay không, tránh xe này né xe kia, cứ thế mà xông thẳng ra đường.
Có xe đang phóng đến Ϧóþ còi inh ỏi, cô nhất thời không chú ý.
“Tả Ý! Xe!” Lệ Trạch Lương hoảng hốt hô lớn.
Cô quay đầu lại, chiếc xe bốn bánh ngay trước mặt lách qua người cô với cự ly chỉ vài milimét.
Lệ Trạch Lương chờ cô đến gần thì nắm chặt cánh tay cô, dằn mặt: “Ai cho em qua đường kiểu này vậy!” Mặt anh xanh rờn.
Anh phẫn nộ đến thế, khiến Tả Ý nhìn thấy cũng phải sững sờ.
“Em… em không sao.”
Cánh tay bị anh nắm đến rất đau.
Bên cạnh có người của Lệ thị ra ra vào vào, còn không ngừng chào Lệ Trạch Lương. Anh đột nhiên cảm thấy ngôn hành cử chỉ của mình hơi lạ thường, bèn nhẹ nhàng buông tay cô ra.
“Em không đi làm mà chạy tới đây làm gì?” Anh hỏi.
Tả Ý cúi gầm đầu, đầu lưỡi quanh co cả trăm ngàn vòng rồi mà cũng chưa tìm được câu nào để nói, đột nhiên, chỉ trong tích tắc, cô phun ra một câu: “Em đến trả sách cho anh.” Đúng vậy! Quyển sách lần trước còn chưa trả cho anh.
“Vậy sách đâu?”
“Ờ.” Bấy giờ, cô mới biết lời nói dối này được chuẩn bị không chu toàn, “Hình như em quên mang rồi.” Chưa gì đã bị vạch trần.
“Vậy khi nào trả?”
“Tối nay.”
Dường như đang tái diễn lại cảnh cũ.
“Lần này, hy vọng em không thất hẹn nữa.” Lệ Trạch Lương nói.
Ăn cơm tối xong, Tả Ý rất là cẩn thận mà kiểm tra lại túi xách một lần nữa, sách, chìa khóa, điện thoại đều đã có đủ, sau đó cô hít thật sâu vào. Xuất phát.
Đến trước cao ốc nhà anh, cô phải ngẩng đầu thật cao mới nhìn thấy được cửa sổ trong phòng khách của anh. Cửa sổ đang mở, đèn bên trong đang đặc biệt sáng. Không biết sau bao ngày tổn thương nhau, anh có còn mở rộng lòng đón nhận cô không. Tả Ý bắt đầu cảm thấy may mắn, may thay lần trước cô không trả lại quyển sách ấy, nếu không thật không biết phải dùng lý do nào để đến gần anh.
Cô ấn chuông cửa, anh ra mở, quả nhiên là lại mang chi giả.
“Em mang sách đến trả cho anh.”
“Ừm.” Anh nói.
Hai người cứ đứng ngay trước cửa như thế, một lúc sau, Lệ Trạch Lương mới nhớ ra phải mời cô vào ngồi.
Tả Ý thay giày xong thì ngồi xuống ghế sô pha.
“Đây, sách của anh.” Cô nói.
“Để trên bàn đi.” Anh vừa nói vừa đứng dậy rót nước.
Tả Ý bỗng phát hiện, khi khách sáo với người khác, anh rất là thích đi rót nước lọc.
Cô lấy từ túi xách ra quyển sách rồi đặt lên bàn, thật không ngờ bìa sách đã bị chìa khóa và điện thoại của cô đè lên làm quăn góc. Cô hối hả phủi cho nó bằng lại nhưng phí công vô ích, bìa sách dày cộm ấy, cứ kiêu ngạo mà vảnh lên.
Lệ Trạch Lương yêu sách như mạng sống, cô sợ anh sẽ vì thế mà nổi nóng với cô, cô lại phủi vài cái, vẫn không được, rõ ràng là cố tính chống đối với cô mà. Cô thở ra bất lực, đành úp ngược nó lại, để trang bìa bị quăn góc hướng xuống mặt bàn, chí ít anh sẽ không phát hiện ngay. Sau khi làm xong những chuyện này, cô lại giả vờ như không có chuyện gì mà chờ anh quay ra.
Nước đã đặt trước mặt Tả Ý, nhưng tiếp theo phải nói gì đây? Sách đã trả cho anh, vậy tức là phải về rồi ư, nhưng sau đó phải dùng lý do gì để gặp anh đây? Cô đã nói với anh những lời tuyệt tình như thế, giờ đây làm sao chủ động mở lời làm hòa? Dù gì cô cũng không còn là Tả Ý không sợ trời không sợ đất của mười năm trước nữa.
Đột nhiên, cô nghĩ ra một chuyện: “Ơ… em có một câu tiếng Đức không biết phải dịch như thế nào.”
Anh nhìn cô, không biết có nhận ra cô đang cố tìm chuyện để nói hay không, anh hỏi: “Câu gì?”
“Người muốn xây tòa tháp cao, càng phải đứng vững trên cơ địa, đại khái là ý này, phải dịch như thế nào?” Tả Ý lén nhìn anh một cái.
Đây là một trong những câu mà vị phóng viên nọ đã viết trong quyển tạp chí, lúc ấy cô nhất thời không biết phải dịch thế nào cho vợ chồng Schneider hiểu. Không biết Lệ Trạch Lương có cảm thấy quen tai không nữa? Chỉ thấy anh nghiêng đầu một lúc rồi nói: “Có thể dịch là Wer hohe Türme bauen will, muss lange beim Fundament verweilen.”
“Ồ.”
Xong, lại yên lặng.
“À, còn một câu nữa…”
Thế là, Tả Ý bắt đầu vô cùng siêng năng chăm chỉ mà học hỏi kiến thức tiếng Đức với thầy giáo Lệ.
Sau vài câu hỏi trẻ con ấy, Lệ Trạch Lương cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, những câu hỏi tiểu học thế này, nghĩ chắc là cô đang kiếm chuyện đây.
Anh không đáp nữa, trái lại hỏi cô: “Em đang làm phiên dịch cho người ta sao?”
“Ơ… Thỉnh thoảng sẽ giúp một chút.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc