Tả Ý hơi sững sờ, nhẹ nhàng nói: “Em… đến khám bệnh với người khác.”
Lúc này, dì Nhậm từ trong phòng chẩn đoán bước ra. Bà nói: “Bác sĩ bảo chúng ta lên phòng trên lầu chờ ông ấy.”
Tả Ý gật đầu: “Vậy được, lát nữa con sẽ lên.”
Dì Nhậm dắt tay Tả Tình đi ra, chuẩn bị lên lầu. Không biết là bà không nhận ra Lệ Trạch Lương, hay căn bản là không chú ý đến anh. Trái lại là Tả Tình, cô đã nhìn Lệ Trạch Lương một cái, rồi dừng bước.
Giây phút ấy, Tả Ý ngỡ rằng kỳ tích sẽ xuất hiện, cô sẽ nhận ra người khác ngoài ba mẹ và Tạ Minh Hạo.
Nhưng, Tả Tình cũng chỉ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó nở một nụ cười.
“Tả Tình, mau đi theo mẹ nào, bác sĩ đang đợi đấy.” Dì Nhậm dỗ dành và kéo cô đi.
Lệ Trạch Lương nhìn bóng lưng của hai người, anh chau mày hỏi: “Thẩm Tả Tình?” Trong mắt lóe qua quá nhiều những cảm xúc phức tạp.
Tả Ý biết, trước đây Tả Tình luôn giúp ba quản lý công việc của Hải Nhuận, vì vậy chắc chắn từng tiếp xúc với Lệ Trạch Lương. Tả Tình bị bệnh sau khi ba qua đời, nhưng cụ thể là vì sao, không ai có đáp án chính xác. Tạ Minh Hạo nói có thể cái ૮ɦếƭ của ba đã tạo cho cô đả kích quá lớn.
“Đích thật là Thẩm Tả Tình.” Tả Ý nói.
Không hiểu vì sao, chỉ với một ánh mắt không dễ dàng phát giác ấy của Lệ Trạch Lương, chỉ với một sự ngập ngừng đơn giản của Tả Tình, do duyên số định đoạt chăng, Tả Ý cảm giác Lệ Trạch Lương biết được nguyên nhân Tả Tình bị bệnh.
Vậy nên, cô cố tình nói: “Hình như Tả Tình rất có thiện cảm với anh, sống chung với tôi bao năm qua, cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi chính diện.”
Lệ Trạch Lương hừ lạnh: “Cô ta có thiện cảm với ai, tôi không hứng thú.”
“……”
Đây là phong cách quen thuộc của anh. Nếu muốn biết được gì đó, hơn nữa còn là moi móc thông tin từ miệng của Lệ Trạch Lương, phải nói là còn khó hơn lên trời.
Chờ khi Tả Tình khám bệnh xong, Tả Ý không cầm được lòng, cô bảo dì Nhậm và Tả Tình chờ mình vài phút rồi đi lên thang máy, cô tìm được cô y tá đã đẩy Lệ Trạch Lương lúc nãy tại trung tâm tư vấn, xin cô cho biết bác sĩ chữa trị của anh là ai.
Y tá nói: “Bác sĩ chính của Lệ tiên sinh là bác sĩ Hà.”
Tả Ý đi theo hướng dẫn của y tá, tìm đến phòng làm việc của bác sĩ Hà ở tận cùng hành lang, bấy giờ cô mới phát hiện họ đã từng gặp nhau. Lần trước khi cô đá trúng vết thương của Lệ Trạch Lương, vị bác sĩ nửa đêm đến khám cho anh chính là bác sĩ Hà.
“Hiệu quả sau khi cưa chi của cậu ấy không lý tưởng lắm, đặc biệt là gần đây, tàn chi bị sưng rất dữ dội, đến mức chi giả cũng không thể mang.” Bác sĩ Hà giải thích.
“Tàn chi bị sưng?” Tả Ý không mấy hiểu.
“Sau khi cưa chân, cơ thịt sẽ bắt đầu teo rút nhanh chóng, chức năng bị giảm mạnh, sau đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự lưu thông của huyết dịch và bạch cầu.”
Bác sĩ Hà đưa nắm tay phải và tay trái lên làm một động tác đè nén.
“Hơn nữa, chi dưới còn phải hứng chịu trọng lượng của cơ thể, chi giả và cơ bắp bị chèn ép vào nhau, máu càng khó di chuyển về tim theo cách thông thường. Hai nguyên nhân này dẫn đến khối sưng ngày càng ác hóa. Đây là một cơn đau dày vò con người. Vì vậy, chúng tôi đã nghiêm cấm cậu ấy tiếp tục đeo chi giả.”
“Nghiêm trọng vậy sao? Ý tôi là, nếu như tiếp tục phát triển theo hướng này thì phải làm sao? Vĩnh viễn cũng không cho anh ấy đeo chi giả nữa?”
Bác sĩ Hà nhìn Tả Ý nói: “Hậu quả tồi tệ hơn cô nghĩ. Nếu như bệnh tình phát triển theo hướng xấu, trong tình trạng nghiêm trọng nhất, chúng tôi sẽ tiếp tục cưa lên nữa, cũng tức là tiến hành cưa chi lần hai.”
Tả Ý kinh hoàng, há hốc miệng sững người tại chỗ.
Trước khi cô rời khỏi, bác sĩ lại nói: “Cậu ấy nghiện rượu lại nghiện thuốc lá, cái tật này nhất định phải bỏ, mọi người hãy khuyên bảo cậu ấy nhiều hơn.”
Tả Ý cười khổ sở, khuyên như thế nào đây? Chỉ với thái độ của anh đối với cô thì e là giờ đây, cô có nói gì cũng chỉ vô ích. Hiện giờ, anh và cô, còn không bằng hai người xa lạ.
Nhưng, cô thật sự không nhẫn tâm nhìn anh dằn vặt bản thân như vậy.
[3]
Gần đây, Châu Bình Hinh lại tìm được một điểm mới ở Tả Ý khiến cô hâm mộ. Bởi vì theo lời Kiều Hàm Mẫn nói thì cặp vợ chồng người Đức ấy rất thích Tả Ý, hết lời khen cô.
“Tiếng Đức của cô nói hay thật.” Châu Bình Hinh lại một lần nữa cảm thán.
“Cô nghe hiểu sao?” Tả Ý lắc đầu cười.
“Mọi người đều nói hay, vậy chắc chắn là hay rồi. Hơn nữa giọng nói nghe rất hay, trước đây tôi từng thấy người ta nói tiếng Đức, nghe ghê lắm.”
Tả Ý chỉ biết cười.
Cô nói không hay một chút nào, thua xa Lệ Trạch Lương. Âm giọng của anh không phải rất thấp, nhưng khi nói tiếng Đức lại rất có phong vị, trước đây anh đã dạy cô đọc từng chữ một, trong giọng thấp lại mang chút nho nhã, rất có sức hút.
Buổi tối, Tả Ý ngồi xem truyền hình ở nhà, vừa bấm sang đài địa phương thì bất ngờ nhìn thấy Lệ Trạch Lương xuất hiện trong chương trình phỏng vấn ấy. Lâu nay anh rất giản dị, không thích những hoạt động này, song lần này anh lại đi ngược nguyên tắc.
Lệ Trạch Lương ngồi đấy, mặc chiếc áo màu xám nhạt, đã lại đeo chi giả. Những lời bác sĩ nói, anh tuyệt đối sẽ không làm theo, vả lại nếu không đeo chi giả tin chắc anh sẽ không chịu xuất hiện trước ống kính.
Người dẫn chương trình xinh đẹp nổi danh là hóc 乃úa ấy rất khách sáo với anh, những câu hỏi đặt ra đều vô cùng lễ phép. Ví dụ như những nghi vấn về việc vốn liếng của Lệ thị bị ngưng trệ, tất cả đều được Lệ Trạch Lương mỉm cười phủ nhận.
“Câu hỏi cuối cùng, xin hỏi Lệ Trạch Lương tiên sinh.” Người chủ trì nói, “Đến nay ngài vẫn chưa kết hôn, về chuyện tình cảm của ngài, có thể tiết lộ vài điều cho các bạn khán giả nghe không?”
“Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không phải nhân vật công chúng, tin rằng mọi người cũng không quá hứng thú với đời tư của tôi.” Đây là cái khớp nhẹ và duy nhất mà anh dành cho người chủ trì, nói xong thì cười nhạt một cái.
Gương mặt định hình từ nụ cười nhạt cuối cùng ấy, hôm sau đã trở thành trang bìa của Tạp chí Kinh tế. Khi đi ngang sạp báo, Tả Ý chần chừ đôi lúc, cuối cùng vẫn mua một quyển.
Cô ngồi đọc từng chữ một trên tàu điện ngầm. Cô dám cá cược, tác giả của bài viết này nếu không phải được thụ ý bởi Lệ Trạch Lương thì cũng là nhận được lợi ích gì đó từ anh, câu nào cũng là nói tốt cho Lệ thị. Song, công lực của người này rất cao, nịnh bợ mà không lộ một dấu tích nào.
Đột nhiên, Tả Ý hiểu ra, gần đây anh không ngừng xuất hiện trước công chúng chính là vì muốn cứu vãn hình tượng tốt của Lệ thị, để người đầu tư có lại niềm tin. Vì vậy, dẫu cho có ngồi trên xe lăn, anh cũng thường xuyên tham gia vào các chương trình, điều này đặt ở trước đây là tuyệt đối không thể nào.
Cô lật trở về trang bìa, nhìn gương mặt ấy một lần nữa. Anh chưa bao giờ thích chụp hình, vì vậy hình chụp chung của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ đến đây, Tả Ý bất giác đưa ngón tay lên đôi mắt ấy. Không biết đã bao lâu rồi không thấy anh cười với mình.
Lần gần nhất là khi nào? Hình như là lúc anh lẻn chạy về từ thành B, kéo cô vào nhà vệ sinh rồi hôn cô, sau đó anh cầu hôn cô. Khi anh nhìn cô và thật lòng nở nụ cười, cặp chân mày ấy đẹp hơn bức ảnh này không biết bao nhiêu ngàn lần. Một thoáng nọ, cô có hơi thất thần, tiếp đó liền cất quyển tạp chí vào giỏ xách, trong lòng thầm thở dài.
Buổi chiều cô đến khách sạn đón cặp vợ chồng người Đức để đưa họ ra sân bay, tiếp tục chuyến du lịch tới một thành phố khác ở Trung Quốc. Cô không ngờ mình đã đến hơi sớm, bèn rất ngượng ngùng mà ngồi nói chuyện với lão tiên sinh trên sô pha, chờ lão phu nhân thu dọn đồ đạc.
Lão tiên sinh có một niềm tự hào rất mạnh mẽ đối với nước nhà, luôn miệng hỏi Tả Ý, có đến thành phố nào đó ở Đức chưa, hoặc có từng xem qua trận bóng nào chưa.
Đang nói giữa chừng thì điện thoại của cô chợt rung lên, cô lật đật tìm trong giỏ xách, tìm mãi chẳng thấy. Cô nhìn ông lão cười thất lễ rồi lấy chìa khóa, sổ tay, và quyển tạp chí mới mua sáng nay ra đặt lên bàn, bấy giờ mới thấy điện thoại.
“Tả Ý, cô đến khách sạn chưa?” Là Châu Bình Hinh.
“Đến rồi.”
“Vậy được, tôi chờ mọi người ở sân bay.”
Vừa cúp điện thoại, cô thấy ông lão nhìn chăm chăm trang bìa của quyển tạp chí rồi cầm nó lên. Người già đều hơi hoa mắt, nhưng trang bìa in rõ ràng như vậy, ông nhìn vào là nhận ra ngay đó là Lệ Trạch Lương.
“Là Lệ.” Ông lão tự nói một mình.
“Ông quen anh ấy?” Tả Ý có hơi kinh ngạc.
Lão tiên sinh nhướn mày, có hơi tự hào mà nói: “Chúng tôi là bạn.”
Bạn? Chẳng lẽ người bạn mà họ đến thăm viếng ở thành A chính là Lệ Trạch Lương? Trên đời lại có chuyện hảo hợp đến thế. Hơn nữa cô chưa từng biết Lệ Trạch Lương có bạn ở Mannheim.
“Hình như cậu ấy rất thành công ở đây, Thẩm, cháu và Lệ hơi giống nhau.” Lão tiên sinh cười, “Lần đầu tiên nhìn thấy cháu ở trên xe tôi đã có cảm giác này.”
“Hơi giống nhau?”
“Cách phát âm tiếng Đức, thói quen dùng từ, còn nữa, khi nhất thời không tìm được từ thích hợp để nói, sẽ hơi nghiêng đầu suy nghĩ.” Lão tiên sinh rất dễ thương mà học lại thần thái và động tác của Tả Ý.
Tả Ý cười nói: “Đó đều là cách phát âm của người Trung Quốc, và thói quen của người Trung Quốc.” Tiếng Đức của cô đa phần là do Lệ Trạch Lương dạy, giống cũng là lẽ thường tình thôi, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghe người ta nói thế. Song giờ đây, cô không còn muốn kể lại với người khác vè quan hệ của họ nữa, chỉ xem đó là một sự trùng hợp.
“Không.” Ông lão lắc đầu, “Tôi cũng quen biết rất nhiều người Trung Quốc, chỉ có hai người có thói quen giống nhau nhất.”
Thôi thì Tả Ý không phủ nhận nữa.
Lão tiên sinh gỡ kính lão xuống, xem đi xem lại tấm ảnh bìa của Lệ Trạch Lương rồi đưa qua cho Tả Ý: “Thẩm, có thể dịch ra giúp tôi không?”
Cô dịch chầm chậm và dịch từng đoạn nội dung của bài báo, lão phu nhân cũng lẳng lặng ngồi nghe. Sau một bài viết dài, cả căn phòng bị bao trùm bởi không gian yên lặng, Tả Ý đặt cuốn tạp chí xuống và nhìn họ.
Rất lâu sau, lão tiên sinh mới nói: “Thật không ngờ Lệ thành công đến vậy, thật không dễ dàng.”
Lão phu nhân cũng rất cảm xúc: “Lúc ấy chúng tôi đều tưởng rằng Lệ sẽ không thể qua khỏi.”
“Sao cơ?” Tả Ý nhất thời không hiểu ý của họ.
“Thẩm, có lẽ mọi người đều biết chân của Lệ bị tàn tật.”
“Vâng.” Tả Ý gật đầu.
“Lệ đã xảy ra sự cố ở Đức, lúc đó chồng của tôi đã cứu Lệ từ dòng sông.” Lão phu nhân nói.
“Sự cố gì?” Tả Ý hỏi ngay, thái độ gấp rút ấy khiến hai người già khá kinh ngạc. Bởi vì, đối với tai nạn xe đã gây ra vết thương tật cho Lệ Trạch Lương, cô chưa bao giờ được nghe thấy thông tin chính xác từ bất kỳ ai. Anh cất giấu quá tốt.
“Lệ bị thương và rơi xuống sông, trôi về phía thượng du, tôi và con trai đã cứu cậu ấy lên.”
Nghe đến đây, tim của Tả Ý bỗng dưng thắt lại: “Là dòng sông nào?”
“Sông Rhine, một đoạn của Mannheim.”
Dự cảm mạnh mẽ ấy từ trỗi dậy trong lòng cô, cô run giọng hỏi: “Schneider tiên sinh, xin hỏi ngài còn nhớ đó là ngày nào không?”
Ông lão nghĩ ngợi: “Không nhớ rõ, nhưng nếu rất quan trọng, tôi có thể kiểm tra lại.”
“Schneider tiên sinh, việc này đối với cháu là vô cùng vô cùng quan trọng!” Tả Ý gật đầu nói, sắc mặt tái xanh.
E là người già nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tả Ý như thế, biết là sự việc không phải đơn giản. Vậy nên lão phu nhân đã nhờ khách sạn chuyển cuộc gọi đường dài cho con trai của mình.
Hai phút sau, bà lão cho Tả Ý đáp án.
Ngày một tháng mười hai.
Ngày một tháng mười hai.
Nghe được ngày tháng này, cô suýt nữa đã ngừng cả thở, hai tay níu chặt cổ áo, trăm ngàn cảm xúc phức tạp và khó hiểu trỗi dậy, như đang gào thét, như muốn tràn ra ngoài.
Tả Ý đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó rất là thất lễ mà nói: “Xin lỗi, cháu… cháu…” Cô không nhận ra mình đã nói bằng tiếng Trung Quốc, giọng nói run cầm cập. Sau đó thì xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Cùng một ngày.
Là cùng một ngày.
Họ đã rơi xuống đoạn sông Rhine thuộc Mannheim do tai nạn xe trong cùng một ngày.
Thời gian và địa điểm đều trùng hợp đến kinh người, nó khiến cô sợ hãi.
Tả Ý lập tức gọi cho Chiêm Đông Quyến: “Đông Đông, em có một vấn đề rất quan trọng!”
“Sao vậy?”
“Anh nói sau khi bị tai nạn xe, có người đã cứu em lên.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ em đã một lòng tìm cái ૮ɦếƭ mà còn biết tự bò lên sao? Huống chi cửa sổ xe đóng kín mà.”
“Người cứu em đâu?”
“Đã trả lời em rất nhiều lần rồi Tả Ý à, không tìm được.” Anh còn từng đăng báo tìm người theo ý nguyện của cô, nhưng đều không có tin tức.
“Tại sao lại không tìm thấy?”