Lương Ngôn Tả Ý - Chương 43

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, hủy diệt mọi thứ, chỉ cần là thứ cô muốn.
[1]
Tả Ý ngồi bên dưới nhà mình chờ Chiêm Đông Quyến mang chìa khóa đến, tay thì đóng mở đóng mở nắp điện thoại. Tin nhắn kia đã gửi đi, và anh đã không trả lời.
Chiêm Đông Quyến xuất hiện kịp lúc.
Anh cười hì hì nói: “Vốn dĩ anh định ở khách sạn rồi, nhưng nếu đã mang trọng trách chuyển chìa khóa đến cho em, thôi thì anh ngủ tạm một đêm ở đây vậy.”
“Da mặt đúng là ngày càng dày rồi đấy.”
Đúng vào lúc này, điện thoại chợt reo lên, là Châu Bình Hinh.
Tả Ý thở phù.
“Tả Ý, sắp ૮ɦếƭ người rồi!” Châu Bình Hinh nói.
“Đêm hôm mà cô nói những lời như thế mới đúng là dọa ૮ɦếƭ người đấy. Chuyện gì đây?”
“Có một vị khách hàng từ Đức sang đây, chị Kiều bảo tôi đi tìm phiên dịch, nhưng tới phút cuối lại xảy ra chút vấn đề.”
“Và?”
“Cô biết tiếng Đức đúng không?”
“Hình như còn nhớ.” Tả Ý cười cười, hóa ra là vậy.
“Giúp đỡ đi mà, nếu không thì tôi ૮ɦếƭ chắc.” Châu Bình Hinh nói.
“Ừm, muốn tôi làm gì đây? Khó quá thì không làm được đâu đấy.” Cô vui vẻ nhận lời.
“Chỉ cần cùng khách hàng đi tham quan vài khu du lịch.”
Tả Ý cúp máy, vừa mở cửa vừa kể lại cho Chiêm Đông Quyến nghe.
Anh nghe xong thì nghiêm túc hỏi: “Người em phải đi cùng là đàn ông? Là phụ nữ? Bao nhiêu tuổi?”
Tả Ý lườm anh: “Là ông già.”
Đàn ông đúng là thích lo xa.
Căn hộ của Tả Ý là loại một phòng ngủ, vì để cho phòng ngủ trông sáng sủa hơn, và phòng khách trông rộng rãi hơn, cô đã không ngăn vách giữa hai phòng này, ngày thường cũng chỉ thả rèm xuống.
Chiêm Đông Quyến đã từng đến đây, vì vậy anh mới nói mẹ con Tả Tình sang đây sẽ rất chật.
“Em ngủ giường, anh nằm sô pha.”
Anh nhìn ghế sô pha được Tả Ý trải chăn mỏng, tặc lưỡi: “Trời lạnh thế mà em nhẫn tâm cho anh ngủ một mình trên sô pha sao?”
Tả Ý không quay đầu lại mà nói: “Không thích thì cút về khách sạn năm sao mà ngủ.”
Chiêm Đông Quyến đầu hàng, không dám oán than nữa.
Ban đêm, Chiêm Đông Quyến nghe thấy Tả Ý không ngừng trở mình trên giường.
“Tả Ý?” Anh khẽ gọi.
“Hửm? Chuyện gì?” Hai người họ, người thì ở phòng khách người thì ở phòng ngủ, nhưng thật ra chỉ cách nhau một tấm rèm, vì vậy có thể nghe rõ lời nói của nhau.
“Em không ngủ được ư?”
“Hơi hơi, buổi tối thường hay mất ngủ.”
“Gần đây tinh thần của em rất kém.” Lần này khi gặp lại Tả Ý, anh cảm thấy cô đã lại ốm hơn lần gặp trước, thần sắc lúc nào cũng hốt hoảng.
“Có khi nào vì tóc quá dài, nên anh cảm thấy không đủ tinh thần không?”
“Tóc ngắn nhìn chuyên nghiệp hơn, và hợp với tính cách của em.” Chiêm Đông Quyến nói.
“Vậy à? Vậy để lúc nào đó em thử.” Cô để tóc dài đã rất nhiều năm rồi, lần ngắn nhất cũng phải qua vai. Rõ ràng không cố tình dưỡng dài, nhưng hình như lại vì chiều theo sở thích của anh.
“Em và cậu ta có gặp nhau không?” Chiêm Đông Quyến hỏi.
Tả Ý lật người lại xoay sang bên trái: “Có gặp, anh ấy chuyển cho em một số tiền.”
Chiêm Đông Quyến im lặng rất lâu mới hỏi: “Thật ra có nhiều lúc, nghĩ thoáng một chút cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Người còn sống không chỉ phải tiếp tục sống, còn phải sống thật hạnh phúc. Anh luôn hy vọng em được hạnh phúc, Tả Ý.”
“Đông Đông, anh giúp em có thấy hối hận không?”
“Lần trước em đã hỏi anh, khi đó anh nói anh có thể làm bất cứ việc gì vì Tả Ý. Nhưng mà…” Anh dừng lại một lúc, “Nhưng mà bây giờ anh có hơi hối hận rồi. Nếu biết trước như vậy sẽ càng khiến em đau khổ, thì trước đây dù cho thế nào anh cũng sẽ không nhận lời em.”
Cô kéo chăn lên, cắn môi một cách ngoan cường, lại nói: “Em không đau khổ.”
“Có một câu anh rất muốn nói với em.”
“Nói gì?”
“Em có từng nghĩ, Lệ Trạch Lương lăn lộn trong giới thương nghiệp bao năm qua, hô mưa gọi gió, có gì mà chưa từng thấy? Chút xíu tài mọn này của hai chúng ta, có những chỗ thật sự là rõ như thanh thiên bạch nhật, đặc biệt là hợp đồng hợp tác vịnh Lam Điềm, đó rõ ràng là một hợp đồng không công bằng. Nhưng tại sao cậu ta lại nghĩ cũng không nghĩ mà đã ký tên?”
“Vậy thì đã sao?” Tả Ý tuy là nói thế, nhưng bàn tay nắm giữ tấm chăn của cô đã ngày càng siết chặt.
Chiêm Đông Quyến lại nói: “Nếu Lệ Trạch Lương thật sự ngốc như vậy, những năm nay cậu ta kiếm ăn bằng gì? Cậu ta khó đối phó đến mức nào, em là người trong cuộc có lẽ sẽ không hiểu, nhưng người ở ngoài ai mà không biết? Huống chi hai người ở bên nhau suốt, lẽ nào thật sự không nhận ra điều kỳ lạ?”
Lời này nói xong, Tả Ý không đáp lại nữa, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
“Em ngủ rồi sao?” Anh hỏi nhỏ.
“Ừm, em mệt rồi.” Cô mơ hồ đáp.
Thật ra, cô nào có buồn ngủ?
Lẽ nào cậu ta không nhận ra điều kỳ lạ? Câu nói này không ngừng lảng vảng trong đầu cô.
Cô đột nhiên nhớ ra luật sư Khưu từng nói, hợp đồng được lập ra từ một tháng trước. Lúc ấy cô những tưởng luật sư đã nói nhầm hoặc mình đã nghe nhầm.
Một tháng trước? Chính là lúc cô đến tìm Mạnh Lợi Lệ cho anh vay vốn. Vì sao mới lúc đó mà anh đã chuẩn bị sẵn hợp đồng? Hay là, lúc ấy anh đã biết ý đồ của cô rồi?
Hay là, sớm hơn thế nữa?
Không phải là cô chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là, sâu trong tiềm thức của cô luôn lảng tránh suy nghĩ này, mỗi khi nó trỗi dậy thì sẽ tự động bị cô phớt lờ. Cô không dám nghĩ, cô cứ cho là anh không biết, cứ cho là cô thật sự đã trả thù thành công.
Không, không, không.
Cô lắc đầu, không thể nào. Nếu anh thật sự biết được cô đang diễn kịch với mình, vậy tại sao còn phối hợp với cô?
Nhưng, anh đích thật đã rất “phối hợp” mà từng bước đi vào cái hố do cô đào lên. Ngoại trừ, chỉ trừ một vài cọ sát ban đầu, sau đó thì đều phát triển như cô đã thiết kế.
Khi mới bắt đầu, cô tiếp cận anh, anh đương nhiên là đối xử với cô không giống với những người khác, song lại không nôn nóng, mà tỏ ra như thật sự không quen biết cô. Vì vậy, khi Dương Vọng Kiệt đưa cô đến dự tiệc cưới và tình cờ gặp được Lệ Trạch Lương tại đó, cô đã dàn xếp một tai nạn có nguy mà không có hiểm trên con đường cao tốc. Chỉ tiếc là, khổ nhục kế này không hề giúp cho quan hệ của họ có bước tiến triển mang tính thiết thực nào. Lúc đó cô mới lựa chọn cách khác, dùng mối quan hệ với Chiêm Đông Quyến để chọc giận anh.
Thật không ngờ, Lệ Trạch Lương lại chịu vào thòng, trong cơn phẫn nộ anh đã dùng vịnh Lam Điền để làm ván cờ mua bán, buộc cô phải sống với anh. Thủ đoạn ấy khác hẳn với phong cách làm việc thường ngày của anh, nhưng anh vẫn đã làm. Hoặc giả phải cám ơn cuộc giao dịch hơi mang tính sỉ nhục ấy, nó giúp cô trở về bên anh một cách hợp tình hợp lý.
Nếu không có tiền đề này, mọi cạm bẫy cô bày ra đều là vô ích.
Tất cả tất cả đều vừa khớp đến thế, không sớm cũng không muộn, hoàn toàn giống như anh đã cố tình đến để cùng cô diễn cho xong màn kịch vậy.
Đột nhiên, Tả Ý nhớ ra sau tai nạn trên đường cao tốc, khi cô bình yên vô sự còn anh thì bị thương. Nằm trên giường bệnh, Lệ Trạch Lương đã từng hỏi cô một câu rất kỳ lạ.
“Thẩm Tả Ý, chẳng lẽ cô không cần nói gì với tôi ư?”
Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó thì anh đã hiểu ra tất cả? Vì vậy mới đột nhiên lạnh nhạt và cư xử quái lạ với cô?
Vậy nên, khi ở khuôn viên của Lệ gia, anh mới ôm lấy cô mà nói: “Không, em không ở đây.”
Vậy nên, sau này anh mới nói: “Tả Ý, anh không muốn em khóc. Cho dù em có suốt đời chống đối với anh một cách vô tâm, anh cũng không muốn nhìn em khóc.”
Như vậy xem ra, hỷ nộ ái ố bất thường của Lệ Trạch Lương không hoàn toàn là xuất phát vì tâm lý kỳ lạ sau khi bị tàn tật, mà là sự mâu thuẫn giữa việc biết rõ cô đến đây là để trả thù mình, nhưng vẫn cam nguyện diễn chung với cô một cách không có sơ hở.
Thủ đoạn mà cô dùng vốn dĩ là không quang minh lỗi lạc, giờ đây khi quay đầu nhìn rõ chân tướng sự việc, càng cảm thấy mình bỉ ổi hơn.
Vũ khí duy nhất và đủ lợi hại mà cô có thể tổn thương anh, cuối cùng lại là tình yêu mà anh dành cho cô.
Nghĩ đến đây, nước mắt sóng sánh trong khoang, cuối cùng cũng phải tuôn trào. Cô cuộn người lại, rúc đầu vào chăn. Cô sợ Chiêm Đông Quyến nghe thấy mình đang khóc, nên cố mạng trùm đầu lại, nấp ở trong khóc thút thít.
Cô và Lệ Trạch Lương, từ thời niên thiếu đến tận bây giờ, đã trải qua mười năm.
Trước đây cô không xác định được, trong thời gian cô giả vờ mất trí, anh cố tình không quen biết cô, không khơi lại ký ức đau buồn của cô là xuất phát từ tình yêu chân thật hay vì chột dạ; cô cũng không thể xác định, khoảng thời gian qua anh đối xử dịu dàng và bao dung hết mực đối với cô, là vì thói quen hay là vì áy náy.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng biết anh quan tâm cô đến thế.
Anh yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, hủy diệt tất cả, chỉ cần là thứ cô muốn.
[2]
Trong không gian tĩnh lặng và khuya khoắt thế này, đương nhiên là Chiêm Đông Quyến nghe thấy cô đang khóc, anh đứng dậy đi sang đó. Đến trước giường của Tả Ý, đưa tay ra định gọi cô, song bàn tay đã dừng lại ở không trung, nhẹ nhàng rút về, thở dài.
Hôm sau, Kiều Hàm Mẫn đến tìm Tả Ý: “Châu Bình Hinh nói việc phiên dịch sẽ do em phụ trách?”
“À, đúng vậy. Nhưng chị không sợ sẽ bị em phá hoại chứ? Em không mấy chuyên nghiệp.”
“Du học ở Đức mà còn không chuyên nghiệp thì ai chuyên nghiệp đây.” Kiều Hàm Mẫn cười nói, “Có cấp bậc là đủ rồi, cũng không phải chuyện công, em chỉ cần đến đón họ là được, ở chỗ khác sẽ có người phiên dịch.”
Buổi trưa, Tả Ý cùng Châu Bình Hinh ra sân bay đón họ về khách sạn. Khách hàng của họ là một đôi vợ chồng già, tính tình rất hiền hòa, họ đến từ Mannheim.
Trên xe, Tả Ý cười hì hì nói: “Cháu từng du học ở Heidelberg.”
Lão phu nhân kinh ngạc nói: “Heidelberg cách chỗ chúng tôi rất gần đấy.”
“Trước đây khi đi học, cháu cũng thường xuyên đến Mannheim, đó là một thành phố lớn.”
Lão tiên sinh rất vui tính mà nói: “Khi nhìn thấy rất nhiều ống khói, chứng tỏ bạn đã đến Mannheim.” Bởi vì tại nước Đức, Mannheim nổi tiếng là một thành phố công nghiệp.
Tả Ý cười hì hì.
Hàn huyên vài câu, Tả Ý mới biết hóa ra con trai của vợ chồng họ có nghiệp vụ qua lại với Đường Kiều.
“Ông bà đến du lịch ạ?” Tả Ý hỏi.
“Đúng vậy, nghe con trai nói Trung Quốc rất đẹp, vì vậy chúng tôi mới đến xem.” Lão phu nhân nói.
“Ngoài ra cũng thăm một vài bằng hữu.” Lão tiên sinh bổ sung.
Lúc này, Châu Bình Hinh chợt nói: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Cô và Châu Bình Hinh đưa cặp vợ chồng già vào khách sạn thì xem như hoàn thành công việc, lát nữa sẽ có người đến đón họ, song vì thận trọng, Tả Ý vẫn đã để lại phương thức liên lạc cho họ.
Tả Tình và dì Nhậm đến thành A đã vài ngày, Tả Ý cùng họ đi khắp nơi để liên hệ việc khám bệnh, về sau phải mượn đến quan hệ với Kiều Hàm Mẫn mới có chút tin tức.
Hôm nay Tả Ý xin nghỉ phép một ngày để cùng Tả Tình vào bệnh viện. Đây là bệnh viện đi cùng với Học viện Y học, Tả Ý đã từng vào đó, lần trước khi xảy ra tai nạn chung với Lệ Trạch Lương, họ chính là được đưa vào đây. Đến bệnh viện, dì Nhậm và Tả Tình vào trong, Tả Ý thì đi vào nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Tả Ý vừa quay lưng lại đã nhìn thấy Lệ Trạch Lương trên xe lăn.
Tả Ý nhất thời không biết phải làm sao, càng không biết phải nấp đi đâu. Anh ngẩng đầu lên thì liền trông thấy cô. Hình như anh đang kiểm tra sức khỏe, anh không mặc đồng phục của bệnh viện, song cũng ăn vận rất giản dị.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Nhưng, điều kỳ lạ là trông thấy cô, anh dường như càng kinh ngạc hơn, mắt lóe sáng, chau mày hỏi thẳng: “Em đến bệnh viện làm gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc