“Anh thừa biết, chỉ cần tôi không ký tên thì hợp đồng sẽ không có hiệu lực, huống chi tôi không tin hiện giờ Lệ thị không cần số tiền này.”
Không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến thì anh lại nổi nóng, lời nói ra liền trở nên chế giễu: “Tiền đó vốn dĩ được gửi tiết kiệm trên danh nghĩa của em. Em không thích thì cứ rút nó ra rồi châm lửa đốt bỏ, như vậy chẳng phải sẽ càng hả dạ hơn?”
“Lệ Trạch Lương! Anh…” Cô chợt không biết nói gì, “Anh” xong thì không biết phải tiếp câu như thế nào nữa.
Anh luôn muốn nói, Tả Ý hãy ở lại, anh để tiền lại cho em chính là vì lo sợ một ngày nào đó khi anh mất hết tất cả, em cũng không phải sống cực khổ. Nhưng giờ đây cơn giận đang trên đỉnh đầu, câu nói hoàn toàn bị biến chất.
“Tôi sao nào? Chẳng phải em hận tôi đến tận xương tủy sao, bây giờ tôi đã nghĩ sẵn cách cho em rồi, em còn muốn gì nữa?” Anh quay lại nhìn cô. Tính của anh, càng giận thì càng thích nói những lời trái với lòng, “Chẳng thà để em nghĩ đủ mọi cách hợp tác với người khác để toan tính tôi, chi bằng để tôi tự hiến dâng mình, em cũng đỡ phải hao công phí sức.”
“Còn không,” Anh lại nói, “Cứ xem như là tiền cực khổ mà tôi trả cho diễn xuất của em trong mấy tháng qua, qua đêm phải tính thêm tiền mà không phải sao.”
Lời nói nhục mạ như thế nhất thời khiến Tả Ý xanh rờn cả mặt. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cô sẽ bước tới cho y một bợp tai. Nhưng anh là Lệ Trạch Lương, cho dù không phải Lệ Trạch Lương thì trước đây cũng là A Diễn.
“Anh không cần dùng những lời nói này để châm chọc tôi.” Tả Ý rất ngoan cường mà ngước lên nhìn anh, “Huống chi trước đây anh không phải như vậy.”
“Thế trước đây tôi thế nào?” Anh cười lạnh.
“E là lúc đó vẫn chưa điên.”
Tả Ý nói xong thì cầm giỏ xách lên, nhanh chóng rời khỏi.
Một mình Lệ Trạch Lương đứng lặng trong nhà, cửa vẫn đang mở, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô chạy xuống cầu thang. Rõ ràng… Rõ ràng lúc nãy khi thấy cô xuất hiện trước mặt mình, trong lòng anh là kinh ngạc và vui sướng biết dường nào.
Nhưng, anh không biết mình bị sao nữa.
Đúng vậy, anh đã điên rồi.
Bắt đầu sau lần đầu tiên anh tranh cãi với cô trên con đường cao tốc trước khi tai nạn xảy ra, thì anh đã điên rồi.
Tả Ý chạy một hơi ra đến đường lớn, may thay phố xá tấp nập xe cộ và người đi đường, nếu không cô không dám chắc mình sẽ không bật khóc.
Trông thấy Lệ Trạch Lương tự dày vò bản thân như vậy, cô rất đau lòng, muốn khuyên nhủ anh, nhưng không ngờ đến cuối cùng, lời nói mà cả hai nói ra lại trở nên như vậy.
Vả lại, những lời anh dùng để châm chọc cô lại đúng đến thế, nó khiến cô không có cách cãi lại. Họ đều biết rõ chỗ đau của đối phương, vì vậy cố tình đâm thẳng vào đó, giống như một con dao hai lưỡi, làm tổn thương nhau.
Anh cũng không bao giờ giống những nam chính trong phim mà chạy theo cô, ôm lấy cô hôn cô, sau đó gấp gáp nói: “Anh yêu em, tất cả đều là lỗi của anh.”
Rất may anh không làm thế, nếu không cô không chắc mình sẽ không bỏ giáp đầu hàng.
Đèn xanh đã lại sáng lên, cô đi cùng dòng người băng qua đường ngựa vằn. Khi còn nhỏ, cô thích chọn đi trên những vạch màu trắng để qua đường, tránh khỏi mặt đường xi măng. Nếu như con đường của cuộc đời cũng có thể lựa chọn như thế thì hay biết mấy, những nơi không thích sẽ không cần giẫm vào.
Trước khi gặp lại anh, cô còn tưởng vết thương đã lành lặn, giờ đây khi vạch ra xem, mới biết hóa ra chỉ là gạt người gạt mình.
[6]
Cổ phiếu của Lệ thị không ngừng rớt giá, vậy mà anh lại bỏ mặc không quan tâm, một mình lẩn trốn và trầm luân tại nơi mà họ đã từng chung sống, đó hoàn toàn không phải là Lệ Trạch Lương mà cô quen biết. Nhưng, chắc chắn là anh sẽ không dung túng cho mình quá lâu, cô hiểu anh.
Tả Ý về nhà, ở yên một mình suốt mấy ngày, sau đó mới trở về Đường Kiều làm việc. Từ những nguồn tin khác nhau, cô biết được Lệ Trạch Lương quả nhiên đã trở về Lệ thị, đồng thời đang tích cực vay tài chính, tàn cuộc không phải là không thể cứu vãn. Huống chi là một người như anh, chỉ cần không tự mình buông bỏ thì không gì có thể đánh gục anh.
Thành A suy cho cùng cũng là một thành phố lớn, nếu không có giao điểm và duyên phận, một cặp tình nhân phân biệt ở hai đầu nam và bắc của thành phố sau khi chia tay, có thể cả đời cũng không gặp lại nhau. Vậy mà cô và Kiều Hàm Mẫn đến Westin gặp khách hàng, lại tình cờ gặp Lệ Trạch Lương ở đó.
Vừa bước vào thang máy thì Kiều Hàm Mẫn phát hiện đã để quên một bộ hồ sơ trên xe, bèn bảo Tả Ý xuống bãi giữ xe mang lên.
Cô trở về từ bãi giữ xe, bước ra khỏi thang máy để vào phòng đa chức năng, đến nơi cô mới phát hiện những người có mặt đều không quen biết, hình như đã đi nhầm chỗ. Sau khi gọi điện xác định lại, mới vỡ lẽ hóa ra là một nơi khác trên cùng một tầng lầu.
Cô lại đi về hướng khác, chính trong lúc đi ngang cửa thang máy thì tiếng “Tính tong” vang lên, thang dừng lại, hai cửa từ từ mở ra. Tả Ý nhìn thấy ba người, Quý Anh Tùng, Tiểu Lâm, người còn lại là Lệ Trạch Lương.
Anh đang ngồi trên xe lăn, tay cầm một bìa hồ sơ, đang cúi đầu chau mày đọc nội dung bên trong.
Người nhìn thấy Tả Ý đầu tiên là Quý Anh Tùng: “Thẩm… cô Thẩm.”
Thần thái của Lệ Trạch Lương hơi khựng lại, sau đó từ từ dời mắt từ bìa hồ sơ lên, nhưng chỉ vừa nhìn đến đôi chân đứng ở bên ngoài thang máy của Tả Ý thì anh đã lại cụp mắt xuống, tiếp tục nói chuyện với Quý Anh Tùng.
Tiểu Lâm nhanh nhẹn nói: “Cô Thẩm, trùng hợp thật.”
Tả Ý gật đầu cười nhẹ.
Họ đúng lúc đến cùng một tầng, Quý Anh Tùng đẩy Lệ Trạch Lương ra khỏi thang máy.
Tiểu Lâm cố tình nói: “Không phải hôm đó cô Thẩm có việc tìm Lệ tiên sinh ư? Hay là tôi và giám đốc Quý vào trước, hai người từ từ trao đổi.” Cô không biết rằng, việc mà Tả Ý muốn trao đổi đã được họ giải quyết khi ở thành C. Hơn nữa còn giải quyết bằng cách khá quyết liệt, và dứt khoát.
Tiểu Lâm nói xong thì kéo tay Quý Anh Tùng đi và nhanh chóng biến mất.
“Tôi gọi điện vì chuyện hợp đồng lần trước.” Tả Ý vội biện bạch.
“Tôi biết.” Anh đáp.
Sau đó cả hai đều im lặng, Tả Ý bèn nói: “Bên kia còn có người đang chờ, tôi xin phép đi trước.” Nói xong cô đi vòng qua anh định rời khỏi.
Chính trong lúc đi ngang qua anh thì Lệ Trạch Lương đột nhiên lạnh lùng nói: “Kệ sách của tôi bị thiếu mất một quyển, em có nhìn thấy không?”
“Ơ…” Tả Ý bất chợt thấy ngượng, “Tôi đã vô tình lấy nhầm khi thu dọn đồ đạc.”
“Vậy em định khi nào thì trả tôi?”
“Tôi… khi có thời gian tôi sẽ mang qua.”
“Có thời gian là khi nào?” Anh ép từng bước một.
“Đêm nay vậy.” Bị ép quá mức, Tả Ý chỉ có thể trả lời như thế. Quyển sách cũ nát thôi có quý giá gì đâu, trước đây mấy tháng cũng không thấy anh lấy ra đọc một lần, bây giờ thì như là không được đọc ngay thì sẽ hồn bay phách lạc vậy.
Lệ Trạch Lương ngồi trên xe lăn, sống lưng thẳng đuột. Vì là đang ngồi, nên nút áo vest của anh không được khâu lại. Hồ sơ đặt trên đầu gối, hai tay để trên đó, tay áo sơ mi lộ ra một ít từ phía dưới áo vest, trắng như áo mới.
Bấy lâu Tả Ý luôn thích nhìn anh mặc áo sơ mi trắng.
Xét từ một góc độ nào đó thì từ nhỏ đến lớn, trong mắt người khác, cô đều không mấy xứng với anh.
Cô chưa bao giờ thấy Lệ Trạch Lương ngồi xe lăn, bất kể cơ thể nằm trong tình trạng ác nghiệt nào, anh cũng kiên quyết phải đứng như người bình thường, sự ngoan cường ấy cơ hồ có thể cho là chấp nhất.
Chân của anh…
Tả Ý biết anh phiền nhất là người ta nói đến chân mình, cô cũng không phải cố tình chọc giận anh, chỉ là thật sự rất muốn hỏi thăm anh: “Chân của anh vẫn ổn chứ?”
Anh nhìn cô một cái, quay mặt đi, nói một cách không tự nhiên: “Không liên quan đến cô.” Vài chữ ngắn củn, chấm dứt cuộc trò chuyện của cả hai.
Buổi trưa, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của dì Nhậm, dì nói là mấy ngày nay Học viên Y học ở thành A sẽ có vài chuyên gia nước ngoài đến và có thể khám bệnh cho Tả Tình, nhưng ngặt nỗi Tạ Minh Hạo đã đi công tác.
“Con đến đón vậy.” Tả Ý nói.
“Chỉ là không biết Tả Tình có thể ngồi xe hay không.”
Tả Ý ngẫm nghĩ, vấn đề mà dì Nhậm lo lắng cũng có lý, một nơi ồn ào như vậy lỡ như Tả Tình trở bệnh bất ngờ thì rất khó khống chế.
“Vậy đi, để con nghĩ cách.”
Cô có cách gì chứ, bản thân không có xe cũng không thể chạy xe, chỉ đành gọi cho Chiêm Đông Quyến.
Chiêm Đông Quyến nói: “Để anh đưa cô ấy sang đó.”
“Nhưng mà…” Tả Ý đã từng nhìn thấy phản ứng của Tả Tình khi gặp Chiêm Đông Quyến. Tuy rằng đại đa phần cô cũng không nhận ra anh là ai, nhưng một khi bị anh kích thích thì sẽ điên cuồng hơn ai hết.
“Không sao đâu, cũng không phải lần nào nhìn thấy anh, cô ấy cũng trở bệnh.” Giọng điệu mang một cảm xúc phức tạp.
Thế là, Tả Ý đã liên lạc với bệnh viện, đến chiều thì ra đầu đường cao tốc đón họ. Hai chiếc xe, tài xế chở theo Tả Tình và dì Nhậm đi ở phía trước, Chiêm Đông Quyến tự đi một chiếc ở phía sau.
Tả Tình quả nhiên rất ngoan, suốt chặng đường đều rất yên tĩnh, sau khi xuống xe thì nắm chặt tay dì Nhậm. Tóc của cô lâu nay vẫn rất mượt, vừa nhuộm và duỗi mà cũng không bị hư, giờ đây đương nhiên cũng đã đổi lại thành màu đen truyền thống. Tóc mai mềm mượt bị gió thoảng qua, gương mặt ngoan ngoãn ấy khiến không ít phái nam phải ngoảnh lại nhìn. Người ta thường nói, khi còn nhỏ quá xinh xắn thì lớn lên sẽ trở nên tầm thường, nhưng Tả Tình từ nhỏ đến lớn đều là một mỹ nữ. Vì vậy Tả Ý luôn đoán rằng phải chăng những lời này chỉ chuyên dùng an ủi những đứa trẻ giống như cô để cân bằng tâm lý trẻ?
Thái độ của Tả Tình đối với Chiêm Đông Quyến đã lại trở thành một loại khác. Chỉ cần anh xuất hiện, cô sẽ sợ sệt mà lảng tránh, khiến cho Chiêm Đông Quyến không khỏi cười chua chát. Nhưng đối với Tả Ý thì lại hoàn toàn khác, cô chỉ xem đó là một người xa lạ.
“Đến ở khách sạn nhé?” Chiêm Đông Quyến sắp xếp bước tiếp theo.
Tả Ý vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn giường cho hai mẹ con họ: “Chỗ em có thể ở.”
“Chỗ của em lớn lắm sao, bác gái phải làm sao đây?” Lời nói của Chiêm Đông Quyến khiến dì Nhậm bật cười.
Anh lại nói thêm vài câu, cuối cùng cũng khuyên dì Nhậm vào ở trong khách sạn.
Chờ khi họ đã ổn định chỗ nghỉ ngơi, Tả Ý mới thở phù.
“Cám ơn anh.” Cô nói với Chiêm Đông Quyến.
Vẫn là Chiêm Đông Quyến hiểu cô, biết rõ nếu họ đến ở cùng, cô chắc chắn sẽ không quen, vì vậy mới cố tình diễn với cô vở kịch đó.
“Ơn nghĩa gì, đây là thói quen cá nhân.” Anh cười.
“Thói quen cá nhân?”
“Thói quen bảo vệ Tả Ý đấy.”
Tả Ý lắc đầu cười, anh nói chuyện lâu nay đều rất thuận tai, khác hẳn với ai kia. Bấy giờ, cô sực nhớ ra một chuyện.
“Tiêu rồi!” Tả Ý nhìn xuống đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Tiêu gì?” Chiêm Đông Quyến hỏi.
“Em còn việc, đi trước đây.” Tả Ý lại nhìn đồng hồ.
“Vậy anh ngủ ở đâu? Nhà em?” Chiêm Đông Quyến hỏi.
“Tùy anh.” Tả Ý ném cho anh chìa khóa cửa rồi tự mình hối hả chạy tới căn hộ của Lệ Trạch Lương. Việc của Tả Tình làm đảo loạn hành trình trong ngày của cô. Cô quen béng việc đã hứa với anh.
Thế nhưng khi đã sắp đến nơi cô mới trố mắt khờ mặt ra, cô chạy tới đó làm gì chứ, sách còn đang ở nhà kia mà. Thế là lại quay đầu về nhà, tới cửa nhà rồi mới lại phát hiện chìa khóa đang ở chỗ của Chiêm Đông Quyến.
Bận đi bận về, trái tim dần bình tĩnh trở lại.
Cô không thể tiếp tục lún sâu trong đó nữa, hoa trong gương trăng trong nước, tất cả chỉ là cái cớ, cái cớ để dung túng mình dây dưa không dứt với anh hết lần này đến lần khác. Cô đi lại vài bước thật chậm rãi, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Trạch Lương: “Tôi có việc đột xuất không thể tới. Sách của anh, lần sau sẽ trả.”
Lệ Trạch Lương đọc thấy tin nhắn này, ánh mắt vốn đã trầm xuống thoắt chốc như đọng hơi lạnh.
Từ bảy giờ thì anh đã bắt đầu chờ, từ đầy hy vọng, cho đến thấp thỏm, tiếp theo bắt đầu thất vọng, đến nửa đêm, kết quả chờ đợi lại là như thế.
Trưa nay anh đã bảo người giúp việc dọn dẹp hết những chai rượu trong nhà, mở cửa sổ ra để tan bớt mùi thuốc lá. Anh từ chối bữa cơm tối nay với khách hàng, một mình ngồi chờ trên sô pha suốt bốn tiếng đồng hồ, trong lòng không ngừng diễn tập, nếu cô ấn chuông thì anh phải làm thế nào; nếu như cô chỉ đi vào đặt sách xuống rồi ra về, anh phải ứng phó ra sao; nếu như cô lại tranh cãi với anh, anh phải nói những lời gì; thậm chí nếu như cô cố tình không chịu lên lầu, anh phải dùng thủ đoạn gì, tất cả đều được anh tính đến, và đều đã diễn tập trong lòng một lần.
Trong bốn tiếng này, anh cơ hồ đã nghĩ đủ mọi cách phải dùng để níu kéo mối quan hệ của họ khi Tả Ý đến. Anh hạ thấp mình đến thế, đó là sự hèn mọn chưa từng có trong cả đời Lệ Trạch Lương. Nhưng dẫu cho có là thế, thì mọi thứ đều đã bị dập tắt bởi hai câu dửng dưng của cô.
Lệ Trạch Lương gập điện thoại lại, ném thật mạnh về vách kính cửa sổ, điện thoại đập vào kính cường lực lập tức bị văng ngược trở ra, pin rớt ra ngoài.