Lương Ngôn Tả Ý - Chương 41

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Cô lên dọn chung đi, nhiều thứ như vậy.” Châu Bình Hinh nói, “Lên đây đi, lỡ như Lệ tiên sinh về cũng có tôi mà.”
Tả Ý đành lên lầu.
Cô vào cửa xong cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội vã thu dọn hành lý của mình.
Trong lúc gom trang sức cô bất cẩn làm rơi một chiếc bông tai xuống gầm giường, đành nằm xuống nhặt lại, ngón tay quơ trúng một vật gì đó, tức thì chảy máu. Cô cầm lên xem, hóa ra là mảnh vỡ thủy tinh màu tím.
Màu sắc của mảnh vỡ rất đặc biệt, vì vậy Tả Ý nhìn vào là nhận ra ngay. Đó là bình hoa thủy tinh treo trên cửa sổ, có một lần Tả Ý đã làm rơi nó, giờ đây, nát vụn thật rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tả Ý chợt lóe lên làm cô hiểu ra gì đó. Cô nhìn quanh, sau đó lại đi ra phòng khách, tất cả những vật dễ vỡ trong nhà đều đã được thay mới. Nghĩ chắc là đã trải qua một trận càn quét, tất cả những món chỉ cần là có thể vỡ đều đã bị anh đập nát rồi.
Tả Ý cúi mắt xuống. Chẳng lẽ ngày mà anh hiểu ra chân tướng?
Cô thở nhẹ. Tuy nhiên, cũng khá tương thích với tính cách của anh hiện giờ, hễ tức giận thì ném đồ. Lệ Trạch Lương của trước đây không bao giờ như thế.
Khi ra về, Tả Ý đặt chìa khóa trên bàn. Một giây trước khi đóng cửa, cô nhìn lên tấm thẻ phòng đặt trên kệ giày, trong lòng ngọt bùi khó phân.
Cô âm thầm chạy đến nhà anh lấy đồ, nói sao cũng không hay. Tả Ý nghĩ ngợi, trên đường về nhà, sau khi chia tay Châu Bình Hinh, cô đã gọi cho Lệ Trạch Lương.
Điện thoại reo rất lâu, mãi không có ai bắt máy, cho đến khi vang lên thông báo để lại lời nhắn. Một lúc sau, khi Tả Ý vừa về đến nhà thì anh gọi lại cho cô.
“Tôi là Thẩm Tả Ý.”
“Ừm.” Anh nói.
“Tôi vừa đến chỗ anh lấy lại ít đồ, thật ngại quá, đã không báo trước với anh.”
“Ừm.” Lại là chữ đó.
“Tạm biệt.” Tả Ý nói.
Vừa nói xong hai chữ này, thời gian dường như ngưng đọng, anh ngừng lại.
Cô không biết anh đang ở đâu, chỉ là thông qua điện thoại, cô có thể biết đó là một nơi rất yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của anh.
“Tạm biệt.” Anh bình thản nói ra hai chữ, sau đó cúp máy. Suýt nữa khiến người nghe nghĩ rằng, sự ngập ngừng của anh lúc nãy chỉ là một cảm giác sai lầm.
Tả Ý đặt điện thoại xuống, sắp xếp lại hành lý. Không ngờ lại tìm thấy quyển “Nguyên lý Kinh tế học” của Mankiw trong đống quần áo, nghĩ chắc là Châu Bình Hinh đã bỏ vào trong lúc dọn đồ giúp cô. Lẽ nào Châu Bình Hinh cho rằng cô lại đọc loại sách vớ vẩn như thế?
Thể loại sách này, lâu nay Tả Ý đều là kính trọng nhưng xa rời.
Tả Ý cười khổ sở, cầm trên tay lật lật quyển sách, những trang giấy xòe ra và lật nhanh như một cánh quạt. Và cô đã bất ngờ nhìn thấy vài nét chữ quen thuộc ở trang cuối cùng.
Cô hơi nghi hoặc, lại lật trở về, tiếp đó liền nhìn thấy tên mình, là nét chữ của ai kia, hơn nữa còn là lặp đi lặp lại:
“Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý…”
Chữ này nối liền chữ kia, trùng trùng điệp điệp lấp đầy trang giấy, góc cuối của trang sách bị rách ra do chữ “Ý” của trang trên tạo ra.
Không biết anh đã viết những chữ này vào lúc nào, nhưng nhất định là sau cuộc chia tay ở Đức.
Vì vậy, anh mới không cho cô lật sách của mình?
Tả Ý dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên những chữ đó, cảm giác như anh đang khẽ gọi mình bên tai, âm thanh ấy đã trở thành bùa ngải, gieo trong tim cô, chốc chốc lại quặn đau.
Cô úp mặt thật sâu vào quyển sách ấy.
Đúng vậy, cô đã gạt anh, vẫn luôn gạt anh, từ đầu đến cuối đều gạt anh, ngay cả câu cuối cùng cũng là gạt anh.
Nhưng cô lại yếu ớt đến thế, ngay cả trả thù cũng làm không tốt. Để rồi trong một lúc bất cẩn, cô đã thốt lên hai chữ “A Diễn” trong căn nhà ấy.
Thật không biết là mình quá nhập vai, hay căn bản không muốn chấm dứt vai diễn. Bởi vậy, ngay chính Tả Ý cũng hoài nghi, rốt cuộc cô vì hận anh muốn trả thù anh, hay là vì muốn quên đi hận thù, mà tìm cho mình một lý do hay ho để tiếp tục ở bên cạnh anh.
Nếu như bảo cô hồi tưởng lại, đâu mới là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất, vậy chắc chắn là lúc cùng anh ở đại học M. Lúc ấy, không có phiền não gia đình, chỉ một lòng muốn vui chơi, dường như chuyện bi thương nhất trên đời khi đó không có gì khác ngoài việc bị anh la mắng.
Đặt quyển sách ấy xuống gối, Tả Ý mất ngủ đến giữa khuya. Sáng sớm thức dậy cô vẫn đã đến xin nghỉ phép với Kiều Hàm Mẫn, rồi đặt vé máy bay sớm nhất để đến thành C.
Tả Ý không mang hành lý, chỉ cầm túi xách, đi rồi ngừng ngừng rồi đi giữa thành C. Cuối cùng, cô đứng dưới tòa nhà nhỏ nơi họ đã từng chung sống. Trước đây anh chọn nơi này là vì nó ở gần trường, lại yên tĩnh. Tòa nhà hơi cũ kỹ, nếu đến vào mùa hè, sẽ có thể trông thấy dây thường xuân mọc đầy ở bên kia vách, chỉ tiếc đã đến không đúng lúc, lá cây sớm đã tàn úa, chỉ còn lại vách tường khô cằn.
Tả Ý đi lên lầu, nhấc chậu hoa bên cạnh lên, không thấy chìa khóa đâu.
Lần trước khi rời khỏi, cô không để ý Lệ Trạch Lương có đặt lại chìa khóa về đây hay không. Nhưng xâu chìa khóa đích thật đã biến mất. Vậy nên, Tả Ý sờ lên tay cầm ấy tưởng nhớ lại, sau đó từ từ dựa lưng vào cửa, ngồi xuống đất.
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ngã ra cửa.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, cô cũng đã ngồi như thế, tại nơi này, chính trong lúc gần như tuyệt vọng, cánh cửa đã bất ngờ mở ra, khiến Tả Ý thiếu niên năm ấy nằm bò ra sàn nhà tay chân đều hướng lên trời, tiếp đó, một hình bóng tuấn tú hiện ra trước mắt cô, như ánh bình minh, soi sáng mọi thứ.
Ở độ tuổi ấy, khi vui đến cực đỉnh, con người trái lại sẽ khóc.
Ngày nay, cô lại chỉ có thể cười đắng chát.
Tả Ý ngồi được một lúc, cảm thấy se lạnh thì đứng dậy phủi bụi ra đi. Lúc ấy, cô không hề biết rằng, thật ra Lệ Trạch Lương đang ngồi ở bên trong, hệt như năm xưa.
Kỳ thực, Lệ Trạch Lương đã đến thành C rất nhiều ngày.
Lâu nay anh luôn là một người rất có trách nhiệm, bất kể là thời điểm nào, anh cũng chưa bao giờ buông bỏ trách nhiệm về Lệ thị. Anh hai qua đời sớm, toàn bộ niềm hy vọng của Lệ gia đều đặt hết lên vai anh.
Nhưng lần này, lần đầu tiên anh bất chấp tất cả, vứt lại bãi chiến trường cho Tiết Kỳ Quy, không quan tâm cũng không hỏi han, chỉ để mặc cho mình lún chìm, lún chìm.
Lệ thị đổ nát cũng được, phá sản cũng được, anh chẳng muốn quan tâm.
[5]
Bao ngày qua anh luôn kéo chặt rèm cửa, giấu mình trong nhà, uống rượu rồi xem đĩa. Anh có một cái đĩa, đó là buổi biểu diễn kịch thoại của Tả Ý trong năm nhất vào dịp kỷ niệm ngày thành lập trường.
Chiếc đĩa đó do nội bộ đoàn kịch dùng DV quay lại, rất không chuyên nghiệp, không có giá đỡ, ống kính cứ thế mà lắc lư, hơn nữa còn ngắt quãng.
Lúc ấy Tả Ý nhất thời nổi hứng nên đã chép ra để làm kỷ niệm, chỉ tiếc là không đến hai ba ngày, chiếc đĩa đã bị cô nhét vào kệ tủ trong phòng ngủ, bỏ mặc từ đó.
Mỗi năm cứ vào mùa đông anh đều về đây ở vài ngày, có một lần tình cờ tìm được nó. Thế là, mỗi lần rảnh rỗi, anh lại ngồi một mình ở nhà mở đĩa lên xem. Tả Ý trong đoạn phim mang nét nghiêm túc và chững chạc hiếm có trong cuộc sống đời thật, thỉnh thoảng bụm miệng lại thì lúm đồng tiền ấy lại hiện ra.
Đêm qua Tả Ý gọi điện thoại cho anh, tay của anh đã run lên một cái, sau đó nhìn màn hình điện thoại rất lâu, cho đến khi tiếng chuông tắt lịm. Anh không chắc chắn là mình vẫn còn sức lực để đối mặt với cô. Câu cuối cùng mà Tả Ý đã nói với anh trên chuyến tàu điện ngầm lần trước, cơ hồ đã đánh ngã anh.
Cô nói, không có.
Trong nửa năm cô trả thù anh, từ đầu đến cuối, không một giây phút do dự.
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, lại hóa thành thanh kiếm sắc bén vô tình, xuyên thẳng vào tim, không có vết máu.
Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó suy nghĩ một lúc mới gọi lại cho cô.
Dẫu cho sợ hãi đến thế, anh vẫn đã gọi cho cô. Có những lúc tình yêu thật sự giống như hít Mα túч, biết rõ sẽ có một kết cục như thế mà vẫn không có cách kháng lại sự quyến rũ của nó.
Cô chào anh một cách khách sáo: “Tạm biệt.”
Là tạm biệt, hay là vĩnh viễn cũng không gặp lại?
Lệ Trạch Lương của lúc này đang vừa uống rượu vừa xem DVD, không ngừng xem, không ngủ cũng xem, chỉ nhất mực nhìn chăm chăm vào màn hình, tìm kiếm hình bóng ấy, đôi mắt đã đầy tơ máu vì thiếu ngủ, anh cũng không buồn chớp lấy một cái.
Cơ hồ mỗi một câu thoại, mỗi một biểu cảm, anh đều ghi nhớ.
Lệ Trạch Lương lại chuốc một ngụm rượu. Anh đã uống đến tê dại, ngoài việc biết nó là rượu ra thì đầu lưỡi không nếm được mùi vị gì nữa. Anh xem rất chăm chú, thuốc lá cháy hết, lửa bén vào tay một lúc sau anh mới cảm thấy đau.
Đột nhiên, anh nghe thấy ngoài cửa dường như có tiếng động, anh đứng dậy một cách khó nhọc. Mở cửa ra, không thấy ai cả. Khi cúi đầu đóng cửa mới bất ngờ nhìn thấy một chiếc điện thoại.
Kiểu dáng là loại anh quen thuộc nhất, trên đó còn có một dây móc điện thoại, đó là con gấu màu vàng. Hai yếu tố kết hợp nhau, anh có thể khẳng định đây là đồ của Tả Ý, có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
Giây phút ấy, lòng anh lóe lên một niềm vui.
Giây tiếp theo, Tả Ý đã từ dưới lầu chạy xồng xộc lên.
Tả Ý ngẩng đầu và nhìn thấy Lệ Trạch Lương đang đứng trước mặt mình, cô giật bắn người. Anh cũng đang ở thành C, hơn nữa còn chỉ cách cô một bức tường.
Cô từng tưởng tượng ra rất nhiều cách chạm mặt, dẫu sao cũng đều ở thành A, Lệ thị và Đường Kiều lại có quan hệ hợp tác, muốn hoàn toàn không gặp nhau là điều không thể nào. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ ngờ rằng lại là trong hoàn cảnh này.
Đã mấy ngày rồi anh không cạo râu, râu mọc ra rất nhiều, khiến cho màu xanh trên cằm càng thêm rõ rệt, gương mặt tuấn tú lan tỏa một vẻ chán chường, buông bỏ, khác hẳn với ngày thường.
Tả Ý ngượng ngùng chỉ vào điện thoại đang nằm dưới đất: “Tôi bất cẩn đánh rơi điện thoại ở đó.”
Anh lặng lẽ nhìn cô, nửa ngày không nói gì.
Cô cũng cảm thấy lời nói của mình hơi khờ, cách xa ngàn dặm chạy tới cửa nhà anh chỉ để đặt điện thoại xuống rồi quay lại lấy? Giống như là cố tình chọn thời cơ xuất hiện vậy.
“Tôi đến thành C nghỉ phép, tiện thể đến đây xem.” Cô lại giải thích.
Đây chính là triệu chứng mỗi khi IQ bị tụt giảm, càng nói càng tệ.
Lệ Trạch Lương vẫn chỉ nhìn cô.
“Tôi…” Cô nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn và logic hơn để giải thích cho việc vì sao điện thoại của cô lại đánh rơi trước cửa nhà người ta.
Anh khom người xuống nhặt nó lên, đưa lại cho Tả Ý. Trong lúc đón nhận, tay cô vô tình chạm vào ngón tay anh.
Lệ Trạch Lương nói một cách cứng nhắc: “Nếu đã tới rồi thì vào đây ngồi đi.” Sau đó thì quay người trở vào nhà, dẫu cho là lời mời mọc, anh cũng nói theo kiểu bá đạo như vậy, căn bản không cho cô cơ hội lựa chọn.
Tả Ý vốn định khước từ, nhưng khi nhìn thấy chân của Lệ Trạch Lương, lời từ chối bỗng dưng bị đẩy trở vào. Anh không đeo chi giả, phần dưới bên ống quần bên phải trống rỗng. Anh chống gậy ra mở cửa, thân hình tựa trên khung cửa, vì vậy trước đó cô không mấy để ý. Một động tác quay người đơn giản thôi, với anh lại gian nan đến vậy.
Cô không biết chân của anh vì lý do gì mà tàn phế, ai cũng nói là do tai nạn xe ở thành B, truyền đi truyền lại không có một lời nào là đáng tin.
Trong lần đầu tiên đá trúng anh, Tả Ý mới biết hóa ra đó là chi giả. Anh bảo vệ đời tư của mình quá tốt, vậy nên cô không cách nào biết được sự thật từ miệng của người thứ ba.
Trước đây anh chạy bộ và chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng anh lại không thích vận động, lúc nào cũng tỏ ra biếng nhác. Khi đánh bóng rổ, anh chơi ở vị trí hậu vệ, dẫu cho không phải là người năng nổ nhất trong đội, nhưng mọi người vẫn thích nghe theo anh.
Lâu nay anh có luôn cố chấp đối với khái niệm hoàn mỹ, vì vậy mọi việc đều phải làm tốt nhất, không thể chấp nhận có bất cứ tì vết nào. Đi học cũng thế, làm việc cũng thế.
Vì vậy, cô thật sự rất khó tưởng tượng, lúc vừa mới gắn chi giả, anh đã phải trải qua bằng cách nào. Lúc ấy cô không ở trong nước mà đang điều trị ở Đức, nên không hay biết gì về tin của anh.
Trong nhà rất âm u, rèm cửa bị kéo khít lại, căn bản không thể biết bên ngoài là sáng hay đã tối, không khí nồng nặc mùi thuốc lá, những chai rượu rỗng nằm lăn trên bàn, tivi đang bật, màn hình vẫn đang chiếu cái đĩa đó.
Việc đầu tiên anh làm chính là tắt tivi.
“Uống nước không?” Anh hỏi xong mới phát hiện, giờ đây, cái có thể uống trong này chỉ có rượu, bèn đứng dậy định nấu nước.
“Tôi ngồi một lúc sẽ đi ngay.” Tả Ý nói.
Bước chân anh dừng lại, quay lưng với Tả Ý.
“Có một việc tôi nhất định phải nói rõ,” Tả Ý nói, “Bản hợp đồng trong tay luật sư Khưu, tôi sẽ không ký tên.”
Sống lưng anh cứng đờ.
“Cái tôi đã tặng thì sẽ không lấy lại.” Ngay cả chiếc nhẫn bị cô trả lại anh cũng vứt vào thùng rác rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc