Anh vẫn hung dữ với cô, vẫn cấm này cấm nọ.
Chỉ là ---
Lại hình như có một chút thay đổi.
Một ngày trước tết Nguyên Đán, Lệ Trạch Lương dẫn theo Tả Ý cùng vài du học sinh khác lái xe đến Dusseldorf để đếm ngược đón năm mới.
Gần đến không giờ, họ đi tới ven sông Rhine, những người đang chờ đếm ngược giống như họ đã lấp đầy nơi đây. Tuy có mưa lâm râm, nhưng không hề làm giảm sự nhiệt tình của mọi người.
Tả Ý cũng rất hưng phấn mà nhảy nhót cùng những người khác, anh vô cùng chiều chuộng mà cho cô chơi đùa. Ven sông Rhine có một con phố bar rất nổi tiếng, quán tiếp quán, đâu đâu cũng là người đến để đón năm mới.
Nửa đêm, nhiệt độ hạ thấp đột ngột, mọi người tụm lại với nhau vừa chờ đón năm mới, vừa thi tửu lượng với nhau.
Lệ Trạch Lương ngăn không cho Tả Ý mượn rượu giữ ấm.
Cô nhìn anh, nét mặt buồn buồn.
“Chẳng lẽ em thì không biết sợ lạnh sao?” Vốn dĩ chỉ cần hà hơi thì sẽ có khói trắng bay ra, nhưng vì muốn nhấn mạnh cái lạnh của tiết trời, cô cố tình lấy hơi thở ra thêm vài cái để chứng minh.
Sau đó Tả Ý kéo tay anh rời khỏi chỗ đông, một mình chạy lên cầu.
“Anh xem sông Rhine đang chảy dưới chân em kìa!”
Đoạn sông Rhine này đã rộng hơn trước đây rất nhiều, lại đang trong một khung cảnh và không khí như thế, Tả Ý càng cảm thấy hưng phấn.
Cô tựa vào lan can, thò đầu ra nhìn xuống nước, bóng hình được phản chiếu trên mặt nước nhờ ánh đèn trên cây cầu. Mới bắt đầu còn thấy rất thú vị, nhìn thêm vài phút thì bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Gió trên cầu mạnh hơn, cô lạnh đến run cầm cập.
Lệ Trạch Lương cởi nút áo khoác ra, quàng lấy cô từ phía sau.
Tả Ý hơi khựng người, tiếp đó thì rất tự nhiên mà ngã ra sau tựa vào lòng anh. Anh chống cằm trên đỉnh đầu cô, trông thân mật vô cùng.
Gió rét vẫn cứ thổi, nhưng Tả Ý của lúc này lại cảm thấy ấm áp chưa bao giờ có. Có người đã không chờ được nữa mà tự mình đốt pháo bông lên.
“A Diễn.” Cô gọi anh.
“Hửm?”
“Em cảm thấy, hình như em rất hạnh phúc.” Tả Ý khẽ nói.
Nhưng không biết giữa không gian ồn ào như thế, anh có nghe thấy không.
Cô không biết vì sao một năm sau, anh có thể dễ dàng và nhẹ nhàng mà thiêu hủy tất cả của cô.
Nếu như muốn một người vì tình yêu mà tán gia bại sản, phản bội người thân, đó là điều không thiết thực. Về điểm này, cô hiểu, cô không vọng tưởng sự tồn tại của nó.
Nhưng, nếu như nói anh không hề quan tâm cô, cô không tin.
***
Tả Ý ngồi trước bia mộ, trời đã gần tối. Cô đứng dậy, vừa quay lưng thì phát hiện Chiêm Đông Quyến đang đứng ở nơi không xa.
Chiêm Đông Quyến về đó không tìm thấy cô, suy nghĩ đầu tiên chính là Tả Ý đã chạy tới đây, quả nhiên không sai.
“Đông Chính không sụp đổ chứ?” Cô hỏi.
“Tạm ổn.” Anh nói.
“Không gạt em?”
“Anh đã bao giờ gạt em đâu.”
“Thôi đi, trước đây khi em bị tai nạn anh đã gạt em đó thôi. Thừa lúc em không nhớ ra mà tìm một bạn trai máu lai ra diễn kịch, vậy mà anh cũng nghĩ ra được.”
Chiêm Đông Quyến cười hì hì, không biết tiếp lời ra sao.
Bất kể là Tả Ý, hay là họ, đều gọi sự việc đó là một tai nạn giao thông. Thật ra, họ đều hiểu rõ, không phải.
Xe xông ra đường, không có dấu vết đạp phanh, hoàn toàn là lao xồng xộc xuống vực sông. Toàn bộ dấu tích tại hiện trường đều cho thấy, cô không phải lái xe trong lúc say mà là mưu đồ tự sát.
Cô không uống rượu, vậy hiển nhiên chính là nguyên nhân thứ hai.
Lệ Trạch Lương sang Đức một chuyến, sau khi gặp nhau, Tả Ý đã lái xe đi và xảy ra tai nạn. May thay có người báo cảnh sát, nhờ thế mới cứu được cô.
Tả Ý sau hai ngày hôn mê thì khi tỉnh lại, cô không còn nhớ gì nữa.
Song khi trông thấy anh, cô nghiêng đầu chần chừ một lúc, hỏi một cách dò thám: “Đông Đông? Anh là Đông Đông?” Lúc ấy Chiêm Đông Quyến đã không biết phải diễn tả niềm vui của mình như thế nào khi nghe thấy cái biệt danh từng nhiều lần bị anh chê bai.
Hóa ra cô nhớ anh. Chỉ là mất đi ký ức sau khi trưởng thành, và khoảng thời gian sống bên ai kia.
Tả Ý còn nhớ, ngày cuối cùng cô lái xe, cô đã nói vào điện thoại, giọng nhàn nhạt: “Em từng xem một phim điện ảnh vào đại học thứ năm hai, tên phim là ‘Nuovo cinema Paradiso’, ông lão trong đó đã kể cho nam chính nghe một câu chuyện, em rất muốn kể lại cho anh nghe.”
“Tả Ý!” Từ trong điện thoại, anh ngắt lời cô và ra lệnh, “Em dừng xe lại ngay!”
“A Diễn, nghe em nói được không? Nghe em nói, một lần duy nhất thôi có được không? Nghe em nói hết đã.” Ngữ điệu của cô, bình tĩnh đến khó tin, nhưng trong sự bình tĩnh lại mang một tia tuyệt vọng.
“Có một lần, quốc vương đãi tiệc cho cô công chúa của mình. Có một binh sĩ đứng gác cạnh đó, thấy công chúa đi ngang qua anh. Công chúa là một tuyệt sắc giai nhân, chàng binh sĩ yêu công chúa ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng thấp bé như anh, làm sao sánh được với con gái quốc vương? Cuối cùng vào một hôm, anh đã tìm cách tiếp cận công chúa, đồng thời nói với cô rằng nếu không có cô, anh không thể sống nữa. Công chúa nói với binh sĩ: ‘Nếu như ngươi có thể chờ ta một trăm ngày, hơn nữa ngày đêm đều phải đứng chờ ta dưới cổng thành, trăm ngày sau, ta đồng ý theo ngươi.’ Nghe được câu này, binh sĩ lập tức đứng chờ dưới cổng thành, một ngày, hai ngày, mười ngày, hai mươi ngày… Mỗi đêm công chúa đều ra nhìn, và anh thì đều đứng chờ thâu đêm. Gió táp mưa sa đều không ngăn chặn được anh, quạ đậu lên đầu anh, ong đốt anh, anh cũng không hề lay động. Nhưng đến ngày thứ chín mươi, toàn thân chàng binh sĩ đã gầy guộc hẳn đi, sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt tuôn chảy, anh không cầm cự được nữa, thậm chí cả việc ngủ một giấc cũng không còn sức lực. Công chúa vẫn mãi nhìn anh. Cuối cùng, đến đêm thứ chín mươi chín, binh sĩ đã đứng dậy, nhấc ghế, ra đi.”
Tả Ý những tưởng khi kể xong câu chuyện này cô nhất định sẽ khóc, nhưng không, cô chớp chớp mắt, khoang mắt không có một giọt lệ. Bên kia đầu dây Lệ Trạch Lương cũng vẫn im lặng.
“Trước đây em không hiểu vì sao binh sĩ phải bỏ đi, vì sao không thể chờ đến ngày hôm sau. Bây giờ em nghĩ, phải chăng họ đã lỡ mất giây phút yêu thương nhất. Tình yêu là công bằng, nếu như cứ mãi cho đi cũng sẽ đến lúc mệt mỏi. Chàng binh sĩ ấy bỏ đi trong đêm thứ chín mươi chín, phải chăng trái tim của công chúa sẽ rất đau? Nếu như tim cô sẽ đau, vậy tại sao trước đó không chịu mở cửa cho binh sĩ đi vào?”
Xe rẽ sang một ngã khác, cô đã nhìn thấy dòng sông Rhine tươi đẹp.
Cô suy nghĩ trong lòng, vào mùa này phải chăng nước sông Rhine sẽ rất lạnh? Không biết rơi xuống có lạnh thấu xương hay không, hay là rơi xuống rồi thì không còn cảm nhận được gì nữa?
Trước khi cúp máy, cô nói với anh câu cuối cùng.
“A Diễn, Tả Ý đứng chờ suốt chín mươi chín ngày dưới cửa sổ nhà anh đã mệt rồi, bây giờ Tả Ý cũng phải đi đây.”
“Em hối hận sao?” Trên đường về, Chiêm Đông Quyến hỏi cô.
“Không.” Tả Ý nói, “Một chút cũng không.”
Một tuần sau, Tả Ý quay về thành phố A.
Trên đường về, cô run rẩy mở nguồn điện thoại, thình lình nhảy lên rất nhiều thông báo, chẳng mấy chốc đã lấp đầy thùng thư. Có cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn đủ loại.
Tả Ý nhẹ nhàng ấn “Xóa tất cả”.
Cô không muốn đọc. Hơn nữa, cô cũng tin rằng, Lệ Trạch Lương không tìm cô.
Một người kiêu ngạo như anh. Cô gạt anh như thế, trả thù anh như thế, đẩy anh vào tình thế khốn đốn và ngượng ngùng như thế.
Nếu như anh hận cô, đó là điều tốt nhất.
Khi nỗi hận này biến thành sự trao đổi cân đối, cô mới có nghị lực tiếp tục cuộc sống.
Rất nhiều người không mấy liên can trong Đường Kiều đều nhìn Tả Ý bằng cặp mắt quái lạ.
“Em mất tích mấy ngày qua đi đâu vậy? Điện thoại cũng gọi không được.” Ngô Ủy Minh hỏi.
“Về nhà thăm người thân.” Tả Ý cười đáp.
“Nghe nói Lệ Trạch Lương…”
“Lão Ngô, tôi có mang đặc sản cho anh nè.” Cô ngắt lời Ngô Ủy Minh.
Ngô Ủy Minh không biết về quá khứ không vui vẻ giữa Lệ Trạch Lương và Tả Ý, một lòng muốn an ủi cô. Nhưng lại lập tức bị cô lảng tránh.
Hàn huyên với Ngô Ủy Minh được vài câu thì Kiều Hàm Mẫn đến, Tả Ý bèn theo cô vào phòng làm việc, sau đó đưa ra lá thư xin nghỉ việc.
“Em muốn đi?” Kiều Hàm Mẫn hỏi.
“Vâng, đã mang nhiều phiền phức đến cho chị rồi.”
“Có lẽ em chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian dài, chị cho em thêm mười ngày phép, em thấy sao?” Kiều Hàm Mẫn níu kéo cô.
“Chị Kiều, em…”
“Hãy suy nghĩ lại, Tả Ý. Chí ít hoàn thành công việc trong tay em đã, để chị có thể tìm người thích hợp.”
Kiều Hàm Mẫn đã nói thế, việc công theo công, Tả Ý chỉ có thể gật đầu.
Cô vốn dĩ định kết thúc công việc bên này xong thì không quay về đây nữa. Từ nay cả hai sẽ không còn giao điểm.
Xem ra, chuyện không theo ý người.
[4]
Buổi chiều, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của luật sư, luật sư ấy họ Khưu, là đại luật sư có tiếng ở thành A.
“Cô Thẩm, tôi là luật sư được Lệ Trạch Lương tiên sinh giao thác công việc, ở đây có một bản hợp đồng chuyển tặng tài sản cần cô ký tên.”
“Hợp đồng chuyển tặng gì?”
“Một tháng trước Lệ tiên sinh đã đến chỗ tôi ký một bản hợp đồng chuyển tặng, và người thừa hưởng chính là cô Thẩm đây.”
Tả Ý nghe xong con số thiên văn ấy, bỏ điện thoại xuống một cách máy móc. Cô chống đầu, bất giác cười đắng chát. Anh muốn làm gì? Dùng tiền để chuộc tội ư?
Rốt cuộc thì trong lòng anh đang nghĩ gì, hoặc giả không ai có thể hiểu được.
Cô do dự một lúc, cầm điện thoại lên gọi cho anh, song trước khi ấn nút gọi, cô chuyển sang gọi vào máy bàn trong văn phòng anh. Người bắt máy là Tiểu Lâm.
“Tiểu Lâm, tôi là Thẩm Tả Ý, tôi muốn tìm Lệ tiên sinh.” Cô nói.
“Tả Ý?” Tiểu Lâm hơi bất ngờ, “Lệ tiên sinh… anh ấy không có ở đây.”
“Cám ơn cô.” Tả Ý cười cười, có phải anh đã từ chối nghe bất kỳ điện thoại từ cô, và bảo Tiểu Lâm ra đỡ?
“Tả Ý, cô gọi vào số riêng của Lệ tiên sinh đi.”
Tả Ý chắc chắn sẽ không nghe theo.
Từ nhỏ cô đã rất cứng đầu. Mỗi khi giở chứng, người ta nói đông thì cô nhất định phải nói tây. Bất kể là ba hay là mẹ, cũng hết cách với cô.
Vậy đó, một đứa trẻ như thế, lại đã nghe lời anh suốt bao năm qua.
Khi về nhà tắm rửa, Tả Ý mở tủ áo ra mới phát hiện rất nhiều vật dụng sinh hoạt của mình còn để ở chỗ Lệ Trạch Lương. Cô vẫn chưa đi lấy về.
Nhưng, trong đó có những nhu yếu phẩm.
Cô vò đầu bứt tóc cuối cùng mới nghĩ ra một cách, cô nhờ Châu Bình Hinh gọi điện qua đó, không ai bắt máy. Cô và Châu Bình Hinh nhanh chóng đến nhà Lệ Trạch Lương. Sau đó gọi vào số bàn một lần nữa, sau khi xác định không ai ở nhà, Tả Ý mới đưa khóa cửa cho Bình Hinh, để cô lên lấy giúp mình.
Lỡ như có gặp phải Lệ Trạch Lương, cô cũng có thể nói là lấy đồ giúp Tả Ý.
Kết quả là, Châu Bình Hinh lên đó khoảng ba phút sau thì gọi điện xuống: “Tả Ý, không có người.”
“Ồ, vậy thì tốt.”