“Vậy nếu anh tới đây xem bóng, thì em tới đây để làm gì?” Anh hỏi ngược lại.
“…”
Tả Ý nhìn nhìn anh. Câu hỏi này không có tính thử thách chút nào, chẳng lẽ anh còn không biết cô đến đây là để làm gì?
Cuối tuần đó đúng lúc là trận bóng cuối cùng trước ngày lễ Giáng Sinh, anh lái xe chở cô đến Frankfurt để vào sân xem bóng đá trực tiếp. Trước khi đi, cô đeo theo một ba lô, để tất cả những thứ cần thiết vào trong, xuất phát.
Anh chợt hỏi: “Có mang găng tay chưa?”
“Á!” Tả Ý cố tình nói, “Hình như em quên mang rồi.”
“Rõ ràng anh thấy em đã để trên ghế.” Anh nói.
“Vậy sao?” Cô giả khờ.
“Đúng.” Anh nói chắc nịch, sau đó ném cho cô một ánh mắt ra lệnh cho cô nhanh chóng quay về lấy.
Gian kế còn chưa bắt đầu mà đã bị vạch trần.
Cô nhìn anh ai oán, nhưng lại không thể không tuân lệnh.
Cô chưa từng vào sân xem bóng đá trực tiếp.
Chỗ ngồi của họ rất tốt, vừa gần lại ngồi ngay giữa người hâm mộ đội bóng chủ nhà.
Tả Ý giơ hai tay lên bắt chước những tư thế và khẩu hiệu của họ, tuyệt nhiên là một vẻ mặt nhập vai hoàn toàn, không còn than chán than buồn nữa. Giữa trận thì trời mưa, may là cô có mặc áo mưa, và anh thì đội nón lưỡi trai.
Khi đội bóng chủ nhà sút vào khung thành, Tả Ý cùng fans hâm mộ ở bên cạnh nhảy cẫng lên.
Cô nắm lấy tay của Lệ Trạch Lương kêu lên hưng phấn.
Anh mỉm cười, kéo cô lại: “Đừng la nữa, khàn giọng rồi kìa.”
Trận đấu đó, Frankfurt sau khi lên hạng đã rất kỳ tích mà chiến thắng đội Bayern Munich để bảo vệ chức vô địch của mình. Ngoài sân trời đông gió rét lại còn rơi tuyết, mà sự nhiệt tình của người hâm mộ thì sục sôi từng cơn một.
Trong giây phút trọng tài cất tiếng còi báo kết thúc trận đấu, tất cả đều vui vẻ hô hào.
Một người hâm mộ đội tuyển Đức ngồi cạnh Tả Ý vỗ tay với cô rồi kích động mà lấy khăn choàng mang dấu hiệu của đội quàng lên cổ Tả Ý, nói lớn: “Sie haben uns glueck mitgebracht[1]!” Nói xong, không một dự báo nào, người đó nâng mặt cô lên hôn cái chụt lên gò má Tả Ý.
[1] Cô đã mang may mắn đến cho chúng tôi.
Tả Ý cũng rất vui, tặng lại cho đối phương một cái ôm thật to.
Sau đó cô cùng dòng người reo hò ca hát và ra về, bước lên được một bậc, cô mới phát hiện Lệ Trạch Lương vẫn ngồi ở đó. Vành nón bị kéo xuống thật thấp, không thấy được mặt anh.
Cô đưa tay ra định khều anh: “A Diễn? Đi thôi.”
Chính trong giây phút tay cô chạm vào cánh tay anh, anh kéo cô đến gần, đưa mặt sát đến mặt cô.
Vừa nãy cô đã bước lên một bậc, nên trông cao hơn anh một chút, vì vậy anh phải hơi ngẩng đầu lên. Cô vẫn đang đội nón áo mưa, nên có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên đó.
Thấy anh đưa mặt đến gần, cô hơi khựng lại, song lập tức hiểu anh muốn làm gì.
Những người hâm mộ xung quanh có người đã bắn pháo hoa trong mưa để chúc mừng đội nhà chiến thắng. Cũng có rất nhiều khán giả chưa chịu ra về, các cầu thủ vừa cúi chào cám ơn thì họ lại dấy lên từng làn sóng người.
Anh đứng giữa họ, từ từ áp sát mặt vào cô.
Tả Ý tròn xoe mắt, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt đang nhìn mình của anh, bờ môi hé mở một cách vô thức.
Ngờ đâu chỉ mới nửa đường thì động tác của họ đã bị cản lại, bởi vì, vành lưỡi trai trên nón anh đúng lúc chạm ngay trên chân mày của Tả Ý, cô đau quá nhíu mắt lại.
Ngay lập tức, anh do dự, thần tình hơi khựng lại một lúc, dời mặt đi, không lặp lại hành động đó nữa.
Tả Ý cũng hơi mơ màng, sau đó thì thấp thoáng cảm thấy hụt hẫng.
Ngày thường trông cô xồng xộc qua loa, nhưng kỳ thực cô cũng không phải rất tùy tiện.
Một phút trước cô còn bị người khác hôn một cái, lúc ấy không mấy để tâm, nhưng khi đối tượng đột nhiên biến thành Lệ Trạch Lương, cô lại bất chợt e thẹn.
Lộ trình về nhà do Tả Ý lái. Cô đã học lái xe, vì bác sĩ nói tự lái có thể giảm thiểu chứng say xe.
Ngày thường Lệ Trạch Lương cũng khá lười, nếu đã có người thích lái thì đương nhiên cũng không cần đến anh. Trên đường về, Lệ Trạch Lương kéo nón thấp xuống che mặt lại, ngã ra ghế lái phụ nhắm mắt như đã ngủ.
Ngoài những câu cần thiết ra, họ không nói thêm gì khác!
Những người bạn cùng đi xem bóng cũng vô cùng hưng phấn, vừa về đến Heidelberg thì lại tìm quán bar, đương nhiên cũng kéo họ theo.
“Em cũng muốn uống bia!” Tả Ý nói theo mọi người.
Lệ Trạch Lương lườm cô một cái.
Cô lập tức chau mày mà lòng thì không muốn chút nào, còn phải giả vờ nói: “Sao mà được, em không có uống bia đâu, em chỉ uống soda thôi.”
Lệ Trạch Lương tình cờ gặp được người quen tại đây, hai nam một nữ.
Cô gái ấy họ Đổng, nghe nói là thiên kim của thị trưởng thành phố nào đó, trông rất ngoan hiền. Tả Ý từng gặp cô vài lần, mỗi khi nhìn thấy Lệ Trạch Lương thì câu nói nào của cô ta cũng phải bắt đầu từ ba chữ “anh Trạch Lương”.
Và đương nhiên là Tả Ý rất không thích cô ta.
Cô Đổng ấy không biết đã nói gì với hai chàng trai đi cùng, rồi nhìn Lệ Trạch Lương che miệng cười. Nhìn đôi mắt không hề rời khỏi Lệ Trạch Lương của cô, Tả Ý thật sự muốn moi ra rồi mang đi nấu canh.
Cô càng nghĩ càng tức, bèn gọi lớn: “Cho tôi chai bia.” Nói xong còn nhìn Lệ Trạch Lương một cái. Cử chỉ của cô căn bản không thu hút được sự chú ý của anh.
Cô dỗi, thế là cầm chai bia lên uống òng ọc.
Chờ khi Lệ Trạch Lương trò chuyện với bạn xong, quay đầu lại nhìn thì Tả Ý đã đang uống đến chai thứ hai.
Tửu lượng của cô rất kém, ngay cả rượu gạo ở quê nhà cô cũng không chịu được, vì vậy bia này vừa vào bụng thì cô đã say đến đỏ mặt. Cô chống cằm trên quầy bar, hai mắt nhìn thẳng, đang rầu rĩ mà đưa ngón trỏ bắn bắn vào chai bia.
Cuối cùng, anh phải nửa dìu nửa kéo mà đưa cô trở về. Hễ mỗi lần say thì cô chỉ biết ngủ, đương nhiên, còn có tật nói không mỏi mệt nữa.
Tả Ý đã say bí tỉ mà vẫn không quên làu bàu vì giận dỗi.
“Tại sao chưa được sự đồng ý của em mà đã gọi anh là Trạch Lương?”
“Chữ ‘anh’ này mà có thể cho cô ta gọi tùy tiện vậy sao?”
“Có biết ớn không vậy.”
“Thấy ghét, thật là thấy ghét!”
“Lần sau phải cắt lưỡi cô ta xuống.”
“Không nấu canh nữa, cho A Diễn nướng lên ăn ngon hơn.”
“Nói gì mà lung tung vậy nè.” Anh lắc đầu, vừa lấy chìa khóa mở cửa.
Anh vừa buông tay thì cô đã ẹo qua một bên. Không còn cách khác, đành cho cô dựa vào lòng, chiếc cằm đúng lúc đặt ngay trên trán Tả Ý.
Cô chau mày nói: “Râu của anh chích vào em rồi.”
Anh bật cười, dời cằm ra chỗ khác, tiếp tục đút chìa khóa vào mở cửa.
Tả Ý khờ khạo đứng nhìn anh cười, ngay trong lúc cửa nhà vừa mở ra, cô đột nhiên nhón chân lên, tay kéo lấy cổ áo của anh, chủ động hôn lên môi anh.
Nụ hôn còn rất non nớt, cơ hồ chỉ là chạm vào môi anh một cái.
Sau khi buông ra, Tả Ý còn liếm liếm lên môi mình, rất hài lòng mà nói: “Thật là… mềm.” Nét mặt đó chẳng khác nào một con mèo say xỉn trộm được cá.
Buổi sáng hôn không thành, lần này cuối cùng cũng thành công rồi. Con mèo tên Tả Ý dẫu sao cũng đã cơn thèm.
[3]
Anh quay mặt sang hướng khác, ho một cách ngượng ngùng, anh nói: “Vào nhà đi.” Dứt câu thì dìu Tả Ý vào trong, đặt cô lên sô pha, vừa đứng dậy định ϲởí áօ khoác ra thì bị Tả Ý kéo áo.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Anh không thể bị người khác giành mất.” Tả Ý buồn bã nói.
Anh khựng lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nhướn mày nói: “Xem ra em không say một chút nào.”
Tả Ý thoáng chốc liền đỏ mặt, vội nói: “Sao lại không say chứ? Em say rồi…” Nói đến đây, cô đột nhiên cảm thấy lời giải thích của mình trái lại thêm dư thừa.
Cô lại nhìn Lệ Trạch Lương.
Người đàn ông này đang cố gắng nín cười, nét mặt ấy hoàn toàn là thú vui sau khi làm bể mánh trò của cô. Cô nhất thời tức giận, vồ tới muốn cắn thật mạnh vào anh, nhưng lại không biết cắn vào đâu, thấy cằm của anh vừa tầm lại dễ ra tay, thế là cắn thẳng lên đó.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là cảm giác không ngờ lại tốt đến vậy, thế nên mới không cầm được lòng mà cắn thêm vài cái.
Ngờ đâu răng thỏ của cô rất sắc, tuy lúc cắn không mấy dùng sức nhưng cũng đau lắm, thấy chân mày của anh chụm vào nhau, Tả Ý bật cười khanh khách.
“Tả Ý.” Anh xoa xoa cằm.
“Hửm?”
“Cắn anh đau quá.” Anh nói.
“Sao lại đau được, em cắn nhẹ thôi mà.” Miệng tuy nói thế, nhưng cô cũng không đành lòng mà tới gần nhìn kỹ hơn, quả nhiên trên cằm anh có vài dấu răng mờ.
Tả Ý chu môi áy náy, lại đưa ngón tay sờ lên những dấu răng ấy: “A Diễn, em xin lỗi…” Sau đó lại rất là trẻ con mà thổi thổi lên chúng.
Ngón tay cô đặt trên da anh làm nó tê tê, gương mặt cô lại gần ngay trước mắt, môi thì chu ra thổi hơi. Hơi thở ấy làm rối loạn cảm xúc của anh.
Bỗng dưng, anh cúi xuống phong tỏa miệng cô lại.
Tả Ý trước là mở to mắt kinh ngạc, dần dần mới dịu lại. Nụ hôn này khác hẳn nụ hôn nhẹ nhàng chỉ chạm môi của cô, chỉ mới mấy giây thì tim cô đã loạn nhịp.
Anh hôn cũng còn lạ lẫm, không hề dám tiến vào miệng cô mà chỉ liếm thật nhẹ. Tả Ý nỗ lực điều hòa lại hơi thở của mình, sau đó đặt tay lên vai anh, hơi hé miệng, đáp lại nụ hôn của anh một cách non nớt, và vui sướng.
Khóe miệng của anh có một nụ cười rất nhạt, cánh tay đang vòng lấy cô hơi dùng sức, đẩy cô sát vào mình hơn.
Trong lúc quấn quýt, thần kinh của cô từ nửa tỉnh táo mà trở nên choáng váng, phảng phất như đang bước đi trên mây vậy, chốc chốc lại cảm thấy như mình đang ngậm một viên sô-cô-la, cái cảm giác mềm mại ấy đọng trên đầu lưỡi, sau đó mới từng chút hòa tan.
Lần này, hình như cô đã say thật rồi.
Cuối cùng thì hai bờ môi cũng phải rời nhau, cô thẹn thùng mở mắt, nhưng lại không dám nhìn mặt anh, chỉ thở hơi gấp trước иgự¢ anh. Và xúc cảm mềm mại trên môi, vẫn còn lưu luyến chưa chịu rời đi.
Lệ Trạch Lương định thần lại, nhẹ nhàng nói: “Ở trước cửa không tính, đây mới là nụ hôn đầu.”
“Tại sao?”
“Làm gì mà có nhiều tại sao đến vậy.” Anh đen mặt.
Hầu Tiểu Đông từng nói với cô, Lệ Trạch Lương thuộc chủng tộc không dễ tiếp cận trong nhân loại, nhưng một khi anh đã không từ chối ai đến gần, thì chứng tỏ người đó đã thành công được một nửa.
Bây giờ xem ra, hình như cô đã thành công luôn nửa còn lại rồi.
Chỉ một nụ hôn, mà khoảng cách giữa hai người như được rút lại rất nhiều. Mãi đến hôm đó, Tả Ý mới nhận ra, thì ra những nỗ lực cực khổ của cô là không uổng phí.
Anh cũng thích cô.
Từ một cái đuôi, cô nâng cấp lên thành bạn gái, nông nô đã trở mình thành địa chủ.
Tả Ý hí hửng mà chào đón ngày mới. Chỉ tiếc là, vài ngày sau cô phát hiện, đãi ngộ của bạn gái và cái đuôi hình như không có gì khác biệt.