Trạm tiếp theo lại đến, cửa tự động mở ra, đã không còn ai lên xuống nữa.
Cô đưa cho anh, anh không nhận.
“Trong nửa năm chúng ta chung sống, khi em từng bước trả thù anh, có từng có một lúc nào do dự không?” Khi đặt câu hỏi này, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Màu tóc của anh khá nhạt, làm cho nước da hơi trắng, và đôi mắt ấy, cũng là một màu nâu nhạt.
Nhưng trong lúc này, đôi mắt đó lại sâu đến không thấy đáy, hai đồng tử ấy như bị phù phép, hút hết hồn phách của người ta.
Tả Ý hơi hé môi, nhìn thẳng vào anh, nói từng chữ một: “Không --- có ---”
Anh lắng nghe, chợp mắt lại, khóe môi hơi giựt giựt, không ngờ lại là nụ cười.
Đôi mắt mở ra, bên trong toàn là nỗi bi ai, thê lương.
Thần sắc ấy khiến người nhìn khắc cốt ghi tâm.
Tả Ý một lần nữa đưa chiếc hộp cho anh, anh vẫn không nhận. Cô buông tay, mặc cho vật đó rơi xuống đất.
Chiếc hộp bị bung ra, chiếc nhẫn sáu mấu rơi ra ngoài, tâng lên vài cái, đúng lúc va vào chân ghế bằng kim loại, “Tong” một tiếng giòn giã, lại tiếp tục rơi xuống đất, xoay được hai vòng rồi lăn qua chỗ khác.
Cô quay người, đầu cũng không nhìn lại mà rời khỏi khoang tàu.
[7]
Trong giây phút chiếc nhẫn rơi xuống, thì cô cũng rời khỏi tầm nhìn của anh.
Anh đứng xoay lưng với ga tàu, giống như cô, cũng không quay đầu lại.
Không biết là không muốn, hay là không dám.
Trước đây anh luôn cho rằng, trên đời này không gì có thể khiến cho Lệ Trạch Lương sợ hãi, vậy mà chỉ một động tác quay lưng đơn giản thế thôi, anh lại không làm được.
Nếu như quay lưng lại, cái anh nhìn thấy vẫn là bóng lưng kiên định của cô, biết phải làm sao?
Câu nói đã ruồng bỏ mọi tình cảm trước đây ấy, cơ hồ xé nát tim anh. Trước khi cô trả lời, có một giây ngắn ngủi nào đó, anh đã nảy sinh một suy nghĩ nông nổi, rằng anh chẳng thà từ bỏ mọi thứ, trả giá nào cũng được, chỉ cần... chỉ cần nghe được đáp án mà anh muốn.
Chỉ tiếc là, bờ môi đã bao lần bị anh hôn, bờ môi đã từng chu lên nhõng nhẽo với anh, khép và mở, rồi tuôn ra hai chữ “Không có”, nó tiêu hủy tia hy vọng mỏng manh nhất của anh.
Khi còn nhỏ, mỗi lần Tả Ý cười, gò má bên phải sẽ hiện lên lúm đồng tiền, bên trái thì không có. Đặc biệt là khi cô đeo theo anh gọi A Diễn ơi A Diễn à, thật sự là cười tươi như một đóa hoa chớm nở vậy.
Giờ đây, tất cả đều không còn nữa.
Cửa tàu điện ngầm lại khép chặt, từ từ lăn bánh. Ô cửa sổ chuyển từ chỗ sáng của trạm dừng đến vùng tối của đường hầm. Khung cửa kính phản chiếu gương mặt của anh. Đột nhiên, anh đã nhớ ra cảnh ấy, cảnh tượng đầu tiên họ gặp nhau mà cô từng nói. Chi một thoáng chốc, trong lòng sáng tỏ, anh đã nhớ ra hết.
Lần đó, cũng là trong tàu điện ngầm.
Khi đến học phổ thông tại thành B, anh đã phải đi tàu điện ngầm suốt một năm.
Sáng sớm hôm đó, một cô bé cùng mẹ của mình chen chúc lên tàu. Sức khỏe của người mẹ có vẻ không tốt lắm, một chàng trai ngồi gần đấy đã đứng dậy, nhường chỗ cho người phụ nữ.
Chính trong lúc cô nắm tay mẹ di chuyển từ từ sang chỗ ngồi ấy thì một người đàn ông trung niên bước nhanh tới đó: “Ôi, chỗ ngồi thoải mái thế mà lại bỏ trống.”
Dứt câu, ông nhanh chóng ngồi xuống. Ông biết rõ đó là chỗ ngồi do người ta nhường ra, nhưng lại không biết ngượng mà đến tranh giành.
Cô bé nói: “Chỗ này là người khác nhường cho mẹ tôi. Mẹ tôi bị trật cột sống rồi.”
“Tôi cũng bị trật cột sống vậy.” Người đàn ông nói với vẻ khinh miệt.
Thế là, tất cả đều thấy gượng.
Cô bé ấm ức cắn chặt môi dưới, tức quá nhưng lại không làm được gì.
Mẹ cô bảo: “Tả Ý, bỏ đi, lưng của mẹ không còn đau nữa.”
Những người xung quanh đều bận đi học đi làm, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì vậy đều không lên tiếng.
Anh đã nhìn thấy tất cả, từ xa anh đứng lên giải vây: “Dì ơi, dì ngồi chỗ của cháu đây.”
Lúc ấy, câu đầu tiên mà cô nói với anh chính là “Cám ơn anh.”
Ý nghĩa của duyên phận, hoặc giả chính là bắt đầu từ nơi nào, thì sẽ kết thúc tại nơi đó. Họ đã cực khổ dùng gần mười năm để vẽ một vòng tròn, cuối cùng trở về điểm xuất phát.
Lệ Trạch Lương nhấc bước, bấy giờ mới phát hiện chân mình đã cơ hồ không thể di chuyển nữa, hai chân anh đã tê liệt. Anh vịn vào tay cầm một cách gian nan, từ từ ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Anh ngã lưng ra sau, ngẩng đầu lên, rất nhiều chuyện cũ ào ạt ùa về tim anh như thủy triều.
Cô nói: “A Diễn, nếu em làm một việc khiến anh tức giận, anh sẽ ra sao?”
Cô nói: “A Diễn, anh không được hôn.”
Cô nói: “Lệ tiên sinh, ngài đang tỏ tình với tôi đó sao?”
Ngày cuối cùng ấy, khi anh cầu hôn, cô nói: Không.
Vì vậy từ đầu đến cuối, suốt nửa năm nay, cô chưa hề hứa với anh bất cứ chuyện gì.
Một lúc sau, khi đôi chân dần có lại tri giác thì cơn đau nhói tim cũng đồng thời kéo đến, anh từ từ khom người xuống, nhặt chiếc nhẫn và chiếc hộp đó lên.
Lệ Trạch Lương đặt lại chiếc nhẫn vào đấy, ngắm nhìn rất lâu.
Anh lẳng lặng chờ đợi trạm dừng kế tiếp, xuống xe, khi đi ngang thùng rác, anh vứt thẳng vào đó.
***
Tả Ý đi rất nhanh, mím chặt bờ môi, hai tay nắm chặt vào nhau, khi bất cẩn ᴆụng phải người đi ngược hướng với mình cũng không làm giảm tốc độ của cô.
Tàu đã chạy rồi, cô không biết anh đã xuống cùng lúc hay là tiếp tục ngồi trên đó.
Tả Ý đi ra đường đón một chiếc taxi, ngồi vào trong.
“Cô muốn đi đâu?” Tài xế hỏi.
Tả Ý không trả lời, dường như cô căn bản không nghe thấy.
“Cô ơi, xin hỏi cô muốn đi đâu?” Người tài xế lịch sự hỏi thêm lần nữa.
“Hả?” Tả Ý như đã hồi thần lại, “Tùy, anh cứ chạy đi.” Đúng lúc này, Ngô Ủy Minh gọi điện đến.
Ngô Ủy Minh nói một cách lo lắng: “Tả Ý, Vịnh Lam Điền....”
“Tôi biết rồi.” Tả Ý ngắt lời anh, “Anh xin nghỉ phép giúp tôi.”
“Sao? À phải, sao em còn chưa đến? Lại đi trễ rồi!”
“Xin nghỉ phép giúp tôi.” Cô lại nói.
“Được, chiều có vào không?”
“Tạm nghỉ một ngày, tôi cúp đây.”
Khi Tả Ý nhét điện thoại vào giỏ xách thì tình cờ trông thấy quyển sổ ghi chép màu đỏ mà cô thường xuyên mang theo bên mình.
Cô không phải nhân vật gì quan trọng, không quen sắp xếp sẵn lịch trình mỗi ngày. Nhưng lại cứ sợ quên, nên chỉ cần là có cuộc hẹn quan trọng hoặc có việc cần thiết và địa chỉ, cô đều sẽ viết vào đấy, và mang theo bên mình suốt.
Bên trong có kẹp một tờ giấy, được xếp thành hình chữ nhật, nay đang ló ra một góc và bị cô nhìn thấy. Cô hít sâu một hơi, vội vàng đẩy nó vào trong lại.
Taxi chạy ngang cổng chính khu vui chơi trên giao lộ Nhị Hoàn, từ xa có thể trông thấy người ta đang bán bong bóng. Hôm nay không phải ngày lễ, gió cũng khá to, nhưng trước cửa vẫn vô cùng đông đúc, hình như có trường tiểu học nào đó tổ chức hoạt động dã ngoại. Từng dãy một, những đứa trẻ mặc đồng phục và đội nón hải quân, xếp hàng nắm tay nhau lần lượt đi vào trong.
Tả Ý nhìn ra cửa sổ, bất chợt nói: “Bác tài, dừng ở đây đi.”
Cô xuống xe, đi qua đường rồi vào khu vui chơi.
Những đứa trẻ đó rất ồn ào, chốc chốc lại kêu réo, cô đi vòng qua họ để vào trong.
Trò đầu tiên cô chơi là “Tàu siêu tốc nhào lộn”. Cả chuyến chỉ có ba người, cô và hai sinh viên đang hẹn hò ngồi ở phía trước. Tàu lửa từ từ khởi động, đi lên từng chút một, cơ thể cũng nhỏm dậy theo, ánh mắt dần dần nhìn lên bầu trời, trái tim của cô cũng bắt đầu lơ lửng. Khi lên đến đỉnh cao nhất, tàu lửa hơi ngừng lại một lúc, sau đó thả xuống tự do.
Ban đầu cô nắm chặt tay an toàn, mắt cũng không dám mở.
Nhưng khi chiếc tàu nhào lộn xuống đất, cô đã buông hai tay ra, mắt vẫn nhắm, và kêu lên thét thanh.
Từ nhỏ dây thần kinh tiền đình của cô đã nhạy cảm hơn người khác. Đừng nói là chơi những trò này, ngay cả đi taxi cũng bị say xe, vì vậy cô rất ít khi vào khu vui chơi.
Cô sợ lắm.
Thế nhưng, ngay bây giờ, cô chính là muốn để cảm giác sợ hãi này lan truyền và lấp đầy trái tim cô, có vậy nó mới không chứa được những cảm xúc khác. Cô xoay theo sự dịch chuyển của trò chơi, mặc cho mình kêu hét inh ỏi.
Khi Tả Ý bước xuống thì cô đã bủn rủn tay chân, toàn thân như trong trạng thái lâng lâng. Cô choáng váng mà đi chậm rãi đến một góc, ngồi xổm xuống, có cảm giác muốn nôn mửa.
Cô mở túi xách ra tìm khăn giấy, mãi không tìm được. Thế là có hơi mất kiểm soát mà đổ hết những thứ trong ấy ra, chìa khóa, 乃út máy, ví tiền, điện thoại đều rớt xuống đất.
Trong số đó, còn có mảnh giấy bị rơi ra từ quyển sổ tay.
Một tờ giấy Tuyên được gấp thành hình chữ nhật, bị cô kẹp trong đây đã nhiều tháng.
Cô khựng người, nhặt nó lên, từ từ mở mảnh giấy được gấp ngay ngắn ấy ra. Mảnh giấy Tuyên này vốn đã có mấy đường gấp, thế là đường cũ đường mới, trùng điệp giao nhau.
Trên giấy có hai dòng chữ viết bằng nét Tiểu Khải:
“Thập lý bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn tơ đoạn sầu hoa niên.
Đối nguyệt hành đơn vọng tương hộ, chỉ thiện uyên ương bất thiện tiên.”
Nét chữ tuấn nhã và sắc sảo, không khó để nhìn ra tính cách của người viết ra dòng chữ này. Năm chữ cong quẹo ở bên cạnh là của cô để lại: “A Diễn ơi, A Diễn.”
Chính cô đã viết lên tờ giấy này trước, sau đó không biết anh tìm thấy vào lúc nào, mới viết thêm lên đó hai câu thơ. Mùa hè năm ấy, họ cùng đi xem phim ở rạp. Lúc đó cô rất thích, nên đã bảo anh ghi nhớ giúp cô.
Chỉ là không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn ghi nhớ, hơn nữa còn viết lên giấy.
Cô đã nhìn thấy nó trong phòng sách, và nảy ý định trộm nó đi.
Sóng mũi Tả Ý cay cay, nước mắt kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng tuôn rơi. Nước mắt nhỏ lên tờ giấy, cô vội dùng tay lau nó đi. Nhưng giấy Tuyên là loại giấy hút nước, giọt lệ lập tức bị hút vào, rồi từ từ nhòe ra, nhanh chóng làm tan những vết mực.
Cô chuyển qua lau nước mắt trên mặt mình, nhưng càng lau thì càng nhiều, càng lau càng nhiều. Cuối cùng, một mình cô ngồi đấy, ôm choàng hai gối, khóc không thành tiếng.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hai chữ “A Diễn” bị cô viết liền hai lần ấy, cũng từ từ nhòe ra thành một vết ố.
Không biết trải qua bao lâu, cô nấc nghẹn, cầm điện thoại lên gọi vào số của Chiêm Đông Quyến.
Lúc này Chiêm Đông Quyến đang bận đến sứt đầu vỡ trán. Anh nhận được điện thoại của Tả Ý trong phòng họp, hơi sững sờ, cuộc trao đổi với Hội đồng Quản trị bị anh ngừng lại giữa chừng.
Anh đi đến một góc, ấn nút nghe.
“Tả Ý?”
“Đông Đông...” Cô vừa khóc vừa gọi.
“Ừm, anh đây.”
“Đông Đông...” Cô nghẹn ngào, “Đông Đông, Đông Đông, Đông Đông,......” Cô chỉ lặp lại hai chữ.
Trái tim của Chiêm Đông Quyến run lên, anh biết cô chỉ muốn trút bỏ mà thôi, vì vậy mới không ngừng gọi anh.
Thật ra, anh cũng hiểu, giờ đây trong tận đáy lòng của người ở đầu dây bên kia, hai chữ mà cô muốn gọi nhất, không phải là “Đông Đông”.
Rất lâu sau, khi cô đã khóc đủ rồi, Chiêm Đông Quyến mới nhẹ nhàng nói: “Tả Ý, về đây đi.”
“Về đâu đây?” Tả Ý hít hít mũi. Đối với Tả Tình và dì Nhậm, cô chỉ có trách nhiệm, không có tình thân.
Trong nhất thời cô không biết đâu mới là nơi mình có thể quay về.
Khi còn nhỏ, nơi có mẹ chính là nhà, về đến quê mẹ thì nơi có bà ngoại, ông ngoại là nhà. Về sau, đến thành C học đại học, nơi có A Diễn chính là nhà. Đi du học ở Đức, nơi có A Diễn cũng vẫn là nhà.
Nhưng, chính là A Diễn, A Diễn mà cô theo đuổi, đeo bám, quấy nhiễu, A Diễn mà cô đã không ngừng gọi hết lần này đến lần khác trong thâm tâm, đã không hề chần chừ mà đập vỡ cả thế giới của cô.
Cô từng hỏi anh: “Nếu như em ૮ɦếƭ đi, tim anh có đau không?”
Chuyện đến ngày hôm nay.
Bất luận thế nào.
Họ không còn nợ nhau nữa.
Tả Ý và A Diễn, đều không còn nữa.