“A Diễn.” Miệng cô hé mở, gọi ra hai chữ.
“Sao? Có bất ngờ không?”
“Anh....” Tả Ý hít một hơi, đặt câu hỏi mà cô muốn biết nhất, “Tại sao anh lại ở đây?”
Anh không trả lời cô, trái lại còn nói đùa: “Cô Thẩm, trùng hợp thật, tôi cũng đến để đi tàu điện ngầm.”
[6]
Hôm nay, thời tiết chợt chuyển lạnh, nhưng nụ cười của anh giống như ánh mặt trời của ngày đông, xua tan mọi u ám mà khí hậu mang đến, tiếc là không thể xua tan cảm giác nặng nề trong anh và Tả Ý.
Cô biết, đó là nụ cười gượng theo thói quen của anh.
Anh nói xong, đi lên vài bước nhặt lại điện thoại rồi đưa cho cô.
Hiếm khi thấy anh nói chuyện bằng thái độ này, Tả Ý nhất thời sững sờ, cô lại hỏi: “Chuyện bên đó thế nào rồi?” Sao anh có thể bỏ mặc bãi chiến trường bên đó không lo, mà đứng ở đây với vẻ nhàn hạ như thế?
Lúc này, chuyến tàu thứ hai đã lại đến.
Anh hỏi: “Em không lên à?” Không chờ cô trả lời, anh kéo tay cô chen chúc vào đó.
Thật ra, cô không biết, anh xuất hiện ở dưới nhà từ rất sớm, nhưng lại chần chừ không biết phải lên đó như thế nào, nên mới chờ cô khi cô đi làm. Anh đi theo cô lên xe buýt, qua đường, vào ga điện ngầm. Anh chỉ đứng nhìn cô từ xa, lặng lẽ chìm đắm và không muốn bị quấy nhiễu.
Họ tìm được một chỗ đứng. Người chen chúc trong khoang tàu, anh bảo vệ cô đứng yên trong một góc. Đột nhiên từ những khe hở giữa dòng người, anh lẻn tìm kiếm bàn tay đang cầm túi công tác của cô. Ngón tay của anh, có hơi mát lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm nóng, những ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, giữ lấy nó.
Một lọn tóc mái của Tả Ý rơi xuống che trước trán, cô rút tay phải ra khỏi tay anh, đổi túi công tác sang tay trái, còn tay phải thì đưa lên vén lại tóc.
Có một hành khách gần đến lúc tàu phải chạy rồi mới hoảng loạn đòi xuống. Người đó chen lấn qua chỗ đứng của Lệ Trạch Lương một cách thô lỗ, Tả Ý nhìn thấy cặp chân mày của Lệ Trạch Lương hơi nheo lại.
Tả Ý lườm sang chỗ khác, bên cạnh dãy ghế đều đã đầy người, cô hỏi: “Có cần tìm một chỗ ngồi xuống không?” Cô rất sợ có người sẽ ᴆụng vào anh, hoặc chân của anh sẽ đau khi phải đứng lâu.
Lệ Trạch Lương lắc đầu: “Không cần.”
“Hay là anh đứng ở trong, em đứng ở ngoài.” Cô đề nghị.
Anh không đồng ý.
Một lúc sau Tả Ý lại nói: “Em không sợ chen lấn, em đứng ở ngoài là được.”
Bên cạnh có một người nghe thấy bèn nhìn Lệ Trạch Lương, rồi lại nhìn Tả Ý, đại khái là cảm thấy hơi kỳ lạ vì những lời của Tả Ý. Phụ nữ bảo vệ đàn ông?
Lệ Trạch Lương âm thầm lườm cô một cái.
Tả Ý im miệng.
Đến trạm thứ hai, người càng thêm nhiều, khoảng cách giữa hai người không thể không bị kéo gần lại. Mặt của cô cơ hồ là dán trên cổ của anh. Mỗi một người đều có mùi hương đặc biệt của mình, anh cũng có. Mùi hương trên người anh thật sự là mê hoặc lòng người.
Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Trạch Lương reo lên, là Tiết Kỳ Quy.
Anh lườm một cái rồi ấn tắt.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại lại reo.
Vẫn tắt.
Tả Ý nhìn anh.
Phát hiện ra ánh mắt của Tả Ý, anh đành bắt máy, đôi mắt không nhìn ra được dấu hiệu nào, anh chỉ nói liên tục ba chữ “ừm” rồi cúp máy. Giọng điệu ấy lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.
Sau khi cúp máy, Tả Ý cảm giác cơ thể của anh hơi cứng lại, sắc mặt tức thì tái nhợt, một lúc sau thần sắc mới hồi phục lại.
“Em...” Cô ngập ngừng, nói tiếp, “Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau, vì vậy em vẫn luôn chờ anh về.”
***
Ăn sáng xong, Dương Vọng Kiệt quay về văn phòng, vừa chợp mắt một tí thì bị Doãn Tiêu gọi dậy trong kích động.
“Vọng Kiệt! Mười phút trước tập đoàn Đông Chính đã mở cuộc họp báo, tuyên bố đơn phương chấm dứt hợp đồng.”
“Đơn phương chấm dứt hợp đồng?” Dương Vọng Kiệt bắn dậy từ sôpha.
“Đông Chính tuyên bố từ bỏ kế hoạch vịnh Lam Điền, hơn nữa không đầu tư một xu nào vào giai đoạn hậu kỳ.”
“Sao?” Dương Vọng Kiệt sững sờ, “Vậy tổn thất của họ khác nào càng lớn hơn!”
“Nhưng người chịu tổn thất lớn nhất vẫn là Lệ thị.” Doãn Tiêu nói, “Đây chẳng khác nào thêm dầu vào chảo lửa của Lệ thị. Đả kích lớn như vậy, phá sản là chuyện sớm muộn.”
***
Nghe thấy câu nói ấy của Tả Ý, Lệ Trạch Lương nhìn cô thật lâu: “Em muốn nói gì?” Ánh mắt sâu không thấy đáy.
Đúng lúc sắp đến trạm, giọng của cô gái phát ra một cách máy móc thông báo cho hành khách tên của trạm tiếp theo. Có người di dời vị trí, chuẩn bị xuống; có người thì kêu gọi bạn đi cùng xuống xe, trong khoang bắt đầu ồn ào.
Tàu từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại, dòng người lại xáo động.
Cô hướng mặt ra chỗ khác, giữa không gian huyên náo, cô nói: “Chúng ta... kết thúc đi.”
Chúng ta kết thúc đi.
Năm chữ đó vừa thốt ra, không gian như chợt yên tĩnh, giây phút ấy, cửa khoang tàu mở ra.
Người ra vào tấp nập.
Cả thế giới ngưng đọng như chỉ còn có họ.
Anh đứng đấy, có người đi qua, lại ᴆụng vào anh. Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế thẳng đứng, không hề lay động, một giây, hai giây, ba giây... Phảng phất như đã đến tận chân trời.
“Kết thúc gì?” Anh cong khóe môi, nụ cười thê lương.
Họ đi từ trạm này sang trạm khác, mắt nhìn hành khách lên rồi lại xuống. Không biết đã qua bao nhiêu trạm, đến khi hành khách ngày càng ít lại, đến khi khoang tàu trở nên rộng rãi, và sự có mặt của họ trở nên thừa thãi.
Tả Ý cảm thấy đôi chân như muốn tê liệt.
Bấy giờ cô mới nhớ ra là anh không thể đứng quá lâu.
“Lúc nãy Tiết Kỳ Quy đã nói hết với anh rồi không phải sao?” Cô nói, “Anh ngồi một lúc đi.”
Anh không đáp, vẫn duy trì tư thế đó, không hề động đậy.
“Nếu như tự anh cũng chán ghét chính mình thì... tôi cũng không có gì để nói.” Cô nói.
Anh như bị hóa đá, nhất mực nhìn cô.
Tả Ý quay mặt đi: “Tôi còn có thứ này muốn trả cho anh.”
Cô nói xong thì cúi xuống đưa tay vào túi xách như muốn kiếm gì đó, nhưng không ngờ bàn tay vừa định kéo dây kéo ra đã bị anh giữ lại, ngăn chặn động tác của cô. Tả Ý chưa bao giờ thấy anh dùng sức mạnh như vậy, cứ nắm chặt tay cô, chỉ vì không muốn cho cô lấy thứ trong giỏ ra.
Cô muốn rút khỏi, nhưng giằng co một hồi vẫn không cách nào hất khỏi tay anh.
Năm ngón tay của anh, vì dùng sức quá mức mà trắng đến không có huyết sắc.
Cô dùng một tay khác bẻ tay anh ra, nhưng anh vẫn giữ mãi không chịu buông.
Thế là, họ cứ cương nhau, hình thành một tư thế kỳ lạ.
Khoang tàu mà cả hai đang đứng chỉ còn ba bốn người, dường như là du khách đến du lịch, đều đang nhìn họ bằng ánh mắt lạ lùng.
Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng nói: “Thẩm Tả Ý, em có thể để lại một chút tôn nghiêm cho anh không?” Vì một thời gian dài không nói chuyện, cổ họng của anh hơi khô, nên khi mở miệng ra, giọng nói khá thấp và khàn.
***
“Tại sao? Tại sao tập đoàn Đông Chính phải làm như vậy?”
Dương Vọng Kiệt hỏi.
“Cậu có cảm thấy điểm nào kỳ lạ không?”
“Chỗ nào kỳ lạ?”
“Có người nói, từng có lúc, khi Thẩm Tả Ý còn làm việc ở Lệ thị, chính cô ấy là người cực lực chủ trương kế hoạch hợp tác với Đông Chính. Lúc đó cũng chính là lúc cô ta và Lệ Trạch Lương thân thiết với nhau. Hơn nữa, Thẩm gia và Đông Chính là gia đình giao hữu lâu năm.”
“Vậy thì sao? Có thể cô ấy chỉ là giúp đỡ.”
“Vọng Kiệt, cậu thật sự không liên hệ mọi việc lại với nhau sao? Vịnh Lam Điền, Huy Hỗ, Chính Nguyên, có chuyện nào là không liên quan đến cô ta? Cậu không cảm thấy đây hoàn toàn là cái bẫy mà cô ta đặt sẵn cho Lệ Trạch Lương?”
Dương Vọng Kiệt bất ngờ ngẩng đầu lên: “Không thể nào!”
Doãn Tiêu lại nói: “Thẩm Tả Ý bảo Lệ thị và Đông Chính hợp tác trong công trình vịnh Lam Điền, lại đột nhiên bắt Lệ thị chi số tiền lớn như vậy để đưa vào đầu tư giai đoạn đầu. Vì Thẩm Tả Ý, Lệ thị và Huy Hỗ trở mặt. Sau đó sau buổi đấu thầu, Lệ thị rơi vào khốn cảnh vốn lưu động, cô ta lại chủ động xung phong tìm đến Chính Nguyên. Nếu không phải như vậy, cậu nghĩ với căn cơ của Lệ thị, thật sự không thể tìm được một ngân hàng khác để vay vốn? Sau đó thông tin nguồn suối của vịnh Lam Điền bị cắt lại tung ra, Lệ thị chao đảo, lại thêm chuyện Chính Nguyên trở mặt, rồi cuối cùng, chính là sự xuất hiện của Chiêm Đông Quyến. Ba cú cùng giáng xuống, còn sợ Lệ thị không sụp đổ?”
“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt ngỡ ngàng, chỉ biết lặp lại câu nói đó.
Cô và Mạnh Lợi Lệ giao hảo, là ngẫu nhiên.
Cô trùng hợp quen biết với Chiêm Đông Quyến mà thôi, vì vậy có quan hệ với tập đoàn Đông Chính cũng là ngẫu nhiên.
Giữa cô và Chu An Hoài, chẳng qua là quan hệ giữa luật sư và bị cáo, cô chỉ muốn lấy lại công bằng cho cô gái kia, nhất định cũng là ngẫu nhiên.
“Không thể nào....” Anh chỉ biết nói như thế, song đã không còn mạnh miệng như trước đó nữa.
“Không có gì là không thể nào. Tôi đã từng nói Thẩm Tả Ý không phải người bình thường. Lệ Trạch Lương đã hại ૮ɦếƭ ba của cô ta, hại Thẩm gia nhà tan cửa nát. Mối thù diệt môn như thế sao lại có thể không trả?”
“Nhưng.... Cô ấy không thể nào, bởi vì căn bản là cô ấy đã bị mất trí. Mọi thứ đều đã quên mất, làm sao có thể tìm Lệ Trạch Lương trả thù?”
“Mất trí?” Doãn Tiêu hỏi nhỏ.
“Cô ấy từng bị tai nạn xe, đã quên hết chuyện trong quá khứ.” Dương Vọng Kiệt giải thích.
“Quên tất cả?”
“Không phải, hình như là có quên có nhớ.”
Doãn Tiêu nghe xong, im lặng một lúc rồi cười với vẻ không tin nổi: “Những chiêu thức như vậy mà cậu cũng tin sao? Có mất trí hay không, ngoại trừ cô ấy ra, ai biết được.”
***
“Lệ Trạch Lương, tôn nghiêm của anh?” Cô cười lạnh.
“Sau khi Tả Tình bị điên, anh có nghĩ đến tôn nghiêm của chị ấy không?”
“Ba của tôi vì anh mà ૮ɦếƭ, anh đã nghĩ đến tôn nghiêm của ông ấy chưa?”
“Trước khi tôi tự sát, anh nào có từng nghĩ đến tôn nghiêm của tôi?”
Cô mở to mắt, chất vấn anh từng lời một, ánh mắt bi thương nhưng lại không có một giọt lệ nào.
“Tôi đã từng kính trọng anh và yêu anh đến thế, thậm chí xem anh là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời, nhưng anh đã đối xử với tôi như thế nào? Anh bóc lột tất cả của tôi. Khi đuổi cùng Gi*t tận, chân mày của anh có từng nhíu lấy một cái không? Anh có một giây phút nào do dự không?”
Trước đây không chờ được câu trả lời của anh, giờ đây cho dù có chờ được cũng là vô ích.
Tả Ý lại nói: “Thật ra, anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ yêu bản thân.”
“Vì vậy từ đầu đến cuối em chỉ diễn kịch.” Anh nói nhàn nhạt.
“Đúng.”
“À, anh quên mất, khi còn học đại học, em là trụ cột của đoàn ca kịch mà không phải sao? Bản lĩnh này được huấn luyện từ lúc đó chăng? Em bảo Chiêm Đông Quyến cùng em diễn màn kịch này, cái giá là gì?” Rốt cuộc là cái giá như thế nào mà có thể khiến Chiêm Đông Quyến mang tâm thái lưới rách thì cá ૮ɦếƭ như thế, chỉ để trả thù Lệ thị?
“Không liên can gì anh.”
Lệ Trạch Lương chợt tự trêu: “Lẽ nào không phải là bắt em lấy hắn? Hay là ăn chung ngủ chung? Chẳng phải đó là sở trường của em sao?”
Cô cắn môi, song lại lập tức hồi phục vẻ điềm nhiên mà cười nói: “Lệ Trạch Lương, Thẩm Tả Ý sau khi ૮ɦếƭ đi sống lại đã khác rồi, chỉ một chút này của anh không thể đả kích tôi đâu. Tôi và anh ấy có hiệp ước gì, không cần anh bận tâm.”
Nói xong, cô lại kéo dây kéo trong túi xách ra, lần này anh không ngăn chặn cô nữa. Vì vậy Tả Ý dễ dàng rút khỏi tay anh, lấy ra chiếc hộp màu lục nhạt.
Đây là chiếc nhẫn mà anh đã đưa cô hôm đó.
“Lệ tiên sinh, thật cảm kích tình cảm ngài dành cho tôi, nhưng vật này chỉ có thể trả lại cho ngài.”