Lương Ngôn Tả Ý - Chương 35

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Trên tầng đó có còn ai tên Tả Ý không?”
“Không có, sao vậy?”
“Nếu lúc nãy trong nhà vệ sinh còn có người khác, em sẽ càng thảm hơn.”
Thật vậy.
Người này vừa hôn còn vừa gọi tên cô, hai chữ “Tả Ý” cứ lặp đi lặp lại. Nếu còn có người khác ở đấy, e là với tiếng động đó, thật không khó để tưởng tượng Thẩm Tả Ý này đang làm gì với người khác ở bên trong cửa...
Nếu đúng như thế, cô tuyệt đối không còn mặt mũi gặp ai nữa, thê thảm vô nhân đạo.
Cô lén trốn việc về nhà với anh.
Khi trời sập tối thì anh đi, trước đó anh cứ dính vào cô, nửa bước cũng không chịu rời. Sau ba cuộc gọi hối thúc của Quý Anh Tùng, anh mới ra cửa.
Khi đi, anh chợt quay phắt lại nói: “Tả Ý, những gì anh nói là thật.”
“Sao cơ?” Cô nghiêng đầu thắc mắc.
Anh không đáp, chỉ lấy ra từ túi áo một vật rồi đặt trên kệ giày, quay lưng ra khỏi nhà.
Tả Ý lặng người nhìn chiếc hộp màu lục nhạt mà anh để lại, mở ra xem, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáu mấu.
Anh bảo, những gì anh nói là thật.
Anh muốn cô làm vợ anh.
Nhưng, anh không nghe đáp án thì đã vội vàng bỏ đi. Thật sự là bận đến không kịp nán lại? Hay là anh không dám nghe đáp án?
Đêm đó, Lệ Trạch Lương không gọi cho cô để chúc ngủ ngon như mọi khi, cô gọi cho anh cũng không được, Tả Ý khắc khoải suốt một đêm.
Sáng dậy chen lấn trong tàu điện ngầm, đến Đường Kiều thì vừa đúng chín giờ. Mọi người đều không làm việc, mà đang vây quanh một bộ máy vi tính để xem một đoạn video tin thời sự.
“Em biết chưa?” Ngô Ủy Minh nhìn cô, hỏi rất khẩn trương.
“Biết chuyện gì?” Cô không hiểu.
“Qua đây xem nè.” Ngô Ủy Minh nói xong lại mở đoạn video lên cho cô xem lại.
Vẫn là tin về đường cao tốc mới nối liền hai thành phố A và B, nhưng một số câu trong đó, chẳng khác nào là quả bom lớn đối với Lệ thị.
“Đường cao tốc của chúng ta sẽ đi qua vịnh Lam Điền bằng đường vòng hay là làm đường hầm?” Phóng viên hỏi.
“Sau khi chuyên gia thảo luận chi tiết và cân nhắc kỹ lưỡng các yếu tố kỹ thuật, cuối cùng quyết đào một đường hầm độ ba cây số.” Tổng thiết kế sư trả lời.
“Thiết kế đường hầm dài như vậy, có tính đến tình trạng của lớp đá ngầm và đường sông không?”
“Điều nay đều đã được chúng tôi tính hết trong quy hoạch.”
“Đường hầm dài như vậy, vấn đề thông gió phải giải quyết như thế nào?”
“Chúng tôi thiết đặt bốn lỗ thông gió ngầm, nhưng trong báo cáo rà soát lớp đất cuối cùng, chúng tôi phát hiện miệng gió hoặc thậm chí là đường hầm đều có thể sẽ phá hoại nguồn suối nước nóng của vịnh Lam Điền.”
“Vậy ý của ngài là, suối nước nóng thiên nhiên của vịnh Lam Điền sẽ vì thế mà khô cạn?”
“E là như vậy.”
Xem đến đây, Tả Ý há hốc miệng, nhìn Ngô Ủy Minh một cái.
“Vậy sẽ thay đổi bằng con đường khác không?” Phóng viên lại hỏi.
“Xác suất không lớn, dẫu sao cũng là công trình cấp cao của chính phủ.” Người đó cười chào thua.
Tả Ý mắt nhìn màn hình vi tính, từ từ kéo ghế ngồi xuống, nhất thời trong đầu cô có hơi trống rỗng.
“Lệ Trạch Lương đâu?” Ngô Ủy Minh hỏi.
“Đã đến thành B mấy ngày nay rồi.”
“Cậu ta biết?”
“Không biết....” Tả Ý bổ sung, “Ý tôi là tôi không biết anh ấy có biết hay không.” Suy nghĩ của cô đã rối tung.
Ngô Ủy Minh chống tay lên mặt nói: “Không có suối nước nóng, tin này mà tung ra, sợ là công trình bên vịnh Lam Điền sẽ đình công, nếu không dù là một khu cũng bán không ra.”
Trong nhất thời Tả Ý cũng rối loạn cả lên. Suy nghĩ đầu tiên chính là gọi cho Lệ Trạch Lương, bấm số xong, cô nhìn lại, quyết định xóa nó đi.
[5]
Dương Vọng Kiệt nhận được tin này trễ hơn Tả Ý.
Anh có một đồng nghiệp mua cổ phiếu của Lệ thị, dường như chỉ mới mở phiên đầu giờ chiều thì Lệ thị đã bắt đầu rớt giá, người đồng nghiệp đó kêu than. Dương Vọng Kiệt tò mò nhìn sang đó.
“Lệ thị tụt thê thảm rồi.” Đồng nghiệp lắc đầu.
“Có lẽ chỉ là giai đoạn điều chỉnh thôi, công ty lớn không thể nào làm ăn như vậy được.” Dương Vọng Kiệt nói.
“Dương huynh của tôi ơi, huynh còn chưa biết sao, vịnh Lam Điền của Lệ thị tiêu rồi.”
“Sao vậy?”
Đồng nghiệp kể lại thông tin về vịnh Lam Điền mà anh nghe được từ thời sự.
Dương Vọng Kiệt nghe xong trơ mắt há mồm, vội vàng tìm Doãn Tiêu.
Doãn Tiêu cũng không có cách: “Hơi khó đấy, nếu như Lệ thị có gì sơ sẩy, rất nhiều người sẽ ૮ɦếƭ theo.” Anh và Dương Vọng Kiệt đã lén nhận từ Lệ thị một công trình nhỏ thuộc khu Quán Lan ở thành nam, họ cũng là một trong những nhà thầu của Lệ thị.
“Chờ xem sao.” Dương Vọng Kiệt nói.
Dẫu sao Lệ thị cũng là công ty lớn, không thể nói mất là mất được. Mức đầu tư to như vậy, sao có thể ra tay mù quáng thế chứ. Anh biết ngày thường ở Lệ thị, Lệ Trạch Lương nói một là một, tuy bề ngoài rất hòa thuận, gặp ai cũng lịch sự vui vẻ, nhưng bên trong tuyệt đối không cho phép ai nghịch ý mình.
“Tôi gọi người sang thành B dò thám thử.” Doãn Tiêu nói.
“Cũng tốt, đề phòng vẫn hơn, bên này mình cũng chuẩn bị một chút.” Phòng khi đến lúc đó không nhận được tiền.
Khi Dương Vọng Kiệt rời khỏi, Doãn Tiêu hỏi: “Lần trước cậu kêu tôi điều tra Thẩm Tả Ý, chính là cô gái mà cậu đưa tới tham dự hôn lễ của tôi đúng không?”
“Phải.”
“Cậu đấy, ăn trong bát mà còn ngó trong nồi sao? Nếu em tôi chịu ấm ức, tôi không để cậu yên đâu!” Doãn Tiêu nửa thật nửa đùa mà nói.
Dương Vọng Kiệt cười, xem ra lần trước khi nhờ anh chàng này điều tra việc nhà của Thẩm Tả Ý, anh đã tiện thể lấy hết thông tin về cô rồi.
“Không dám, không dám.” Dương Vọng Kiệt nói.
“Nói thật đấy.” Doãn Tiêu không cười nữa, “Người phụ nữ đó không dễ chơi đâu. Lần trước cũng chính vì cô ta, Lệ Trạch Lương mới trở mặt với ngân hàng Huy Hỗ.”
Chuyện này trong ngành ai cũng biết, bề ngoài không nói, nhưng phía sau thì lan truyền rất nhanh chóng và dữ dội.
“Nhưng,” Doãn Tiêu nghi hoặc, “Theo lý mà nói Lệ Trạch Lương hại Thẩm gia nhà tan cửa nát, sao cô ta lại có thể quen Lệ Trạch Lương? Hay nói cách khác, tại sao Lệ Trạch Lương lại để một người như thế ở bên cạnh?”
Dương Vọng Kiệt cười cười, không nói gì.
Đó là vì Tả Ý không còn nhớ gì nữa.
Buổi tối, Dương Vọng Kiệt cùng Doãn Tiếu Mi đi ăn ghẹ, ăn được một nửa thì nhận được cuộc gọi của Doãn Tiêu: “Vọng Kiệt, chuyện không hay rồi.”
“Sao vậy?”
“Phá hoại bữa ăn của cậu và Tiếu Mi rồi. Tình trạng khẩn cấp, cậu về đây hẵng nói.”
Dương Vọng Kiệt nhanh chóng đưa Doãn Tiếu Mi về nhà rồi quay về công ty, anh nhìn thấy Doãn Tiêu mặt đầy tâm sự.
Doãn Tiêu quay lại nhìn anh, thần sắc nghiêm trọng.
“Tôi vừa nhận được tin nội bộ từ Hội đồng Quản trị bên Chính Nguyên, sáng sớm ngày mai họ sẽ công bố rút lại số tiền cho Lệ thị tự xoay sở.”
“Sao?” Dương Vọng Kiệt sững sờ tại chỗ.
“Vì vậy chúng ta phải nghĩ cách lấy lại số tiền trước đó, còn nữa nếu trong tay cậu còn cổ phiếu của Lệ thị thì bán hết đi.”
“Tại sao Chính Nguyên lại đột nhiên...”
“Những lúc thế này cẩn thận thì sống lâu, e là Chính Nguyên cũng mang tâm lý như thế.” Doãn Tiêu nói.
“Tuần trước nói cho, tiền còn chưa tới tay, bây giờ lại nói không cho, trở mặt này cũng nhanh quá rồi chăng.” Hại những thương nhân tôm tép như họ trở tay không kịp.
“Còn một việc nữa.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói Chính Nguyên chịu cho Lệ thị vay vốn, là nhờ Thẩm Tả Ý.”
“Sao cô ấy lại có mối quan hệ mạnh như vậy?”
“Điều này thì không biết thật.” Doãn Tiêu nhún vai.
Bấy giờ Dương Vọng Kiệt mới nhớ ra, lần trước, khi Tả Ý đỡ thay cho Mạnh Lợi Lệ một tát tay, anh cũng có mặt.
Tuy số tiền mà họ bỏ vào đó không nhiều, nhưng nói sao cũng là thùng vàng đầu tiên mà họ lên kế hoạch, cũng lo sợ lắm, vì vậy bèn tìm đủ cách nhờ người giúp đỡ. Dương Vọng Kiệt ngủ luôn trên sô pha của công ty một đêm.
Sáng sớm, Dương Vọng Kiệt thức dậy rửa mặt, rồi cùng Doãn Tiêu xuống lầu ăn sáng. Anh không ngờ lại tình cờ gặp được Tả Ý tại quán hoành thánh nổi tiếng ở góc đường.
Tinh thần của cô không mấy tốt, chỉ trang điểm nhẹ, nhưng không che được quầng thâm mắt ấy.
“Tả Ý.” Anh gọi.
“Là anh à.” Tả Ý mỉm cười chào.
“Đây là bạn của tôi, Doãn Tiêu.” Dương Vọng Kiệt giới thiệu.
Tả Ý gật đầu: “Tôi từng tham gia tiệc cưới của Doãn tiên sinh.”
Sau khi tạm biệt, Doãn Tiêu nhìn bóng lưng của Tả Ý nói: “Khá xinh đấy, chả trách trước đây lại khiến cho Dương huynh của chúng ta hồn bay tán loạn.”
“Doãn Tiêu, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường.” Dương Vọng Kiệt cười nói.
“Cô ta đối với anh bình thường, anh đối với cô ta bình thường hay không, chẳng lẽ tôi không nhìn ra? Đến đây thôi, đến đây thôi nhé, em rể.” Doãn Tiêu chọc.
***
Tả Ý ở đầu bên kia đã rẽ qua một con đường khác, băng qua đường, xuống cầu thang, vào ga điện ngầm.
Cô trông thấy phía trước có một dáng người cao to, trông rất giống Lệ Trạch Lương, cô bất chợt sững sờ, hai giây sau lại cười khờ, làm sao mà anh có thể xuất hiện ở đây và vào lúc này chứ. Đây là thời điểm ga điện ngầm đông đúc nhất, muốn quay người lại cũng khó khăn.
Anh không phải loại người chịu khổ. Vì vậy không ai có thể tưởng tượng được, một ngày nào đó nếu hai chữ ‘Lệ thị’ không còn giá trị, Lệ Trạch Lương sẽ như thế nào?
Hôm đó anh cố tình từ thành B về thăm cô, và những lời anh nói với cô. Anh chưa bao giờ nói với cô những lời ngọt ngào như thế, nhưng chính trong hôm đó anh đã nói, hết lần này đến lần khác, như sợ rằng mình không còn cơ hội để biểu đạt, thậm chí là cầu hôn cô trong một hoàn cảnh như thế.
Cô liên hệ từng chi tiết lại với nhau, đó... chính là cảnh tượng của ly biệt.
Cô không tìm anh. Anh cũng không.
Có lẽ anh rất bận, có lẽ anh vốn định biến mất.
Nếu như anh nhớ đến cô, sẽ không có chuyện không tìm được cô.
Tại một ga điện ngầm vào giờ cao điểm như thế, vốn dĩ là rất ồn ào. Có người đọc báo, có người nói điện thoại, có người cầm theo điểm tâm sáng nóng hổi vừa chờ xe vừa nhét vào miệng ngấu nghiến.
Cô biết lúc ở nhà, ngay cả khi ăn cơm Lệ Trạch Lương cũng rất ít nói chuyện, đó là thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ. Bữa sáng ăn gì, bữa tối ăn gì, không chừng đã được định sẵn trong thực đơn từ trước một ngày.
Vì thế cuộc sống bình dân như vậy, cả đời anh cũng không thể trải nghiệm được. Tàu đã đến, mọi người ồ ạt đi vào, có người từ phía sau ᴆụng vào vai cô. Tay cô trượt một cái làm rớt điện thoại, Tả Ý vội cúi xuống nhặt, ngờ đâu người quá đông, chỉ cần ai ᴆụng một cái là cô sẽ bị nhào ra phía trước, chính trong lúc này một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt cô, kéo cô đứng dậy.
Tả Ý quay lại, định thần, thì ra là Lệ Trạch Lương.
“Anh vốn định xuất hiện đột ngột để cho em bất ngờ lớn hơn.” Anh đứng giữa dòng người, cười nhạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc