Hiện giờ Mạnh Lợi Lệ chính là đương gia của ngân hàng Chính Nguyên, hay nói cô là bà chủ cũng không quá đáng. Tả Ý gọi cho Mạnh Lợi Lệ, xin cô một cái hẹn.
Mạnh Lợi Lệ của bây giờ đã khác hẳn người phụ nữ góa chồng chờ đợi phân chia tài sản của nửa năm trước, nhưng đối với Tả Ý, cô vẫn rất khách sáo.
Cô không hẹn gặp ở phòng làm việc, xem như khoảng cách được kéo ngắn lại.
Bốn giờ chiêu, Tả Ý xin phép với Kiều Hàm Mẫn rồi lấy túi xách ra ngoài. Ngô Ủy Minh nói: “Đúng lúc tôi đang rảnh, hay là tôi đi cùng với em?”
Tả Ý nhìn anh cảm kích.
Thế là hai người cùng xuất phát.
Suốt chặng đường Tả Ý đã nghĩ sẵn thái độ cần có của mình, phải khiêm nhường và thành khẩn như thế nào mới có thể nhận được sự hỗ trợ của Mạnh Lợi Lệ của ngày hôm nay. Giống như trước đây khi mới bắt đầu ra tòa vậy, hai người sẽ ngồi trong xe mỗi người một câu mà luyện tập cùng nhau.
Tả Ý đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, thật không ngờ Mạnh Lợi Lệ càng sớm hon.
“Thật ngại quá, chúng tôi đã tới trễ.” Tả Ý đành nói như vậy.
“Là tôi đã đến sớm.” Mạnh Lợi Lệ cười, “Hiếm khi cô Thẩm hẹn tôi.”
“Thật ra....” Tả Ý ngập ngừng, “Không có việc cũng không dám làm phiền, thật ra tôi có việc cần cô Mạnh giúp đỡ.”
“Gì mà cô này cô nọ chứ, tôi lớn hơn em vài tuổi, gọi chị Mạnh là được. Chỉ là không biết luật sư Thẩm có nể mặt gọi tôi một tiếng chị hay không thôi.” Cô cười nói, đôi mắt rất mê hồn.
“Chị Mạnh.” Tả Ý vui vẻ gật đầu, “Vậy chị cũng gọi em là Tả Ý.”
“Tả Ý, là một cái tên hay. Nếu như Gia Bân nhà này hiểu chuyện được như em, một nửa thôi cũng tốt.” Mạnh Lợi Lệ nói.
Thấy đề tài càng nói càng xa, Tả Ý cảm thấy hơi bất an, phải chăng đối phương không muốn nhúng tay vào chuyện này?
Thật không ngờ, Mạnh Lợi Lệ lái sang chuyện nhà xong thì chủ động quay trở lại, nói thẳng trọng tâm: “Em nói có việc cần chị giúp đỡ, có phải chuyện xoay sở của Lệ thị không?”
Cô vừa đoán đã trúng phóc, quả nhiên là có chuẩn bị mới đến.
“Đúng, xin chị Mạnh giúp một tay.”
“Lão phu nhân của Chu gia đã lên tiếng với cả hệ thống ngân hàng rồi, ai cho Lệ thị vay tiền chính là chống đối với bà. Chu gia giờ đây tuy đã thất thế, nhưng lời của lão phu nhân thì vẫn còn sức mạnh. Vì vậy, cách làm của Lệ tổng, thật sự đã quá nông nổi. Thanh niên mà, nào có thể không có lầm lỗi? Cậu ta giải quyết chuyện này quá tuyệt tình.”
Nghe đến đây tim của Tả Ý đã nguội mất một nửa.
“Nếu như chị Mạnh có thể giới thiệu, em muốn đến Chu gia xin lỗi họ.” Tuy rằng cô rất cứng đầu, nhưng chỉ cần giúp được anh, muốn cô như thế nào cũng được.
“Điều này e là không được. Mặc dù chị và Lệ tổng không phải rất thân, nhưng tính cách của cậu ta, chị cũng có từng nghe nói, chỉ sợ lần này việc em đến tìm chị, Lệ tổng cũng không hề hay biết.” Mạnh Lợi Lệ lắc đầu nói.
“Tính tình của anh ấy hơi cố chấp.” Tả Ý ngượng ngùng nói.
“Nào ngờ tính cách như vậy lại rất được phụ nữ yêu thích.” Mạnh Lợi Lệ nói.
“Tả Ý,” Mạnh Lợi Lệ hơi ngưng lại, “Việc này, chị đồng ý giúp em.”
Tả Ý có hơi ngạc nhiên mà nhìn cô, một giây sau liền nở nụ cười thật tươi, ngay cả Ngô Ủy Minh ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng cũng vui mừng thay.
“Cám ơn chị.” Cô thật lòng thành tâm nói.
“Nguyên nhân đồng ý giúp đỡ của chị chỉ có một. Không phải chị có lòng tin với Lệ thị hay là có hứng thú với Lệ tổng, muốn lấy chút hồi báo, mà là vì em, Tả Ý.” Mạnh Lợi Lệ đưa tay qua mặt bàn nắm lấy tay Tả Ý, cô nói: “Khi chị bất lực nhất, không một ai ở bên cạnh, là em đã giúp chị. Khi Gia Bân bất hòa với chị muốn làm nhục chị trước công chúng, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng muốn trốn chạy, chỉ có em đứng ra đỡ cho chị.”
“Đó là... công việc của em.” Cô cười nói.
Mạnh Lợi Lệ bảo: “Chị có thể nhận lời em, đích thật một phần cũng vì Lệ tổng là người có năng lực, đáng để thử. Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến của riêng chị, chị sẽ cố gắng tranh thủ trước Hội đồng quản trị. Hôm qua trùng hợp Lệ thị đã liên lạc với Chính Nguyên, nếu như không có vấn đề thì xem như là nhận lời họ vậy.”
“Cám ơn chị.” Tả Ý lại nói.
Mạnh Lợi Lệ cười: “Hôm đó khi gặp hai người ở ngoài đường, người đứng bên ngoài như chị nhìn thấy cũng cảm thấy hạnh phúc. Hy vọng người hữu tình sẽ được thành đôi.” Nói đến đây, ánh mắt của cô chợt lộ sự buồn bã.
Trên đường về, Ngô Ủy Minh nói: “Không ngờ cách làm việc của Mạnh Lợi Lệ này cũng khá cương trực.”
Buổi tối, cô xòa vào lòng anh như một con mèo nhỏ.
Cô vẫn đang suy nghĩ phải dùng cách nói như thế nào thì anh mới có thể chấp nhận, mới không làm tổn thương lòng tự trọng cao ngất ngưởng của anh.
“A Diễn, nếu như em làm một việc khiến anh giận dữ, anh sẽ thế nào?” Cô hỏi.
“Chẳng lẽ em đã từng làm việc gì khiến anh vui sao?” Anh ghẹo.
Cô giận dỗi cắn lên cằm anh.
Anh đau quá liền phì cười, mới cười được một chút thì sặc sụa, lại bắt đầu ho.
“Có phải anh lại không uống thuốc đúng giờ không?” Cô chất vấn.
Anh không trả lời, vậy tức là thừa nhận.
“Đã lớn vậy rồi mà còn sợ tiêm chích sợ uống thuốc.” Tả Ý lắc đầu.
Mới sáng sớm, Tiết Kỳ Quy đã đi nhanh vào phòng làm việc của Lệ Trạch Lương.
“Lệ tiên sinh, Chính Nguyên đã đồng ý.”
Lệ Trạch Lương vốn đang tìm hồ sơ bên tủ kệ, vừa nghe Tiết Kỳ Quy nói thì khẽ sững người.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Kỳ Quy nói lại đầu đuôi sự việc cho anh.
“Hôm qua, cô Thẩm đã đến gặp Mạnh Lợi Lệ?” Anh nghe xong đột nhiên hỏi.
Tiết Kỳ Quy nói: “Không rõ, tôi lập tức cho người đi điều tra rồi trả lời ngài.”
Tiết Kỳ Quy rời khỏi, anh tiếp tục đứng trước kệ tìm kiếm, tìm mất mười mấy phút. Giữa chừng Tiểu Lâm có đi vào rót nước cho anh.
Đến lần thứ hai cô bước vào, thấy anh vẫn đứng đó.
Tiểu Lâm hỏi trong hồ nghi: “Lệ tiên sinh, ngài muốn tìm gì?”
Nghe thấy lời nói của Tiểu Lâm, anh hơi thất thần. Hóa ra anh đã bực tức như vậy, ngay cả tư liệu mà anh muốn tìm trước khi Tiết Kỳ Quy đi vào cũng đã quên béng, mà chỉ tiếp tục lặp lại động tác này một cách máy móc.
Tiểu Lâm thấy thần sắc của anh khác thường nên không dám ở lâu, đặt ly xuống liền lui ra ngoài.
[3]
Một lúc sau, Tiết Kỳ Quy gọi điện cho anh đáp án.
“Cô ấy đi một mình?” Lệ Trạch Lương hỏi.
“Đi cùng đồng nghiệp tên Ngô Ủy Minh.” Tiết Kỳ Quy đáp.
“Ừm. Lão Tiết, ông sắp xếp giúp tôi, tối nay mời người bên Chính Nguyên dùng bữa.” Lệ Trạch Lương nói, “Chuyện mở tài khoản để chuyển tiền mà tôi bảo ông làm lần trước đã xong chưa?”
“Tài khoản đã mở, nhưng số tiền hơi lớn.”
“Ông cứ làm theo là được.”
Buổi chiều, khó khăn lắm Tả Ý mới có thể ra về sớm, cô vào siêu thị mua ít nguyên liệu và sách dạy nấu ăn, định về sớm để luyện lại tài nấu nướng đã bị cô lãng quên. Dạo quanh một hồi thì cô đã chọn được rất nhiều món mà anh thích.
Tả Ý chen ra khỏi tàu điện ngầm, rồi hì hục xách về nhà. Tiếc là vừa đẩy cửa vào trong thì nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.
“Tối nay anh có hẹn với khách hàng, không về ăn cơm.”
Một câu không nóng không lạnh.
Cô nhìn hai dòng chữ trên màn hình điện thoại, không hiểu vì sao, trong lòng hơi khó chịu. Ngày thường nếu không phải vì trả lời tin nhắn của cô, anh cơ hồ không hề chủ động nhắn tin, có chuyện gì đều gọi điện trực tiếp.
Nhưng, hôm nay anh lại lựa chọn cách này để báo cho cô.
Là không muốn nói chuyện với cô, hay là bận đến mức không thể rời khỏi chỗ?
Chắc là lý do sau chăng, cô tự an ủi.
Tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Cây kim trên đồng hồ treo tường không ngừng dịch chuyển, Lệ Trạch Lương vẫn chưa về nhà. Tả Ý ngày càng mất kiên nhẫn, kênh truyền hình đã bị đổi không biết bao nhiêu lần, cô bắt đầu không cầm cự được nữa.
Cô tốt bụng chuẩn bị bữa tối cho anh, vậy mà anh nói không về là không về, còn ở ngoài rượu chè, gần khuya còn chưa chịu về nhà.
Đáng ghét!
Thật đáng ghét!
Vô cùng đáng ghét!
Lát nữa kiên quyết không thèm đếm xỉa anh! Tuyệt đối không thể mềm lòng!
Tả Ý hạ quyết tâm xong thì đi tắm, vừa mở nước thì dường như nghe thấy tiếng anh mở cửa, đóng cửa. Cô tự nhủ, lát nữa nhất định phải tỏ vẻ oán phụ cho anh xem, đế anh biết thế nào là lợi hại.
Cô tắm xong trở ra, trực tiếp về phòng, nhưng cũng không cầm được lòng mà nhìn Lệ Trạch Lương một cái. Anh ngồi trên sô pha bên ngoài phòng khách, đối lưng với cô, vì vậy cô không biết anh đang làm gì.
Tóm lại là anh đã về mà cũng không chủ động nói chuyện với cô, Tả Ý tức anh ách tắt luôn đèn trong phòng khách, bỏ lại anh một mình trong bóng tối, sau đó bò lên giường đắp chăn ngủ.
Ba bốn phút sau, người đàn ông ngoài kia cũng không thấy động tĩnh gì, không đứng dậy mở đèn cũng không đi lại.
Bị điểm huyệt rồi ư? Tả Ý bồn chồn.
Cô ngồi dậy trong hồ nghi, ló đầu ra ngoài, thấy anh vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không hề lay động. Cô tiến lên vài bước, nhưng lại bất cẩn đá trúng chân ghế bên cạnh. Vì là đang đi chân không, nên đầu ngón chân rất đau.
Đau muốn ૮ɦếƭ.
Anh chợt nói: “Đụng trúng chỗ nào đó, qua đây cho anh xem.” Giọng nói mệt mỏi, có hơi trầm trầm.
Cô mặc kệ anh, cố chịu đau rồi giả vờ như mình chỉ ra uống nước.
“Tả Ý.” Anh gọi.
Cô tiếp tục phớt lờ, đi thẳng vào bếp.
“Tả Ý, anh chóng mặt.” Anh nói.
Câu này vừa ra, lập tức có tác dụng.
Cô dừng bước, quay nhanh lại hỏi: “Sao thế?”
Lệ Trạch Lương cong môi lên, chọc cô: “Chẳng phải em định bỏ mặc anh sao?”
Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của anh trong bóng tối, nhưng Tả Ý cũng có thể tưởng tượng ra được khi nói câu này, sắc mặt của anh là kiêu ngạo đến mức nào.
Anh dám dùng chóng mặt để lừa cô.
“Xí!” Tả Ý tức đến ngứa nướu răng.
“Qua đây, anh ôm với.” Anh tiếp tục bưng mặt dày nói.
“Đừng có mơ! Toàn thân anh không phải mùi thuốc lá thì là mùi rượu, hôi muốn nghẹt thở, ᴆụng vào cũng thấy ớn.” Cô đứng đấy trả đòn lại.
Anh không giận, trái lại còn cười.
“Hớ!” Cô chống cự.
“Rót cho anh ly nước với.” Anh cười nói.
“Mơ đi.”
“Tả Ý.” Anh dịu dàng gọi cô, “Cổ họng của anh rất khó chịu.”
Anh gọi cô bằng giọng mềm nhũn như vậy, dường như không phải là giả vờ. Trong lòng cô thật sự có hơi lo lắng, bèn vâng lời rót một ly nước rồi mang đến cho anh.
Khi đưa cho anh, tay cô chạm vào bàn tay nóng đến kinh người của anh, thần kinh lập tức căng lên.
“Anh bị sao vậy?” Cô vội ngồi xổm xuống, sờ lên trán anh, hình như đang bị sốt cao.
Hóa ra là bị chóng mặt thật.
“Anh uống hơi nhiều, có hơi chóng mặt, ngủ một lúc là được.” Anh nhìn cô và cười nói.
Trông thấy nụ cười như thế, Tả Ý đoán là anh đã uống không ít, chứ ngày thường làm sao làm ra nét mặt khờ khạo như vậy được.