Duyên phận, hoặc giả có nghĩa là bắt đầu từ nơi nào, thì kết thúc tại nơi ấy.
[1]
Tả Ý sau một tuần nghỉ dưỡng thì chuẩn bị hôm sau trở về công ty. Buổi sáng dậy trễ, cô hối hả thu dọn đồ đạc, ăn sáng.
Khi đã ra khỏi cửa chính chuẩn bị lên xe thì Tả Ý mới phát hiện mình quên mang điện thoại, thế nên họ bị trì trệ khá lâu.
“Cuộc đấu giá C078 của chính phủ đã được xác định sẽ tổ chức vào thứ ba tuần sau.” Quý Anh Tùng nói.
“Tiền đặt cọc đã gửi sang đó chưa?”
“Đã gửi.” Tiết tổng nói, “Phía bên Nghiệp Hưng đã chuẩn bị rất chu toàn.”
“Có chu toàn cách mấy thì cũng phải nhờ tiền thay lời thôi.” Lệ Trạch Lương cười lạnh.
“Nhưng, nếu như đấu thầu thành công, chúng ta phải gửi tiền thành ý ngay tại chỗ.”
“Không phải nếu, mà nhất định phải thành công.” Lệ Trạch Lương ngắt lời anh, “Về mặt tiền bạc cũng không cần lo lắng, thời gian này quản lý chặt chẽ một chút là được.”
“Việc bên vịnh Lam Điền...” Quý Anh Tùng đang nói giữa chừng.
“Chuyện này cậu không cần xen vào.”
Vừa nói đến đây, họ đã trông thấy bóng dáng của Tả Ý, cuộc đối thoại lập tức ngắt ngang vì sự trở lại của cô. Xe bắt đầu lăn bánh, Quý Anh Tùng lại trở thành một khúc gỗ chỉ biết lái xe.
“Sao vậy?” Tả Ý vừa lên xe đã cảm nhận thấy không khí nghiêm trọng ở đây, “Nói xấu em sao?”
“Tụi anh đang thảo luận, có khi nào em lên đó lục tìm nửa ngày trời rồi mới phát hiện điện thoại ở ngay trong túi xách của mình.” Anh cười hì hì nói.
“Sao anh biết thế?” Tả Ý tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Khá lâu không về công ty, một số người dùng ánh mắt hơi kỳ lạ để nhìn cô, và cô vừa đi khỏi thì họ lại thì thầm to nhỏ với nhau.
Tại căn tin nhân viên, Tiểu Huỳnh từ xa nhìn thấy cô thì có hơi ngại ngùng mà tới ngồi xuống nói: “Tả Ý, thật xin lỗi. Chúng tôi không biết cô và Lệ tiên sinh....”
Hóa ra họ đã biết quan hệ giữa cô và Lệ Trạch Lương. Cũng khó trách, bệnh viện người qua kẻ lại, làm sao có thể không có khe hở?
“Chuyện mua nụ hôn trước đây, chúng tôi nói đùa thôi, hy vọng cô không để tâm.” Tiểu Huỳnh bưng mặt đỏ hồng mà nói, “Đừng nói với Lệ tiên sinh nha.”
“Hả!” Tả Ý kinh ngạc nói, “Tôi còn sưu tầm rất nhiều ly giấy của anh ấy, vậy là không có chỗ để bán rồi?”
Thật ra, cô chỉ muốn họ an tâm.
Hai người còn lại thừ ra một lúc rồi bật cười. Họ biết cô đang đùa, và cũng vì thế mà biết được Tả Ý vẫn là Tả Ý, không vì một lúc biến thành phượng hoàng mà khinh thường họ.
Người ngoài đều cho rằng, Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương là câu chuyện của cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử. Nhân viên bình thường dưới cơ duyên hảo hợp làm quen được với con bạch mã của Lệ thị. Cô bé lọ lem chỉ bị một cơn bệnh nhẹ thôi, chàng bạch mã liền tiều tụy hẳn đi. Câu chuyện như thế, phải nói là chủ đề hàng đầu của cả tòa cao ốc Lệ thị hiện nay.
Không đến hai ngày, Tả Ý đã bị Đường Kiều điều trở về văn phòng luật, nguyên do bên trong Kiều Hàm Mẫn không nói, Lệ Trạch Lương không nói, cô cũng hiểu. Xảy ra chuyện như vậy với khách hàng, dù sao cũng có ảnh hưởng.
Anh nói: “Như vậy cũng tốt.”
Tả Ý cũng gật đầu.
Trở về Đường Kiều, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, Tả Ý cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm lạ thường. Không có văn phòng riêng, ngồi làm việc cả nhóm, bàn của cô vẫn còn ở đó.
Có đồng nghiệp mới vào, đến chào cô rất thân thiện: “Chị Tả Ý.”
Người lớn tuổi hơn thì gọi cô: “Tiểu Thẩm.”
Châu Bình Hinh gọi cô: “Tả Ý.”
Mọi thứ ở đây đều không giống Lệ thị. Ở đó chế độ gì cũng nghiêm ngặt, trang phục phải chỉnh tề, ngay cả đồng nghiệp nữ nói chuyện với nhau cũng phải lén lút.
Tả Ý vươn vai thư thả tâm thần, bắt đầu công việc trong tay.
Đến chiều, Ngô Ủy Minh vừa từ ngoài về, nhìn thấy Tả Ý anh liền ghẹo cô: “Chu choa! Phu nhân vua địa ốc cũng phải đi làm sao?”
“Gì mà phu nhân vua địa ốc?” Tả Ý không hiểu.
“Em không biết sao? Mảnh đất C078 ở khu Phỉ Thúy đã kêu giá cao số một trong thành phố, Lệ tiên sinh của mấy người đã vinh dự thăng tiến thành vua của vua địa ốc thành A rồi.”
Cô chỉ có nghe nói về khu đất này, dạo trước vì nằm viện nên không có tham gia vào công việc của Lệ thị.
“Sao, giá rất cao?”
Ngô Ủy Minh cho cô biết giá cuối cùng, sau đó lắc đầu cảm thán: “Đắt như vậy thiệt kêu người ta tặc lưỡi, chủ yếu cũng vì Nghiệp Hưng giành dữ quá.”
Thì ra là công ty bất động sản Nghiệp Hưng đã từng có xích mích với Lệ thị trước đây. Tả Ý không nói gì nữa.
Lúc bàn bạc với Quý Anh Tùng ở trên xe, anh nói không thành vấn đề. Không thành vấn đề, đây là cảm giác mà lâu nay anh dành cho mọi người. Giọng điệu ấy giống như cho dù trời có sập xuống, thì chỉ một câu nói này của anh cũng có thể giải quyết vậy.
“Giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, khiến cho cuộc đấu giá bị đẩy lên không ít, cuối cùng Lệ thị mới lấy được. Thời gian trước vừa đầu tư một vốn lớn vào vịnh Lam Điền, bây giờ lại trúng thầu khu đất hoàng kim, Lệ thị đúng là tài lực hùng hậu.” Ngô Ủy Minh tiếp tục cảm thán, “Nhưng mà Tả Ý à, chẳng lẽ hai người chưa bao giờ nói về chuyện này?” Hai người ở đây đương nhiên là chỉ Tả Ý và Lệ Trạch Lương.
“Chúng tôi không nói chuyện công.” Tả Ý đáp.
“Chẳng lẽ chỉ nói chuyện tình cảm? Trời ạ, Tả Ý, chỉ tôi vài chiêu với, tôi lại khổ vì không tìm được nhiều câu lãng mạn để nói với chị dâu của em đây nè.”
“Tránh ra chỗ khác!” Tả Ý cười.
Khi Tả Ý tan ca thì trời bắt đầu mưa. Cô cầm dù, đi bộ đến trạm tàu điện ngầm. Có tiệm hoa bên lề đường đang di chuyển hàng vào trong nhà. Trước cửa là giỏ bách hợp rất to đang chờ di chuyển. Cô bất giác cúi xuống ngửi, không có mùi hương khó chịu.
Cô biết Lệ Trạch Lương thích hoa bách hợp, hơn nữa là loại không có mùi nồng nặc khó chịu, khác hẳn với loại màu vàng rực rỡ của hoa cúc mà cô thích.
Em gái trong tiệm hoa trông thấy Tả Ý liền hỏi: “Chị có muốn mua hoa không?”
“Mua.” Tả Ý đáp.
Cô ôm toàn bộ hoa cúc vàng về nhà, không còn tay để mở cửa, thế là gõ cửa gọi Lệ Trạch Lương, vừa mở cửa ra anh lập tức trông thấy Tả Ý với bó hoa to tướng xuất hiện trước mặt mình.
Cô cười nói: “Tặng anh nè.”
Anh ngớ ra một lúc.
Cô vừa vào cửa thay giày thì anh đã cầm áo khoác lên nói: “Cơm đã xong rồi, anh để trên bàn, em ăn kẻo nguội.”
“Anh ra ngoài sao?”
“Ừm.” Lệ Trạch Lương nói.
Những ngày sau đó anh cũng rất bận, mỗi lần về đến nhà thì cô đều đã ngủ. Cô biết, sau khi trúng thầu, đóng tiền đặt cọc thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải nộp đúng khoản tiền theo đúng kỳ hạn đã quy định, nếu không sẽ coi như vi phạm hợp đồng, không những mất hết số tiền đặt cọc trị giá tám con số không đó, còn bị chính phủ kiện cáo.
Vì vậy, chắc chắn là anh đang đi khắp nơi xoay sở.
Đêm đó, anh rón rén vào phòng ngủ, ϲởí áօ vest ra đứng trước giường, anh cúi xuống nhìn cô rất lâu rồi hôn nhẹ lên bàn tay cô.
“Hmm?” Trong giấc ngủ cô cảm thấy gì đó nhồn nhột, mơ hồ mở mắt ra xem.
“Dậy rồi thì ngủ ngay lại, đừng nằm úp.”
“A Diễn.” Cô lật người lại nằm ngay ngắn.
“Ừm.” Anh thuận thế ngồi xuống bên giường.
“Anh có mệt không?”
Anh mỉm cười: “Không mệt.”
Tả Ý ngồi nhỏm dậy ôm lấy anh: “Anh ốm rồi, ốm thật rồi. Toàn là xương thôi, ôm vào đau tay.” Cô đau lòng nói.
“Làm gì có?” Anh lại cười.
“Anh còn ốm nữa thì em không ôm anh đâu.”
“Vậy thì đừng ôm nữa.” Anh ngại ngùng cúi mắt xuống. Dường như cái tật dễ giận lại trở chứng rồi.
“Đồ nhỏ mọn!” Tả Ý nói, “Em đùa với anh mà, có vậy mà cũng giận.”
Anh tiếp tục cúi mắt, không trả lời.
“A Diễn ~” Tả Ý gọi.
“A Diễn!” Gọi thêm lần nữa.
Anh vẫn im lặng.
“Được rồi, được rồi,” Tả Ý đầy hàng, “Em đã sai rồi, không uy Hi*p anh nữa, anh đừng bỏ mặc em mà.” Cô vừa nhõng nhẽo vừa giang rộng hai tay định đền bù lại cho anh bằng một cái ôm thật to.
Nhưng không ngờ chính trong lúc này, Lệ Trạch Lương lại cong môi lên, anh không kìm chế được nữa.
Rõ ràng là anh đã cười lén.
Động tác của Tả Ý dừng lại giữa chừng, ngẩn tò te, sau đó mới phản ứng ra: “Ha, anh chọc em.”
Cho dù là vậy cô cũng không giận, tiếp tục ôm chặt lấy anh, tiếp đó thì cười khanh khách.
“Có mệt không?” Cô dựa vào lòng anh hỏi.
“Lúc nãy em đã hỏi rồi.”
“Vậy sao?” Cô nghĩ ngợi.
“Tại sao phải hỏi hai lần?” Anh thì thầm.
“Hả? Em nhất thời quên mất.”
“Là quên mất, hay là muốn lập tức kiểm tra thể lực của anh?” Khóe môi nở ra nụ cười xảo quyệt.
“......” Người này, lại nữa rồi.
Phải chăng thật sự không cần phải lo lắng cho anh?
Và đương nhiên, Lệ Trạch Lương đích thật đã chứng minh thể lực của anh là rất tốt.
[2]
Mặc dù anh đã che đậy rất tốt, nhưng Tả Ý không phải là trẻ con ba tuổi, dỗ dành vài câu là cho qua. Sắc mặt âm trầm của anh ngày càng nghiêm trọng, chỉ là khi về đến nhà anh mới tỏ ra vui vẻ mà thôi.
Gần đây anh cũng hút thuốc rất nhiều, nhưng anh không hút ở trong phòng, biết Tả Ý không thích mùi thuốc lá, anh trốn ra ban công, sau khi rửa tay sạch sẽ anh mới nói chuyện với cô.
Hôm nay, đã mấy lần Tả Ý nghe thấy anh đứng ho ngoài ban công.
“Bị cảm sao?”
“Không sao.”
Vừa nói không sao, anh lại ho lên.
Tả Ý vội vàng chạy vào tủ y tế lấy thuốc cảm cho anh.
“Việc xoay sở e là hơi khó.” Ngô Ủy Minh nói như thế khi trò chuyện với cô.
Quá gấp rồi, số tiền lại lớn như vậy.
“Đích thật.” Tả Ý nói.
Không có doanh nghiệp nào là cầm tiền đi làm ăn cả, tiền đều đến từ ngân hàng. Trước đây, Lệ thị và Huy Hỗ là đường dây hợp tác trường kỳ, giờ đây vì chuyện của cô mà hai nhà đã trở mặt.
Cô quả nhiên chỉ mang lại phiền phức cho anh.
Tả Ý thở dài, đột nhiên cô nhớ ra một người.
Người đó từng nói: “Luật sư Thẩm ngày sau nếu có chuyện cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp hết mình.”
Khi nghe câu nói này Tả Ý cũng không để tâm lắm, giờ đây, không biết món nợ ân tình này có còn đáng giá không.
Cô hỏi Ngô Ủy Minh: “Anh có số điện thoại của Mạnh Lợi Lệ chứ?”
“Có. Em không có?”
“Xóa rồi.”