“Phụ họa gì?” Anh ngơ ngáo hỏi.
“Anh có thể nói, không sai, chính là đồ cặn bã, nhất định phải bắt hắn bồi thường.” Tả Ý chọc phá anh xong, không ngờ anh thật sự lặp lại lời nói của cô.
Tả Ý ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của Lệ Trạch Lương, bèn sờ lên trán anh nói: “A Diễn, không phải là anh thấy em bị té, đau lòng đến mức thành thằng khờ rồi chứ?”
Lệ Trạch Lương cười cười, không nổi giận, nhưng vẻ mặt của anh khiến Tả Ý cảm nhận rõ ràng rằng anh đang không tập trung.
Những ngày ấy, người đến thăm hỏi cô rất nhiều, có Đường Kiều có Lệ thị, Tả Ý đột nhiên cảm thấy nhân duyên của mình cũng tương đối khá. Thông thường Lệ Trạch Lương chỉ xuất hiện vào buổi tối, ban ngày khi có người, anh sẽ biến mất. Tả Ý thầm nghĩ, không biết là vì họ đang yêu lén hay vì anh còn có việc khác phải làm. Thế nhưng, sự xuất hiện của anh trong phòng bệnh này cũng đã khiến một số người quen biết hiểu được quan hệ giữa họ.
Sau khi xuất viện, Lệ Trạch Lương bảo đầu bếp ở nhà mình mỗi ngày đến làm cơm trưa cho Tả Ý. Cô ở nhà ăn uống ngủ nghỉ điều dưỡng suốt mấy ngày liền.
Một hôm, Tả Ý chợt nhận được điện thoại của Ngô Ủy Minh.
“Tả Ý, Huy Hỗ xảy ra chuyện rồi.”
“Hả? Hồi nào?”
“Sáng hôm nay.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mới sáng sớm, Chu An Hoài và ba của hắn đã bị cảnh sát đưa tới Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế, chắc sáng mai sẽ được đưa tin.”
“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ...” Chẳng lẽ là Lệ Trạch Lương đã làm? Tả Ý khẩn trương hỏi.
Ngô Ủy Minh kể lại những tin nội bộ mà mình biết được cho Tả Ý nghe.
Hóa ra, tên Chu An Hoài đó tuy nhậm chức tổng giám đốc tại Huy Hỗ nhưng thực chất chỉ hữu danh vô thực, song do mối quan hệ cha con, hắn có thể giở trò trên sổ sách.
Hắn lấy trộm quỹ công của Huy Hỗ đi mua cổ phiếu. Nửa năm đầu sau khi đã có lời, hắn càng tham lam hơn, không chịu trích ra trả lại cho quỹ. Bắt đầu từ hồi tháng năm, thị trường cổ phiếu không ngừng suy giảm, ba tháng nay hai chỉ số Thượng Hải và Thâm Quyến còn rớt đến mức thấp nhất chỉ còn chưa đến 70%.
Đây là khái niệm gì đây? Trung binh mười ngàn tụt còn bảy ngàn!
“Nếu em là Chu An Hoài, em dùng cách gì để bù vào quỹ?” Ngô Ủy Minh hỏi.
“Loại cặn bã như vậy tôi không làm được, những chuyện trộm chó ςướק gà như thế tôi càng không làm.”
“Nếu, tôi nói nếu mà, thử xem IQ của em có bị trượt theo cú ngã cầu thang không.”
“Nếu tôi là hắn,” Tả Ý suy nghĩ, “Nếu đã phải làm theo hướng xấu thì làm cho dứt khoát, tạo tài khoản ảo vay với số tiền lớn, làm sổ sách giả. Nội bộ công ty có hỏi thì nói là do có quen biết riêng, rồi đưa danh nghĩa đổng sự trưởng ra làm người bảo lãnh.” Nhưng cách làm này là một vòng tuần hoàn ác tính.
Nói tóm lại chính là, lấy tiền của ngân hàng đi mua cổ phiếu, bị thua lỗ nhưng lại phải bù gấp vào chỗ thâm hụt đó, đành phải làm vài món vay giả để thay cho lỗ hổng đã bị rút đi. Mà những khoản vay đó căn bản là tài khoản giả, nếu như người vay là xí nghiệp Trương Tam, nhưng thế giới này biết đi đâu tìm doanh nghiệp này, cơ quan điều tra đi sâu kiểm soát là bể ngay.
Nhà của Chu An Hoài tuy là mở ngân hàng nhưng chẳng qua là bảo quản tiền giúp người ta thôi, suy cho cùng cũng phải trả lại cho người.
“Nếu em muốn làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ thông minh hơn Chu An Hoài nhiều. Con người của hắn hễ gặp chuyện lớn là bủn rủn tay chân, cách này không phải do hắn nghĩ ra, mà là cách ba của hắn rửa ௱ôЛƓ cho. Vì vậy Ủy ban Giám sát Ngân hàng và Phòng Điều tra Kinh tế vừa đến kiểm tra sổ sách thì đã dẫn cha con họ cùng về sở.”
Nhưng mà việc mở tài khoản ảo như Huy Hỗ, phải gan lắm mới làm được.
Nhưng tại sao cơ quan nhà nước lại hảo hợp điều tra đến Huy Hỗ, hơn nữa vừa vào đã tìm đúng sổ sách để kiểm? Tả Ý và Ngô Ủy Minh đều không chỉ đích danh.
Nhưng Tả Ý hiểu.
Cô nói bắt Chu An Hoài bồi thường viện phí, chỉ là lời nói suông do lúc ấy quá ấm ức mà thôi. Qua lại với hạng người đó, lỗ một chút thì xem như bị chó cắn thôi. Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, bởi vì cô thật sự không chơi lại hắn.
Nhưng nhìn từ sự việc lần này, ngoài Lệ Trạch Lương ra, thử hỏi còn có ai có thể làm được trong vòng một hai ngày?
E rằng trong Huy Hỗ vốn đã có nội gián của anh. Một tay trong trung thành phải bồi dưỡng bao lâu và mất bao nhiêu công sức? Vì vậy việc này anh ắt hẳn đã kế hoạch từ rất lâu, định sẵn đánh ngã Huy Hỗ trong một sớm một chiều.
Anh không phải một thương nhân đơn giản.
Nghĩ đến đây, Tả Ý bất giác siết chặt chiếc gối trong tay hơn.
[6]
“Thật ra, ngài không nên dùng đến nội gián ấy trong lúc này.” Tiết Kỳ Quy nói.
Họ nuôi dưỡng nội gián trong Huy Hỗ lâu nay để nắm giữ những tư liệu không thể để lộ ra ngoài của họ, chủ ý ban đầu không phải để đánh quỵ Huy Hỗ, mà để trong tình thế bất đắc dĩ, Huy Hỗ có thể biến thành một nước cờ trở mình của Lệ thị.
Nhưng giờ đây Lệ Trạch Lương lại chỉ vì trút hận mà dùng đến nó.
Lệ Trạch Lương nhìn ra cửa sổ không nói gì, Tiết Kỳ Quy cũng biết điều mà không nhắc nữa, lui ra khỏi phòng. Ông nghiêng đầu, không hiểu vì sao, gần đây Lệ Trạch Lương ngày càng kiệm lời, tính tình cũng càng thêm trầm tĩnh.
***
Về đến nhà, phát hiện Tả Ý có hơi lạ thường, anh hỏi: “Em đã xem tin tức?”
“Ừm. Viện phí này có quá nhiều rồi không?” Cô nói.
“Tả Ý.” Anh tạm ngưng động tác cầm đũa lên, “Hiện giờ em đang ở bên anh, nếu có ai ᴆụng chạm đến em cũng chính là đối đầu với anh.”
Anh dường như có hơi không vui.
Thật vậy, anh trút giận giúp cô, nhưng cô lại đang tội nghiệp đối phương.
Nhận ra sự bất thường này của Lệ Trạch Lương, Tả Ý đi đến vòng lấy eo anh: “A Diễn, anh giận sao?”
“Không có.” Anh phủ nhận rất nhanh.
“Không giận chẳng lẽ lại ghen?” Cô cố tình nói, “Em tội nghiệp tên Chu An Hoài kia nên anh ghen?”
“Không thể nào.” Anh lại nói.
Rõ ràng là đang tức đến muốn đứt hơi mà còn cứng họng.
“Cũng phải, làm sao mà anh có thể ghen với hắn cho được. Tiên họ Chu đó không thể nào sánh bằng A Diễn của em. Huống chi loại người này vốn đã làm bao chuyện xấu, chúng ta làm vậy cũng là trừ ác cho dân, thay trời hành đạo, trừ bạo an lương, giúp đỡ kẻ yếu, ςướק của giàu....” Tả Ý nói một hồi chợt phát hiện câu thành ngữ này không đúng, ςướק của giàu chia người nghèo không thích hợp dùng cho Lệ Trạch Lương, bèn đổi câu khác, “Hoàn toàn là góp sức cho dân, tinh trung báo quốc.”
Anh thích nhất là nghe Tả Ý nịnh bợ, nghe cô nói một lèo những lời chẳng đâu vào đâu xong không ngờ tâm trạng lại dịu xuống thật.
Tự kỷ, tự kỷ, đồ tự kỷ, đúng là tự kỷ, Tả Ý làm mặt xấu với anh, đồng thời mắng thầm.
“Em nói gì?” Lệ Trạch Lương tự dưng quay đầu lại hỏi.
Tả Ý nhanh chóng đổi gương mặt khác, cười khờ nói: “Em nói Lệ tổng là hiệp sĩ.”
***
Khi ở nhà một mình, cô buồn chán lại rảnh rỗi, bèn bảo Châu Bình Hinh thuê ít đĩa để cô xem.
“Đừng xem tin thời sự nữa, chúng ta xem DVD nhé?”
Sau bữa cơm, cô nằm lăn ra sô pha với cái bụng no nê, gần đây bị bệnh nên cô rất sướng, ngay cả chén đĩa cũng không cần rửa, đúng là người bệnh luôn có đặc quyền.
“Anh phải xem tin tài chính.” Anh nói. Vừa mới biểu dương anh đây thôi mà đã bắt đầu không biết thương hoa tiếc ngọc rồi, cởi tạp dề ra là liền chuyển kênh.
“Nhưng mà....” Cô nhìn Lệ Trạch Lương, “Nhưng mà em chóng mặt, hễ nhìn những gương mặt vô cảm của người dẫn chương trình thời sự chí chóe về chuyện quốc tế là càng thêm đau đầu, ngay cả khuỷu tay bị xước hôm bữa cũng đau.” Cô chỉ bịa đặt thôi, nhưng lại nhập vai quá, vừa van nài vừa nhõng nhẽo.
Anh nhìn cô một lúc, không biết đã nghĩ gì, giây lát sau anh nói ra một câu khó tin: “Vậy chúng ta ra rạp xem.”
Hả?
Tả Ý há hốc mồm.
Trạch nam[1] đã chịu rời hang rồi.
[1] Từ “nhà” trong tiếng Trung Quốc đọc là “Trạch” /zhai/, vì vậy những người suốt ngày chỉ nhốt mình ở nhà thường được gọi là “trạch nam” hoặc “trạch nữ”.
“Không muốn?” Lệ Trạch Lương nhìn xéo cô.
“Muốn chứ!” Cô tức thì gật gật như giã tỏi.
Tháng chín của thành A, buổi sáng mặt trời chói chang như lửa đốt, vừa vào đêm lại đã man mát lạnh.
Sau khi lấy vé xong, Tả Ý liền mua bắp rang và nước ngọt, nắm lấy tay Lệ Trạch Lương rồi đi tới xếp hàng chờ vào rạp chiếu.
“Anh ăn không?” Cô đưa bắp rang qua cho Lệ Trạch Lương. Nhưng, đáp án không cần đoán cũng biết, đa phần sẽ là hai chữ.
“Không ăn.” Quả nhiên.
Tả Ý nhướn mày, anh ấy không thể thay một câu cửa miệng khác ư?
“Em biết cách ăn điệu nghệ.” Tả Ý nháy mắt, “Biểu diễn cho anh xem nhé.”
Vừa nói, cô cầm một hạt bắp rang ra ném lên không trung. Cô ngửa đầu lên mở miệng ra, canh đúng phóc chỗ rơi của hạt bắp.
Cô đắc ý mà nhìn sang anh cười híp mắt, vừa nhai vừa nói: “Lợi hại không?”
“Trò trẻ con.”
Anh nói như trần thuật, chỉ ba chữ đã khái quát xong hành động của cô.
Tả Ý không phục, lườm anh rồi nói: “Em còn biết chiêu khó hơn.” Ngay lập tức cô ném lên cùng lúc hai hạt bắp, lại ngẩng đầu lên dùng miệng hứng. Đúng lúc này, bên cạnh có một đôi nam nữ đi tới, cả hai đều không chú ý là mình sắp ᴆụng vào Tả Ý rồi.
Anh hành động rất nhanh nhạy, vài bước là đã kéo cô lại.
Cô ngã vào lòng anh, hộp bắp rang trong tay rơi cả xuống đất, nước ngọt thì đổ lên chân Lệ Trạch Lương. Rất nhiều người đều nhìn về phía họ.
Anh có hơi bất lực mà lắc đầu nhìn chỗ đồ uống bị đổ.
Tả Ý nấp vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, ngượng ૮ɦếƭ đi được.
“Em lại làm chuyện xẩu hổ rồi.”
“Anh cũng quen rồi.” Anh vỗ vỗ lưng Tả Ý, “Vì vậy những trò trẻ con như vậy sau này hãy làm ít lại, đặc biệt là ở những nơi đông người.” Lời nói của anh lần đầu tiên hiền từ đến vậy.
“Làm sao đây? Xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.”
“Nếu em còn không rời khỏi người anh, e là người đến xem em xấu hổ sẽ còn nhiều hơn.” Anh nói.
Hả ~
Bấy giờ Tả Ý mới nhớ ra, nhanh chóng rời khỏi anh. Tư thế của cô lúc nãy hệt như một cô gái đứng giữa nơi công cộng liếc mắt đưa tình rồi sà vào lòng trai đẹp.
Hai má đỏ hồng của cô cứ hồng mãi đến khi họ đã vào rạp, màn ảnh chiếu phim, đèn khán phòng tắt.
Họ xem phim “City of Angels”, đây là phim cũ được lấy ra chiếu lại trong cuộc triển lãm phim tình cảm của rạp này. Nhưng đây lại là lần đầu tiên Tả Ý xem nó.
Nhìn nữ chính Maggie trong khu rừng rậm, buông tay lái xe đạp ra, tung bay theo gió, trong lúc trên mặt cô gái nở ra nụ cười rạng rỡ, Tả Ý bất chợt tìm kiếm bàn tay của Lệ Trạch Lương trong bóng tối, rồi giữ thật chặt.
Anh quay lại nhìn cô. Mượn ánh sáng từ màn ảnh phát ra, anh trông thấy cô đã đẫm lệ.
Một cảnh hạnh phúc ngọt ngào đến thế, trong lúc tất cả mọi người đều đang mỉm cười an ủi vì tình yêu của nam nữ chính, lại chỉ có một mình cô lẳng lặng rơi lệ.
Anh nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Tả Ý? Em sao vậy?”
“Không biết nữa, thấy họ như vậy quá ngọt ngào, em lại có dự cảm không hay.”
Lệ Trạch Lương nghe liền vậy kéo cô đứng dậy.
“Vậy chúng ta đi.”
Tả Ý bồn chồn hỏi: “Tại sao?” Chẳng lẽ cô lại làm anh giận?
“Đi thôi.”
Thế là cô chẳng hiểu đầu đuôi mà bị anh kéo ra khỏi rạp chiếu phim. Vừa ra ngoài thì trông thấy phu nhân của Huỳnh gia - Mạnh Lợi Lệ cũng mới bước ra từ tiệm bách hóa. Cô đưa giỏ xách cho tài xế rồi đi về phía họ.
“Lệ tổng, luật sư Thẩm.”
Lệ Trạch Lương gật đầu chào.
Ánh mắt của Mạnh Lợi Lệ dời sang bàn tay đang nắm chặt của họ, Tả Ý có hơi ngại mà buông ra.
“Không ngờ luật sư Thẩm đã tìm được mối lương duyên, chúc mừng cô.” Cô cười, thật lòng cảm thán.
Sau vài câu hàn huyên thì đôi bên chia tay.
“Anh cũng rất quen Mạnh Lợi Lệ à?” Tả Ý hỏi.
“Bạn bè trong giới thương, không thể nói là quen thân hay không. Em quen cô ta?”
“Trước đây khi ông Huỳnh qua đời, con cái nhà họ Huỳnh và cô ấy tranh giành gia sản, trùng hợp vụ đó do em phụ trách.”
Lệ Trạch Lương gật đầu: “Ngân hàng Chính Nguyên dưới sự quản lý của cô ta phát triển khá tốt.”
Một lúc sau, cô lại hỏi anh: “Tại sao lại không xem hết?”
Anh tuy không nói gì, nhưng lại không có nét giận dữ, vậy thì lý do là gì?
“A Diễn, anh sao vậy?” Cô chưa chịu bỏ cuộc.
Rất lâu sau, anh nói nhàn nhạt: “Nếu chúng ta không xem phía sau, vậy họ sẽ mãi mãi dừng lại ở nơi đó.”
Nghe xong câu này, Tả Ý bất giác bật cười.
Sau đó cô nghiêm mặt, trả lại cho anh cả vốn lẫn lời: “Anh mới trẻ con.”