“Cô đừng chọc nữa.” Châu Bình Hinh nói, cô biết hiện giờ Tả Ý và Lệ Trạch Lương đang ở bên nhau, “Hiện giờ cô đang trong thời kỳ mật ngọt, không biết cái khổ của hôn nhân đâu.”
......
Và cứ thế hai người mỗi người một câu, khuyên qua khuyên lại. Vì ngồi trong một nơi ồn ào như vậy, nói chuyện mà giống như cãi nhau, chẳng mấy chốc cả hai đều khàn cả giọng.
Không biết bao lâu sau, Tả Ý mới nhớ ra phải gọi cho Lệ Trạch Lương nói một tiếng, nếu không Lệ tổng mà giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nơi đây ồn đến có thể mưu sát thính giác, cô biết anh sợ nhất là tiếng ồn, bèn mượn điện thoại của Châu Bình Hinh rồi đi ra ngoài.
Vũ trường được xây dưới lòng đất, ra khỏi cửa lên mười mấy bậc thang sẽ là mặt đường.
Cô vừa leo cầu thang vừa bấm số, không chú ý phía trước, thế là ᴆụng vào một người, di động rớt xuống.
[4]
“Luật sư Thẩm!” Người đó gọi bằng giọng lờ lợ.
Tả Ý ngẩng đầu lên nhìn, lại là ôn thần Chu An Hoài.
“Chu tiên sinh.” Tả Ý nhìn anh cười cười.
“Lại là duyên phận nhỉ.” Chu An Hoài nói. Bên cạnh còn đi theo hai tùy tùng, nhìn là biết đêm khuya rảnh rỗi ra quậy phá rồi.
Lần trước chỉ ứng phó với một mình hắn mà cô còn phải trốn vào nhà vệ sinh nam mới thoát được, vả lại hắn không đứng canh cô ở bên ngoài e là cũng vì biết Lệ Trạch Lương đang ở trong. Giờ đây cô đơn thân độc mã, mà Chu An Hoài lại có hai tên tùy tùng, sẽ khó đây.
Họ đứng trong chỗ tối của cầu thang, mặc dù bên cạnh có người ra vào, nhưng ở một nơi như nơi này, lại là đứng cùng ba người đàn ông, người ta dù có nhìn họ cũng không có ý định dừng chân lại.
Tả Ý cân nhắc tình thế, may thay Châu Bình Hinh không có đi cùng, nếu không với tính cách của cô ấy không biết sẽ loạn đến thế nào. Nếu xét về thông thường thì xem như gặp phải bọn lưu manh, cùng lắm ςướק của ςướק sắc.
ςướק của thì không cần rồi, nhà hắn mở ngân hàng mà.
Nếu là ςướק sắc, sờ soạng vài cái cũng không ૮ɦếƭ ai. Hiện giờ tuy không có người đàn ông nào đi ngang và phát hiện sự bất ổn để đứng lại nói giúp cô vài câu, nhưng Chu An Hoài cũng không đến mức sẽ thật sự làm gì đó.
Nghĩ đến đây, cô cũng yên tâm hơn, không ngừng tự trấn an.
Nếu như cô càng hoang mang, càng khiến hắn nghĩ rằng muốn làm gì thì làm đó.
“Chắc là hôm nay không có sứ giả hộ hoa rồi phải không, thật ra thì luật sư Thẩm à, cô không biết đâu ngày thường tôi ngưỡng mộ nhất chính là những phụ nữ trí thức giỏi giang như cô. Mặt thì xinh đẹp, dáng thì chuẩn, còn là luật sư nữa. Nhất là khi cô đứng trước tòa vô cùng chính nghĩa và nghiêm túc mà giúp người đó cáo buộc tôi đấy, trông giống như người tôi muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính là cô vậy, cô nói xem tôi có oan không chứ. Lúc đó nếu như tôi đã ăn cô, tòa có phán tôi tám năm mười năm tôi cũng thấy đáng, nhưng mà....” Giọng điệu của Chu An Hoài trở nên cợt nhả, còn đưa tay vén những sợi tóc xõa trên vai của Tả Ý lên, đưa lên mũi hít hà.
“Chu thiếu gia, bệnh cũ của cậu lại tái phát rồi.” Tả Ý nói.
“Đừng tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi. Tên họ Lệ đó chẳng qua là có nhiều tiền hơn tôi thôi. Cô tưởng hắn thật sự có gì tốt à. Một thằng tàn phế, khi làm chuyện quan trọng chắc chắn không bằng sự hưởng thụ mà tôi có thể mang đến cho cô đâu.” Nói xong Chu An Hoài còn nhìn qua hai người bên cạnh mình và cười một cách xấu xa, “Huống hồ chi, không chừng hắn căn bản là không thể.”
Tả Ý chau mày, vốn dĩ cô đã nghĩ rằng không so đo với hắn, qua loa vài câu rồi đi. Tiếc là cô đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình đối với đàn ông ngoài Lệ Trạch Lương. Ngày thường cô ghét nhất là tiếp xúc cơ thể với người khác, huống chi còn là loại người như Chu An Hoài.
Chưa hết, nói cô đã đành, ngay cả Lệ Trạch Lương cũng bị lấy ra nhục mạ, cô thật sự có hơi nóng giận rồi. Cô vỗ tay hắn ra với vẻ kinh tởm, miệng thì chợt cười nói: “Phải đấy, nếu như cậu thật sự có bản lĩnh, thì hãy đứng trước mặt Lệ Trạch Lương nói, bêu xấu người ta ở sau lưng thì có tài năng gì? Loại người như cậu Chu đây, cũng chỉ có thể ra vẻ trước mặt phụ nữ thôi, mà đến cuối cùng cũng phải nhờ người của Chu gia đến rửa ௱ôЛƓ cho cậu. Bây giờ có bao nhiêu người nhìn thấy rồi đấy, Chu thiếu gia, nếu cậu còn dám ᴆụng vào tôi, tôi đảm bảo ngày mai cậu sẽ được lên trang nhất.”
Tả Ý chế giễu vài câu xong thì liếc hắn một cái thật lạnh, xua tay nói: “Cảm phiền cậu tránh đường.” Dứt lời thì cúi xuống nhặt điện thoại của Châu Bình Hinh lên, nhưng không ngờ lại bị Chu An Hoài kéo ngược trở lên.
“Buông tay ra!” Tả Ý trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ có vậy mà đã định dọa tao sao?” Chu An Hoài nghiến răng nói, “Mày tưởng tao thật sự không có cách với mày à? Có cần tụi tao đưa mày đến một nơi khác để vui vẻ không?”
Lời vừa dứt, Tả Ý không cầm được cơn giận liền giương tay tát thẳng vào mặt Chu An Hoài, tát tay đánh vào mặt hắn vang lên một tiếng “bốp” giòn giã. Hắn phẫn nộ hất tay một cái, Tả Ý lui lại theo tiềm thức, chẳng ngờ phía sau lại là bậc thang, thế là nhào luôn ra sau.
***
Tại bệnh viện, Châu Bình Hinh cố nén nước mắt gọi vào điện thoại của Lệ Trạch Lương.
Lệ Trạch Lương cơ hồ là run giọng mà hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, không ngừng nhắc nhở cô chăm sóc cho Tả Ý. Độ mười phút sau, người đàn ông tuấn tú ấy đã xuất hiện trong bệnh viện.
Trước đây Châu Bình Hinh từng mấy lần nhìn thấy anh từ xa, cũng biết anh nổi tiếng là chỉnh tề, nhưng giờ đây, anh chỉ mặc chiếc áo ngắn tay đơn giản, hơn nữa nút áo cũng chưa cài hết.
Anh nôn nóng đi đến chỗ y tá hỏi xong thì đi nhanh về phía cô.
“Cô là Châu Bình Hinh?” Anh kéo tay cô và hỏi.
Châu Bình Hinh cắn môi gật đầu. Cô cảm nhận được rõ ràng tay của Lệ Trạch Lương run rất dữ dội, lòng bàn tay lạnh băng, thần sắc bất định, đại khái là chưa từng có ai trông thấy dáng vẻ này của anh.
“Tả Ý ở trong đấy?”
Chưa kịp chờ Châu Bình Hinh trả lời thì anh đã đẩy cửa vào trong. Lệ Trạch Lương lập tức tìm thấy giường bệnh của Tả Ý, chân mày chụm vào nhau, trên trán quấn băng bông, cánh tay cũng vì bị thương và phải thoa thuốc.
Anh bước tới, vén sợi tóc bị dính trong khóe miệng cô ra.
“Bác sĩ nói, chỉ cần không bị nôn thì sẽ không có vấn đề lớn. Lúc nãy cô ấy có tỉnh lại một lúc, trong mơ hồ đã bảo tôi gọi điện cho Lệ tiên sinh.” Châu Bình Hinh nói lí nhí. Đương nhiên là Tả Ý không có nói rõ ràng như vậy, mà chỉ lẩm bẩm gọi A Diễn.
May mắn thay Châu Bình Hinh biết A Diễn là ai, lúc đó mới phát hiện người mình cần thông báo nhất chính là Lệ Trạch Lương.
Không biết Lệ Trạch Lương có nghe cô nói hay không, chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt của anh khiến người bên cạnh nhìn thấy cũng đau lòng. Anh đứng bên giường dịu dàng vuốt lên mặt Tả Ý, không hề né tránh cô hay là y tá đang tiêm thuốc ở kế bên. Đủ thấy ngày thường anh chẳng để ai vào mắt cả.
Ngờ đâu sau vài giây thất thần, anh quay phắt lại, thần sắc ban nãy thoắt chốc tiên biến, khi hỏi chuyện Châu Bình Hinh, anh lại đã trở thành Lệ tổng đứng nhìn mọi người từ trên cao.
Đôi mắt của anh sẫm màu, nhưng ngữ điệu lại rất bình thản: “Xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt ấy khiến Châu Bình Hinh bất giác rùng mình.
“Tả Ý cùng tôi đi uống rượu, giữa chừng cô ấy nói ra ngoài gọi điện cho anh, không ngờ lại ngã từ cầu thang xuống.” Châu Bình Hinh nói.
“Tự mình té ngã?”
“Nghe nói lúc đó bên cạnh còn có vài người.”
“Vậy người đâu?”
“Thấy tình thế không hay nên đã bỏ chạy, tôi không nhìn thấy họ.”
Đôi mắt của Lệ Trạch Lương hơi híp lại, bàn tay nắm chặt vào nhau kìm nén cơn giận, song miệng vẫn bình tĩnh nói: “Trễ lắm rồi, cô về đi.”
Câu này nghe giống như một câu nói khách sáo, nhưng khí thế mà nó toát ra lại là một mệnh lệnh bắt buộc phải chấp hành. Châu Bình Hinh thật sự sợ anh sẽ trách luôn cả cô nên cũng không dám ở lâu, cô nhìn Tả Ý một cái rồi lập tức làm theo.
Sau khi Châu Bình Hinh rời khỏi, anh đến phòng trực ban của bác sĩ hỏi thăm về tình hình của Tả Ý. Xác định ngoài vết thương ngoài da thì không có gì đặc biệt quan trọng.
“Chỉ là....” Bác sĩ trực ca nói, “Sợ sẽ bị chấn thương não, nhưng trước mắt không có cách nào xác định được, chỉ có thể chú ý xem bệnh nhân có bị nôn hay không. Để chắc chắn thì sáng sớm ngày mai hãy làm một cuộc kiểm tra toàn diện.”
Lệ Trạch Lương gật đầu, trước khi về phòng anh gọi điện cho Quý Anh Tùng và Tiết Kỳ Quy.
Lệ Trạch Lương đẩy cửa vào trong, nhìn Tả Ý rất lâu. Tay của Tả Ý đang truyền nước biển, giấc ngủ có vẻ không sâu. Thật ra, từ nhỏ cô đã không sợ tiêm chích hay uống thuốc, có vẻ như dũng cảm hơn anh.
Đúng lúc này, Quý Anh Tùng đến nơi.
Lệ Trạch Lương khẽ đi ra hành lang, Tiết Kỳ Quy cũng gọi điện đến, hai người trao đổi vài câu đơn giản rồi cúp máy.
“Là Chu An Hoài?” Quý Anh Tùng hỏi.
“Ừm.” Đồng tử trong mắt Lệ Trạch Lượng co lại, “Là tôi đã sơ suất.” Anh vốn dĩ định chừa một tay, loại cậu ấm như thế này cho một bài học là được, nhưng không ngờ Chu An Hoài lại thật sự động tay với Tả Ý.
“Cậu định làm thế nào?”
“Bảo hắn tự chặt tay ra rồi lết tới đây xin lỗi.”
“Làm sao mà Chu gia đồng ý được.” Chu An Hoài này tuy không có bản lĩnh, nhưng lại là con trai duy nhất ba đời của Huy Hỗ, làm sao mà Chu gia đồng ý để cho hắn chịu nỗi nhục này.
“Nếu không cái giá sẽ rất đắt.”
“Cậu....” Quý Anh Tùng biết Lệ Trạch Lương không phải loại người đó, nhưng đồng thời cũng rất sợ anh sẽ vì Tả Ý mà nhất thời nông nổi. Lỡ như người nằm trong đó có gì không hay, anh sẽ làm ra hành động cực đoan.
Lệ Trạch Lương cười lạnh, “Anh Tùng, trên đời này cách Gi*t người có rất nhiều, loại bỏ tiền mua mạng người là phương pháp ngu xuẩn nhất, tôi vẫn chưa muốn dùng cách đó.”
Quý Anh Tùng nghe xong thì không nói thêm nữa, anh biết Lệ Trạch Lương đã biết rõ phải làm sao, chắc chắc là Chu An Hoài phải bị lấy ra để trút hận rồi.
Một người lạnh lùng thế đấy, vậy mà vừa về phòng, cái sắc lạnh ấy đã hoàn toàn biến mất. Anh đặt những đồ dùng hàng ngày mà Quý Anh Tùng vừa mang đến để lên đầu giường, rồi lại nhìn Tả Ý.
Môi của cô mím chặt, có thể biết cô đang nằm mơ, nên mới ngủ không yên giấc như vậy.
Anh kéo chăn ngay ngắn lại, không ngờ Tả Ý lại lẩm bẩm gọi: “A Diễn...”
Hai chữ này như một miếng thiếc nóng, từ từ thấm vào tim vào gan. Lồng иgự¢ của anh bỗng dưng cảm thấy ấm áp, kéo theo bờ môi cũng cong lên thành một nụ cười nhạt.
“Tả Ý, có đau không?” Dẫu biết rằng cô chắc chắn không nghe thấy, nhưng anh vẫn không kìm được lòng mà hỏi.
Tốc độ truyền nước biển trong ống hình như hơi nhanh, anh đưa tay sờ lên đó, bàn tay bao giờ cũng nóng hổi của cô lúc này lại có hơi mát. Lệ Trạch Lương kéo ghế đến gần, ngồi xuống đặt bàn tay ấy vào lòng bàn tay của mình.
Và cứ thế, ngồi suốt một đêm.
[5]
Mới sáng sớm đã có bác sĩ y tá ra vào bàn giao ca. Lệ Trạch Lương vào nhà vệ sinh một lúc, vừa trở ra thì phát hiện Tả Ý đã thức dậy, đôi mắt to đen láy đang thẫn thờ nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ.
Rất nhiều năm trước, cũng cảnh tượng này, họ nói với anh rằng cô đã quên đi rất nhiều việc và rất nhiều người, nhưng anh không tin. Anh nhất mực đòi đến bệnh viện thăm cô. Lúc ấy cô ngồi tại một góc của hoa viên trong bệnh viện, cũng rất yên tĩnh mà ngắm nhìn cây cối như bây giờ.
Đại khái là nhìn lâu quá nên mỏi cổ, cô cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua gương mặt anh nhưng không có một giây nào ngừng lại. Một lúc sau, cô lại quay qua nhìn anh đang ngồi trên xe lăn, lén hỏi y tá bên cạnh: “Chân của vị tiên sinh ấy mất rồi sao?”
“Có lẽ vậy.” Y tá đáp.
“Tiếc quá, hiếm khi gặp được một người phương Đông điển trai như vậy.” Cô lặng lẽ gật đầu chào, và vì phép lịch sự, cô không nhìn anh nữa.
Lúc đó, cô bị bệnh rất nghiêm trọng, thường xuyên tâm thần bất định, giây trước đó vừa làm gì cũng không nhớ. Vì vậy cô cũng đã quên, thật ra sau tai nạn xe, họ đã từng gặp mặt nhau.
Tiếng đóng cửa của Lệ Trạch Lương làm kinh động đến Tả Ý đang nằm thẫn thờ trên giường, cô quay lại, sau khi nhìn thấy là Lệ Trạch Lương bèn cười hi hi: “A Diễn.”
“Hửm? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Anh chỉ sợ cô lại té ra một căn bệnh thôi.
“Có đó.” Cô nói.
“Ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.
“Em đói.” Cô cười.
“Lát nữa Quý Anh Tùng sẽ mang bữa sáng tới.”
“Em muốn ăn cháo do anh nấu.” Cô nũng nịu, “Cháo hạt sen vừa thơm vừa dẻo, món mà anh nấu hồi tuần trước khi em bị đau bụng đó, anh có nói lần sau cho lá bạc hà vào nấu thử mà.”
Cô y tá đứng bên cạnh thay thuốc cho cô không nhịn được cười.
Trước mặt người lạ mà cô lại nói chuyện với anh như vậy khiến anh có hơi ngượng. Thế là tiếng ho húng ngại ngùng vang lên.
Sau khi chụp CT, đi ngang những căn phòng khác, cô nghe thấy có người đã đứng trên hành lang hét vào điện thoại: “Bán, bán, hôm nay vừa mở phiên là bán ngay cho tôi.” Giọng nói hiển nhiên là không hề bình tĩnh.
“Mọi người đều bị cổ phiếu làm cho điên rồi sao?” Cô nói trong hồ nghi.
“Em nên cảm thấy may mắn vì đã không mua, nếu không chắc anh phải xuống đường nhặt xác thật.”
“Nghi chắc là anh cũng đã lỗ không ít. Lệ huynh, xem ra huynh cũng nghĩ thoáng thật, tim cũng mạnh đấy chứ.” Cô cười ha hả.
“Anh không chỉ có tim mạnh, còn một chỗ cũng rất mạnh.” Anh điềm nhiên nói.
“….”
Tả Ý im lặng, ngó nghiêng xung quanh xem có ai nghe lén không. Thật không hiểu sao tên này trong đầu toàn chứa những thứ xấu xa.
Quả nhiên là ba câu không rời “nghề”.
“Anh xấu quá.”
“Anh đã nói sai gì đâu?”
“Đồ xấu xa, chỉ biết nghĩ những chuyện đó thôi.”
“Anh nói Tả Ý à,” Anh nhìn cô, rất nghiêm chỉnh và nghiêm túc mà giáo điều, “Trong đầu em suốt ngày nghĩ gì thế, anh nói bừa một câu em cũng có thể nghĩ về chiều hướng đó.”
“......” Tả Ý một lần nữa bị đánh bại.
Về đến phòng bệnh, Tả Ý bắt đầu vừa ăn sáng vừa tường thuật lại quá trình té cầu thang của mình.
Ờ... đương nhiên là cô đã sàng lọc những câu mà Chu An Hoài nhục mạ Lệ Trạch Lương. Nếu không cô thật không dám đảm bảo người đàn ông này có lập tức xách dao đi chém người hay không.
“Loại người này, em hận không thể xé thành tám khúc, trên đời sao lại có người xấu xa đến thế. Nhất định phải bắt hắn đền viện phí, tiền thuốc men và cả tiền lương những ngày nghỉ việc nữa.” Nói xong, Tả Ý cắn cái rộp vào quả táo.
Lệ Trạch Lương ngồi bên cạnh lắng nghe, không tiếp lời.
Tả Ý chau mày: “Chí ít anh cũng phải hùa theo em một chút chứ. Chỉ một mình em mắng thì chẳng có chút cảm giác thành tựu.”